← Quay lại trang sách

Chương 510 Tài Phú Của Dương Chính Tích

Ngay lúc Kinh Hồn Thiên Lôi trong lòng bàn tay Diệp Chân oanh ra trong nháy mắt, đôi mắt bình tĩnh nhìn Diệp Chân Tam Vĩ Thanh Hồ đột nhiên nháy một cái, ánh mắt dường như có một chút biến hóa.

Nhưng chính là trong lúc nháy một cái này lại làm cho Diệp Chân lần nữa ngẩn người.

Bởi vì Tam Vĩ Thanh Hồ nháy một con mắt thì ánh mắt thoáng chốc bỗng nhúc nhích để cho Diệp Chân truyền kỳ một ý tứ cực kỳ rõ ràng.

- Không nên động thủ, ta không có ác ý!

Cho dù ý tứ như vậy, Diệp Chân cũng dám cam đoan, căn bản không phải các loại thần hồn truyền âm gì cả, dù sao chỉ là một ánh mắy đã có thể biểu đạt ra ý tứ như vậy.

Càng làm cho Diệp Chân kinh ngạc chính là Tam Vĩ Thanh Hồ biểu đạt ra ý tứ này rất thẳng thắn cũng đủ để cho Diệp Chân tin tưởng.

Hoặc nói, từ một loại trình độ nào đó để có thể mà nói, Tam Vĩ Thanh Hồ đang dùng lực lượng nào đó ảnh hưởng phán đoán Diệp Chân, không khỏi vì đó mà Diệp Chân nhìn Tam Vĩ Thanh Hồ này liền có một loại ưa thích không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Dùng sức lay động một cái đầu, Diệp Chân nghĩ trừ loại này tâm thần bị người ảnh hưởng cảm giác, nhưng mà, không có tác dụng.

Mãi cho đến khi Diệp Chân đồng thời vận chuyển Kiếm Tâm Thông Minh và Tịch Diệt kiếm điển mới có thể tiêu diệt hết loại ưa thích không nói rõ được cũng không tả rõ được kia, Tam Vĩ Thanh Hồ cao cỡ nửa người ở trong mắt Diệp Chân cũng không có kinh diễm được như lúc trước.

Gặp ánh mắt Diệp Chân khôi phục sự thanh tỉnh, trong lòng bàn tay lôi quang lần nữa bắt đầu nhảy lên, Tam Vĩ Thanh Hồ xinh đẹp lăng hình trong con ngươi rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc.

Quang hóa lóe lên, một chùm bó cỏ rễ xanh lá vàng, ngay tại thanh quang lấp lóe bên trong bồng bềnh đến trước người Diệp Chân, đồng thời, con mắt Tam Vĩ Thanh Hồ, lại nháy một cái.

- Chuyện lúc trước, thực xin lỗi, Lưu Ly Bích Căn Thảo này có thể tịnh hóa vạn độc, hẳn có thể đủ trợ giúp vị kia... trong ngực ngươi...

Tam Vĩ Thanh Hồ biểu đạt ý tứ để cho Diệp Chân hơi có chút ngạc nhiên.

Đây xem như là cái gì?

Báo ân hay sao?

Nhưng mà không đợi Diệp Chân hiểu rõ, vẻn vẹn ngưng trần trong một khoảnh khắc này, thanh quang lóe lên, Tam Vĩ Thanh Hồ bỗng biến mất vô tung vô ảnh.

Sự ngạc nhiên kia, thậm chí khiến Diệp Chân dụi mắt một cái.

- Con mẹ nó, quả thực là ảo giác nga! Thứ này cần là đẳng cấp yêu thú gì đây?

Tam Vĩ Thanh Hồ cũng không ở bên trong danh sách yêu thú đồ giám mà được ghi chép bên trên phổ dị thú, chỉ là, bên trên dị thú phổ cũng chỉ nói Tam Vĩ Thanh Hồ cực kỳ thần dị, có thể mị hoặc lòng người, lại không có giới thiệu gì khác.

Diệp Chân cũng lại không thể nào biết phẩm giai cụ thể của Tam Vĩ Thanh Hồ, nhưng mà, Diệp Chân suy đoán Tam Vĩ Thanh Hồ này kém nhất cũng chỉ là yêu thú Thiên giai thượng phẩm.

