← Quay lại trang sách

Chương 526 Điền Quý Chương Kiên Quyết

Hưu!

Kiếm quang dài đến trăm trượng đột ngột từ phía sau Điền Quý Chương bay ra, như thiểm điện dựng thẳng cắt xuống, nháy mắt cắt xuống, kiếm quang kia lại còn kỳ dị ngoặt một cái.

Phược Linh Tác của Đoàn Anh Niên phóng tới Diệp Chân lập tức bị chặt đứt, không chỉ có như thế, trên mặt đất cũng bị chém ra một đạo vết nứt sâu tới mười mấy thước, tầng năm cao quán rượu bên cạnh cũng bởi vậy lung la lung lay.

- Đoàn đường chủ, muốn đối phó người Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, làm gì cũng phải hỏi ta một chút chứ?

Cười lạnh một tiếng, Điền Quý Chương và Đoàn Anh Niên chiến cùng nhau.

- Hừ, Điền phó giáo chủ, Trường Sinh giáo chúng ta muốn giết người, cho tới bây giờ không ai có thể bảo vệ được!

- Đều lăng lấy làm gì? Lên cho ta, nhất định phải bắt giữ Diệp Chân này!

Đoàn Anh Niên rống giận.

Tức khắc, mười ba võ giả Hồn Hải cảnh theo Đoàn Anh Niên đến đây xông lên đánh về Diệp Chân.

Nhìn võ giả Trường Sinh giáo xông lên, một đạo phù quang đột ngột từ trong tay Điền Quý Chương bay ra, như thiểm điện rơi về phía thành đông, đồng thời, thanh âm ngắn ngủi của Điền Quý Chương vang lên.

- Sáu mươi hơi thở!

Mặc dù Điền Quý Chương chỉ nói bốn chữ kia, nhưng ý tứ của Điền Quý Chương thì Diệp Chân lại minh bạch, chính là để Diệp Chân kiên trì dưới tay những võ giả

Hồn Hải cảnh này sáu mươi hơi thở, viện quân có thể đến.

Làm đối thủ xưa giờ của Nhật Nguyệt thần giáo, ý tứ ba chữ kia, Đoàn Anh Niên tự nhiên cũng hiểu, nhưng lại không những không giận mà còn cười.

- Dưới mười bốn võ giả Hồn Hải cảnh vây công chèo chống sáu mươi hơi thở, Điền lão quỷ, ngươi cho rằng hắn là Cường giả Chú Mạch cảnh.

Lời nói của Đoàn Anh Niên còn chưa hết thanh âm đột nhiên dừng lại, biểu lộ như đã gặp quỷ.

Phía trước, chỉ thấy thân hình Diệp Chân lóe lên. Một tên hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo giống như chịu chết, đưa đầu đến trước mặt Diệp Chân, bị một đoạn ngón tay xanh ngọc trực tiếp xuyên qua não!

Nhưng đây không phải người thứ nhất!

Lại một tên hộ giáo chân nhân Hồn Hải cảnh ngũ trọng vọt tới trước người Diệp Chân, không biết sao, tốc độ trong lúc đó trở nên chậm chạp vô cùng. Trơ mắt nhìn một đoạn ngón tay xanh ngọc chỉ phá đầu của hắn.

- Hí!

Thanh âm xung quanh hít một hơi khí lạnh vang thành một mảnh.

Nơi này chính là khu vực phồn hoa của Thanh Lam võ đô, gần đó người tới ăn cơm mua sắm nhiều vô số kể. Động tĩnh bên này lập tức hấp dẫn võ giả tới vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài.

Vốn là, rất nhiều người còn đang lo lắng cho Diệp Chân, một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng bị mười bốn Võ giả Hồn Hải cảnh truy sát, gần như không lo lắng.

Nhưng ai cũng nghĩ không ra, thời gian trong nháy mắt, hai hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo đã bị Diệp Chân chém giết.

