← Quay lại trang sách

Chương 529 Bọn Chuột Nhắt Vô Năng

Ba!

Chụp lấy cháu của mình - Diêu Trạch Huyễn như một con chuột nhắc, Diêu Sâm giáng xuống một bạt tay, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Ngoài ý muốn, một cái tát này của Diêu Sâm mặc dù đánh cho Diêu Trạch Huyễn máu tươi chảy ròng, nhưng vẫn như cũ không đánh tỉnh Diêu Trạch Huyễn đang lâm vào ma chướng.

Máu chảy đầy mặt, miệng la hét những thanh âm nghe không rõ, Diêu Trạch Huyễn không buông tha lần nữa nhào tới Diêu Sâm.

- Ừm?

Điền Quý Chương nhướng mày, lập tức ý thức được cái gì, thần hồn ba động mạnh mẽ đột ngột từ trên thân Diêu Sâm bay lên.

- Đốt!

Một đạo thần hồn ba động âm lãnh, như tia chớp đánh vào thể nội Diêu Trạch Huyễn, quanh thân Diêu Trạch Huyễn run lên, lập tức lộ ra thần sắc mờ mịt.

- Ta bị cái gì?

- Phong đường chủ, thủ đoạn này của ngươi cũng có chút không được quang minh lắm? Ngươi không để ý quy củ thần giáo, thiên vị Diêu phó giáo chủ cũng không cần phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi này, khiến người mà ta mang tới mất mặt trước mọi người, đúng không?

- Phong đường chủ, chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!

Thần sắc nghiêm túc, Diêu Sâm nghiêng mặt chất vấn đường chủ Nguyệt Hoa đường -

Phong Khinh Nguyệt.

Diệp Chân cũng ngẩn ra, chuyện này vốn là Diêu Trạch Huyễn có cử chỉ ngả ngớn, mắt lộ ra tà quang chọc giận Phong Khinh Nguyệt, Phong Khinh Nguyệt mới sử dụng đến bí pháp, mà bản thân Diêu Trạch Huyễn lại không giỏi sử dụng bí pháp, nên mới bị Phong Kinh Nguyệt hạ gục.

Việc nàu vốn dĩ là lỗi của Diêu Trạch Huyễn, nhưng Phó giáo chủ Diêu Sâm lại đem chuyện này chuyển đến trên người Nguyệt Hoa đường, chuyển việc tư thành việc công, lén lút đem tội danh đẩy lên người Phong Khinh Nguyệt.

Dưới tình huống bình thường, Phong Khinh Nguyệt sẽ hoà hoãn làm dịu tình hình, nhưng lần này sợ là Nguyệt Hoa đường sẽ đem danh ngạch này chuyển đến Diêu Trạch Huyễn mới không sai biệt lắm, ánh mắt Diệp Chân không tự chủ được nhìn về phía Điền Quý Chương.

- Yên tâm đi, Phong Khinh Nguyệt nếu bị người khác uy hiếp, vậy thì không phải là Phong Khinh Nguyệt rồi!

Thanh âm Điền Quý Chương vang lên trong đầu Diệp Chân.

- Hừ, hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi, lần sau nếu còn dám như thế, ta sẽ móc con mắt nhìn trộm của ngươi!

Phong Khinh Nguyệt quát một tiếng để Diệp Trạch Huyễn có chút chột dạ lui về sau mấy bước.

- Về phần ta phạm vào quy củ thần giáo, Diêu phó giáo chủ nếu thật sự cho rằng như vậy, thì hãy đi báo cáo với Hình đường thượng, hoặc tìm giáo chủ để khiếu nại, sự tình của Nguyệt Hoa đường ta, còn chưa tới phiên người khác khoa tay múa chân!

Nói đến đây, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên dừng lại.

- Diêu phó giáo chủ đổi sự tình từ trắng thành đen, Khinh Nguyệt Hôm nay xem như đã nhận thức!

Nói xong liền phất tay áo đi, vừa đi vừa nói.

- Diệp Chân, ngươi đã gia nhập Nguyệt Hoa đường, mau đi theo ta!

Diêu Sâm xấu hổ đỏ ửng mặt, thần sắc đột ngột có chút khó coi.

Hắn không nghĩ tới, Phong Khinh Nguyệt lại kiên cường như thế. Dưới tình huống bình thường, hắn chí ít cũng có thể tranh thủ cho chất nhi cơ hội gia nhập vào Nguyệt Hoa đường.

