← Quay lại trang sách

Chương 508 Thiên Phạt

Vẻn vẹn chữa thương một canh giờ, vừa mới ổn định lại thương thế trong ngũ tạng lục phủ, khi thương thế bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, Dương Chính Tích đã đình chỉ chữa thương, bỗng nhiên đứng lên.

Động tác kịch liệt làm cho khóe miệng của hắn có chút co lại, sáu cái xương sườn đứt rời mặc dù đã dùng Linh Lực cố định lại, nhưng lúc hành động vẫn sẽ truyền đến một tia đau đớn.

Nhịn đau, quanh người linh quang tuôn ra, Dương Chính Tích đột ngột xông lên thiên không, trong mắt tinh quang lấp lóe, như chim ưng tuần tra qua lại.

Dưới tình huống bình thường, thương thế của Dương Chính Tích muốn hoàn toàn khôi phục, sợ là cần một ngày công phu.

Nhưng Dương Chính Tích lo lắng chính là nếu hắn ở đây chữa thương một ngày như vậy Diệp Chân xác định vững chắc có thể chạy không còn bóng dáng.

Diệp Chân trượt không trượt tay, hắn đã kiến thức qua, nếu bỏ qua lần này, lần tiếp theo muốn bắt được Diệp Chân, cũng không biết là thời đại nào.

Hơn nữa, mặc dù bị thương, nhưng Dương Chính Tích và Diệp Chân đã giao thủ mấy lần, đối với thực lực và chiêu thuật của Diệp Chân xem như có chút hiểu rõ, chỉ cần tìm được Diệp Chân, Dương Chính Tích có nắm chắc bắt Diệp Chân.

Hắn là một cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, chút nắm chắc ấy vẫn phải có.

Hơn nữa, Dương Chính Tích lo lắng hơn chính là, nếu lần này để Diệp Chân đào tẩu, như vậy lần tiếp theo lúc tìm đến Diệp Chân, sợ là tu vi của Diệp Chân sẽ đột phá đến Hồn Hải cảnh.

Diệp Chân Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong đã khó chơi như thế, nếu như tu vi đột phá đến Hồn Hải cảnh, khi đó, Dương Chính Tích thật có thể không nắm chắc như hiện tại.

Cho nên, chỉ ổn định một thương thế, Dương Chính Tích đã một lần nữa ở Tây Xuyên sơn mạch tìm tòi hành tung của Diệp Chân, linh áp quanh người không chút nào giữ lại thả ra ngoài.

Đây là Dương Chính Tích vì chấn nhiếp những Yêu Thú cường đại, bây giờ Dương Chính Tích có thương tích trong người, cũng không hy vọng những Yêu Thú cường đại kia lại đến tìm hắn gây phiền phức.

Không chỉ như thế, Linh giác thần niệm của Dương Chính Tích cũng không chút nào giữ lại phóng thích, chủ yếu vì phòng bị Diệp Chân đánh lén.

Trước đây, Diệp Chân dùng linh năng đại pháo đánh lén đến nay làm cho trong lòng của hắn vẫn còn sợ hãi!

Nghĩ tới linh năng đại pháo của Diệp Chân, trái tim Dương Chính Tích lại bắt đầu nóng lên!

Linh giác thần niệm phối hợp với thị lực, Dương Chính Tích tìm tòi tốc độ nhanh, trong nháy mắt, phương viên trăm dặm đãcó thể lục soát cái không sai biệt lắm.

Chỉ một lát thời gian, dưới tình huống tọa kỵ của Diệp Chân trúng độc, Dương Chính Tích tin tưởng Diệp Chân tuyệt đối chạy không xa. Cao nữa chạy ra năm ba ngàn dặm.

Sau nửa canh giờ, trong núi trong rừng rậm đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của Yêu Thú đột nhiên ngừng lại, đưa tới Dương Chính Tích chú ý.

Thân hình đáp xuống, trên một cây đại thụ, Dương Chính Tích phát hiện một thi thể Yêu Thú Địa Giai thượng phẩm cái trán phá một động lớn.

Thị lực cuối cùng, một đạo xích quang chợt lóe lên, đột ngột biến mất tại rừng cây cuối cùng!

Nháy mắt nhìn thấy đạo xích quang này, con mắt Dương Chính Tích đột ngột đỏ lên.

- Diệp Chân!

- Ông trời có mắt!

