← Quay lại trang sách

Chương 540 Tử Vong Ly Kỳ

Hừ, Nguyệt Hoa đường chúng ta không cần loại Phó đường chủ ăn cây táo, rào cây sung như ngươi, thừa dịp bản đường chủ chưa nổi giận cút nhanh lên, có bao nhiêu xa thì cút bao xa, sau này đều không cần trở về!

Khuôn mặt Lỗ Bằng đột ngột từ đen chuyển thành đỏ, sau đó từ đỏ chuyển qua xanh mét, trở nên hết sức doạ người!

Màu xanh trên mặt Đương Lỗ Bằng lan tràn đến cực hạn, khuôn mặt bởi vì vặn vẹo mà dữ tợn.

- Phong Khinh Nguyệt, ngươi không có tư cách! Nguyệt Hoa đường Phó đường chủ này của ta do tổng đàn bổ nhiệm, ngươi không có tư cách quản, cũng không quản được!

Muốn ta rời khỏi Nguyệt Hoa đường, không có cửa đâu!

Lỗ Bằng mắng to.

Nghe vậy, Phong Khinh Nguyệt lại cười.

- Không lăn đúng không?

- Vậy dễ làm!

- Thành viên Nguyệt Hoa đường nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Lỗ Bằng không còn là Phó đường chủ Nguyệt Hoa đường nữa, ai còn dám nghe hắn hiệu lệnh, vậy bản đường chủ lập tức đuổi người đó ra khỏi Nguyệt Hoa đường!

- Còn có, từ hôm nay trở đi, nếu Lỗ Bằng còn dám bước vào Nguyệt Hoa đường một bước, lập tức cho ta biết, đánh gãy chân chó của hắn!

- Quản trướng chấp sự ở đâu?

Phong Khinh Nguyệt quát nhẹ.

- Bẩm đường chủ, có thuộc hạ!

Một lão niên võ giả mặc trường bào xuất hiện ở một bên đại sảnh Nguyệt Hoa đường.

- Từ hôm nay trở đi, mọi đãi ngộ Lỗ Bằng được hưởng ở Nguyệt Hoa đường chúng ta lập tức ngừng phát! Đồng thời, cho dù nửa viên Linh Tinh, Lỗ Bằng cũng không tư cách lĩnh! Còn nữa, nếu bản đường chủ phát hiện Lỗ Bằng còn được lĩnh nữa viên Linh Tinh, vậy thì ngươi chuẩn bị hậu sự đi!

Sắc mặt tên kia chấp sự quản trướng xiết chặt, rất cung kính đáp.

- Thuộc hạ minh bạch, từ hôm nay trở đi, nếu không có phù lệnh của đường chủ.

Những người khác cho dù nửa viên Linh Tinh cũng lĩnh không đi! Còn có, đãi ngộ

Phó đường chủ Lỗ Bằng hưởng thụ cũng theo đó ngừng phát!

Nghe vậy, Phong Khinh Nguyệt đánh một búng tay xinh đẹp, ánh mắt có chút ngạo nghễ nhìn về phía Lỗ Bằng.

Lúc này Lỗ Bằng, thần sắc đã như tro tàn!

Bởi vì sau khi mệnh lệnh này của Phong Khinh Nguyệt hạ xuống. Hắn coi như ỷ lại Nguyệt Hoa đường không đi, vậy cũng không khác biệt gì! Không chỉ không còn địa vị Phó đường chủ, ngay cả đãi ngộ của Phó đường chủ cũng bị mất.

Chỗ chết người nhất chính là, từ nay về sau, uy vọng của hắn trong Nhật Nguyệt thần giáo đã hoàn toàn không còn, thậm chí sẽ trở thành trò cười!

- Tốt!

Diệp Chân lại dẫn đầu vỗ tay, theo tiếng vỗ tay của Diệp Chân, lốp bốp tiếng vỗ tay đột ngột vang vọng, bao gồm võ giả lúc trước bị truyền lệnh sứ giả điểm trúng đã bất đắc dĩ đứng ở một bên cũng hưng phấn vỗ tay.

Đường chủ nhà mình làm chủ cho mình, ai mà không cao hứng?

- Phong đường chủ, ngươi không thể....

Lỗ Bằng mặt như tro tàn, làm lấy giãy dụa sau cùng, chuyện lúc trước hắn đã sớm nhận được Diêu Sâm giao phó. Nhưng hắn không ngờ lại có loại kết quả này.

