← Quay lại trang sách

Chương 509 Việc Lạ Liên Tục

Diệp Chân, ngươi nếu dám giết ta, Trường Sinh giáo chắc chắn sẽ diệt cả nhà ngươi! Toàn bộ Chân Linh vực này sẽ không đất cho ngươi dung thân!

- Diệp Chân, ngươi đùng là đồ tiểu nhân vô liêm sỉ, có dám đấu tay đôi một trận với ta không!

- Diệp Chân, ta đầu hàng, hãy tha cho ta một mạng, ta có thể phát hạ lời thề

Thần Hồn, tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền toái!

- Đừng đánh, tha…mạng, ta có thể phát hạ lời thề Thần Hồn, nguyện làm nô bộc của ngươi…Cũng có thể buông tha hồn hải, làm cho ngươi gieo xuống Thần Hồn lạc ấn…Nô bộc Chú Mạch cảnh, thế gian này ai có thể…..Ai có thể có?

Phía trên huyết sắc tinh không ảo trận của Ma Hồn Điện, Diệp Chân mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Dương Chính Tích đang biểu diễn bị ảo trận sao băng đẫm máu vây chặt bên trong, chỉ có Kinh Hồn Thiên Lôi cứ liên tục phóng ra từ lòng bàn tay.

Chọc giận cũng được, cầu xin tha thứ cũng được, làm nô bộc cũng được, nhưng cho dù Dương Chính Tích có muốn lật ngược tình thế như thế nào, thì Diệp Chân cũng quyết tâm muốn đánh chết đối phương.

Nói thật, một nô bộc Chú Mạch cảnh vô cùng hấp dẫn.

Không nói đến Châu Linh Vực, chỉ ở bên trong Hắc Long Vực, Diệp Chân cũng đã có nghe đến võ nô! Nhưng mà thỉnh thoảng cũng có xuất hiện một tên võ nô Hoá Linh cảnh, còn cao hơn nữa, như Chú Mạch cảnh thì trong truyền thuyết chưa hề có.

Nhưng mà Diệp Chân không ngốc!

Võ nô chủ yếu dựa vào lực lượng Thần Hồn làm cho khống chế, Diệp chân bây giờ ngay cả hồn hải đều chưa mở được, lại càng không biết khống chế bí pháp của võ nô, ngay cả khi Dương Chính Tích biết, Diệp Chân cũng không dám dùng.

Huống chi, lấy lực lượng Thần Hồn thần tuý, dù Dương Chính Tích có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh nhị trọng, thì lực lượng Thần Hồn khẳng định vẫn mạnh hơn Diệp Chân.

Cho nên, cho dù Dương Chính Tích có dụ dỗ đến cỡ nào thì từng đạo từng đạo Kinh Hồn Thiên Lôi vẫn đánh xuống, đánh tới mức Dương Chính Tích kêu rên liên hồi, toàn thân như than cốc.

Nhưng bị như vậy, Dương Tích Chính vẫn như cũ không chết, vẫn còn sót lại một hơi thở. Sinh mệnh của cường giả Chú Mạch cảnh khá mạnh, điều này có thể nhìn thấy được.

- Diệp…Chân…Nói cho ta biết, trước sau hai lần, ngươi làm thế nào…Trong nháy mắt đã biến mất trước mặt ta? Nói cho ta biết, nếu không, ta chết không cam lòng…

- Vậy thì cứ…. Chết không nhắm mắt đi…

Oanh!

Lại một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đánh xuống, trực tiếp đánh nát một tia sinh khí cuối cùng của Dương Chính Tích.

Khi cả người lần nữa rơi xuống mặt đất, tứ chi đã biến thanh than rơi xuống lả tả, thậm chí ngay cả mũi cũng rớt ra.

Dương Chính Tích triệt để trở thành một đống than cốc!

- Gia hoả này, mệnh dai thật! Bị buộc phải chịu gần ba mười đạo Kinh Hồn Thiên Lôi…

Ánh sáng loé lên, thân hình Diệp Chân đột ngột xuất hiện bên cạnh thi thể Dương Chính Tích.