Hét lớn một tiếng, thân hình Dương Chính Tích khẽ động, huyễn ra một chuỗi tàn ảnh, hướng về phương hướng xích quang biến mất điên cuồng đuổi theo!

Trong lúc nhất thời, xích quang và tàn ảnh trong núi rừng ngươi đuổi ta đuổi, hù dọa vô số Yêu Thú.

Nhưng mà, tốc độ của hai người đều nhanh vô cùng. Thường thường Yêu Thú bị kinh động đều không kịp phản ứng, hai người đã chợt lóe lên.

Truy đuổi đang kéo dài, khoảng cách đến xích quang lại càng ngày càng gần.

Từ lúc ban đầu gần hai mươi dặm, từ từ rút ngắn đến mười dặm, Dương Chính Tích đã có thể thấy rõ ràng một bóng người sau khi xích quang tán đi.

Đích xác là Diệp Chân!

Thần niệm khẽ động, Dương Chính Tích từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một viên Tam Bảo Quy Linh đan cực kỳ trân quý, đưa vào trong miệng, lúc Tam Bảo Quy Linh đan hóa thành Linh Lực hùng hồn. khóe miệng Dương Chính Tích đột ngột nổi lên một tia mỉm cười cực kỳ tàn nhẫn.

- Hừ, lần này, ngươi chạy không được!

Phía trước, chạy trốn Diệp Chân xích quang càng ngày càng chậm, xích quang càng ngày càng yếu. Đây là đặt thù của Linh Lực không đủ.

Đây cũng là hiện tượng không thể bình thường hơn!

Dương Chính Tích một cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng cũng bắt đầu phục dụng trân quý Tam Bảo Quy Linh đan khôi phục bổ sung Linh Lực kịch liệt tiêu hao, Diệp Chân ngươi một con tôm nhỏ Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nếu như Linh Lực không thiếu thốn mới lạ.

Cũng bởi vậy, Dương Chính Tích không tiếc tiêu hao, thôi động Hóa Ảnh độn đến cực hạn, lưu lại một chuỗi dài tàn ảnh sau lưng, khoảng cách đến Diệp Chân đang nhanh chóng rút ngắn.

Chín dặm!

Tám dặm!

Bảy dặm!

Dương Chính Tích đã có hưng phấn, lập tức có thể!

Năm dặm!

Chỉ cần khoảng cách đạt tới trong vòng năm dặm, hắn sẽ có thể công kích Diệp Chân, một khi giằng co, chờ đợi Diệp Chân chính là bị bắt giữ!

Một đường nhanh chóng truy đuổi, hai bên sơn lâm như phù quang lược ảnh, như thiểm điện lui lại, hình như Diệp Chân đang đào mệnh phía trước có chút hoảng hốt chạy bừa trốn vào một sơn cốc.

Đây mọi việc, Dương Chính Tích cũng không ở ý.

Một gia hỏa Hóa Linh cảnh ngũ trọng đều có thể đi vào, hắn còn sợ cái gì?

Coi như Diệp Chân muốn âm hắn, cũng phải tìm một Yêu Thú cấp bậc như Ngân Giác Tê Vương kia mới có thể, nhưng Yêu Thú cấp bậc Ngân Giác Tê Vương kia, há lại muốn tìm là tìm đến?

- Diệp Chân, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!

Nhìn thấy Diệp Chân càng lúc càng gần, Dương Chính Tích hưng phấn chính muốn kêu to, buồn bực vài ngày, hôm nay rốt cục có thể thật tốt trút cơn giận.

Sáu dặm!

Khoảng cách đã gần hơn đến sáu dặm.

Hai mươi hơi thở!

Dương Chính Tích đoán, nhiều nhất thêm hai mươi hơi thở thì hắn có thể đủ đuổi kịp Diệp Chân!

Thiết quyền Dương Chính Tích bỗng nhiên nắm lên, rốt cục có thể... Báo thù!

Đột nhiên, Dương Chính Tích chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, phía trước lại xuất hiện một cửa hang đen như mực, thân hình Diệp Chân chỉ một thoáng đã xông vào cửa hang đen như mực kia.

Không chút do dự, hoặc nói, Dương Chính Tích căn bản không cân nhắc qua vấn đề khác, một lòng một dạ chỉ muốn đuổi tới Diệp Chân, thật tốt trút cơn giận.

