Chương 528 Phích Lịch Sát Thần
Một đường vừa đi vừa nói, Diệp Chân xem như đã biết tình huống ở Nhật Nguyệt thần giáo bảy tám phần đại khái.
Tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo thiết lập ở phía trên Lam Sơn, dưới cờ sắp đặt đường, đàn, hương xã, Nhật Nguyệt thần vệ, thiết vệ các loại cấp tổ chức.
Trong đó, phân đường gồm có Nhật Diệu đường, Nguyệt Hoa đường, Nhật đường, Nguyệt đường, Đan đường, Khí đường, Nội Sự đường, Ngoại Sự đường các loại đường khẩu, chỉ là Nhật Nguyệt thần giáo khung chủ yếu nhất, trong đó lấy Nhật Diệu đường ở vị trí thứ nhất, bên trong Nhật Diệu đường, toàn bộ đều là cường giả Chú Mạch cảnh.
Về phần phân đàn thì có các cứ điểm Nhật Nguyệt thần giáo trải rộng bên trong Chân Linh Vực, phát triển giáo chúng, kinh doanh sản nghiệp, thu thập tình báo, vân vân.
Về phần hương xã, đây chính là tổ chức cấp thấp nhất của Nhật Nguyệt thần giáo, một phần của các đại phân đàn, hương chủ do đàn chủ phân đàn bổ nhiệm, đại đa số hương xã đều thiết lập ở thành thị bình thường, nhiều thì hàng trăm hàng ngàn người, ít thì hơn mười người, nói chung số lượng rất nhiều.
Về phần Nhật Nguyệt thần vệ nơi đây chính là vũ lực cường đại nhất của Nhật Nguyệt thần giáo, đại đa số đều bảo vệ bên trong tổng đàn, luôn trong tư thái tùy thời chờ lệnh.
Nhật Nguyệt thần vệ Đại thống lĩnh có một người, lại có ba người thống lĩnh, Nhật Nguyệt thần vệ có rất nhiều thống lĩnh, như lúc trước đại hán mặt đen Trần Trường Hưng - cho dù là Nhị Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ, địa vị ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo lại không thua kém giáo chủ, Phó giáo chủ, còn có mấy vị trưởng lão hộ pháp như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Theo Phó giáo chủ Điền Quý Chương, Nguyệt Hoa đường đúng là trừ Nhật Diệu đường ra thì có địa vị đường khẩu cao nhất, hơn nữa địa vị thành viên của Nguyệt Hoa đường cũng rất quý, trên cơ bản không có bất kỳ nhiệm vụ gì của bang phái phát xuống, nhiệm vụ chủ yếu chính là tu luyện.
Nguyệt Hoa đường có chức trách chủ yếu nhất chính là giúp Nhật Diệu đường, Nhật Nguyệt thần vệ chuyển vận máu mới.
Điểm này, từ chỗ ở của Nguyệt Hoa đường cũng đã có thể thấy được.
Chỗ ở của Nguyệt Hoa đường Nhật Nguyệt thần giáo vậy mà lại có thể tu kiến bên cạnh một đầu thượng phẩm linh mạch, dù cho khu vực biên giới của thượng phẩm linh mạch, vậy thì Thiên Địa nguyên khí kia cũng vẫn nồng hậu dày đặc dị thường, xa xa nhìn lại. Thiên Địa nguyên khí mờ mịt mấy thành.
Theo Điền Quý Chương nói, Nhật Nguyệt thần giáo ở Vân Lam Sơn mạch, tổng cộng đã chiếm cứ bốn đầu thượng phẩm linh mạch, trong đó có một đầu chuyển cho Nguyệt Hoa đường, hơn nữa còn là vị trí tốt nhất. Ở vào trong phạm vi thượng phẩm linh mạch tổng đàn.
- Diệp Chân, đã nhập giáo, có một số việc, lão phu vẫn phải nói với ngươi vài câu, ngươi lại chớ trách móc!
Điền Quý Chương đối với Diệp Chân vẫn luôn một mực khách khí.
- Điền phó giáo chủ thỉnh giảng!
- Một giáo phái, nếu nó muốn lớn mạnh, dù sao cũng phải có chút quy củ, lão phu biết người giống như ngươi thiên tài bực này, ghét nhất quy củ quản thúc. Lão phu chỉ hi vọng các ngươi có thể thoáng khắc chế một điều thôi, ngươi là người lão phu tiến cử đi lên, xảy ra chuyện gì lão phu tự sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, nhưng lại kị xúc phạm giáo quy, nếu không lão phu bên này cũng không thể nói chuyện ổn thỏa lắm, ngươi hiểu rõ chứ!
