← Quay lại trang sách

Chương 537 Biến cố

Oanh!

Tiếng sét đánh vang lên, lôi quang từ cánh tay đột ngột đánh vào trên đầu Vu Hoài Tùng, khi hộ thể linh giáp Vu Hoài Tùng khuynh tiết xuống, điện quang bắn ra bốn phía.

Cùng thời khắc đó, tia chế giễu trên khóe miệng Diệp Chân đột ngột mở rộng đến cực hạn.

Trong một chiêu, toàn thân Vu Hoài Tùng không nhịn được run rẩy lên, mặc dù Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân không cách nào một kích oanh phá hộ thể linh giáp của hắn, nhưng điện quang có thể làm cho hắn tê liệt trong nháy mắt, như vậy đủ rồi.

Cao thủ so chiêu, chính là công phu trong tích tắc!

Phù Vân Chỉ chỉ điểm một chút phá liệt diễm quyền ấn của Vu Hoài Tùng, khi Vu Hoài Tùng vừa mới khôi phục, lại thấy một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi, lần nữa đánh tới trên đầu hắn, khiến cho Vu Hoài Tùng lần nữa có cảm giác tê liệt cực kỳ ngắn ngủi. như vậy

Sau đó, liền không có sau đó!

Một chỉ Phù Vân Chỉ, trong thời gian ngắn vạch trần hộ thể linh giáp của Vu Hoài Tùng, lần nữa hung hăng chạm vào ấn đường Vu Hoài Tùng, ấn đường Vu Hoài Tùng vừa mới khôi phục chưa được mấy ngày, lần nữa bị điểm Diệp Chân sụp đổ!

Một bên, Đổng Ngôn và Hoắc Minh đã nhìn ngây người.

- Huynh đệ, ta không nhìn lầm, võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng, ba chiêu hai thức đã thu thập Vu bá vương có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh nhất trọng?

Đổng Ngôn có chút khó có thể tin dụi mắt một cái.

- Ta cũng tình nguyện tin tưởng là nhìn lầm.....

Hoắc Minh cực kỳ chật vật nuốt nước miếng một cái.

Mà trong mắt Vu Hoài Tùng bị Diệp Chân chế trụ, ánh mắt cũng dâng lên sợ hãi khó hiểu.

Hắn không nghĩ ra!

Năm ngày trước hắn bị Diệp Chân thu thập, là hắn dưới sự khinh thường bị Diệp Chân đánh lén, lần này, hắn toàn lực ứng đối, vừa bắt đầu. đã trực tiếp vận dụng thần thông võ kỹ, nhưng thần thông võ kỹ còn chưa phát huy ra uy lực, đã bị Diệp Chân phá sạch.

Sau đó, Diệp Chân rất nhẹ nhàng lần nữa chế trụ hắn.

Vu Hoài Tùng có chút hoài nghi, đến cùng hắn là Chú Mạch cảnh nhất trọng hay Diệp Chân là Chú Mạch cảnh nhất trọng?

- Hỗn đản, ngươi có gan liền giết ta. Nếu không....

Ba!

Ầm!

Không đợi Vu Hoài Tùng nói xong, khối linh lực trên bàn tay Diệp Chân, đổ ập xuống hướng về đầu Vu Hoài Tùng chào hỏi.

- Họ Vu, ngươi có nhân tính hay không, lão nhân gia như thế, ngươi cũng ba lần bốn lượt gây khó xử? Ta nhìn ngươi là cần ăn đòn! Có gan đến tìm ta? Khi dễ lão nhân gia này có gì tài ba?

- Hôm nay ta cũng ở nơi đây phát cái thề, từ nay về sau, gặp ngươi một lần đánh một lần, gặp ngươi một lần đánh một lần. Nhìn ai so với ai khác hung ác hơn!

Vừa mắng, khối linh lực trong tay Diệp Chân không ngừng đập tới.

Diệp Chân xem như tìm được nhược điểm Vu Hoài Tùng này, Thần Hồn, một lần khối linh lực vỗ xuống, sẽ bị váng đầu, qua mấy hơi không cách nào khôi phục, chỉ cần liên tục bị khối linh lực đập, hắn căn bản không trả nổi tay!

