Chương 525 Thất Thủ
Diệp thiếu hiệp, Quy Linh đại hội lần này còn hơn nửa năm sẽ cử hành, Diệp thiếu hiệp cho dù như thế nào cũng không tham gia được. Sáu năm sau, Diệp thiếu hiệp sẽ có thể triệt để trưởng thành, đến lúc đó, thời gian vừa vặn!
Dừng một chút, Điền Quý Chương lại nói:
- Không dối gạt Diệp thiếu hiệp, bên trong Chân Linh Vực chúng ta cũng là thiên tài bối xuất, dưới tình huống bình thường võ giả ba mươi tuổi tu vi cũng chính là Hồn Hải cảnh mà thôi.
- Nhưng vẫn có không ít thiên tài có thể đột phá đến Chú Mạch cảnh.
- Mỗi một lần Quy Linh đại hội, hơn hai phần ba võ giả đều là thiên tài Chú Mạch cảnh! Mặc dù trước đây Diệp thiếu hiệp đã xử lý cường giả Chú Mạch cảnh Dương Chính Tích, nhưng lão phu tin tưởng, chỉ sợ Diệp thiếu hiệp dùng không ít thủ đoạn!
- Không sai! Bằng vào chiến lực trước mắt của ta, muốn chính diện xử lý Dương Chính Tích, không có bất kỳ khả năng nào.
Diệp Chân rất thừa nhận.
- Cái này đúng, cũng bởi vậy, lão phu định cho Diệp thiếu hiệp không gian sáu năm trưởng thành, sáu năm sau, tu vi của Diệp thiếu hiệp sợ có thể đạt tới Hồn Hải cảnh tam trọng thậm chí tứ trọng.
- Diệp thiếu hiệp lấy tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong đã có thể lấy một đối chín xử lý bảy võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, như vậy khi tu vi của Diệp thiếu hiệp đề cao đến Hồn Hải cảnh tam tứ trọng, đối phó một Cường giả
Chú Mạch cảnh, cũng không phải việc khó gì.
- Không sai!
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Nhưng sáu năm quá dài! Nói không chừng, Quy Linh đại hội nửa năm sau ta cũng có thể tham gia sao!
Điền Quý Chương không ứng thanh, khẽ chau mày, hiển nhiên cảm thấy Diệp Chân có chút cuồng vọng.
- Đương nhiên, ta cần quý giáo phối hợp một chút!
Diệp Chân nói.
- Diệp thiếu hiệp, thỉnh giảng!
Điền Quý Chương minh bạch. Đây là Diệp Chân bắt đầu ra điều kiện, nhưng mà, lông mày nhíu chặt chưa có tản ra. Mặc dù nói thiên tài phần lớn rất ngông cuồng.
Nhưng Diệp Chân này thật sự cuồng đến có chút không biên giới.
Nửa năm sau, tu vi của Diệp Chân cao nữa là đột phá đến Hồn Hải cảnh mà thôi, nếu muốn giết nhập ba vị trí đầu trong số các cường giả Chú Mạch cảnh dày đặc?
Thật sự quá có chút xem thường anh tài trong thiên hạ.
Võ giả có thể tham gia Quy Linh đại hội nửa năm sau, người nào không phải thiên tài kinh tài tuyệt diễm?
- Ta cần ít nhất một Hắc Liên đan, một bản Thần Hồn công pháp không tệ, ừm, còn có Tử Linh Ngọc. Ít nhất một ngàn viên! Chỉ cần có thể cung cấp cho ta ba món đồ này, dù dùng Linh Tinh của ta mua cũng có thể, ta có thể gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo.
- Cũng có thể tham gia giác trục Quy Linh đại hội, cho dù Quy Linh đại hội nửa năm sau cũng có thể!
Diệp Chân nói.
Hắc Liên đan và Thần Hồn công pháp tất nhiên không cần nhiều lời, Diệp Chân đưa ra Tử Linh Ngọc. Tự nhiên muốn Xích Ngọc chiến thể lần nữa tăng lên.
Toái Ngọc Chân Kinh chính là công phu có tiềm lực nhất trước mắt của Diệp Chân, một tầng so một tầng mạnh.
Bốn tầng Toái Ngọc Chân Kinh, trước mắt Diệp Chân chỉ tu luyện đến Xích Ngọc cảnh, đi lên còn có Tử Ngọc cảnh, Toái Ngọc cảnh, còn có rất nhiều không gian tăng lên.
