Chương 520 Quy Linh Đại Hội
Hậu viện Vạn Tinh Lâu kéo dài đến giữa sườn núi còn muốn vươn ra nơi khác, có một gian tĩnh thất lịch sự tao nhã tu kiến trong mây mù.
Trong tĩnh thất bày biện một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ trưng bày bàn cờ trắng đen xen kẽ, bên trên lạc tử tinh tế, bên cạnh bàn cờ, một lò huân hương kiêu kiêu tỏa hương, hai người cầm quân cờ im lặng, có mấy phần thiền ý.
Đột nhiên, miệng nam tử mở ra, cầm cờ trắng đặt xuống, nói.
- Diêm lâu chủ, lại nhìn một con này!
Trung niên võ giả được xưng Diêm lâu chủ nhìn thoáng qua vị trí của con cờ trắng, trong tay con cờ đen lập tức rơi xuống.
- Điền phó giáo chủ, ngươi muốn bức bình ván cờ à! Nhưng, thế cờ của ta vẫn còn rất ổn.
Nhìn thấy cờ đen rơi xuống, thần sắc Điền phó giáo chủ đang mở miệng cười ngẩn ngơ, lập tức buông xuống con cờ trong tay xuống.
- Ha ha, vẫn là do Diêm lâu chủ lợi hại, ván cờ này, xác thực bức không được.
Nói đến đây, thần sắc Điền phó giáo chủ nhíu lại.
- Nhưng, Diêm lâu chủ, một số thời khắc, khi đánh cờ, cũng không chỉ hai người chúng ta! Tài đánh cờ của Diêm lâu chủ cao minh, nhưng chưa chắc chống đỡ được nhiều người.
- Điền phó giáo chủ, ta và ngươi cũng xem đã quen biết đã lâu, có chuyện không ngại nói rõ.
Diêm Côn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Điền phó giáo chủ.
- Ha ha, quả nhiên Diêm lâu chủ là người ngay thẳng, nói chuyện cũng sảng khoái!
Vậy ta cũng sẽ không che giấu. Quy Linh đại hội nửa năm sau, Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta muốn liên thủ với quý lâu, cầm xuống cực phẩm linh mạch kia.
Điền Quý Chương nói.
- Liên thủ, là sao?
- Diêm lâu chủ, chiến lực của Bôn Lôi kiếm Tần Hạo quý lâu xác thực phi phàm, rất có thực lực trong những thiếu niên thiên tài bây giờ, nhưng phía trên Quy Linh đại hội, nhân tài kiệt xuất, lực áp quần hùng độc chiếm vị trí đầu khả năng lớn vô cùng.
- Nhưng, trong ngũ đại thế lực, ai cũng quan tâm vị trí đầu, giành được cực phẩm linh mạch duy nhất trong Thanh Lam võ thành?
Điền Quý Chương nói.
- Đương nhiên! Không liều mạng, sao có thể giành được thứ tốt?
Diêm lâu chủ khẽ nở nụ cười.
- Liều mạng, nói hay lắm! Ba nhà khác tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn Tần Hạo độc chiếm vị trí đầu, đương nhiên cũng sẽ liều mạng! Đôi khi, liều mạng không nhất định có thể chiến thắng đối thủ, nhưng nếu muốn hủy đi đối thủ, cũng không phải việc khó gì!
- Hủy đi đối thủ. Ngươi nói là tử sĩ?
- Trong ngũ đại thế lực, trừ bọn ngươi Vạn Tinh Lâu ra, tử sĩ xưa nay không thiếu. Diêm lâu chủ, xử lý những chuyện này, Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta có chút sở trường.
Nói đến đây, thanh âm Điền Quý Chương ngừng lại.
- Đương nhiên, mọi thứ đều cần chủ thứ phân chia, Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta cam tâm lá xanh. Chỉ cần bốn thành....
- Bốn thành....
Nghe vậy, Diêm lâu chủ lần nữa cười a a, cười đến cao thâm mạt trắc, cười đến Điền Quý Chương có chút khó xử.
Nhìn bộ dáng này, Điền Quý Chương minh bạch, chuyện này sợ khó thành.
Nhưng vì đại sự của giáo chủ, lần này, Điền Quý Chương cũng định đánh bạc mặt mũi tới.
- Ba thành. Nếu Diêm lâu chủ đồng ý, ta sẽ hạ tỷ lệ xuống còn ba thành.
Điền Quý Chương vươn ba ngón tay ra.
Diêm lâu chủ, như thế nào?
Trên mặt Diêm lâu chủ vẫn như cũ treo tiếu dung từ lúc đầu không thay đổi, chỉ là thần sắc có chút khó chịu, vì một ít nguyên nhân, mặt mũi Điền Quý Chương, hắn cũng không tiện không cho. Nhưng, chuyện này, trong lòng hắn lại không nguyện ý.
Nhà mình đều ăn không đủ no, chỉ ngại không đủ. Làm sao có thể phân cho người khác?
