← Quay lại trang sách

Chương 512 Tái Chiến Ngân Giác Tê Vương

Thế nào, ngươi lại đến chịu hành hạ?

Trong đầu xuất hiện thanh âm khiến cho Diệp Chân ngây ra một lúc, mới hiểu được đây là Tử Linh ở bên trong kiếm mạch thứ nhất của hắn đang nói chuyện.

- Ta còn tưởng rằng đời này ngươi đều phải giả vờ làm người câm, làm sao, không nín được?

- Lại nói, làm sao ngươi biết ta tới chịu hành hạ?

Mặc dù nói chuyện với Tử Linh này vẻn vẹn một lần, nhưng Diệp Chân biết, gia hỏa này nói chuyện mang theo ba phần cay nghiệt, cho nên lúc này liền trực tiếp nói mát.

- Nếu không phải nhìn ngươi đến chịu hành hạ, sợ ngươi một mạng ô hô đã xong đời, ta lười lại đi tìm một địa phương khác để ký thác Kiếm Hồn, ta mới không muốn nhắc nhở ngươi!

- Nói cho ngươi biết, đừng tưởng bở, con Ngân Giác Tê Vương kia chính là trời sinh dị chủng, mặc dù trúng Lam Sa độc, chỉ sợ đã sớm giải.

Tử Linh nói.

Diệp Chân hơi nhíu mày.

Diệp Chân nhíu mày, không phải bởi vì lời nói của Tử Linh, mà bởi vì bản thân sự tồn tại của Tử Linh.

Tử Linh là khi Diệp Chân tu luyện ở Linh Kiếm Phần Sơn dẫn động thần niệm mà kêu gọi đi ra, à, một đạo Kiếm Hồn, đây là chính Tử Linh nói.

Dựa theo suy đoán ban đầu của Diệp Chân, Tử Linh rất có thể là kiếm khí kiếm ý bên trong Linh Kiếm Phần Sơn uẩn dưỡng hơn ngàn năm thành một đoạn Kiếm Linh khí, lúc trước rung động giống như trẻ mới sinh đang bi bô tập nói.

Nhưng mà hiện tại, Diệp Chân không cho rằng như vậy.

Sau khi mở ra linh trí, ngôn ngữ có thể học được trong khoảng thời gian ngắn, nhưng tri thức lại không phải chỉ nghe một chút liền có thể học được. Tử Linh có thể biết con Ngân Giác Tê Vương này là trời sinh dị chủng, chỉ dựa vào điều này, Diệp Chân có thể đoán được Tử Linh có lai lịch bất phàm.

Lại nói, Diệp Chân cũng không phải chưa từng thấy Linh khí, Diệp Chân đều từng gặp qua Thanh Mộc Đỉnh của Thanh La tông, Tam Bảo Kim Chung của Tề Vân tông, Kiếm Nguyên Kỳ của Kiếm Nguyên tông… Thế nhưng không có Linh khí nào có bản sự như Tử Linh.

Linh khí cũng chính là Bảo khí có một chút linh tính, mơ hồ có thể tự chủ phát triển bản thân mà thôi, sao có thể giống như Tử Linh, biết nói tiếng người, có thể thần hồn truyền âm, có cá tính, rõ ràng đã mở ra linh trí.

Đột nhiên, Diệp Chân vô cùng tò mò lai lịch của Tử Linh!

- Ta nếu thực sự đi chiến đấu với con Ngân Giác Tê Vương này? Ngươi nói thế nào?

Chớp mắt, Diệp Chân đột nhiên nói.

- Chỉ bằng ngươi, có thể đánh sao?

- Mặc kệ có thể hay không có thể, ngươi cứ nói đi, nếu ta thực sự xử lý con Ngân Giác Tê Vương này thì sao?

Diệp Chân hỏi dồn, Tử Linh đột nhiên lại không nói.

Điều này khiến cho Diệp Chân vô cùng buồn rầu. Chỉ cần nó không muốn mở miệng, Diệp Chân thật không có cách nào với nó cả, lại không dám không kiêng dè gì dùng thần niệm lạc ấn.

- Thế nào, không có lòng tin à, sợ thật sao?

- Ta mà sợ?

Diệp Chân khích tướng, Tử Linh lại mở miệng.

- Không sợ, vậy làm sao không dám trả lời?