Một màn này làm cho Đoàn Anh Niên đang đại chiến với Điền Quý Chương quái khiếu một tiếng, một đạo cầu viện phù tấn cũng theo đó phóng lên tận trời.

Đồng dạng, một màn này cũng làm cho Điền Quý Chương kinh hãi.

Hắn biết Diệp Chân có chiến tích lấy một chiến bảy. Hơn nữa tình báo cực kỳ kỹ càng, từ trong tình báo nói, ngày đó Diệp Chân đối phó cũng cực kỳ chật vật.

Nhưng coi như như thế, cũng làm cho người cực kỳ giật mình.

Nhưng không ngờ, hôm nay tận mắt nhìn thấy, Diệp Chân chém giết cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng nhẹ nhõm dễ dàng đơn giản như bổ dưa thái rau, tốc độ giết người đó cơ hồ có thể so sánh với cường giả Chú Mạch cảnh như hắn.

Nhưng mà chuyện Khiến Điền Quý Chương và Đoàn Anh Niên khiếp sợ còn ở phía sau.

Sau khi Diệp Chân thừa dịp tiên cơ chém giết hai hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo. Mười hai hộ giáo chân nhân khác cũng rốt cục lấy trạng thái vây quanh, lập tức vây Diệp Chân vào giữa, các loại công kích như mưa rơi đánh về phía Diệp Chân, quang hoa đầy trời lập tức đem triệt để che lấp Diệp Chân.

Ngoài vài dặm, võ giả vây xem từng người lộ ra vẻ âm thầm lo lắng, loại lo lắng này là bản sắc của con người. Bất luận kẻ nào, trời sinh đều có khuynh hướng đồng tình với kẻ yếu.

Giờ này khắc này, Diệp Chân trong mắt bọn họ chính là một phương thế yếu bị khi phụ.

- Ai, ta nói các ngươi bắt sống, người này có quan hệ đến nơi hạ lạc của Dương đà chủ.

Thấy mười mấy người công kích bao trùm qua, Đoàn Anh Niên gấp đến độ kêu to lên.

Nhưng thanh âm còn chưa rơi xuống đất, thần sắc lần nữa ngây người.

Một đạo xích quang từ bên trong quang hoa đầy trời thoát ra, trong nháy mắt rơi vào sau lưng một tên hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo, tản ra kim sắc kiếm quang ba động cực kỳ huyền ảo, phách trảm xuống.

Càng làm cho Đoàn Anh Niên kinh hãi là, bên trong kiếm quang màu vàng óng kia lại ẩn chứa một tia lực lượng ba động cực kì nhạt cực mỏng làm cho tim hắn đều đập cực kỳ nhanh.

Sát chiêu của Kiếm Tâm Thông Minh —— Tâm Kiếm!

Phốc!

Linh cương hộ thể trước mặt kim sắc kiếm quang giống như giấy, thậm chí ngay cả

Hậu Thiên linh thể rèn luyện lâu ngày trước mặt kim sắc kiếm quang cũng như phàm thai, ngay cả nhục thân mang linh cương hộ thể, trực tiếp bị một bổ hai nửa!

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân lóe lên, trực tiếp đánh về phía một tên hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo khí thế cực thịnh bên trái.

- Nguyên Dịch, cẩn thận!

Thấy thế, Đoàn Anh Niên vì phân tâm mà luống cuống tay chân ứng phó Điền Quý Chương công kích, gấp gáp hống to.

Không phải do hắn không nóng nảy.

Các hộ giáo chân nhân khác, chết mấy người hắn cũng chưa đau lòng lắm, dù sao số lượng nhiều nhất của Chân Linh Vực chính là võ giả, võ giả Hồn Hải cảnh cũng rất thường gặp.

Nhưng một võ giả rất có thể đột phá đến võ giả Chú Mạch cảnh, vậy thì cực kỳ trân quý.