Trận pháp chuyển động bên trong Ma Hồn Điện cực kỳ kỳ diệu, chỉ cần ở trong Ma Hồn Điện, tâm niệm của Diệp Chân chỉ cần vừa động sẽ đến được bất kỳ địa phương nào, đương nhiên, vẫn sẽ bị tiêu hao một lượng Linh Tinh nhất định trong Trữ

Linh thất.

Cẩn thận rút một, Diệp Chân từ trên ngón tay của Dương Tích Chính đã biến thành than cốc tìm được một trữ vật giới chỉ cháy đen, Diệp Chân thở dài một hơi, may mắn nó không bị huỷ, nghĩ đến cái này ít nhất cũng phải là bảo giới thượng phẩm, nếu là bảo giới trung phẩm thì sợ là đã bị Kinh Hồn Thiên Lôi phá huỷ.

- Tổn thất của ta, coi như ngươi xem được rồi!

Đứng nhìn Diệp Chân nhẹ nhàng giết chết Dương Chính Tích trong Ma Hồn Điện, nhưng trước sau gì cũng tiêu hao một lượng lớn Linh Tinh.

Nhất là lúc đầu bị nhốt chung rồi cuối cùng lâm vào tuyệt vọng, Dương Chính Tích kích động điên cuồng tấn công hàng rào bảo vệ trong Ma Hồn Điện, tiêu hao quá nhiều Linh Tinh.

Dù sao Diệp Chân đưa ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh vào bên trong Trữ

Linh thất của Ma Hồn Điện cũng đã tiêu hao hết một nửa.

Tính cả mười vạn trung phẩm Linh Tinh tiêu hao lúc dùng linh năng đại pháo tấn công Dương Chính Tích, tính ra, trong thân Diệp Chân có năm ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh, vì đối phó với Dương Chính Tích mà đã tiêu hao hết một nửa.

Nhưng mà có trữ vật giới chỉ của Dương Chính Tích, hẳn có thể bù vào số lượng tiêu hao đó.

Diệp Chân đoán, Dương Chính Tích là cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, trong thân không năm sáu ngàn vạn Hạ phẩm Linh Tinh, nhưng một hai ngàn vạn khối thì hẳn phải có.

Đoán thì đoán vậy thôi, Diệp Chân cũng không vội mở trữ vật giới của Dương Chính Tích ra mà chỉ xem xét nó, vì ngay lúc này hắn đang nóng lòng muốn đi xử lý gấp một việc.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân định rời khỏi Ma Hồn thần điện để xử lý chuyện quan trọng kia!

- Ai, ngươi thật là phế....

Ngay trong nháy mắt Diệp Chân chuyển động, một tiếng thở dài đột ngột vang lên từ trong thần niệm của Diệp Chân.

- Ai?

Diệp Chân cả kinh, ngay cả da đầu cũng bắt đầu tê dại, theo bản năng Diệp Chân một cước đá thi thể đã vỡ nát của Dương Chính Tích, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì!

- Ai, đi ra?

Diệp Chân thôi động thần niệm huyết sắc thủy tinh đài quét khắp bốn phương tám hướng trong Ma Hồn Điện, thần sắc dị thường khẩn trương.

Có người khác nấp bên cạnh mình, còn nấp bên trong Ma Hồn Điện, Diệp Chân làm sao không sợ, không khẩn trương!

Chớp mắt một, gương mặt Diệp Chân đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi.

Tìm không thấy!

Diệp Chân thôi động thủy tinh đài huyết sắc cứ thế mà quét vể mỗi một nơi hẻo lánh trong Ma Hồn Điện, vậy mà không phát hiện ra điều gì.

- Ai, ra đây ra đây!

Trong tiếng quát khẽ, thần niệm Diệp Chân khẽ động, xung quanh quang hoa lấp loé, thân hình Diệp Chân liền xuất hiện trong đại điện chính Ma Hồn Điện.

Gần như là đồng thời, Diệp Chân thôi động thủy tinh đài huyết sắc điều động trận pháp giam cầm trong Ma Hồn Điện.

Chỉ cần trận pháp giam cầm trong Ma Hồn Điện vừa khởi động, toàn bộ tất cả các gian phòng trong Ma Hồn Điện đều không thể liên lạc, ngoài trừ dùng vũ lực phá ra, ngoài ra không cách nào khác.