- Ta cũng không muốn cầu xin ngươi làm cái gì? Nếu ta xử lý Ngân Giác Tê Vương, vậy thì ngươi giải thích rõ ràng vấn đề một ngày trước kia cho ta là được!

Vấn đề một ngày trước là Tử Linh nói nếu Diệp Chân muốn nó hỗ trợ, người chết ngược lại là Diệp Chân.

Diệp Chân cũng rất muốn nghĩ cách hỏi khéo lai lịch của Tử Linh, chẳng qua, từ sau khi suy đoán ra khả năng lai lịch của Tử Linh không bình thường, Diệp Chân liền bỏ đi ý nghĩ Tử Linh rất dễ bị hỏi khéo.

Cần phải từ từ, dùng trí tuệ, không thể lãng phí thiện ý của Tử Linh đối với hắn.

Nếu không phải Tử Linh có thiện ý với hắn, cũng sẽ không giúp hắn một chút khi hắn phát động Tâm Kiếm, trợ uy cho Tâm Kiếm.

Cũng chớ xem thường một rung động nho nhỏ của Tử Linh trong lúc Diệp Chân phát động Tâm Kiếm, ít nhất tăng uy lực Tâm Kiếm lên ba thành.

Nếu không, Diệp Chân không có bản lãnh giết chết cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng Miêu Kình Phong bằng một kiếm.

- Kỳ thực ta rất muốn giải thích vấn đề này cho ngươi, hiện tại xem ra, sợ là ngươi không có cơ hội nghe!

Tử Linh lại cãi nhau với Diệp Chân.

- Vậy ngươi hãy mỏi mắt mong chờ!

Diệp Chân cười tươi.

Nói xong, Diệp Chân thận trọng đi đến thạch nham đại hạp cốc, vừa đi vừa nghĩ đối phó Ngân Giác Tê Vương như thế nào.

Tử Linh nói không sai, ban đầu Diệp Chân suy nghĩ đến nhặt của hời.

Hai ngày trước Ngân Giác Tê Vương và Dương Chính Tích đại chiến, trúng độc rất sâu, Lam Sa độc lợi hại, Diệp Chân từng bị trúng độc trong người, thấu hiểu rất rõ. Diệp Chân cảm thấy, có Lam Sa độc tàn phá thân thể, dù Ngân Giác Tê Vương không bị độc chết, cũng sẽ hấp hối sắp chết.

Lui thêm bước nữa, nếu như không hấp hối, thực lực cũng sẽ giảm nhiều.

Một con Ngân Giác Tê Vương thực lực đại giảm, Diệp Chân muốn bắt lấy, vấn đề cũng không lớn.

Nhưng cách nói của Tử Linh lại khiến cho Diệp Chân có chút băn khoăn.

Nếu điều đó trở thành sự thật, hắn đã sớm lĩnh hội sự nguy hiểm của Ngân Giác Tê Vương, hắn lại lấy cái gì đi đối phó với nó?

Địa từ chi lực trong thạch nham đại hạp cốc này cực kỳ mạnh mẽ, vừa mới bước mấy bước vào trong hạp cốc, Diệp Chân bất đắc dĩ đã cầm Huyền Dương kiếm trong tay, đặt kiếm trên lưng thật sự không chịu được.

Nhưng dù cầm trong tay, Huyền Dương kiếm chịu địa từ chi lực hấp dẫn, trọng lượng cũng tăng gấp mười lần.

Ngược lại bản nhân Diệp Chân không có gánh nặng quá lớn, thân hình chỉ hơi có vẻ nặng nề, đây cũng là chất liệu khác biệt tạo thành.

Lúc này Huyền Dương kiếm chỉ cầm trong tay cũng có chút nặng nề, trong chiến đấu sợ là vô dụng, hơn nữa còn rất vướng víu.

Có ý nghĩ này, Diệp Chân định thu hồi Huyền Dương kiếm vào trong nhẫn trữ vật.

Nhưng ngay ở trong nháy mắt sắp thu vào nhẫn trữ vật, lông mày Diệp Chân khẽ động, tay phải nắm chặt Huyền Dương kiếm đột nhiên buông ra.

Ầm!

Huyền Dương kiếm hung hăng rơi vào trên mặt đất, trực tiếp nện xuống một khối tảng đá trên mặt đất vỡ thành hai đoạn!

Nhìn thấy tình hình này, Diệp Chân đột nhiên có điều ngộ ra!