Lúc ở Hắc Long Vực, Tử Linh Ngọc khắp nơi tìm không có, Diệp Chân tin tưởng, Chân Linh Vực thiên tài địa bảo phong phú hơn hẳn có thể đủ lấy tới đầy đủ hắn tu luyện ra Tử Ngọc hạt giống Linh Lực.
Chỉ cần có thể tu luyện ra Tử Ngọc Hạt giống Linh Lực, trong thời gian ngắn, tu vi của Diệp Chân không thay đổi, thực lực cũng có thể thu hoạch được tăng lên trên diện rộng.
Không nói những cái khác, năng lực phòng ngự của Tử Ngọc linh giáp, so với Xích Ngọc Linh Giáp lại có thể tăng lên gấp đôi, Xích Ngọc Linh Giáp đã có thể khiến Diệp Chân đón đỡ một kích toàn lực của võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng bình thường, như vậy Tử Ngọc linh giáp?
Càng không nói đến chiến thể tăng lên, sau khi Xích Ngọc Linh Lực tấn giai trở thành Tử Ngọc Linh Lực uy lực cũng tăng lên.
- Một viên Hắc Liên đan không vấn đề, cái này có thể làm lễ vật khi Diệp thiếu hiệp gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo.
Vẻ vui mừng đột nhiên nổi lên gương mặt Diệp Chân.
Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào điểm này, Diệp Chân gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo đã đáng giá.
- Về phần Thần Hồn công pháp thì càng đơn giản hơn. Thành viên mới nhập Nguyệt Hoa đường có thể miễn phí lựa chọn một bản thiên giai hạ phẩm công pháp trong giáo, ta nhớ được bên trong công pháp trong giáo, vừa vặn có một bản công pháp Thần Hồn tên Ám Hồn quyết - thiên giai hạ phẩm, đến lúc đó Diệp thiếu hiệp trực tiếp chọn lựa là được.
- Quyển Ám Hồn quyết kia cũng xem là tốt, khuyết điểm duy nhất là không ít người trong Nhật Nguyệt thần giáo tu luyện Ám Hồn quyết, không được tính là bí tịch độc nhất vô nhị.
- Nhưng Diệp thiếu hiệp trước tiên có thể tu luyện, đợi ngày sau tìm tới Thần Hồn công pháp tốt hơn thì thay thế, như thế nào?
- Có thể!
Khuyết điểm theo như lời Điền Quý Chương với về Ám Hồn quyết, thật ra trước khi có lựa chọn tốt hơn cũng có thể tiếp nhận. Dù sao Thần Hồn công pháp mua từ Vạn Tinh Lâu cũng không phải độc môn bí tịch, rất nhiều người đều có thể mua.
- Phiền toái duy nhất chính là Tử Linh Ngọc.
Điền Quý Chương nói.
Điều này cũng làm cho Diệp Chân có chút hiếu kỳ, nguyên bản Diệp Chân cho rằng Tử Linh Ngọc hẳn là một hạng đơn giản nhất, dù sao Nhật Nguyệt thần giáo chính là một trong ngũ đại thế lực của Thanh Lam võ đô, lấy tới một ngàn viên Tử Linh Ngọc cũng không khó.
- Diệp thiếu hiệp có chỗ không biết, Tử Linh Ngọc này ở Chân Linh Vực chúng ta lại là vật tư cực kỳ khan hiếm. Nguyên nhân chủ yếu chính là truyền tin.
- Địa vực Chân Linh Vực chúng ta rất rộng lớn, phù tấn đưa tin bình thường khoảng cách phần lớn trong khoảng năm vạn dặm đến mười vạn dặm, lại không đủ dùng. Tử Ngọc phù tấn do Tử Linh Ngọc chế thành, khoảng cách truyền tin có thể đạt tới năm mươi vạn dặm.
- Mà tin tức phù này lượng tiêu hao lại tương đối lớn, cho nên cực kỳ khan hiếm.
- Nhưng mà, lão phu là đánh bạc gương mặt này, cũng phải cấp Diệp thiếu hiệp một ngàn viên Tử Linh Ngọc. Chỉ là, đến lúc đó phí tổn này cần Diệp thiếu hiệp....