Khi đang suy nghĩ cẩn thận, một đạo phù quang đột ngột từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi vào kình phong, hơi khói kiêu kiêu xông đến tản ra trong tĩnh thất, phá vỡ thiền ý.
Vẻn vẹn nhìn thoáng qua phù tấn, vui mừng nổi lên gương mặt Diêm lâu chủ.
Có một số việc, đến hay cũng không bằng vừa khéo.
Tin tức đạo phù này không nói trước chuyện bản thân như thế nào, đến lúc này, quá tốt rồi, vừa vặn có thể làm cho hắn tìm tới một cái cớ. Tin tưởng sau khi đụng phải cái đinh mềm này, da mặt Điền Quý Chương dù dày loại chuyện này cũng không thể nào nhắc lại lần thứ hai.
- Ha ha ha ha...
Xem hết phù tấn, Diêm lâu chủ đột nhiên cười to lên, tiếng cười kia, hết sức cao vút, sợ không làm người khác chú ý.
Tự nhiên mà vậy, Điền Quý Chương ở một bên cứ dựa theo định lộ tuyến đi của Diêm lâu chủ.
- Diêm lâu chủ, chuyện gì làm ngươi thoải mái như thế?
Diêm lâu chủ nắm cánh tay Điền Quý Chương, mang theo Điền Quý Chương đẩy ra ngoài cửa, đằng không mà lên, vừa đi vừa cười, tiếng cười không ngừng, Điền Quý Chương không hiểu thấu.
- Ha ha, ta Vạn Tinh Lâu lại được một anh tài, lại được anh tài! Đợi một thời gian, nói không chừng lại có thể tiếu ngạo Quy Linh đại hội năm năm sau!
- Vậy chúc mừng Diêm lâu chủ, không biết, anh tài này đến từ phương nào?
Mặc dù Điền Quý Chương nghe lời này khá phiền muộn, nhưng vẫn khen Diêm Tông Diêm lâu chủ một câu.
- Từ trong tin tức phù tấn, đến từ ngoại vực! Nhưng Chân Linh Vực chúng ta gặp may mắn, võ giả ngoại vực đến đây tiềm tu rất nhiều, rất phổ biến. Nhưng nếu nói quái lạ thì là tên võ giả ngoại vực này dựa vào tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong chiến thắng một vị võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong!
Diêm Tông nói.
- Tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong lại có thể chiến thắng Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong? Thiên tài, đây tuyệt đối là một vị thiên tài! Chỉ cần trải qua bốn năm năm trưởng thành, thành tựu ngày sau, sợ là không thể kém bao nhiêu so với Tần Hạo.
Điền Quý Chương cực kỳ kinh hãi, thời điểm giật mình, vừa tự than thở tiếc một tiếng, vì sao anh tài như vậy không bị Nhật Nguyệt thần giáo bọn hắn phát hiện?
- Ha ha, không chỉ như vậy. Điền phó giáo chủ, ngươi biết võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong kia chiến thắng võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, dùng mấy chiêu không?
- Mấy chiêu? Diêm lâu chủ đã hỏi như vậy, chỉ sợ chuyện làm cho người khác giật mình, trong vòng mười chiêu?
Điền Quý Chương hỏi.
Diêm Tông lại không vội trả lời, ngược lại nói.
- Điền phó giáo chủ, một lưu tinh trong Vạn Tinh Lâu chúng ta, Ngô Vi, ngươi hẳn nhớ?
- Ngô Vi? À, biết, có phải người năm ngoái ở trên tiệc tân niên, tên tiểu tử kia áp chế hai tên hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo hay không?
- Không sai, chính là hắn, hôm nay bị võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong khiêu chiến, chính là Ngô Vi.
Nói đến đây, Diêm Tông đột ngột vươn một đầu ngón tay với Điền Quý Chương.
- Một chiêu!
- Ngô Vi lại bị võ giả ngoại vực dùng một chiêu đánh bại.
- Một chiêu?
Điền Quý Chương trừng mắt, cực kỳ kinh hãi.
Thực lực Ngô Vi, hắn vẫn còn có chút nhớ rõ, lại bị một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong dùng một chiêu đánh ngã, thực lực của người này....
- Ai... Vì sao anh tài như thế, hết lần này tới lần khác tìm tới Vạn Tinh Lâu các ngươi? Vì sao không đi Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta?
Điền Quý Chương thở dài một hơi, lập tức dùng đùa giỡn giọng điệu nói.
- Diêm lâu chủ. Một hồi ta muốn đào góc tường nhà ngươi.
- Ha ha ha ha....
Diêm Tông đắc ý cười ha hả.
- Điền phó giáo chủ, ý nghĩ muốn đào góc tường thì miễn đi! Võ giả ngoại vực này, khi còn ở ngoại vực, chính là lưu tinh Vạn Tinh Lâu chúng ta, hôm nay sau khi đi vào Chân Linh Vực, đến Vạn Tinh Lâu chúng ta chứng nhận đấy.
Nghe vậy, thần sắc Điền Quý Chương đột ngột vô cùng phiền muộn, trong mắt Diêm Tông lại càng đắc ý.