- Đương nhiên, Nguyệt Hoa đường chúng ta là đường khẩu có ít quy củ nhất bên trong Nhật Nguyệt thần giáo, cũng không vướng bận lắm.
Điền Quý Chương nói đến tương đối uyển chuyển, ngoại trừ biểu đạt Diệp Chân đã thành người một hệ của lão. Cũng bởi vì Diệp Chân ban ngày sát phạt có tính tình quá quả đoán nên cũng mới có chút lo lắng Diệp Chân sẽ gặp rắc rối.
Dù sao đại đa số thiên tài đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, chịu không nổi nửa phần oán khí.
Diệp Chân lại chỉ cười.
- Điền phó giáo chủ yên tâm, nghĩ tới lúc ta ở tại Hắc Long Vực cũng là đệ tử của tông môn, quy củ của tông môn, hẳn là khắc nghiệt hơn so với Nguyệt Hoa đường.
- Ha ha, thế thì cũng không còn gì tốt hơn! Đương nhiên, ngươi cũng không cần khắc chế quá phận. Chỉ cần không vi phạm vào giáo quy, có chuyện gì cứ buông tay đi làm, trời sập không nổi đâu!
- Ta hiểu rõ!
- Điền phó giáo chủ lại giá lâm Nguyệt Hoa đường của chúng ta, khách quý ít gặp!
Một mỹ nữ thân mang váy dài màu tím, cao gầy với mái tóc màu đen cao cao co lại, chỉ dùng một ngọc trâm để trụ ra đón!
Mỹ nữ váy tím này vừa ra tới, Diệp Chân cũng cảm giác trước mắt đột nhiên sáng ngời. Đừng nhìn trên dưới nàng ta quanh người cực kỳ đơn giản, váy tím, ngọc trâm, chỉ phần khác biệt này.
Nhưng vừa đứng ở nơi đó lại mang đến một loại quý khí khác biệt, đơn giản chính là có một loại cao quý u lãnh như ánh trăng sáng, chưởng quản cả Nguyệt Hoa đường này, danh xứng với thực lực.
- Đây là đường chủ Phong Khinh Nguyệt của Nguyệt Hoa đường, tính tình có chút... ngay thẳng, ngươi lại cần phải chú ý.
Phong Khinh Nguyệt dùng ánh mắt giống như tia điện lạnh lùng bắn thẳng về phía Diệp Chân, chủ yếu bởi vì ánh mắt Diệp Chân dò xét trên dưới có chút... Không kiêng nể gì cả, cứ xem như Điền Quý Chương vội vàng giao phó một câu.
Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo kia của Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân lại cũng không tránh không né, ánh mắt thẳng tắp nghênh đón tiếp lấy.
Phong Khinh Nguyệt thấy thế ánh mắt đột nhiên phát lạnh, một tia thần hồn ba động khó mà phát giác đột ngột từ trong hai mắt Phong Khinh Nguyệt tuôn ra, trong chốc lát, hai con ngươi Phong Khinh Nguyệt như hàn băng bỗng đột ngột biến đến sâu xa như biển, ánh mắt ấy giống như muốn đưa người ta rơi vào trong đó.
Khiến Phong Khinh Nguyệt ngoài ý muốn chính là Diệp Chân lại phảng phất như người không việc gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng tựa như không chút nào ảnh hưởng khi bị nàng dùng bí pháp.
Thấy thế, Phong Khinh Nguyệt khẽ ồ lên một tiếng, mặc dù ánh mắt Diệp Chân thanh tịnh, nhưng thần sắc vẫn như cũ có chút tức giận.
- Phong đường chủ, lão phu thế nhưng không có việc gì lại đến đăng tam bảo điện, hôm nay do lão phu đã cố ý đến đây quấy rầy.
Vì giảm bớt xấu hổ, Điền Quý Chương vội vàng đi lên nghênh đón tiếp lấy.
Phong Khinh Nguyệt kia làm sao có thể không rõ ý đồ Điền Quý Chương đến, đến Nguyệt Hoa đường của nàng lại có thể có việc gì khác cơ chứ?