- Điền phó giáo chủ yên tâm, phí tổn này ta một mình gánh chịu hơn nữa càng nhiều càng tốt, Điền phó giáo chủ cũng không cần lo lắng thân gia ta không đủ.
Diệp Chân nói.
- Minh bạch, thân gia của Dương Chính Tích cũng không ít đâu.
Lời vừa nói, Diệp Chân và Điền Quý Chương đối mặt mắt, cười lên ha hả.
- Tốt, đã như vậy, lão phu dùng vò rượu này, hoan nghênh Diệp thiếu hiệp gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta!
Điền Quý Chương lần nữa nâng bát, uống một hơi cạn sạch!
- Mời!
Một bát Thập Bát Tử Linh Nhưỡng lần nữa vào bụng, quanh người mỏng mồ hôi ra hết, cảm giác thông thấu dị thường lần nữa truyền đến làm cho Diệp Chân hô to rượu ngon.
- Nếu Diệp thiếu hiệp đã đáp ứng gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, vậy Diệp thiếu hiệp đợi chút cùng lão phu quay lại tổng đàn, cử hành các loại nghi thức nhập giáo.
- Đến lúc đó, có thể cần Diệp thiếu hiệp phát hạ một lời thề Thần Hồn. Còn xin Diệp thiếu hiệp chớ trách!
Điền Quý Chương sớm nhắc nhở nói.
- Ta minh bạch! Nhưng mà, chuyện có quan hệ đến Quy Linh đại hội, cho dù nửa năm sau hay sáu năm sau. Chỉ cần ta lấy được ba vị trí đầu là có thể?
Nghe Diệp Chân lại tiếp tục nhắc đến việc này, Điền Quý Chương không khỏi nở nụ cười khổ, quả thật nghé con mới đẻ không sợ cọp, đang muốn tiếp tục khuyên thì thanh âm Diệp Chân lần nữa vang lên.
- Điền phó giáo chủ chớ buồn, Diệp Chân ta cũng không phải loại nhân vật cuồng đến không biên giới. Cho dù Quy Linh đại hội nửa năm sau hay sáu năm sau. Bên trong Nhật Nguyệt thần giáo người nào có thể tham gia, hẳn sẽ có quy củ điều lệ nhất định. Đến lúc đó, mọi việc theo quy củ là được.
Nghe vậy, Điền Quý Chương ngạc nhiên xác nhận Diệp Chân đã nói như vậy, vậy không có vấn đề gì.
Cũng bởi vậy, Điền Quý Chương đối với nhận biết về Diệp Chân lại sâu hơn mấy phần.
Nếu ai bởi vì lời nói lớn của Diệp Chân, vừa thấy mặt đã cho rằng Diệp Chân cuồng vọng vô biên, hẳn là cực kỳ sai.
Đã ước định xong việc nhập giáo, Diệp Chân và Điền Quý Chương lại dùng chút ít thịt rượu, chủ và khách đều vui vẻ, sau đó rời khỏi quán rượu.
Vừa mới bước ra khỏi quán rượu, một chuyến hơn mười võ giả đã trùng điệp hướng về tửu lâu này đi tới. Hẳn là võ giả đến đây ăn cơm uống rượu.
Nhưng mà, đạo bào thống nhất của những người kia lại hết sức chướng mắt, khiến cho người nhìn một chút đã có thể nhận ra. Những người này chính là võ giả
Trường Sinh giáo.
Đột ngột gặp được nhiều võ giả Trường Sinh giáo như vậy, Diệp Chân lại tuyệt không hoảng, tin Dương Chính Tích chết vẫn chưa truyền đến, lại có Phó giáo chủ
Nhật Nguyệt thần giáo Điền Quý Chương ở bên, Diệp Chân hắn sợ làm gì?
Nói đi nói lại thì, coi như không có Điền Quý Chương ở đây. Bằng thực lực của Diệp Chân hắn, cũng không sợ bọn người đối phương dù võ giả được đám người Trường Sinh giáo như chúng tinh phủng nguyệt vây vào giữa, khí tức tản ra quanh người so với Dương Chính Tích còn muốn dày đặc hơn mấy phần.
- Điền phó giáo chủ!
- Đoàn đường chủ!
Khi đến gần đến bốn năm mươi mét, Điền Quý Chương chào xã giao.
Mặc dù nói Trường Sinh giáo và Nhật Nguyệt thần giáo chính là đối thủ một mất một còn, nhưng cũng không phải loại kia gặp mặt là đả sinh đả tử, cao tầng gặp mặt, lễ nghi cơ bản vẫn phải có.