Diêm Tông hắn và Điền Quý Chương cũng có giao tình nhiều năm, trưởng thành cùng một chỗ, chỉ là về sau song phương chọn lối đi riêng cho mình, nhưng đều có chỗ thành tựu, nhiều năm như vậy. Tuy có giao tình, nhưng lúc nào cũng âm thầm phân cao thấp.
Bây giờ nhìn thấy Điền Quý Chương ăn chút thiệt thòi, Diêm Tông cũng rất thoải mái.
Trong võ đạo viện Vạn Tinh Lâu, Mã chấp sự đã quên mất bộ dáng hiền lành lúc trước, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía đánh giá Diệp Chân, ánh mắt kia, như thấy được thân thể mỹ nữ trần trụi hừng hực.
- Diệp Chân, chờ một chút. Lâu chủ lập tức tới ngay, lập tức tới ngay!
- Không ngờ. Không ngờ một địa phương như Hắc Long Vực lại có thể sinh ra một thiên tài võ giả như ngươi.
Một bên than thở, Mã chấp sự một bên vây quanh Diệp Chân, hình như muốn nhìn thấu toàn thân Diệp Chân.
Cách đó không xa, Ngô Vi nghe được câu nói của Đao chấp sự, mặt mo càng thêm đỏ bừng.
- Lão Mã. Lần này, ngươi lại nhặt được bảo bối, một phần công tiến cử không thiếu được.
Gương mặt Đinh chấp sự hâm mộ.
- Ai, chuyện này, mắt mờ. Mắt không nhìn được châu. Kém một chút, xém bỏ qua một nhân tài, cũng may mắn Diệp Chân kiên trì, lão phu chỉ nhặt được chút lợi lộc.
Dựa theo quy củ nội sự đường Vạn Tinh Lâu, quản sự, chấp sự, trưởng lão, phó lâu chủ, lâu chủ trong lâu nếu có thể khai quật ra thiên tài võ giả cho lâu, thì được ghi nhận đại công một lần!
Tích lũy ba lần đại công, tiền thưởng mỗi tháng tăng lên một cấp, tích lũy đại công mười lần, tăng lên một cấp chức vụ.
Tính cả Diệp Chân lần này, nếu Mã chấp sự tích đại công được một lần, có thể hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão, nói không chừng, sinh thời có thể đột phá đến Chú Mạch cảnh.
- Đúng rồi, Diệp Chân, theo lão phu biết, Hắc Long Vực trên Chân Huyền đại lục, là nơi hẻo lánh, hoàn cảnh cực kém, linh khí khô kiệt, đan dược đều cực kỳ hiếm thấy, hồng thủy mặt trời, thiên tai không ngừng, còn bị ít người xưng là đất man hoang, sao có thể sinh ra dạng thiên tài như ngươi? Có phải những năm này có biến hóa gì hay không?
Sau khi mừng rỡ Mã chấp sự lại hỏi.
Nghe Mã chấp sự nói, Diệp Chân trừng con mắt to lớn.
- Nào chỉ là đất man hoang, quả thực là tuyệt địa Man Hoang, nào chỉ là không thấy đan dược, ngay cả linh dược cũng không thấy một cây.
Hoàn cảnh Hắc Long Vực có kém như vậy?
Quê hương của mình bị người khác nói đến không chịu được như thế, Diệp Chân cũng có chút khó chịu, cho dù đối mặt với người hiền lành như Mã chấp sự.
Bị Diệp Chân sặc một câu như vậy, Mã chấp sự lập tức tỉnh ngộ lại chuyện gì xảy ra.
Hiểu biết của hắn với Hắc Long Vực, tất cả đều do võ giả du ngoạn trở về ghi chép hoặc kể lại tình hình, nghe nhầm đồn bậy, tự nhiên càng truyền càng không hợp thói thường.
- Nói như vậy, hình như Hắc Long Vực kia cũng không kém, nghĩ đến cũng là, dù nói thế nào, Hắc Long Vực cũng đã từng là đại lục trung tâm của Chân Huyền, làm sao lại trở nên không chịu nổi như vậy!
Dường như Mã chấp sự lầm bầm lầu bầu nói một câu, nhưng một câu nói kia, lại gây nên hứng thú với Diệp Chân.
Nhưng khi Diệp Chân đang muốn cùng Mã chấp sự nghiên cứu thảo luận chuyện này, thần sắc Mã chấp sự nghiêm một chút, đột nhiên chỉ hướng lên không, nói.
- Diệp Chân, mau nhìn, lâu chủ đến rồi!
Tốc độ này cũng thật nhanh, xem ra thật bị chiến tích của ngươi làm cho kinh ngạc.
Diệp Chân theo phương hướng Mã chấp sự chỉ nhìn lại, đã thấy hai đạo lưu quang đang hối hả hướng về võ đạo viện, vẻn vẹn nháy một cái, hai đạo lưu quang kia rơi xuống trong sân.
Khi thấy rõ ràng hai người này, thần sắc Diệp Chân lại có hơi nao nao!