Đổng Ngôn và Hoắc Minh lại nhìn ngây người, gương mặt mê mang.

Lúc nào, võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng, cũng có thể cuồng loạn cường giả Chú Mạch cảnh nhất trọng như vậy?

Là bọn hắn quá yếu, hay thế đạo này thay đổi?

- Trộn lẫn..... Hỗn đản..... Ta.... Ta nhất định.... Muốn.... Giết.... Giết....

Giết ngươi!

Đứt quãng, mỗi một lần hô lên một chữ, cuối cùng Vu Hoài Tùng cũng hô lên một câu hoàn chỉnh, nhưng vì hô lên câu nói này, hắn đã bị khối linh lực trong bàn tay Diệp Chân ngưng tụ thành đập bốn mươi năm mươi lần.

- Giết ta? Chỉ bằng ngươi?

Diệp Chân cười rộ lên một tiếng. Trong lòng bàn tay ngưng tụ thành khối linh lực bỗng nhiên gia tốc, hung hăng đập vào sau đầu Vu Hoài Tùng, lần nữa khiến Vu Hoài Tùng trợn trắng mắt.

Cứ như vậy, còn dám cuồng ngôn muốn chém giết Diệp Chân?

Nếu không phải trở ngại giáo quy thần giáo, người như vậy, sớm chết mấy chục lần trong tay Diệp Chân.

Nhưng, nhìn một vị cường giả Chú Mạch cảnh nhất trọng bị chính mình nhẹ nhàng đánh chỏng gọng trên đất, Diệp Chân rất có cảm giác thỏa mãn.

Cái gì là thành tựu, đây chính là thành tựu.

Một tháng trước, Diệp Chân còn bị Dương Chính Tích - Chú Mạch cảnh nhị trọng truy sát chạy khắp núi, hiện tại, Diệp Chân đã có thể thả lật cường giả Chú Mạch cảnh nhất trọng.

Đương nhiên, chủ yếu vì tu vi Vu Hoài Tùng này là bình rỗng kêu to, Diệp Chân đoán, nguyên nhân do đột phá đến Chú Mạch cảnh không bao lâu, kinh nghiệm thực chiến cũng có chút kém cỏi.

Nhưng, Diệp Chân tin tưởng, nếu để cho hắn lần nữa đối đầu với Dương Chính Tích, hắn tuyệt đối sẽ không giống như trước chật vật như vậy, dù sao đột phá đến Hồn Hải cảnh, thực lực tăng lên, chính là tiêu chuẩn.

Nhất là Phù Vân Chỉ, Xích Ngọc Ấn, Tâm Kiếm có thể theo tu vi của Diệp Chân tăng lên mà tăng lên uy lực võ kỹ.

- Tiền bối, ngươi không sao chứ?

Đánh ngã Vu Hoài Tùng, Diệp Chân đỡ dậy Bạch Tự Tại một đầu tóc bạc vô cùng chật vật.

- Ha ha, không có việc gì! Lão cốt của ta rất tốt, lâu rồi chưa được trải qua bị đánh!

Cười, Bạch Tự Tại vuốt bụi đất trên người, khập khễnh quay lại tĩnh thất của mình.

- Tiểu hỏa tử, đi nhanh lên đi, loại người này, không cần thiết dây dưa với hắn quá nhiều!

Bạch Tự Tại khuyên Diệp Chân một câu.

- Tiền bối yên tâm!

Nhưng vào lúc này, Vu Hoài Tùng thống khổ duỗi lánh một tiếng, đột ngột mở mắt.

Thình lình, khối Linh Lực trong lòng bàn tay Diệp Chân bay đến đỉnh đầu của hắn.

- Hỗn đản, ngươi dám đánh ta, ta chết chắc, tỷ phu của ta là thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ!

Thấy thế, Vu Hoài Tùng hoảng sợ rống giận.

- Kêu cái gì, đập còn chưa đủ?

- Ừm, sau này nếu ngươi còn dám động thủ với vị tiền bối này, ta gặp ngươi một lần đập ngươi một lần, không phải nói ngoa!

Diệp Chân một chỉ Bạch Tự Tại nói.

Vu Hoài Tùng không có ứng thanh, chỉ hoảng sợ nhìn Diệp Chân, liên tục hai lần, hắn đều bị Diệp Chân làm cho sợ hãi! Nhưng giết người đầu chạm đất, bị khối linh lực đập, thống khổ kia....