- Điền phó giáo chủ, ngươi thế mà lại đến đúng lúc, Nguyệt Hoa đường ba tháng trước trống đi ba danh ngạch, bây giờ chỉ còn một cái, ngươi nếu như lại đến muộn một chút, chỉ sợ chỉ có thể chờ đợi đến thi đấu nửa năm sau mới có thể trống đi một cái danh ngạch!
- Vậy thì quá tốt rồi! Ngươi nhìn vị thiếu hiệp kia thấy hắn như thế nào?
- Chính là hắn?
Điền Quý Chương vừa mới đem lời nói cho hết, lông mày Phong Khinh Nguyệt liền nhíu, Diệp Chân phát ra khí tức tu vi thật sự có chút thấp, mới Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nhưng mà, vừa rồi lúc hắn ứng đối bí pháp của nàng cũng có chút bất phàm.
Nhưng mà Nguyệt Hoa đường của nàng còn chưa từng có bất luận một vị võ giả Hóa Linh cảnh nào có thể gia nhập.
Nhưng mà, ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo, Điền Quý Chương luôn vững vàng, cho nên, Phong Khinh Nguyệt cũng không có phát tác, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Điền Quý Chương ý muốn hắn cho một lời giải thích.
- Phong đường chủ, vị thiếu hiệp kia họ Diệp tên là Chân!
- Diệp Chân....
Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, thần sắc lãnh đạm lại chợt biến đổi, hai con ngươi như hàn băng lại lần nữa nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.
- Thế mà lại là võ giả ở bên trong Tây Ninh võ thành dốc sức chiến đấu với chín tên trưởng lão hộ giáo Trường Sinh giáo, sau khi chém giết bảy người lại bị
Dương Chính Tích vạn dặm truy sát, hắn chính là tên Phích lịch sát thần Diệp Chân đã bặt vô âm tín hay sao?
- Phích lịch sát thần?
Nghe được xưng hô thế này Diệp Chân cũng vì đó mà có chút ngẩn người.
Ở tại Hắc Long Vực, Diệp Chân xông xáo rất lâu, cuối cùng nhờ một trận đông chinh mới xông ra danh xưng đông chinh chiến thần, nhưng mà danh hào chiến thần đông chinh còn không có dùng nóng, Diệp Chân trước hết đã rời khỏi Hắc Long Vực.
Diệp Chân không nghĩ tới, vừa ở trong Chân Linh Vực này mấy tháng mà đã có xưng hào phích lịch sát thần.
Đúng vậy, hẳn có quan hệ với việc Diệp Chân ngày đó vận dụng Kinh Hồn Thiên Lôi.
- Ha ha, Phong đường chủ động lòng rồi? Phong đường chủ, ngươi nói nếu không phải tên phích lịch sát thần kia, ta dám đem một vị võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng đưa đến trước mặt ngươi hay sao? Đây không phải tự tìm phiền phức?
Điền Quý Chương cười nói.
- Nếu là phích lịch sát thần Diệp Chân, vậy dĩ nhiên có thể gia nhập Nguyệt Hoa đường rồi! Nói thật, vừa rồi ta còn nghĩ lấy cách làm sao để từ chối ngươi đây!
- Phong đường chủ ngươi quả nhiên người nào mặt mũi cũng đều không bán....
Lắc đầu, Điền Quý Chương tự giễu lại giống như cười khổ.
- Đã như vậy thì cứ trực tiếp gia nhập Nguyệt Hoa đường đi, nhưng mà, những việc vặt khác kia ngươi đi làm thay đi. Ai bảo ngươi tiến cử lên cơ chứ.
Phong Khinh Nguyệt nói.
Điền Quý Chương vừa nghe xong không khỏi trừng mắt.
- Ta còn có thể nói một chữ không hay sao?
- Vậy cứ như vậy đi, người ta giao cho ngươi, một hồi ta sẽ cho người đưa đồ vật cần đưa tới!
Điền Quý Chương nói câu nói này lại cũng đồng thời có hàm ý đối với Diệp Chân.
Ngay tại khi Điền Quý Chương có ý muốn cáo từ, hai đạo lưu quang thanh thế kinh người lần nữa từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên trong Nguyệt Hoa đường để cho thần sắc Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt đồng thời dừng lại.
- Diêu phó giáo chủ?
Cơ hồ khi Phong Khinh Nguyệt lên tiếng, một tên nam tử lông mày rậm, mắt hẹp, xương gò má cao khoác trên thân áo bào tím mang theo một tên nam tử áo bào trắng đã rơi xuống trước mặt Diệp Chân và Điền Quý Chương.