- Khi ngươi bán đi lợi ích của Nguyệt Hoa đường nên nghĩ tới chỗ này! Nguyệt Hoa đường là nơi dự trữ tinh anh của Nhật Nguyệt thần giáo, một khi Nhật Nguyệt thần giáo có việc, thành viên Nguyệt Hoa đường chính là hy vọng cuối cùng của thần giáo!

- Đây là dự tính ban đầu của ngày đó khi giáo chủ thiết lập Nguyệt Hoa đường, há lại một tên truyền lệnh sứ giả có thể dễ dàng điều động?

Nói đến đây, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên hướng về phía trước nói.

- Thế nào, còn chưa cút, muốn ta tiễn ngươi?

Khí thế vô cùng bàng bạc đột ngột từ trên người Phong Khinh Nguyệt dâng lên, giống như một đầu mãnh hổ lao thẳng tới Lỗ Bằng, dọa Lỗ Bằng sợ đến sắc mặt kịch biến, không nhịn được lùi mấy bước, hận hận nhìn thoáng qua, cực kỳ chán chường đi ra khỏi đại viện.

Một bước này, coi như Diệp Chân cũng có chút kỳ quái.

Phong Khinh Nguyệt trước mắt chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh ngũ trọng, cao hơn Lỗ

Bằng một trọng, nhưng lại làm cho Lỗ Bằng ôm hận rời đi, thậm chí còn tranh đấu cũng không dám, chiến lực của Phong Khinh Nguyệt này tuyệt đối không đơn giản!

- Diệp Chân, hôm nay ngươi làm không tệ! Nhớ kỹ, đường quy của Nguyệt Hoa đường chỉ có một, nghe theo đường chủ hiệu lệnh, người vi phạm lập tức đuổi ra Nguyệt Hoa đường, nhớ kỹ, là đường chủ hiệu lệnh!

Ánh mắt Phong Khinh Nguyệt lần nữa khẽ quét qua trên mặt phần đông thành viên Nguyệt Hoa đường.

- Tốt, đều tán đi đi, Diệp Chân, ngươi lưu lại....

Đang lúc Phong Khinh Nguyệt phất tay ra hiệu đám người tán đi, sáu đạo lưu quang đột ngột từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên trong Nguyệt Hoa đường, phó đường chủ Lỗ Bằng vừa mới rời đi cũng ở trong hàng ngũ đó.

Nhưng mà, Lỗ Bằng xuất hiện lần nữa cũng không mang cho người ta bao nhiêu chấn kinh, khiến cho người kinh hãi lại là một lão giả mặc trường bào màu đỏ ngòm, xương gò má cao ngất, khí tức cực kỳ âm trầm.

Giống như hắn đến chính là mang khí tức Địa Ngục đến, khiến cho hô hấp của mọi người cũng vì đó cứng lại. Nhìn thấy lão giả huyết bào này đến, sắc mặt đường chủ Phong Khinh Nguyệt cũng theo đó biến đổi.

Cũng bởi vì lão giả huyết bào này xuất hiện, Phó giáo chủ Diêu Sâm đột nhiên xuất hiện, cũng có chút không quan trọng gì, bởi vì lực chú ý của mọi người đều bị huyết bào lão giả hấp dẫn.

Về phần một nam tử râu đỏ quanh người sát khí bốn phía, và hai gã khác mặc võ giả huyết sắc trang phục, nguyên bản cũng cực kỳ làm người khác chú ý nhưng trước mặt huyết bào lão giả lại trở nên không quan trọng.

Nhưng cho dù huyết bào lão giả hay Phó giáo chủ Diêu Sâm lại hoặc nam tử râu đỏ đều có một điểm chung, thần sắc đều cực kỳ lạnh lùng, thậm chí là âm trầm.

- Đồ trưởng lão, ngọn gió nào thổi ngươi tới Nguyệt Hoa đường chúng ta? Chẳng lẽ

Nguyệt Hoa đường chúng ta còn có chuyện gì cần Hình đường ra mặt xử lý?

Phong Khinh Nguyệt từ xa chắp tay, trong đôi mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng.

Bên trong Nhật Nguyệt thần giáo, phàm là chuyện nhiễm đến Hình đường đều có chút không đơn giản.