- Hửm?

Lông mày Diệp Chân đột nhiên nhíu một cái!

- Biết, biết!

Hừ lạnh một tiếng, dọa cho Vu Hoài Tùng kinh ngạc, liên tục không ngừng ứng thanh.

Ầm!

Khối Linh Lực hung hăng chiếu vào cái trán Vu Hoài Tùng vỗ xuống, động tĩnh kia, khiến cho Đổng Ngôn và Hoắc Minh ở một bên bị giật mình, khiến cho Vu Hoài Tùng mắt trợn trắng lên, lần nữa hôn mê bất tỉnh.

- Tiền bối, nếu hắn còn dám quấy rối ngươi, cứ việc phát phù tấn cho ta, ta tới thu thập hắn. Tại hạ là Diệp Chân của Nguyệt Hoa đường!

Nói xong, Diệp Chân lưu lại một đạo phù dẫn, rồi rời đi.

- Ha ha...

Cười cười, Bạch Tự Tại thu vào trong ngực phù tấn Diệp Chân lưu lại, trong lúc lơ đãng lườm Đổng Ngôn và Hoắc Minh một chút, ánh mắt kia. Lập tức khiến hai người thẹn đến đỏ bừng đầy mặt.

Đồng dạng là thành viên Nguyệt Hoa đường, đồng dạng là người trẻ tuổi, tại sao chênh lệch lại lớn như vậy?

Sau mấy hơi, Vu Hoài Tùng thống khổ vuốt cái trán, từ từ xoay người đứng lên, gương mặt chật vật.

Nhưng chật vật thì chật vật, vẻn vẹn trừng mắt liếc đã dọa cho Đổng Ngôn và Hoắc Minh câm như hến.

- Lão già, nhìn cái gì?

Nhìn thấy Bạch Tự Tại cười híp mắt nhìn hắn chằm chằm. Vu Hoài Tùng tiến lên lại đá Bạch Tự Tại một cước, khi định đá, lại không kiềm hãm được hướng về sau nhìn, lo sợ Diệp Chân thấy.

- Hừ, lần này coi như ngươi mạng lớn! Ba ngày sau ta lại đến, nếu lại không có Linh Viện, lão già, ngươi đợi đến vô thanh vô tức biến mất đi!

Chồng chất câu tiếp theo ngoan thoại. Một đạo xích quang đột ngột phóng lên tận trời, khi phóng lên tận trời, vang lên thanh âm cắn răng nghiến lợi.

- Diệp Chân Nguyệt Hoa đường, ta nhớ kỹ ngươi!

Sau khi Vu Hoài Tùng rời đi, cửa ra vào Trúc Hải Linh Viện, đầu tóc bạc của Bạch Tự Tại bị cháy khét hơn phân nữa, vẫn như cũ cười híp mắt nhìn về phía trước, thần tình kia, như người bị đánh, không phải hắn...

- Tỷ phu, lần này, ngươi nhất định phải báo thù cho ta. Ai, đau chết ta rồi, tỷ phu....

Trong phủ đệ Tam Thống lĩnh Nguyệt thần vệ Nhật Nguyệt thần giáo - Tiêu Hy Nhật, vừa mới rơi xuống, Vu Hoài Tùng thống khổ kêu to lên.

Tiếng kêu thống khổ này, lại dẫn tới một tên nam tử râu đỏ trong nội sảnh nhíu mày.

- Gào thét cái gì, đều là Chú Mạch cảnh, không chết được!

Khi đang nói chuyện, nam tử râu đỏ chuyển ra nội sảnh, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vu Hoài Tùng, lập tức nhíu mày.

-Ai dám đánh ngươi chật vật như thế? Ai làm?

- Một tên hỗn đản Nguyệt Hoa đường tên Diệp Chân! Tỷ phu, lần này, ngươi nhất định phải giúp ta báo thù! Năm ngày trước ta bị hắn đánh một lần, không dám lộ ra, hôm nay lại bị hắn đánh! Hắn còn công bố về sau gặp ta một lần đánh một lần!

