← Quay lại trang sách

Chương 519 Nghe Không Được, Lớn Tiếng Chút

Ha ha ha ha, Mã chấp sự, ngươi đây không phải đang nói đùa chứ? Một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, cũng muốn khiêu chiến....

Tên đao khách đang cười to đột nhiên nhịn không được rùng mình một cái, tiếng cười to bỗng nhiên ngừng lại, cảm giác kia, như bị người nắm cổ.

Một bên, Diệp Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm đao khách cười to, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Để tiếng cười to của tên đao khách đột nhiên ngừng lại, chính là ánh mắt Diệp Chân, một màn này, cũng rơi vào trong mắt tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, khuôn mặt tên đao khách kia đỏ bừng lên.

Nhưng đỏ bừng thì đỏ bừng, tên đao khách kia lại không dám nói một chữ.

Run rẩy!

Khi ánh mắt Diệp Chân nhìn soi mói, Thần Hồn của hắn cũng bắt đầu run rẩy, khiến cho hắn cũng không dám phun ra một chữ.

Một màn này cũng làm cho một vài người hơi động trong lòng.

Không bao lâu, hai vị chấp sự khác họ Đinh và họ Trương, cũng chạy tới võ đạo viện. Giống với đao khách trước đó, hai vị chấp sự này sau khi biết Diệp Chân khiêu chiến Ngô Vi, cũng kinh hãi.

Nhưng, hai người này hàm dưỡng so với Ngô Vi này, tốt đến không biết đi nơi nào, chỉ xác nhận một cái, cũng không còn nhiều lời.

Đương nhiên, trên mặt kinh ngạc lại không thể che hết.

Rất nhanh, vị Đinh chấp sự kia xác định sân đấu võ, hơn bốn mươi tên võ giả vây xem toàn bộ đều đứng ngoài hơn năm dặm để quan chiến.

- Ngô Vi, Diệp Chân, đều là Vạn Tinh Lâu, khi luận bàn võ nhớ biết điểm dừng, không thể đánh thành viên khác trọng thương.

Mã chấp sự dặn dò một tiếng.

- Lần này luận võ do Diệp Chân bài danh lưu tinh thứ mười tám Vạn Tinh Lâu ở Hắc Long Vực, khiêu chiến Ngô Vi, bài danh lưu tinh thứ bốn mươi bảy Chân Linh Vực Vạn Tinh Lâu.

Nếu Diệp Chân thủ thắng, thay thế thứ tự của Ngô Vi ở Vạn Tinh Lâu trong Chân Linh Vực! Nếu Diệp Chân thua, lập tức bị khai trừ, cũng thu hồi Vạn Tinh Bàn.

- Mặt khác, lần chiến đấu này hạn là một canh giờ. Nếu sau một canh giờ không thể phân ra thắng bại, thì người khiêu chiến thắng!

Đinh chấp sự lớn tiếng tuyên bố quy tắc luận võ.

- Đinh chấp sự, làm gì dùng một canh giờ, ta ba chiêu giải quyết hắn!

Ngô Vi nở nụ cười.

Rất nhiều võ giả vây xem nghe Ngô Vi nói, cũng ầm ầm cười ha hả.

Đinh chấp sự lắc đầu, tiếp tục nói.

Phía dưới, luận võ bắt đầu!

Một tiếng quát nhẹ, thân hình Đinh chấp sự tung bay, như thiểm điện rời khỏi giữa hai người Diệp Chân và Ngô Vi, mấy hơi thở, lướt đi hơn năm dặm, Mã chấp sự đứng chung một chỗ với đám người kia.

- Mã chấp sự, trận luận võ này ngươi thấy thế nào?

Đinh chấp sự hỏi.

- Còn có thể thấy thế nào, Diệp Chân này quá mức cuồng vọng, tu vi chênh lệch quá xa!

- Ngược lại ta không cảm thấy vậy, Mã chấp sự, ta thấy Diệp Chân tỉnh táo dị thường, không giống loại người thích gây chuyện!

Đinh chấp sự nói.

- Không giống? Ở Chân Linh Vực, dựa vào tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong có thể chiến thắng Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, có mấy người, ngươi gặp qua sao?