Diệp Chân phát hiện vào khi Diêu phó giáo chủ rơi xuống đất, thần sắc Điền Quý Chương thế mà lại có chút dừng lại, tựa như có chút không vui, mà cái tên Diêu phó giáo chủ này chỉ chắp tay với Điền Quý Chương, một bộ dáng không để ý tới.
Một màn này rơi vào ở trong mắt Diệp Chân, Diệp Chân lập tức hiểu ra, phe phái tranh đấu mà thôi, bất luận ở đâu đều sẽ tồn tại phe phái đấu tranh với nhau.
- Phong đường chủ, bản tọa nhớ rõ danh ngạch Nguyệt Hoa đường còn có một cái?
Diêu phó giáo chủ xông tới hỏi Phong Khinh Nguyệt.
Nghe khẩu khí của Diêu phó giáo chủ, nhìn lại thanh niên áo trắng sau lưng hắn đã có thể hiểu rõ ý tứ đến lần này của đối phương.
- Đã không còn, tất cả đã xong!
Phong Khinh Nguyệt đáp.
- Đã xong, hôm qua ta hỏi thăm Chu phó đường chủ, không phải nói còn có một cái danh ngạch hay sao?
Diêu Sâm nghe thế nhíu mày.
- Vừa rồi Điền phó giáo chủ đã tiến cử một thành viên, ta đã đồng ý cho hắn gia nhập Nguyệt Hoa đường rồi.
- Ai, chính là hắn?
Diêu Sâm nghe thế ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân lập tức lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
- Phong đường chủ, khi nào thế Nguyệt Hoa đường Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta ngay cả Hóa Linh cảnh rác rưởi cũng có thể gia nhập từ?
- Điền phó giáo chủ, ngươi sẽ không cứ như vậy tùy ý lãng phí quyền lực mà thần giáo đưa cho ngươi? Nếu thật như thế, xem ra, ta rất cần phải nhắc nhở một chút với phía trên rồi!
Diêu Sâm trực tiếp hâm dọa.
- Rác rưởi, Diêu phó giáo chủ, người mà ta tiến cử nếu là rác rưởi vậy Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta sẽ không có thiên tài.
Điền Quý Chương nhìn chằm chằm Diêu Sâm, rất có thâm ý mà nói một câu.
- Trò cười, tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng, không phải rác rưởi thì đó là gì?
Muốn vào Nguyệt Hoa đường Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, cũng phải thu thiên tài giống Diêu Trạch Huyễn! Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Hồn Hải cảnh tứ trọng, rèn luyện mấy năm trong Nguyệt Hoa đường, cũng có thể tiến vào Chú Mạch cảnh!
Nói đến đây, Diêu Sâm dừng một chút nhẹ quát.
- Trạch Huyễn, đi lên chào hỏi Phong đường chủ, Điền phó giáo chủ!
Nhưng cổ quái là khi âm thanh Diêu Sâm tán đi vẫn không có thấy Diêu Trạch Huyễn này đi lên, Diêu Sâm không khỏi có chút bất mãn, hừ nhẹ một tiếng.
- Trạch Huyễn?
Lúc này, võ giả áo trắng đi theo Diêu Sâm đến cũng dùng một loại ánh mắt cực kỳ kinh diễm nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, ánh mắt kia so với Diệp Chân còn trực tiếp và chỉ kém muốn phun lửa.
Dạng ánh mắt trần trụi thế này đủ để cho bên trong đôi mắt hạnh của Phong Khinh Nguyệt tuôn ra một chùm hàn quang, một tia thần hồn ba động khó mà phát giác đột ngột từ trong hai con ngươi Phong Khinh Nguyệt tuôn ra, hai con ngươi Phong Khinh Nguyệt đột ngột biến đến sâu thẳm như biển.
Cơ hồ là đồng thời, thần sắc Diêu Trạch Huyễn đột ngột biến ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm.
Cũng ở trong nháy mắt này, Diêu Trạch Huyễn được Diêu Sâm gọi tên thật lâu không động đã khiến cho hắn cũng có chút phát buồn bực mà xoay người, ở trên bờ vai của Diêu Trạch Huyễn đập một cái.
- Làm gì thế kia?
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt đăm đăm của Diêu Trạch Huyễn đã bạo hống!
- Quỷ! Có quỷ!
Diêu Trạch Huyễn giống như điên mà điên cuồng la hét, năm ngón tay mở rộng chộp tới đập bả vai Diêu Sâm!