Cơ hồ khi thân hình Diệp Chân xông vào cửa động đen như mực, Hóa Ảnh độn của Dương Chính Tích cũng hình thành một dải tàn ảnh, cũng vọt vào cửa hang.

Đương nhiên, cũng có nguyên nhân là tốc độ quá nhanh thu không được thế!

Nháy mắt khi vừa xông vào cửa động, trong lòng Dương Chính Tích liền lộp bộp một tiếng.

Vừa rồi chưa kịp quan sát kỹ càng, sau khi xông vào cửa đông đen như mực này Dương Chính Tích mới phát hiện, phía sau có hai cánh của lớn, lại vọt vào một đại điện!

- Chẳng lẽ trong lúc vô tình xâm nhập một thượng cổ bí phủ?

Trong lòng Dương Chính Tích đột ngột khẽ động, tốc độ bay vào trong cũng chậm lại.

Ầm!

Không dấu hiệu nào. Hai cánh của lớn phía sau Dương Chính Tích bỗng nhiên khép lại quan bế, phát ra nổ vang một tiếng.

Dương Chính Tích như thiểm điện xoay người, nhìn cánh của lớn quan bế đến kín kẽ, sắc mặt đột ngột trở nên khó nhìn, trong lòng ẩn ẩn phát lên một loại cảm giác không ổn.

Nhưng nghĩ lại, cái này không thể nào là bẫy rập. Diệp Chân coi như là thần tiên, cũng không thẻ ở trong chỗ sâu Tây Xuyên sơn mạch tìm tới một tòa thượng cổ bí phủ để thiết kế hắn!

Có ý tưởng này, Dương Chính Tích cảm thấy chắc chắn.

Thần niệm giống như thủy triều phát tán bốn phương tám hướng, Dương Chính Tích chậm chạp tiến lên thăm dò.

Đột nhiên, chân mày Dương Chính Tích cau lại.

Thần niệm của hắn lại bị ngăn cản!

Ách, huyết sắc quang hoa sáng lên, một đại đạo huyết quang mông lung, ánh sao lấp lánh đột ngột xuất hiện.

Chỉ thử một cái, sắc mặt Dương Chính Tích đã trở nên vô cùng khó coi, đại đạo huyết sắc mông lung tinh quang trầm tĩnh lại không có cuối cùng.

Lướt lên trước vài dặm, Dương Chính Tích cho rằng đến cuối cùng, lại xem xét, lại có thể nhìn thấy này huyết sắc mông lung tinh quang đại đạo dọc theo ra ngoài.

- Trận pháp!

Dự cảm không ổn càng ngày càng mạnh, Dương Chính Tích giống như con ruồi không đầu tán loạn bốn phía, cho dù như thế nào, đều xông không ra khỏi đại đạo huyết sắc mông lung tinh quang này.

Bên trong đại điện chính. Diệp Chân thông qua màn nhìn huyết sắc trên Thủy tinh đài nhìn chằm chằm động tĩnh của Dương Chính Tích.

Dương Chính Tích tán loạn trong một thông đạo dài tới năm dặm, thật ra hắn bị huyết sắc tinh không ảo trận vây ở nơi đó.

Không sai, đây chính là kế sách Diệp Chân quyết định giết người!

Lợi dụng tâm lý Dương Chính Tích, đem Dương Chính Tích vào bên trong Ma Hồn Điện, sau đó chém giết.

Chỉ cần Dương Chính Tích tiến nhập bên trong Ma Hồn Điện, sống hay chết toàn bộ do Diệp Chân bài bố.

Kế sách giết người này của Diệp Chân, cái khác đều tốt, chỉ có địa điểm an trí Ma Hồn Điện, có chút khó tìm, may mà phát hiện một chỗ sơn cốc như thế.

Chuyện quả nhiên không ngoài Diệp Chân sở liệu. Dương Chính Tích muốn bắt hắn đã muốn điên, cũng không chút nào do dự đi theo Diệp Chân chui vào "Sơn động" này, nhưng thật ra là chui vào bên trong Ma Hồn Điện của Diệp Chân.

Nhìn Dương Chính Tích bị vây ở trong Huyễn trận huyết sắc tinh không, Diệp Chân không lập tức động thủ.

Đã có một Cường giả Chú Mạch cảnh tiến vào, như vậy Diệp Chân sẽ mượn tay Dương Chính Tích, kiểm nghiệm uy lực của huyết sắc tinh không ảo trận!

- Là ai, là ai đang giở trò, cút ra đây cho ta!