Bằng không cũng sẽ bị Thiên giai thượng phẩm bên trong yêu thú Vương cấp Ngân Giác Tê Vương truy sát, hơn nữa còn có thể từ trong an nguy không việc gì thoát đi.

Thậm chí, có thể là thứ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mở ra linh trí....

Linh thú!

Những thứ này đều theo Tam Vĩ Thanh Hồ rời đi, không thể nào nghiệm chứng.

Nhưng mà, lúc này xuất hiện Tam Vĩ Thanh Hồ khiến cho Diệp Chân nhớ tới yêu thú Thiên giai thượng phẩm Vương cấp Ngân Giác Tê Vương, khiến cho trong lòng Diệp Chân không khỏi khẽ động.

Nhưng việc gấp hiện tại là giải độc cho tiểu Miêu.

Diệp Chân lần nữa suy nghĩ tới Lưu Ly Bích Căn Thảo. Vào tay hơi trầm xuống, có dị hương. Ngửi một cái sẽ có thể để cho thần sắc người ta sáng sủa, đúng là linh thảo, hơn nữa loại linh khí kia còn mạnh hơn so với mấy loại Địa giai thượng phẩm linh thảo Diệp Chân thấy qua.

Chỉ là, Diệp Chân triệt để lục soát ký ức, cũng tìm không thấy ký ức có quan hệ với Lưu Ly Bích Căn Thảo này cả. Bất luận linh dược đồ giám bên trong Hắc Long Vực truyền lưu rất rộng hay thiên tài địa bảo phổ đều không có bất luận thông tin gì về Lưu Ly Bích Căn Thảo.

Theo như Tam Vĩ Thanh Hồ nói, Lưu Ly Bích Căn Thảo này có thể giải được Lam Sa độc thể nội tiểu Miêu.

Nhưng mà ăn hay không ăn, đó mới là vấn đề!

Diệp Chân có thể tin tưởng tên đã từng hại qua hắn - Tam Vĩ Thanh Hồ này được hay sao?

Nhưng mà trái lo phải nghĩ Diệp Chân nghĩ không ra lí do tại sao mà Tam Vĩ Thanh Hồ lại hại hắn cả. Huống hồ, cứ xem như Lưu Ly Bích Căn Thảo có gì đó quái lạ, cũng là tiểu Miêu phục dụng, cũng hại không đến hắn.

Dùng suy đoán này, Lưu Ly Bích Căn Thảo này hẳn có thể giải độc.

Mặc dù Diệp Chân nhận định Lưu Ly Bích Căn Thảo này không có độc, nhưng Diệp Chân còn bắt một đầu Địa giai trung phẩm Kim Quang Lộc, trước tiên cho nó ăn một cây Lưu Ly Bích Căn Thảo để thí nghiệm.

Không phải Diệp Chân cẩn thận quá mức, mà là một khi có việc đại giới kia e là hắn trả không nổi.

Tiểu Miêu chính là đồng bạn Diệp Chân thân mật nhất, một khi có việc, Diệp Chân không biết hắn sẽ như thế nào đi thừa nhận hậu quả kia, mà trong mấy canh giờ trước đó, Tam Vĩ Thanh Hồ vừa mới hại qua hắn một lần.

Quan sát sau một canh giờ, xác định Kim Quang Lộc vẫn nhảy nhót tưng bừng kia, Diệp Chân mới đưa Lưu Ly Bích Căn Thảo lấy ra một cây để Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu phục dụng.

Còn Tam Vĩ Thanh Hồ lại cực kỳ hào phóng, Diệp Chân đếm một cái, tặng một chùm Lưu Ly Bích Căn Thảo cùng sở hữu chín cây, đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Chân có thể tùy ý lấy ra thí nghiệm.

Để Diệp Chân kinh ngạc lại là dược hiệu của Lưu Ly Bích Căn Thảo này!

Nửa khắc đồng hồ, ngay cả nửa khắc đồng hồ cũng chưa tới, kịch độc Lam Sa thể nội tiểu tiểu Miêu để Diệp Chân thúc thủ vô sách chỉ có thể áp chế đã bị hóa giải không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tiểu Miêu ngoại trừ nguyên khí có chút ít hao tổn bên ngoài, còn lại đã hoàn toàn bình phục.