Không nghĩ tới, Phong Khinh Nguyệt căn bản không cho hắn một chút mặt mũi.

- Phong đường chủ dừng bước! Theo quy củ của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, nếu có tranh luận về việc tiến cử chức vị, có thể lấy thực lực ra quyết đấu một trận tranh cao thấp đi. Hiện tại Diệp Chân và Diêu Trạch Huyễn này cũng đồng thời tranh đoạt danh ngạch của Nguyệt Hoa đường lại phù hợp với giáo quy này!

Nghe vậy, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên dừng bước.

Nhật Nguyệt thần giáo quả thật có quy củ như vậy, nhưng đó chỉ là bổ nhiệm một chút chức vụ bên trên, tỷ như tranh đoạt vị trí thống lĩnh, đàn chủ, hương chủ các loại, còn loại sự tình thành viên gia nhập vào Nguyệt Hoa đường như thế này thì chưa từng có.

Nhưng mà, vô luận Phong Khinh Nguyệt hay Điền Quý Chương hoặc là Chân, đều hiểu ý nghĩ dụng ý của Diêu Sâm là khinh tu vi Diệp Chân thấp, muốn để Diêu Trạch Huyễn đánh bại Diệp Chân, đoạt được tư cách gia nhập vào Nguyệt Hoa đường.

Đương nhiên, ý tứ sâu xa hơn chính là đả kích danh tiếng Điền Quý Chương trong giáo! Đều là Phó giáo chủ của Nguyệt Thần chủ, Điền Quý Chương và Diêu Âm không ngừng bí mật chiến đấu, muốn gây áp lực cho đối phương.

- Diêu phó giáo chủ thật muốn chiến sao?

Phong Khinh Nguyệt dừng bước quay người lại, đột nhiên thở dài.

Phong Khinh Nguyệt ngoài ý muốn lại chịu thua, khiến cho Phó giáo chủ Diêu mừng rỡ, thầm nghĩ lấy quyền thế cùng địa vị của mình trong giáo, Phong Khinh Nguyệt cuối cùng cũng không dám khinh thị quá mức.

- Đương nhiên!

- Nguyệt Hoa đường vì thần giáo tuyển bạt và bồi dưỡng nhân tài địa phương, sao có thể để một người vô năng gia nhập Nguyệt Hoa dường?

- Diêu phó giáo chủ, ai là hạng người vô năng còn chưa biết được đâu?

Điền Quý Chương nhẹ nhàng vổ cỗ Diệp Chân, đè xuống lửa giận đang muốn phát tác trên người Diệp Chân. Bị tên Diêu Sâm này hai lần mắng là hạng người vô năng,

Diệp Chân triệt để nổi giận.

- Úc, nói như vậy, Điền phó giáo chủ đồng ý Diệp Chân do ngươi tiến cử và Diêu Trạch Huyễn bên ta tiến cử cùng chiến một trận!

Mặt mày Diêu Sâm đột nhiên giương lên.

- Đương nhiên, ta vì sao lại không đồng ý, chỉ sợ vị này của ngươi nhát như chuột, không dám đánh một trận…!

Nói xong, Điền Quý Chương nhìn về phía Diêu Trạch Huyễn.

- Nghe nói Diêu phó giáo chủ có một vị chất nhi rất có thiên phú, là ngươi đúng không?

- Là cháu của ta thì như thế nào? Bên trong nâng không tránh thân, bên ngoài nâng không tránh thù, bản toạ vì thần giáo tiến cử hiền tài, toàn tâm toàn ý vì thần giáo! Lại nói, tu vi có thể nhìn ra được, Điền phó giáo chủ ngươi lại đi tiến cử một hạng người vô năng Hoá Linh cảnh ngũ trọng, hắn nên chết tâm đi!

Diêu Sâm cay nghiệt nói.

- Tốt, Diệp Chân, vậy ngươi hãy cùng chất nhi Diêu Trạch Huyễn của Diêu phó giáo chủ tranh tài một trận, để xem ai mới là hạng người vô năng!

- Tốt!

Theo tiếng quát của Điền Quý Chương, Diệp Chân đột ngột tiến lên mấy bước, Xích Ngọc Linh Giáp ngoài thân bắt đầu lưu chuyển.

Nhưng mà, lời nói của Điền Quý Chương không phải quá muộn, lần nữa hướng về Diêu Trạch Huyễn xác nhận.