Thần sắc của Diệp Chân cũng bởi câu nói này của Phong Khinh Nguyệt mà biến đổi.

Này chủ yếu là bắt nguồn từ chuyện trước đây Phó giáo chủ Điền Quý Chương giao phó cho Diệp Chân.

Bên trong Nhật Nguyệt thần giáo, trong mỗi đường khẩu đều có chấp pháp giả, bình thường trái với giáo quy, các đường khẩu đều có thể xử trí, nhưng một khi Hình đường xuất động, vậy thì trở nên phi thường khó giải quyết.

Mà bây giờ, xuất hiện không chỉ có nhân mã Hình đường, hơn nữa là người được xưng Quỷ Kiến Sầu của Hình đường kia - Đồ Đức Đồ trưởng lão.

- Chẳng lẽ Nguyệt Hoa đường phạm chuyện gì?

Diệp Chân thật có chút nghi hoặc.

- Ngọn gió nào có thể thổi lão phu tới Nguyệt Hoa đường? Tự nhiên phạm pháp loạn kỷ cương. Phong đường chủ, hôm nay lão phu đến đây là chuyên tới bắt một tên hung thủ sát hại huynh đệ trong giáo ở trong Nguyệt Hoa đường, còn xin Phong đường chủ phối hợp!

Trưởng lão Đồ Đức một thân huyết bào Hình đường nói.

Sắc mặt Phong Khinh Nguyệt đột nhiên biến đổi.

- Nguyệt Hoa đường ta còn có người sát hại trong giáo huynh đệ? Ừm, nếu là có.

Ta tự nhiên phối hợp!

Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân phát hiện, ánh mắt tên võ giả râu đỏ kia cực kỳ sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm trên người hắn, ánh mắt kia, hận không thể lập tức giết Diệp Chân.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Diệp Chân đã sớm chết trăm ngàn lần.

Ánh mắt dị thường này lập tức làm cho trong lòng Diệp Chân thầm hô không ổn.

- Vậy là tốt nhất! Thành viên Diệp Chân của Nguyệt Hoa đường là người nào, có đây không?

Mặc dù Diệp Chân gia nhập Nguyệt Hoa đường không lâu, nhưng trải qua chuyện truyền lệnh sứ giả vừa rồi, cơ hồ tất cả người ở đây đều biết Diệp Chân.

Cho nên thời khắc Đồ Đức hỏi thăm, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Chân.

- Ngươi chính là Diệp Chân, người đâu, bắt hắn lại cho ta!

Nháy mắt ánh mắt hình đường trưởng lão Đồ Đức nhìn về phía Diệp Chân, lập tức quát nhẹ một tiếng, cơ hồ là đồng thời, hai tên võ giả trang phục huyết sắc sớm đã chuẩn bị sau lưng Hình đường trưởng lão đột ngột đập ra, đánh về phía Diệp Chân.

- Chậm đã!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng quát của Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt đồng thời vang lên.

Phong Khinh Nguyệt thân là đường chủ, thủ hạ thành viên của mình bị bắt tự nhiên phải bảo trì! Mà Diệp Chân lại muốn làm cái minh bạch! Nếu không rõ ràng, Diệp Chân cũng không nguyện ý mơ hồ bị người bắt đi.

Một khi bị người bắt, vậy phiền phức sẽ lớn, các loại khống chế thủ đoạn theo nhau mà đến, đến lúc đó, chỉ sợ Diệp Chân muốn chạy trốn cũng không được.

Ngay trong một sát na này, Diệp Chân đã làm tốt dự định, nếu thái độ của đối phương thật quá mức cường ngạnh. Vậy chỉ có thể trước hết chạy trốn trước, ít nhất cũng phải chống đỡ đến khi Điền Quý Chương đến.

- Phong đường chủ, làm sao, ngươi muốn ngăn cản bản trưởng lão chấp pháp sao?

Trong thần giáo. Hình đường ta chỉ dưới giáo chủ, không người không thể quản, ngươi dám ngăn trở?

Sắc mặt Hình đường trưởng lão cứng lại, ánh mắt âm sâm dày đặc nhìn chằm chằm về phía Phong Khinh Nguyệt!