- Cút ra đây!

- Diệp Chân, ngươi cút ra đây cho ta!

Ý thức được mình bị nhốt, Dương Chính Tích cuồng loạn rống giận.

Trong tiếng rống giận dữ, chưởng ấn màu xanh đánh tung ra, Dương Chính Tích lại trực tiếp dùng thần thông võ kỹ đánh về phía bích chướng bốn phía.

Diệp Chân không hề động, lẳng lặng nhìn Dương Chính Tích nổi điên oanh kích hàng rào thủ hộ bên trong Ma Hồn Điện.

Đây là thời khắc tốt nhất kiểm nghiệm thực lực của Ma Hồn Điện, có thể cung cấp tham khảo tốt nhất cho Diệp Chân sau này như thế nào lợi dụng Ma Hồn Điện!

- Ma Hồn Điện này quả nhiên không gạt ta, đích xác có thể vây khốn Cường giả Chú Mạch cảnh, hơn nữa uy lực chỉ mạnh không yếu.

Chỉ là, tiêu hao thật sự có chút lớn....

Diệp Chân đầu tiên thoả mãn nhẹ gật đầu, theo sau đó cười khổ.

Ma Hồn Điện muốn vận chuyển đều không thể rời bỏ năng lượng, thường ngày có Trữ

Linh đại trận duy trì, nhưng một khi có chiến đấu đều sẽ trực tiếp tiêu hao Linh Tinh bên trong Trữ Linh thất.

Diệp Chân cất giữ mười vạn trung phẩm Linh Tinh bên trong Trữ Linh thất.

Chỉ một chút công phu này đã tiêu hao hết hơn một vạn trung phẩm Linh Tinh, đương nhiên, để hồi báo, Ma Hồn Điện thủ hộ thành lũy đón đỡ hơn mười Lam Sa Thần Chưởng của Dương Chính Tích, ngay cả một tia ba động đều không sinh ra!

- Là ai, cút ra đây cho ta!

- Diệp Chân, phải ngươi hay không?

- Cút ra đây!

Vừa oanh, Dương Chính Tích vừa cuồng loạn tức giận mắng.

- Rống cái gì mà rống, ta đây không phải tới rồi sao?

- Diệp Chân?

Nghe được thanh âm, Dương Chính Tích bỗng nhiên giật mình một cái, ánh mắt sáng rực nhìn về bốn phương tám hướng, muốn tìm ra chỗ Diệp Chân ẩn thân.

- Ngươi ở đâu?

- Có gan thì lăn ra đây đơn đả độc đấu với lão tử, trốn ở vụng trộm âm người có gì tài ba?

Dương Chính Tích một mặt cảnh giác, thận trọng thử thăm dò.

Không ngờ, hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn trúng gian kế của Diệp Chân.

Chỉ là, hắn đến bây giờ cũng nghĩ không thông, Diệp Chân như thế nào tính toán đến hắn?

- Bản sự? Vậy ngươi một Cường giả Chú Mạch cảnh truy sát một con tôm nhỏ Hóa Linh cảnh ta mấy chục vạn dặm, chính là bản sự rồi?

Âm thanh Diệp Chân cười nhạo đột ngột từ bốn phương tám hướng huyết sắc tinh không ảo trận vang dội đến, sợ đến Dương Chính Tích liên tục biến sắc.

- Chính là, ngươi có được thực lực chống lại cường giả Chú Mạch cảnh, không phải sao? Diệp Chân, là nam nhân, thì lấy ra bản lĩnh thật sự, chúng ta quang minh chính đại làm một trận....

- Bản lĩnh thật sự, tốt, như ngươi mong muốn!

Nghe vậy, một tia vui mừng khó mà phát giác đột ngột nổi lên khóe miệng Dương Chính Tích.

Ầm ầm!

Không dấu hiệu nào, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi hung hăng xuất hiện chỗ mười thước trên đỉnh đầu Dương Chính Tích, Dương Chính Tích ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng đã hung hăng bổ vào đỉnh đầu của hắn, bổ đến toàn thân Dương Chính Tích run rẩy.

- Diệp Chân, ngươi.... Ngươi vô sỉ!

Dương Chính Tích lên tiếng mắng chửi, một đạo lại một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi, từ đỉnh chóp huyết sắc tinh không ảo trận, thẳng oanh xuống!

Tình cảnh kia như... Thiên Phạt!