Giữa sân, khi Đinh chấp sự nói xong, linh quang quanh người Ngô Vi nổ bắn ra.

Bàng bạc Linh Lực tuôn hướng ra thân, như một ngôi sao chói mắt, trong nháy mắt về mặt khí thế đè bẹp Diệp Chân.

Ngay lúc đó, mũi chân Ngô Vi nhẹ nhàng nhảy một cái, cả người như nộ tiễn vọt lên, quang hoa đột ngột hiện trên mười ngón tay.

- Đây. Giống như không có.....

Nói còn chưa dứt lời, thanh âm Đinh chấp sự đột nhiên dừng lại, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy khi Ngô Vi nhảy ra, thân hình Diệp Chân nhẹ nhàng khẽ động, cũng đánh về phía Ngô Vi.

Vừa mới đập ra, tốc độ Diệp Chân cũng không phải quá nhanh, so sánh với Ngô Vi, vẫn có một chút chênh lệch. Nhưng khi đánh nhau, thân hình Diệp Chân không thấy động tác, lại quỷ dị gia tốc mãnh liệt, tốc độ so với trước nhanh hơn hơn gấp đôi, nhanh như thiểm điện.

Trong thời gian ngắn, Diệp Chân như một đạo thiểm điện, giận bắn tới trước mặt Ngô Vi, thân hình giận bắn tới cùng nhau, còn có căn ngón tay ngọc chất màu đỏ trong suốt sáng long lanh, điểm thẳng vào trán Ngô Vi!

Ngô Vi chỉ cảm thấy trước mắt quang hoa lóe lên, không đợi hắn kịp phản ứng, hộ thể linh cương quanh người như băng tán, cái trán truyền đến kịch liệt đau nhức, Truyền đến cùng một chỗ, còn có thanh âm của Diệp Chân.

- Dám động một cái, điểm bạo đầu của ngươi!

Thanh âm Diệp Chân băng lãnh, lập tức truyền khắp toàn trường, đồng thời, tình hình trong sân, mọi người quan chiến mới thấy rõ.

Lúc này, thần sắc Ngô Vi mới trở nên kinh hãi tuyệt vọng, có một loại cảm giác như nằm mơ, mười ngón tay như hoa đứng thẳng bất động ở nơi đó, biểu tình kia, như đã gặp quỷ còn muốn lợi hại hơn.

Diệp Chân đứng bên cạnh Ngô Vi, nhưng ngón trỏ trái lại gắt gao điểm giữa ấn đường Ngô Vi, dựa vào thị lực đám người, có thể rõ ràng nhìn thấy, ở giữa ấn đường Ngô Vi đã sụp đổ tiếp cận nửa tấc, máu tươi đã từ cái trán đầm đìa tuôn ra.

Ai nấy đều thấy được, chỉ cần đầu ngón tay Diệp Chân thoáng phát lực, đầu Ngô Vi sợ sẽ bị điểm bạo.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ta làm sao không thấy được Diệp Chân xuất thủ như thế nào?

Võ giả vây xem vô cùng kinh ngạc, tiếng nghị luận vang thành một mảnh.

- Ngô đại hiệp chính là cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, lại bị một tiểu tử Hóa Linh cảnh ngũ trọng chế trụ, chuyện này sao có thể?

Lúc trước đao khách kia vuốt mông ngựa Ngô Vi, gương mặt tràn ngập chấn kinh, lại nghĩ lại, phía sau lưng tên đao khách này lại ứa ra mồ hôi lạnh, âm thầm cảm thấy vô cùng may mắn.

Kém một chút.

Không nhìn ra Diệp Chân này lại khủng bố như thế, lúc trước còn nghĩ sẽ giẫm lên một cước, may mắn...

- Chuyện này.... Chuyện này sao có thể?

Thẳng đến lúc này, miệng Đinh chấp sự đại trương, mới vô cùng ngạc nhiên nói một câu:

- Đúng rồi, Mã chấp sự, Diệp Chân này đến cùng chế trụ Ngô Vi như thế nào, ngươi thấy rõ hay không?

Đinh chấp sự chấn kinh, Mã chấp sự chấn kinh, so với Đinh chấp sự chỉ có hơn chứ không kém.