Nguyên Dịch đó, trong vòng hai, ba năm, nhất định có thể chú mạch thành công, Đoàn Anh Niên vẫn luôn coi là tâm phúc của mình, cực kỳ coi trọng, cho nên lúc này cực kỳ sốt ruột.

Nhưng iếng rống lớn hơn nữa, cũng chống đỡ không được!

Mặc dù Nguyên Dịch kia có chút bất phàm, nhưng đối mặt với sát chiêu Tâm Kiếm của Diệp Chân, cơ hồ sử xuất tất cả vốn liếng, nhưng vẫn không cách nào đón lấy, càng đừng đề cập thân hình, kim sắc kiếm quang như bóng với hình treo cao trước ngực Nguyên Dịch.

Phốc!

Dưới kiếm quang kim sắc của Tâm Kiếm, Nguyên Dịch lần nữa bị Diệp Chân bổ thành hai nửa!

Khác biệt duy nhất với một hộ giáo chân nhân chết dưới Tâm Kiếm lúc trước chính là, người trước nháy mắt bị trảm, mà Nguyên Dịch thì khổ chống đỡ một hô hấp mới bị bổ thành hai nửa!

Nguyên Dịch bị giết, Đoàn Anh Niên đột ngột như bị sét đánh, nếu không phải Điền Quý Chương cũng bị uy thế của Diệp Chân chấn nhiếp, tâm thần phân tán, chỉ sợ hôm nay Đoàn Anh Niên phải chịu thiệt thòi lớn trong tay lão.

Nhưng mà, giáo chúng Trường Sinh giáo có tiếng hung hãn không sợ chết.

Vừa hò hét, thừa dịp một hơi công phu, mười tên hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo còn lại lần nữa vây quanh tới.

Nhưng là lần này. Diệp Chân không cho bọn hắn cơ hội phát ra công kích.

Một vòng ánh sáng màu bạc vô thanh vô tức từ dưới lòng bàn Diệp Chân chân nổ tung, tốc độ của Diệp Chân đột ngột tăng tốc, đơn giản như quỷ mị xuyên thẳng qua mười giáo chúng Trường Sinh giáo còn sống.

Quỷ dị hơn chính là những nơi Diệp Chân đi qua, từng hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo tiến thối mất theo, không phải tốc độ trở nên chậm thì thân hình bỗng nhiên ngã xuống.

Mọi việc đều là tác dụng của địa từ lực trường, liên tục mấy trận chiến đấu.

Diệp Chân đúg đã vận dụng hai loại lực lượng không đồng nhất của lực từ đến lô hỏa thuần thanh, vận dụng khiển trách, dẫn giao thế, luôn luôn có thể làm hộ giáo chân nhân của Trường Sinh giáo tức thời rơi vào trong phạm vi công kích của Diệp Chân.

Mà Diệp Chân thì nhanh chậm tùy tâm, dễ dàng lại tránh được từng đạo công kích đến từ đối phương. Như hồ điệp xuyên hoa, hoặc ra chỉ, hoặc ra Tâm Kiếm, mỗi một lần xuất thủ, luôn có một tên hộ chân nhân Trường Sinh giáo bị chém giết!

Nhìn tình cảnh này giống như chiến đấu với Diệp Chân, không phải hơn mười võ giả

Hồn Hải cảnh chiến lực cao cường, mà là từng đầu heo dê đợi làm thịt.

Võ giả vây xem xung quanh đã hoàn toàn thấy choáng mắt.

Gặp qua võ giả biến thái, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua võ giả biến thái như thế.

Tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng, ngươi nói chém giết mười võ giả tu vi đều là Hóa Linh cảnh ngũ trọng, đó đã là biến thái, vượt cấp chém giết một hai cường giả

Hồn Hải cảnh đã là thiên tài.

Chính là trước mắt này, vượt cấp chém giết cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong như bổ dưa thái rau.

Đoàn Anh Niên và Điền Quý Chương thậm chí bởi vì một màn này, coi như mắt choáng váng, có ngắn ngủi dừng tay.