Thạch nham đại hạp cốc dài ước chừng hai mươi dặm, hơn nữa càng đi vào trong, bên trong càng rộng.

Đi vào trong chừng mười lăm dặm liền có thể nhìn thấy tới cuối hạp cốc.

Đoạn đường cuối đại hạp cốc có một sơn động to lớn.

Sơn động nhìn qua cực kỳ rộng lớn, bên trong đao phách phủ chính, hẳn có người tận lực mở rộng, cố gắng mở rộng sơn động này, tất nhiên chính là Ngân Giác Tê Vương.

Lúc này, Ngân Giác Tê Vương to lớn đang chậm chạp bò tới cửa hang, con mắt to bằng cái đầu trâu khép lại một nửa, hình như đã ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy rõ ràng Ngân Giác Tê Vương, trong trong lòng Diệp Chân liền lộp bộp một cái.

Thật như Tử Linh nói!

Lúc này Ngân Giác Tê Vương, trên dưới quanh người hoàn hảo không chút tổn hại, căn bản không nhìn thấy bất kỳ dấu vết trúng độc gì. Ngay cả máu thịt hai ngày trước trúng độc thối rữa lúc này cũng hoàn hảo không chút tổn hại.

Gào!

Cơ hồ khi lòng Diệp Chân lộp bộp một cái, nhịp tim có chút tăng tốc, trong tích tắc kia, Ngân Giác Tê Vương vừa mới còn ngủ mở choàng mắt ra.

Khi nhìn thấy Diệp Chân, nó nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình to như ngọn núi nhỏ bỗng nhiên bắn lên, di chuyển như địa chấn núi lở, xông về phía Diệp Chân, Ngân Giác bên trên cái trán đã bắn ra một đạo ngân liên mãnh liệt oanh kích về phía Diệp Chân.

Tay trái đột ngột điểm ra Phù Vân Chỉ nghênh đón địa từ ngân liên. Kinh Hồn Thiên Lôi trong tay phải Diệp Chân mang theo tiếng sấm liên tục đánh về phía Ngân Giác Tê Vương.

Mục tiêu Ngân Giác Tê Vương to lớn như thế, cơ hồ không có bất kỳ khả năng tránh thoát Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân đánh tới.

Xì!

Không ngoài dự đoán, Kinh Hồn Thiên Lôi đánh vào trên đầu Ngân Giác Tê Vương.

Chẳng qua, lần này, Ngân Giác trên đầu nó tức thời nổ bắn ra một đoàn ngân mang, chặn một bộ phận uy lực của Kinh Hồn Thiên Lôi. Ngân Giác Tê Vương mặc dù bị đánh trúng cũng không bị bao nhiêu tổn thương.

Cùng lúc, đạo địa từ ngân liên kia của Ngân Giác Tê Vương cũng bị Phù Vân Chỉ của Diệp Chân điểm nát hơn phân nửa, dư uy bị Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân ngăn lại.

Nhưng dù là dư uy, cũng làm cho Xích Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân hiện ra từng tia từng tia vết rạn, suýt nữa sụp đổ.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bước ra Truy Tinh Bộ đã không cần từ lâu, lần nữa bắt đầu chơi trò chơi mèo đuổi chuột cùng với Ngân Giác Tê Vương.

Ngân Giác Tê Vương có địa từ linh lực trợ giúp, tốc độ phi hành cực nhanh. Nhưng chỉ là tốc độ phi hành thẳng tắp, hơn nữa là tình huống khi phi hành trên không trung.

Nó muốn xoay người lại vô cùng vụng về, nhất là di chuyển ở trên mặt đất, càng vô cùng vụng về.

Không bao lâu, Ngân Giác Tê Vương đã bị Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân đánh liên tiếp vài chục phát, gầm thét liên tục, đột ngột đằng không lao lên.

Gia hỏa này cũng có mấy phần linh trí, biết làm thế nào đối phó Diệp Chân.

Nhưng nó lại quên, nó đằng không mà lên liền đem điểm yếu thân dưới của nó triệt để bại lộ trước mặt Diệp Chân.

Diệp Chân đang chờ cơ hội này!

Ầm ầm!

Hai đạo Kinh Hồn Thiên Lôi trực tiếp đánh vào dương vật dưới bụng Ngân Giác Tê!

Ngao!

Cảm giác cái ấy bị Thiên Lôi đánh trúng, đại đa số người đều không được trải nghiệm, nhưng đây đã là lần thứ hai Ngân Giác Tê Vương được trải nghiệm.