Lúc này Vu Hoài Tùng hoàn toàn không có khí thế vốn có của một cường giả Chú Mạch cảnh, ngược lại giống như tiểu hài đã bị cưng chiều hư.

Nói xong, Vu Hoài Tùng bĩu môi một cái.

- Tỷ phu, nếu ngươi không quản, ta đi tìm ta tỷ tỷ!

Tiêu Hy nhướng mày.

- Ai nói ta mặc kệ? Nguyệt Hoa đường, cũng dám lớn lối như thế? Ngươi không có báo danh hào của ta?

- Báo, tỷ phu, không dùng được! Hắn nói mặc kệ người nào, tới đều đánh như nhau!

Trong mắt Vu Hoài Tùng lóe lên một tia quỷ chỉ riêng.

- Mặc kệ người nào, tới đều đánh như nhau?

Nộ khí đột ngột hiển hiện trên mặt Tiêu Hy.

- Khẩu khí thật lớn, tu vi người này?

- Ừm, Hồn Hải cảnh nhất trọng....

Ba!

Vu Hoài Tùng vừa mới nói xong, một bàn tay hung hăng vung ra trên mặt của hắn, lạc ấn năm ngón tay tạo thành năm đạo đỏ tươi.

- Bị một võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng hành hạ thành như vậy, còn có mặt mũi đến chỗ của ta cáo trạng? Đồ vô dụng, phế vật! Ngươi là Chú Mạch cảnh! Võ giả tu thành một hạng thần thông võ kỹ - Chú Mạch cảnh!

Tiêu Hy triệt để nổi giận.

- Tỷ phu, ta thật tận lực, chỉ là, tiểu tử này thật sự quá mức quỷ dị, hai lần, ta bị hắn đánh hai lần!

Bị nhà mình tỷ phu đánh cho một bàn tay, Vu Hoài Tùng đang bày ra khí thế cường giả Chú Mạch cảnh đột nhiên khóc lên.

Ra cửa bị người khinh bỉ đánh thì cũng thôi đi, người trong nhà lại tát hắn, thật sự...

Nhìn Vu Hoài Tùng không giống bộ dáng giả bộ, thần sắc Tiêu Hy hơi thả lỏng ra.

- Ngươi muốn xử lý làm sao? Chẳng lẽ lại để cho ta đi tìm tên Diệp Chân võ giả

Hồn Hải cảnh nhất trọng, cho ngươi lấy lại danh dự? Ngươi cũng không sợ bị người cười rơi răng hàm?

- Tỷ phu, chẳng lẽ cứ buông tha tiểu tử kia như vậy? Tiểu tử kia lại dám thả ngoan thoại, muốn gặp ta một lần đánh một lần, đây có thể để ta làm sao đi ra ngoài?

Vu Hoài Tùng khóc lóc kể lể.

- Yên tâm! Người của Tiêu Hy ta, còn chưa thể bị đánh như vậy! Muốn thu thập hắn? Thủ đoạn còn nhiều!

Ánh mắt Tiêu Hy đột ngột trở nên vô cùng âm lãnh.

....

Khi Diệp Chân trở lại viện tử của mình trong Nguyệt Hoa đường, thị nữ Bách Thảo đã sớm chờ đón ở cửa ra vào.

- Công tử, có khách nhân đến thăm, nô tì đã lên linh trà!

- Có khách?

Diệp Chân ngẩn người, thấy Phó giáo chủ Điền Quý Chương từ trong phòng khách đi ra, cười híp mắt nhìn Diệp Chân.

- Cảm giác tu luyện trong Thượng phẩm Linh Viện, như thế nào?

- Một chữ, thoải mái! Chỉ là thời gian quá ít!

- Ha ha ha ha,! Nhớ ngày đó, ta và ngươi cảm giác giống nhau như đúc, hảo hảo tu luyện, lão phu coi trọng ngươi!

Diệp Chân biết Điền Quý Chương đến khẳng định có chuyện, lần nữa mời Điền Quý Chương đến phòng trong.

Vừa mới vào chỗ, lời nói Điền Quý Chương để Diệp Chân ngẩn người.

- Diệp Chân, có liên quan đến chuyện Tử Linh Ngọc ngươi cần, xảy ra một chút biến cố!

- Biến cố gì?

Diệp Chân ngạc nhiên.