Nửa ngày, Mã chấp sự mới dụi mắt một cái, chậm rãi lắc đầu.

- Không thấy rõ, nhìn không ra, thực lực Diệp Chân kinh người như thế?

- Thân pháp và chỉ pháp? Nhưng, đây thân pháp nhanh cỡ nào, mới có thể ra chiêu trước Ngô Vi, trực tiếp chế trụ Ngô Vi? Tốc độ thân pháp này, sợ là cường giả

Chú Mạch cảnh mới có tốc độ thân pháp này?

- Nửa năm trước, tu vi Ngô Vi cũng đã là Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, một chiêu chế trụ Ngô Vi, sợ là hai người chúng ta hợp lực đều không làm được?

Bên mái hiên khi đám người vô cùng chấn động, trong tràng âm thanh Diệp Chân quát chói tai đã vang lên.

- Xin lỗi, ta cho ngươi chọn mọi rợ ngoại vực hoặc xách giày. Hai chọn một! Nếu không, ta sẽ điểm bạo đầu của ngươi!

- Ngươi dám!

Hai mắt Ngô Vi đột ngột trợn trừng:

- Nơi này là Vạn Tinh Lâu, ngươi dám hành hung?

- Hừ, ta chỉ là một mọi rợ ngoại vực, có gì không dám?

Cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay Diệp Chân điểm trên ấn đường Ngô Vi kình lực nhẹ nhàng phun một cái, thân hình Ngô Vi chấn động, lập tức như bị sét đánh, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Vừa rồi kình lực Diệp Chân có hơi phun nhẹ, để đầu của hắn như bị quả chùy đánh, ngay cả hồn hải cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không ổn.

Cũng không phải Diệp Chân vừa rồi vận dụng lực lượng Thần Hồn. Chủ yếu do đầu là vật dẫn của hồn hải, đầu bị thương nặng, hồn hải tự nhiên sẽ chấn động bất an.

- Ta đếm ba hơi, trong ba hơi, không làm theo ta lời nói. Hừ!

- Ba!

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân trực tiếp bắt đầu đếm.

- Hai!

Theo chữ “Hai” thốt ra, thần sắc Ngô Vi đột ngột thay đổi, trong đôi mắt, lần nữa toát ra ý sợ hãi, bởi vì hắn đã cảm ứng được kình lực ba động trên đầu ngón tay Diệp Chân.

Không có cách nào, ai bảo một ngón tay Diệp Chân như cắm ở trong đầu của hắn.

- Nói cho ta biết, ngươi dùng công pháp gì thủ thắng?

Ngô Vi gầm nhẹ một câu. Hắn muốn hạ bậc thang một cái.

- Phù Vân Chỉ!

Diệp Chân mới tới Vạn Tinh Lâu, cũng không muốn đem chuyện này không thể vãn hồi, nên nói ra ba chữ kia.

Không sai, Diệp Chân phá vỡ hộ thể linh cương của Ngô Vi, hoàn toàn chỉ dùng Phù

Vân Chỉ, nhưng lần này trong chớp mắt Diệp Chân bắt giữ Ngô Vi, mấu chốt lại là thân pháp.

Thân pháp Diệp Chân, nếu là Phù Quang Lược Ảnh thân pháp rất bình thường trước kia, so với tốc độ thân pháp Ngô Vi đều kém xa.

Nhưng khi đang thi triển thân pháp, Diệp Chân lại cho thần niệm chìm vào trong Thận Long Châu, thi triển một bí thuật nho nhỏ. Bí thuật vừa mới lấy được—— địa từ lực trường - hai "Xích" tự quyết!

Có được từ địa từ lực trường Ngân Giác Tê Vương, có hai loại phương pháp thi triển, theo thứ tự là Dẫn Tự Quyết và Xích Tự Quyết.

Ngân Giác Tê Vương có thể khống chế tốc độ Dương Chính Tích là dùng Dẫn Tự

Quyết, mà khi nó trúng độc thụ thương chạy trốn, chính là dùng Xích Tự Quyết.

Địa từ lực trường lực bài xích, có thể để thi thuật giả lập tức người nhẹ như yến.

Đây không phải hiểu trên suy nghĩ là người nhẹ như yến, mà thật sự người nhẹ như yến.