- Xem ra cũng do ta đa tâm! Hơn nữa, hiệu quả Lưu Ly Bích Căn Thảo giải độc này lại cực kỳ thần dị, nghĩ đến phẩm giai hẳn rất cao, rất có thể là dược thảo Thiên giai Hạ phẩm hoặc Thiên giai trung phẩm.

Lúc này, Diệp Chân lại vì lúc trước thí nghiệm lãng phí viên Lưu Ly Bích Căn Thảo kia mà đau lòng, loại dược hiệu giải độc như thế quả là dược thảo thần dị, nhưng tuyệt đối là bảo bối bảo mệnh tốt.

Nhìn còn sót lại bảy cây Lưu Ly Bích Căn Thảo, Diệp Chân trân trọng thu nó vào.

- Ăn chúng khôi phục nguyên khí thật tốt!

- Meo ô!

Một ngụm nuốt vào mười mấy yêu đan Diệp Chân ném đi qua, tiểu Miêu nhu thuận kêu lên một tiếng, trong nháy mắt liền co lại đến lớn chừng bàn tay, chui trở về trong ngực Diệp Chân.

Nhìn thấy tiểu Miêu có bộ dáng nhu thuận, Diệp Chân lại cảm thấy lòng có điều đăm chiêu.

Theo tu vi chính mình tăng lên, phẩm giai của tiểu Miêu lại vẫn cứ dậm chân tại chỗ, đã có chút không cách nào đuổi theo bước chân của hắn.

Làm đồng bạn cùng Diệp Chân trưởng thành, Diệp Chân tuyệt đối không nguyện ý tiểu Miêu cứ như vậy mà trầm luân, càng đi lại càng xa.

Đây tuyệt đối là tình cảnh mà Diệp Chân không nguyện ý nhìn thấy nhất.

- Chờ qua ít ngày tình huống được làm rõ ràng, nhất định phải nghĩ biện pháp trợ giúp tiểu Miêu đột phá huyết mạch giam cầm, tăng phẩm giai lên mới được, ở Chân Linh Vực gặp may mắn, thiên tài địa bảo so với Hắc Long Vực càng là lượng lớn, hẳn sẽ có phương pháp tăng lên...

Trừ dư độc trong cơ thể cho tiểu Miêu. Diệp Chân xem như đã hiểu rõ một việc lớn trong lòng, nhưng mà, việc của tiểu Miêu được giải quyết, thương thế của Diệp Chân hắn vẫn cần phải khôi phục.

Bất luận tay cụt hay thể nội bởi vì phục dụng đại lượng đan dược mà đã làm cho linh lực đục ngầu, đều cần Diệp Chân tốn thời gian đến để khôi phục.

Nhưng mà trước khi khôi phục, Diệp Chân đã có chút chờ không được muốn nhìn một chút bảo bối bên trong giới chỉ trữ vật của Dương Chính Tích. Diệp Chân muốn nhìn một chút một vị cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng có thể để lại cho hắn dạng đồ tốt gì hay không.

Tìm một chỗ yên lặng, bố trí xuống khí tức phù trận ẩn tàng đơn giản, thần niệm Diệp Chân lập tức đưa vào bên trong giới chỉ trữ vật đen sì của Dương Chính Tích.

Thần niệm tiến vào trong nháy mắt, miệng Diệp Chân không tự chủ được giật mình mở lớn!

- Ta thao, Dương Chính Tích cướp bóc một tông môn hay sao?

Bên trong trữ vật, rộng, cao trăm mét cơ hồ bị đủ loại đồ vật chất đầy đống.

Nhiều nhất chính là Linh Tinh!

Mà Linh Tinh kia lại chồng đến giống như núi!

Nhìn thấy những thứ chồng chất như núi - Linh Tinh, não Diệp Chân chỉ có thể lóe lên hai chữ — phát tài!

Phát tài lớn rồi!

Núi chồng chất Hạ phẩm Linh Tinh, thần niệm đảo qua một lần, lại còn không có đếm rõ, số lượng kia, tuyệt đối vượt qua hơn trăm triệu khối!

Hơn trăm triệu khối Hạ phẩm Linh Tinh, đây là khái niệm gì thế?

Ít nhất bù đắp được ba bốn năm thu nhập của cả Tề Vân Tông a.

Điểm chết người nhất chính là những thứ này cũng không phải toàn bộ.