Trong nháy mắt bị đánh trúng, Ngân Giác Tê Vương phát ra một tiếng gầm rú kêu đau đến cực hạn, quanh thân run rẩy như cầy sấy, thân thể khổng lồ vừa mới bay lên lập tức rớt xuống từ phía trên không như một tảng đá chìm xuống nước.

Nhưng năng lực khôi phục của Ngân Giác Tê Vương cực kỳ khủng bố.

Thân hình vẻn vẹn không kiểm soát được trong tích tắc đã triệt để khôi phục lại.

Tức giận gầm thét một tiếng, Ngân Giác Tê Vương đỏ mắt gầm thét, thân thể dần dần nghiêng, giống như núi lớn đè ép về phía Diệp Chân.

Nó muốn dùng thân thể khổng lồ của mình trực tiếp nghiền ép Diệp Chân.

Đương nhiên, sát chiêu của Ngân Giác Tê Vương tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Thân hình khổng lồ nặng nề kết hợp địa từ linh lực, tuyệt đối còn kinh khủng hơn thần thông võ kỹ của cường giả Chú Mạch cảnh!

Nhìn thấy Ngân Giác Tê Vương phẫn nộ đến cực hạn, phát cuồng xông tới mình, thần sắc Diệp Chân đột nhiên ngưng tụ, hắn chờ đợi giờ khắc này!

Nếu không có tính toán trước, Diệp Chân không ngây ngốc dùng Kinh Hồn Thiên Lôi đánh cái ấy của Ngân Giác Tê Vương, triệt để chọc giận nó như thế, không khác gì cụ ông thắt cổ, muốn tìm cái chết!

Cơ hồ khi Ngân Giác Tê Vương vừa xông tới, thần niệm của Diệp Chân đã sớm chìm vào bên trong Thận Long Châu hơi động một chút, lập tức thúc giục Tinh Hồn Châu của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.

Trong chốc lát, linh dực to lớn hiển hiện sau lưng Diệp Chân, nháy mắt hiển hiện liền rung động cao tốc, trong nháy mắt hóa thành một đạo xích quang.

Thân hình Diệp Chân ở bên trong đạo xích quang này phóng lên trời cao, tựa như muốn thoát đi thạch nham đại hạp cốc.

Một màn này khiến Ngân Giác Tê Vương triệt để vội vàng mất lý trí, nó chỉ có một ý niệm trong đầu, tuyệt đối không thể để cho tên hèn hạ vô sỉ đã đánh cái ấy của nó chạy thoát, nhất định phải xé nát gia hỏa này mới hả giận!

Nói thì chậm, chuyện xảy ra thì nhanh!

Khi thân thể Diệp Chân hóa xích quang, thân thể khổng lồ hơi nghiêng ngả của Ngân Giác Tê Vương bỗng nhiên tăng tốc độ, như lưu tinh rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt rơi xuống mặt đất, phía trên bốn bàn chân khổng lồ đồng thời tuôn ra mảng lớn ánh sáng màu bạc, hung hăng đạp xuống mặt đất!

Quang hoa kia so với ngân quang mà lúc trước Ngân Giác Tê Vương phát động địa từ lực trường để lôi kéo Dương Chính Tích còn cường đại hơn!

Hơn nữa, là bốn chân cùng lúc!

Địa từ lực trường, tăng cường nào chỉ bốn lần!

Oành!

Tựa như địa chấn núi lở, toàn bộ thạch nham đại hạp cốc đều chịu ảnh hưởng của địa từ lực trường chấn động trước nay chưa từng có, đỉnh núi sụp đổ, cự thạch rơi xuống, như long trời lở đất!

Mà Diệp Chân vừa mới lợi dụng Ngân Tuyến Linh dực bay lên không trung, trong một tích tắc, chỉ cảm thấy dưới chân bị trói buộc không phải một tòa núi lớn, mà là một tòa sơn mạch.

Không để cho Diệp Chân có bất kỳ cơ hội kháng cự nào liền trực tiếp túm Diệp Chân hướng về phía mặt đất.

Thời điểm rơi xuống, con mắt Diệp Chân đột ngột sáng ngời, túi vải nắm chặt trong tay nhẹ nhàng lắc một cái, toàn bộ bạo lộ, điểm đen xuất hiện che khuất bầu trời!

- Sống hay chết liền nhìn một chiêu này....