- Diêu phó giáo chủ chất nhi, ngươi nhất định phải cùng Diệp Chân đại chiến một trận sao?

- Hừ, chỉ là một tên võ giả Hoá Linh cảnh ngũ trọng mà thôi, có gì không dám?

Diêu Trạch Huyễn tự tin.

- Úc, hơn nửa tháng trước, ở Tây Ninh võ thành có một tên phích lịch sát thần tên Diệp Chân, tu vi cũng vừa hay là Hoá Linh cảnh gũ trọng!

Điền Quý Chương không nhanh không chậm nói.

- Phích lịch sát thần?

Nháy mắt nghe được bốn chữ này, vô luận Diêu Sâm hay Diêu Trạch Huyễn, thần sắc đều đồng thời chấn động sau đó dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Diệp Chân.

Thiếu chút nữa đã hỏi tên phích lịch sát thần kia chính là Diệp Chân?

- Thế nào, Diêu Trạch Huyễn, bây giờ còn dám không?

Điền Quý Chương hỏi lần nữa.

- Cái này… -

Diêu Trạch Huyễn trong nháy mắt chấn động, uy danh của phích lịch sát thần trong Nhật Nguyệt thần giáo tương đối vang dội, nguyên nhân chủ yếu bởi vì Trường Sinh giáo là đối thủ một mất một còn với Nhật Nguyệt thần giáo.

Cái gọi là kẻ thù của kè thù là bạn, Nhật Nguyệt thần giáo luôn luôn để bụng với võ giả đối đầu Trường Sinh giáo.

Cho nên trong nháy mắt sự tình phát sinh đã có tình báo truyền đến Nhật Nguyệt thần giáo.

Cấp cao trong Nhật Nguyệt thần giáo đã sớm biết đến uy danh của phích lịch sát thần, nhiều ngày trôi qua, trong giáo đã sớm lan truyền.

Dưới sự bao vây và tấn công của chín võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, chém giết bảy người, kẻ sống sót duy nhất sau cuộc truy sát lại là một cường giả

Chú Mạch cảnh nhị trọng. Chiến tích này, khiến cho trán Diêu Trạch Huyễn nháy mắt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tu vi của hắn chỉ có Hồn Hải cảnh tứ trọng, cách Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong cỏn kém mấy đoạn!

- A, Diêu Trạch Huyễn, nếu đã không dám, sao còn không thối lui?

Điền Quý Chương lần nữa quát nhẹ một tiếng.

Một tiếng quát khẽ này lại chọc giận Diêu Sâm.

- Phế vật, có ta ở đây, sợ hắn làm gì, cứ ra tay, ta chịu hết trách nhiệm!

Da mặt Diêu sâm có chút đỏ lên dùng thần hồn truyền âm mắng Diêu Trạch Huyễn.

Cũng may mắn hôm nay ít người, bằng không, mặt mũi hôm nay mất sạch.

- Được. Có gì không dám, chiến!

Bị Diêu Sâm mắng, Diêu Trạch Huyễn lập tức cắn răng, đưa ra quyết định!

Ngay lúc Diêu Trạch Huyễn thật vất vả mới ra quyết định, Phong Khinh Nguyệt nãy giờ một mực không lên tiếng đột nhiên mở lời.

- Diêu phó giáo chủ, thật muốn chiến à, nhưng ta muốn ngươi suy nghĩ kỹ càng, luận võ của Nguyệt Hoa đường chúng ta, luôn luôn không nương tay!

- Sợ hắn sao, chỉ bằng tu vi Hoá Linh cảnh ngũ trọng của tên Diệp Chân này?

- Diêu phó giáo chủ, nói trước, ta vừa lấy được tình báo, ngươi xem một chút rồi nói sau!

Đang nói chuyện, Phong Khinh Nguyệt lấy ra một phong thư đưa về phía Diêu Sâm, nháy mắt lúc đưa ra, đột nhiên động niệm, ghi lại một bản, đưa cho Diêu Trạch Huyễn một bản!

- Ừm?

Tiếp nhận phong thư, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua, vô luận Diêu Sâm hay Diêu Trạch Huyễn, sắc mặt đều đồng thời biến hoá, khuôn mặt Diêu Trạch Huyễn trắng bệnh như tờ giấy, ngón tay cũng bắt đầu phát run!