Khi con mắt Đoàn Anh Niên đỏ lên nổi giận gầm lên một tiếng, ý muốn nhào tới ngăn cản tiếp tục giết chóc. Điền Quý Chương mới tỉnh ngộ, lần nữa gắt gao ngăn cản đối phương.

- Diệp Chân. Dám giết người Trường Sinh giáo ta, ngươi nhất định phải chết! Chết chắc, ai cũng không bảo hộ được ngươi!

Đoàn Anh Niên vừa hung tính đại phát ác chiến với Điền Quý Chương, vừa gầm thét uy hiếp Diệp Chân, ánh mắt kia, chính muốn nuốt Diệp Chân cho thống khoái.

Mười bốn người trước mắt chính là một phần ba tâm phúc của Đoàn Anh Niên hắn bên trong Chu Tước Đường.

- Câu nói này, lúc ở Tây Ninh võ thành đã có người nói với ta!

Ngoài miệng đáp lời, dưới tay Diệp Chân lại không chậm chút nào, một Tâm Kiếm bổ ra, lại một hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo bị chém giết.

Thuận thế, một viên Tam Bảo Quy Linh đan có được từ Dương Chính Tích bị Diệp Chân đưa vào trong miệng, lập tức hóa thành cuồn cuộn Linh Lực tuôn hướng đan điền.

Sát chiêu Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Thông Minh có uy lực bất phàm, chỉ là có một chỗ không tốt, tiêu hao quá lớn, xuất liên tục bốn kiếm, Linh Lực trong đan điền Diệp Chân đã muốn thấy đáy, đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân không dễ lấy ra sử dụng.

Sau khi hộ giáo chân nhân thứ chín của Trường Sinh giáo bị Diệp Chân trảm dưới kiếm, các hộ giáo chân nhân còn lại triệt để hỏng mất.

Coi như lại hung hãn không sợ chết cũng có hạn độ, chịu chết, ai cũng sợ.

Riêng phần mình phát ra tiếng kinh hô sợ mất mật, chạy tứ phía, không còn có dù là một người có đảm lượng công kích Diệp Chân.

Cơ hồ là đồng thời, mấy chục đạo lưu quang đồng thời từ phương đông, phương nam bay lên, vội xông đến nơi này.

Tốc độ của những lưu quang cực nhanh, quả là nhanh tới cực điểm, từng cái cực nhanh, lúc trước còn là lít nhít điểm đen, chỉ trong tích tắc ngẩng đầu đã loáng thoáng nhìn ra hình người.

Bốn mươi năm mươi đạo khí tức Chú Mạch cảnh bàng bạc như biển đồng thời xông đến, khiến cho võ giả bốn phương tám hướng vây xem gà bay chó chạy tứ tán tránh ra, tránh đến xa xa.

Nếu cường giả Chú Mạch cảnh hỗn chiến, bọn hắn những người này, ngoại trừ làm pháo hôi lại không có kết quả thứ hai.

Hai phe Trường Sinh giáo và Nhật Nguyệt thần giáo hơn hai mươi đạo lưu quang cơ hồ không phân tuần tự đến, phải nói, võ giả Nhật Nguyệt thần giáo đến hơi sớm một hơi, nhưng cũng chỉ là một hơi mà thôi, sau đó, hai mươi Võ giả Chú Mạch cảnh hai bên cùng lúc nhìn trợn tròn mắt.

Chỉ thấy năm võ giả Hồn Hải cảnh tứ ngũ trọng bị một võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đuổi cho chạy trối chết, quỷ khóc sói gào, trên mặt đất, máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi trên đất.

- Giết, chém giết Diệp Chân cho ta!

- Không tiếc bất cứ giá nào bảo hộ Diệp Chân!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng rống của Đoàn Anh Niên và Điền Quý Chương đồng thời vang lên, nhất là thanh âm của Điền Quý Chương, cực kỳ kiên quyết!