- Đồ trưởng lão nói quá lời, ngăn cản Hình đường chấp pháp, Khinh Nguyệt tự nhiên không dám! Các ngươi muốn bắt Diệp Chân có thể, nhưng Diệp Chân phạm vào chuyện gì, giết người nào, dù sao cũng phải cho bản đường chủ một câu trả lời thỏa đáng chứ?

- Không sai, Đồ trưởng lão, coi như Hình đường muốn dùng thần giáo giáo quy xử trí ta, cũng phải cấp ta một minh bạch đi!

Diệp Chân thanh âm đồng thời vang lên.

- Minh bạch?

Đồ Đức nở nụ cười lạnh, ánh mắt có chút ra hiệu, võ giả râu đỏ sau lưng đã giận không kềm được thoát ra, hướng về phía Diệp Chân chửi ầm lên, nếu không phải đường chủ Phong Khinh Nguyệt tức thời tiến lên trước một bước, chỉ sợ võ giả râu đỏ này đã muốn ra tay công kích Diệp Chân.

- Tiêu thống lĩnh, làm sao?

- Diệp Chân, em vợ Vu Hoài Tùng của ta chỉ cùng ngươi cãi cọ vài câu, ngươi lại ra tay ác độc sát hại hắn, tâm địa của ngươi, quá ác độc rồi!

- Hôm nay, Tiêu Hy ta nhất định phải tự tay giết ngươi, báo thù huyết hận cho Vu Hoài Tùng! Cũng báo thù huyết hận cho thành viên Nhật Nguyệt thần vệ ta!

Thoáng chốc, Tiêu Hy đã chỉ vào Diệp Chân chửi ầm lên, mắng nghiến răng nghiến lợi, hận ý dậy sóng.

Bộ dáng kia, mắng Diệp Chân cũng ngẩn ra.

Không giống như giả bộ!

- Vu Hoài Tùng chết rồi?

Diệp Chân ngạc nhiên!

- Hừ, tặc tử ngươi, giết người, ngươi còn giả vờ! Rõ ràng giết người trả thù, bây giờ lại còn giả bộ làm người không việc gì! Đồ trưởng lão, xin ngươi làm chủ cho ta, báo thù huyết hận cho đệ muội của ta, Vu Hoài Tùng!

Tiêu Hy lửa giận ngút trời, chỉ tay Diệp Chân, mắng không ngừng.

Lông mày Diệp Chân nhíu chặt.

Vu Hoài Tùng chết rồi?

Điều đó không có khả năng? Chụp vài cái như vậy lại chết!

Làm sao có thể?

- Phong đường chủ, ngươi bây giờ có lời gì có thể nói? Tránh ra đi! Hình đường phải làm chuyện, sát hại huynh đệ trong giáo phải chết, đây là thiết luật của thần giáo!

Đồ Đức quát.

- Đợi một chút!

Diệp Chân đột ngột kinh ngạc quát to một tiếng, đến giờ này khắc này, Diệp Chân làm sao có thể không rõ tính nghiêm trọng trong việc này, nếu không làm rõ ràng chuyện, không cẩn thận Diệp Chân có thể lại phải chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, sơ ý một chút, mạng nhỏ cũng bị nhét vào Nhật Nguyệt thần giáo.

- Ai có thể nói cho ta biết, Vu Hoài Tùng chết lúc nào, chết như thế nào?

Diệp Chân hỏi.

- Tặc tử xảo trá, chuyện của mình làm, lại còn giả vờ! Đệ muội ta chết lúc nào, ngươi chưa biết sao?

Tiêu Hy lần nữa chửi ầm lên.

Cơ hồ là đồng thời, Phó giáo chủ Diêu Sâm một mực im hơi mở miệng.

- Việc này để ta tới nói đi, Vu Hoài Tùng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lại trước đây có kết thù với Diệp Chân, hơn nữa Diệp Chân cũng tuyên bố muốn xử lý Vu Hoài Tùng, hơn nữa Vu Hoài Tùng lại chết dưới bởi chỉ pháp đắc ý nhất của Diệp Chân, hung thủ không phải Diệp Chân thì là ai?

- Diêu phó giáo chủ, nếu ngươi nói như vậy, ngày nào Nhật Nguyệt thần giáo ta có người chết bởi Kim hệ kiếm pháp, vậy hung thủ kia chẳng phải có thể nhận định là Diêu phó giáo chủ không?

Diệp Chân đột ngột phát ra một tiếng cười nhạo!