- Sao lại có loại sự tình này?

Gương mặt Diêu Sâm chấn kinh!

- Diêu phó giáo chủ, đây là chuyện vừa mới xảy ra cách đây chỉ một khắc trước, chỉ sợ Diêu phó giáo chủ còn không nhận được tình báo!

Phong Khinh Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Cái này, cái này sao có thể?

Nhìn phong thư, nhìn Diệp Chân trước mắt chỉ có tu vi Hoá Linh cảnh ngũ trọng, gương mặt Diêu Sâm khó có thể tin!

Keng!

Thanh âm bảo kiếm rút ra khỏi vỏ đột ngột vang lên, Diệp Chân chỉ kiếm vào Diêu Trạch Huyễn, quát chói tai.

- Diêu Trạch Huyễn, muốn chiến liền chiến, không chiến thì cút!

Đến lúc này, Diệp Chân đã hoàn toàn minh bạch dụng ý của Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt, cho nên thêm một tiếng rống phối hợp.

Nhất là Diệp Chân rút bảo kiếm cho hợp với tình hình, chỉ là một thanh Bảo khí Hạ phẩm, thượng phẩm bảo khí Huyền Dương kiếm của Diệp Chân đã bị phá huỷ!

Nhưng ngay cả như vậy, bị kiếm quang của Diệp Chân chỉ, sắc mặt Diêu Trạch Huyễn càng thêm tái nhợt, thanh âm cũng có chút run rẩy.

- Thúc thúc, ta thấy hay khỏi cần chiến, tên Diệp Chân này, có phải quá mức tàn nhẫn không?

Trong lúc nói chuyện, không đợi Diêu Sâm đồng ý, hai chân Diêu Trạch Huyễn đã run lẩy bẩy trốn sau lưng thúc mình, chỉ sợ Diệp Châ chủ động khai chiến với hắn!

Cái gọi người có tên, cây có bóng, lúc trước đã có ảnh hưởng của phích lịch chiến thần.

Hiện tại, nhất là sau khi nhận được tình báo mới, miêu tả chiến sự cực kỳ kỹ càng! Trong vòng sáu mươi nhịp thở dưới sự bao vây của mười bốn cường giả Hồn Hải cảnh, liên tục giết chết chín người!

Chiến tích khủng bố như thế khiến Diêu Trạch Huyễn không cần nghĩ ngợi, nếu hắn xông lên, chỉ sợ vừa đối mặt đã xong đời!

Đương nhiên, Diêu Trạch Huyễn là một cường giả Hồn Hải cảnh tứ trọng, vậy mà lại sợ hãi Diệp Chân, kỳ thật nguyên nhân vẫn do thần hồn Phong Khinh Nguyệt tấn công lúc trước.

Lúc trước bị huyễn tượng thần hồn của Phong Khinh Nguyệt tấn công doạ cho phát sợ, ảnh hưởng đến tinh thần có chút không tập trung, bây giờ lại kinh hãi dưới uy danh của Diệp Chân, biểu hiện này chẳng có gì lạ!

Vẻ mặt của Diêu Sâm trong thời gian ngắn biến đen!

Hắn còn đang muốn tìm lối thoát thì cháu của hắn lại thừa nhận sợ hãi, còn bị một tên võ giả Hoá Linh cảnh ngũ trọng hù cho sợ, mặt mũi của Diêu Sâm hắn đều bị hắn ném đi hết!

- Phế vật!

Ba!

Tức giận mắng một tiếng, sắc mặt Diêu Sâm khó coi đến cực điểm, liền cho Diêu Trạch Huyễn một bạt tay, tát Diêu Trạch Huyễn đến đầu óc choáng váng, sau đó xách lấy hắn rời khỏi.

Việc đã đến nước này, dù nói cái gì, lưu lại nơi này đều sẽ mất mặt xấu hổ.

- Diêu phó giáo chủ, lão phu thật sự nghĩ không ra, tên chất nhi của Diêu gia vậy mà nhát như chuột, nghĩ không ra nghĩ không ra, thiên tài Diêu gia lại là một bọn chuột nhắt vô năng?

Điền Quý Chương đấm ngực dậm chân, chỉ sợ thanh âm không đủ lớn.

Phía trước, khuôn mặt Diêu Sâm đã đen như đáy nồi, tức giận đến muốn thổ huyết nhưng không phát tác được!

Ai bảo người của mình không xứng đáng!