Diệp Chân hơn một trăm cân, sau khi được gia trì từ lực trận trên mặt đất, thể trọng gần như một con chim én.

Đồng dạng dưới lực lượng đó, thể trọng Diệp Chân, đột ngột nhẹ hơn mấy chục đến trăm lần, tốc độ nghĩ không nhanh cũng không được.

- Thật có lỗi, ta không nên.... Xem thường ngươi!

Nghe được đáp án này, mặc dù Diệp Chân không hài lòng, nhưng Ngô Vi vẫn thấp giọng xin lỗi Diệp Chân.

Diệp Chân giữ mạng hắn trong tay, nghĩ không chịu thua cũng không được!

- Thanh âm xin lỗi quá nhỏ, nghe không được, lớn tiếng chút!

Nghe âm thanh xin lỗi của Ngô Vi, Diệp Chân đột ngột bạo hống một tiếng, trong nháy mắt, làm cho khuôn mặt Ngô Vi đỏ bừng lên.

Lúc trước hắn còn dự định lặng lẽ bỏ qua việc này, Diệp Chân vừa hô, tất cả người quan chiến, đều biết.

Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người, đều tập trung vào trên mặt Ngô Vi.

Một chiêu này, Ngô Vi thật có ý nghĩ tìm một cái lỗ chui vào.

Quá mất mặt!

Nhất là vừa rồi hắn còn tuyên bố ba chiêu giải quyết Diệp Chân, nhưng bây giờ, ngược lại bị người ta dùng một chiêu đánh trả, nghĩ đến đây, khuôn mặt Ngô Vi, đã nóng rát.

Nhưng muốn mạng chính là, mạng nhỏ lại bị người ta bóp trong tay.

Hắn có loại cảm giác, nếu hắn không xin lỗi, Diệp Chân có khả năng thật bóp nát đầu hắn.

- Thật có lỗi, ta không nên xem thường ngươi, lại càng không nên mắng ngươi là mọi rợ ngoại vực!

Mặt Ngô Vi đỏ tía tai rống lớn một tiếng, tất cả thể diện đều ném ra xa, thanh âm kia lớn một chút lại có làm sao!

- A, thanh âm thật to lớn!

Diệp Chân khẽ cười một tiếng, thu tay lại, quay người hướng về Mã chấp sự đi đến.

Gương mặt Ngô Vi lần nữa đỏ bừng lên, trong đôi mắt, đã viết đầy hận ý.

- Diệp Chân, ngươi có gan, lần tiếp theo, ta tất sát ngươi!

Ngô Vi phát tiết khuất nhục lại hô lên một tiếng như thế.

- Ngươi? Ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi, cũng xứng?

Thanh âm Diệp Chân nhẹ nhàng từ xa truyền đến, khiến cho khuôn mặt Ngô Vi lần nữa trở nên đỏ thẫm như máu.

Xa xa, mấy chục võ giả quan chiến bao gồm tên đao khách kia lại đều nhìn ngây người.

Mẹ nó, Diệp Chân này thật sự là võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng sao?

Lúc nào, võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng trở nên biến thái như thế?

Hơn nữa còn là ngoại vực?

- Mã chấp sự, luận võ đã kết thúc, giai vị lưu tinh này của ta, có thể định ra chưa?

Một câu của Diệp Chân, mới khiến cho Mã chấp sự và Đinh chấp sự tỉnh táo lại trong lúc khiếp sợ.

- Diệp Chân khiêu chiến Ngô Vi, Diệp Chân thắng!

Đinh chấp sự vội vàng mạo xưng một câu, Mã chấp sự đã vội vàng gật đầu.

- Thành, thành, chỉ cần lâu chủ tới đóng dấu chồng lên ấn tín của hắn, ngươi chính là một trong một trăm linh tám vị lưu tinh Vạn Tinh Lâu Chân Linh Vực chúng ta. Chờ một chút, hôm nay lâu chủ vừa mới tới, hắn hẳn có thể lập tức tới đây!

Khi vẻ kích động từ trong đôi mắt Mã chấp sự lóe lên, một đạo phù tấn đột ngột phóng lên tận trời.