Mà đại điện chính là nơi an toàn nhất trong toàn bộ Ma Hồn Điện.

Làm xong mọi việc, Diệp Chân mới thở dài một hơi, bây giờ hắn có thể từ từ tìm ra kẻ đã xông vào đây.

- Ngươi chỉ có chút can đảm này thôi sao, nhìn ngươi bị hù thành cái dạng gì rồi kìa!

Thanh âm vừa rồi vang lên lần nữa, lần này Diệp Chân bị chấn kinh đến mức mà hồn muốn rời khỏi xác.

Cả người bỗng nhiên ngã quỵ, Xích Ngọc Linh Giáp nổi lên ngoài thân, trong mắt nổ bắn ra một đoạn cột sáng quét khắp mỗi một nơi hẻo lánh bên trong đại điện chính này.

Sau khi trận pháp giam cầm được khởi động, ngay cả thần niệm cũng bị giam cầm, bây giờ âm thanh này lại vang lên lần nữa, chừng minh một điều, người này ở ngay bên trong đại điện chính!

Thế nhưng mặc dù Diệp Chân lục soát khắp đại điện chính đến đầu đầy mồ hôi, ngay cả một hạt bụi cũng không tha, nhưng vẫn không tìm thấy một bóng dáng nào.

- Ai? Đi ra ngay?

Gương mặt Diệp Chân hồ nghi mà cất tiếng dò hỏi.

Ngay tại lúc Diệp Chân đang vô cùng nghi ngờ, trong đầu lại một lần nữa vang lên một tiếng cười khẽ.

- Được rồi, không đùa giỡn với ngươi nữa!

- Đùa với ta? Ngươi là ai?

Nghe được thanh âm, Diệp Chân lần nữa đi tìm.

- Ngu xuẩn! Đừng tìm nữa. Ngươi có lục soát nơi này đến long trời lở đất, cũng không tìm thấy ta đâu!

- Vì sao?

- Bởi vì.... Ta ở ngay... Trong cơ thể ngươi!

- Ngay trong cơ thể ta?

Thần sắc Diệp Chân kịch biến, thần niệm đột ngột rơi vào trong cơ thể:

- Ngươi là…Thận Long Châu?

- Trong mắt ngươi cũng chỉ có phát hạt châu như vậy sao?

- Không phải sao? Úc, ngươi là…Tử Linh?

Dị vật trong cơ thể của Diệp Chân cũng chính là hai này.

- Tử Linh, cái tên này cũng không tệ lắm!

Thanh âm kia cũng triệt để thừa nhận chính là Tử Linh, việc này khiến Diệp Chân rất ngạc nhiên, đoạn kiếm quang tử sắc đến từ Linh Kiếm Phần Sơn kia, vậy mà có thể nói chuyện.

- Ngươi không phải chỉ rung động, không biết nói chuyện sao?

Diệp Chân hỏi.

- Không biết nói, vậy ta không biết học sao? Ta nghe ngươi nói cũng đã một hai rồi.

- Hừ, nếu không phải bị tên phế vật nhà ngươi chọc giận ta đến như vậy, thì ta cũng không thèm nói chuyện với ngươi.

Nghe Tử Linh nói chuyện, Diệp Chân đảo mắt, bị một đoản kiếm khinh bỉ, chuyện gì đang xảy ra?

Hơn nữa, trước kia Diệp Chân cảm thấy Tử Linh kia chỉ là một vật chết, nhiều lắm chỉ là có chút linh tính, bên trong kiếm mạch thứ nhất cũng không gì, nhưng hiện tại, lại một vật sống biết nói chuyện. Cảm giác đó, rất không tự nhiên.

- Phế vật. Ta làm sao lại phế vật?

Diệp Chân rất bực bội!

- Lúc trước bị họ Dương truy sát, lại bị Tam Vĩ Thanh Hồ trêu đùa, lại bị Ngân Giác Tê Vương truy sát, còn ai phế vật hơn ngươi sao? Nếu không phải cuối cùng sử dụng sức chính trâu hai hổ xử lý tên họ Dương này thì ta đã bị ngươi làm cho tức chết.

- Ngươi cũng không nhìn tu vi của bọn hắn, còn tu vi của ta là gì?