Đương nhiên, loại lễ nghi cơ bản này cũng giới hạn chắp tay chào hỏi mà thôi.
Hai nhóm người chạm mặt, Diệp Chân cảm giác được, ánh mắt tên Đoàn đường chủ kia
Trường Sinh giáo trong tích tắc dừng lại trên mặt của hắn sau đó rời đi, không dị thường gì.
Con đường mấy chục mét, đảo mắt đã đến, nháy mắt hai nhóm người đi ngang qua nhau, một cỗ sát ý rất khó phát giác đột ngột xuất hiện.
Trong chốc lát, Đoàn đường chủ kia tựa như tia chớp thoát ra, xuất thủ như điện, trực tiếp bắt trói hướng về phía cổ họng Diệp Chân, lại ý muốn bắt giữ Diệp Chân.
Đột nhiên xuất thủ, không chỉ có thật bất ngờ, hơn nữa nắm bắt thời cơ phi thường tốt, vừa mới đi lướt qua nhau, nháy mắt Đoàn Anh Niên Đoàn đường chủ đi đến sau lưng Diệp Chân và Điền Quý Chương, ngoài ý muốn xuất thủ đánh lén, ai cũng không chuẩn bị, thậm chí ngay cả các giáo chúng khác của Trường Sinh giáo cũng lộ ra gương mặt kinh ngạc.
Cơ hồ nháy mắt Đoàn Anh Niên xuất thủ, Điền Quý Chương cũng cảm giác được. Nhưng khi hắn phát hiện mục tiêu của Đoàn Anh Niên là Diệp Chân lại quá sợ hãi.
Cao thủ ra chiêu, đều trong điện quang hỏa thạch.
Nhìn thấy Trường Sinh giáo giáo chúng, bản thân Điền Quý Chương có chỗ đề phòng, nếu Đoàn Anh Niên xuất thủ về phía hắn, dưới khí cơ dẫn dắt hắn lập tức có thể làm ra phản ứng, sẽ không bị Đoàn Anh Niên thừa lúc.
Nhưng mục tiêu của Đoàn Anh Niên lại Diệp Chân, hơn nữa thời cơ lựa chọn vừa tốt, đúng là hắn chiếu cố không đến.
- Dừng tay!
Điền Quý Chương hét to như sấm, phản công hướng Đoàn Anh Niên, nhưng ngay nháy mắt hắn xuất thủ, Điền Quý Chương đã thấy, ngón tay Đoàn Anh Niên đã dựng vào Diệp Chân cổ họng.
- Đã chậm....
Điền Quý Chương hối tiếc không kịp, vừa mới kéo đến cho thần giáo một thiên tài tiềm lực, chưa kịp nhập giáo đã bị Trường Sinh giáo bắt giữ đi, hắn vừa rồi quá bất cẩn.
Nhưng ngay khi Điền Quý Chương hối tiếc không kịp, con mắt hắn đột ngột trừng lớn, bởi vì hắn nhìn thấy nháy mắt ngón tay Đoàn Anh Niên chạm vào cổ họng Diệp Chân, thì thân ảnh Diệp Chân lại trong nháy mắt băng tán.
Tàn ảnh!
Đoàn Anh Niên bắt lại Diệp Chân bởi vì tốc độ quá nhanh mà lưu lại tàn ảnh.
Cơ hồ là đồng thời, con mắt Đoàn Anh Niên cũng đột nhiên trừng lớn, trong ánh mắt viết đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn đường đường là một cường giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, đánh lén một sâu kiến Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, lại thất thủ?
Cái này sao có thể?
Nháy mắt Điền Quý Chương quay đầu nhìn sang, đã thấy Diệp Chân ở ngoài một dặm đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hình như có ý cười.
Điền Quý Chương lập tức minh bạch, Diệp Chân muốn xem Nhật Nguyệt thần giáo như thế nào che chở hắn.
- Diệp Chân, mau nói, Dương Chính Tích đuổi bắt ngươi đâu rồi?
Cơ hồ là đồng thời, Đoàn Anh Niên hét to như sấm, từng đạo từng đạo Linh Lực giống như dây leo từ quanh người hắn chui ra, như thiểm điện bắn về phía Diệp Chân.
Thần thông võ kỹ, Phược Linh Tác!