Nhìn Hạ phẩm Linh Tinh bên cạnh chất như núi, còn có một trung phẩm Linh Tinh chồng chất như núi nhỏ. Trung phẩm Linh Tinh chồng chất như núi nhỏ kia, Diệp Chân cũng đếm rõ ràng — hơn một trăm hai mươi vạn trung phẩm Linh Tinh.

Hơn một trăm hai mươi vạn trung phẩm Linh Tinh, như vậy tương đương với một ức hai ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh.

Con mắt Diệp Chân đã bị những tài phú này làm cho chấn kinh đến chết lặng.

Bởi vì... Còn có!

Trong khắp ngõ ngách, chỉnh tề xếp chồng chất lấy năm ngàn viên thượng phẩm Linh Tinh.

Một thượng phẩm Linh Tinh có thể có thể hối đoái một vạn Hạ phẩm Linh Tinh, đây cũng là năm ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh, hơn nữa, xa xa không chỉ như thế.

Bởi vì một thượng phẩm Linh Tinh có thể nhẹ nhõm đổi được một vạn Hạ phẩm Linh Tinh nhưng mà đừng nói là một vạn Hạ phẩm Linh Tinh, cho dù là một vạn hai ngàn Hạ phẩm Linh Tinh cũng chưa chắc có thể đổi được một thượng phẩm Linh Tinh.

- Một tên cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng lại có được tài phí khủng bố đến như thế, làm sao có thể?

Diệp Chân có chút ngẩn người.

Nhưng rất nhanh, Diệp Chân đã từ một phần ngọc giản bên trên tìm được đáp án.

Ngọc giản là một phần hóa đơn, hoặc nói là danh sách.

Bên trong ghi chép Trường Sinh giáo phân đà Tây Ninh võ thành một năm qua đã thu thập chi tiêu các loại nhiều như rừng.

Thu thập dược thảo, thuê tinh, linh mạch, quặng mỏ, giáo đồ cống hiến các loại tất cả đều rõ ràng chi tiết, ghi chép ở bên trong ngọc phù.

Cuối cùng, có một tập hợp.

Báo cáo đến tổng giáo, bên trong Tây Ninh phân đà - Chân Linh lịch năm 4379, các hạng sản nghiệp gộp lại thu nhập Linh Tinh là 574,823,513 khối.

Cùng sở hữu lãi ròng 329,742,340 khối, khấu trừ năm tiếp theo độ dự toán chi tiêu, nộp lên cho tổng giáo 250 triệu Linh Tinh, trong đó Hạ phẩm Linh Tinh, trung phẩm Linh Tinh, thượng phẩm Linh Tinh tỉ lệ theo thứ tự là bốn, bốn, hai....

Chỉ có một phần hóa đơn ngọc phù đã nói rõ được nơi phát ra một lượng lớn Linh Tinh này.

Trong đó đại bộ phận đều là tài phú mà phân đà Tây Ninh cần phải đi giao nộp cho tổng bộ Trường Sinh giáo, tài phú chân chính thuộc về Dương Chính Tích đoán chừng cũng chỉ có hai mươi khối trung phẩm Linh Tinh, cùng hơn một ức Hạ phẩm Linh Tinh còn thừa kia thôi!

- Lần này, thật đã nhặt món hời lớn...

Sau khi sợ run, Diệp Chân lại kiểm tra những vật khác trong giới chỉ trữ vật.

- Tam Bảo Quy Linh đan?

Một bình còn sót lại tám viên đan dược đủ để cho Diệp Chân kinh hô một tiếng.

Viên Tam Bảo Quy Linh đan này, là đan dược Thiên giai Hạ phẩm có thể để võ giả

Hồn Hải cảnh ngũ trọng bên trong trăm hơi thở khôi phục tám thành.

Ở Hắc Long Vực, đan dược này chỉ tồn tại ở bên trong đan phổ trong truyền thuyết, không nghĩ tới, Diệp Chân lập tức lại có thể đạt được tám viên.

Trừ cái đó ra, đan dược khác dùng để chữa thương, đan dược giải độc lại rất nhiều, nhưng đều cực trân quý, nhưng luận về giá trị, vẫn kém xa so với nửa bình Tam Bảo Quy Linh đan.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân dừng lại, rơi vào trong góc một bản da thú bí tịch khá xưa cũ, bên trên bí tịch da thú có trên vài chữ to, hết sức đáng chú ý!