Diệp Chân trợn trắng mắt có thể nghẹn chết người.

- Lại nói, ngươi nếu không vừa mắt, thì ngươi sẽ không ra giúp ta sao?

Diệp Chân thử dò xét hỏi.

- Tìm ta hỗ trợ? Ngươi nếu không sợ chết, cứ ném xuống Thần Hồn ấn ký tìm ta hỗ trợ!

- Có ý tứ gì? Tìm ngươi hỗ trợ, người chết như thế nào lại là ta?

Diệp Chân không hiểu!

- Bởi vì....

Vừa nói hai chữ, thanh âm Tử Linh đột nhiên dừng lại, mặc kệ Diệp Chân gọi như thế nào đi nữa, kiếm mạch thứ nhất bên trong Tử Linh giống như đột nhiên lâm vào ngủ say, không phát ra câu chữ nào, khiến Diệp Chân bực bội muốn thổ huyết.

- Người nào sao?

Oán trách một câu, Diệp Chân khẽ lay động thần niệm, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện ra Ma Hồn Điện, trước tiên cứ mặc kệ Tử Linh kia, xử lý chuyện ngoài này cho thoả đáng đã.

Thần niệm tuôn ra như mặt nước, tỉ mỉ dò xét tứ phương từng hướng không người, Diệp Chân khẽ lay động thần niệm, bên trong Ma Hồn Điện cao mấy chục mét đột ngột bắt đầu thu nhỏ.

Theo Ma Hồn Điện bị thu nhỏ, phía sau từng mảng lớn núi đá lăn xuống.

Lúc trước vì bố trí cái bẫy này, Diệp Chân đem Ma Hồn Điện đặt ở bên trong sơn cốc sâu nhất, sau đó lợi dụng sức mạnh của trận pháp trong Ma Hồn Điện, làm cho Ma Hồn Điện chen vào giữa hai bên sơn cốc, mới khiến cho sơn cốc kia giống thật hơn một chút.

Sau mấy hơi, Ma Hồn Điện lần nữa thu nhỏ lại cỡ một hột đào, khi phủ lên ngực Diệp Chân, Diệp Chân mới thở ra một hơi.

Cuối cùng vẫn viên mãn.

Dù sao Ma Hồn Điện xuất hiện trong sơn cốc này vô cùng đột ngột, nhìn từ chính diện, bởi vì Diệp Chân đã ngụy trang nên trông giống một sơn động, nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, chỉ cần nhìn kỹ một chút thì có thể phát hiện ra ngay điểm bất thường.

Diệp Chân vừa rồi lo lắng chính là, nếu bị võ giả qua đường vô tình phát hiện ra nơi này, hắn sẽ kêu gọi bằng hữu đến khám phá nơi này như một cung điện cổ bí mật, như vậy thì thật sự rất phiền toái.

Coi như Ma Hồn Điện có công năng cường đại hơn đi nữa, lợi hại hơn đi nữa, nếu không một lượng lớn Linh Tinh chống đỡ, căn bản chỉ là một phế vật.

- Hiện tại hẳn là nên nghĩ cách giải độc cho tiểu Miêu…. Trước tiên phải tìm một nơi an toàn đã… Còn Tử Linh kia, cứ mặc kệ đi….

Thời khắc Diệp Chân nói chuyện với mình, đột nhiên cảm thấy sau lưng khác thường, ngạc nhiên quay đầu lại, mới chỉ nhìn một chút, lông tơ toàn thân Diệp Chân trong nháy mắt dựng đứng lên, thiếu chút nữa bị doạ cho nhảy dựng.

Tam Vĩ Thanh Hồ!

Chẳng biết từ lúc nào, một con Tam Vĩ Thanh Hồ cao cỡ nửa người lẳng lặng đứng sau lưng Diệp Chân, con ngươi loé lên dị quang thất thải lăng an tĩnh nhìn mà hắn, ba đuôi cáo xinh đẹp đang lắc lư sau lưng, linh quang thoát ra, trông rất kỳ dị.

- Mẹ nó, hôm nay sao lắm việc lạ đến thế này?

Trong lòng thầm mắng một tiếng, thời khắc Diệp Chân vội vàng phi thân thối lui, lôi quang trong lòng bàn tay phóng ra.