Chương 541 Chứng Cứ
Diêu phó giáo chủ, nếu ngươi nói như vậy, ngày nào Nhật Nguyệt thần giáo ta có người chết bởi Kim hệ kiếm pháp, vậy hung thủ kia chẳng phải có thể nhận định là Diêu phó giáo chủ?
Diệp Chân đột ngột phát ra một tiếng cười nhạo!
- Lớn mật!
Diêu Sâm sầm mặt lại, đột ngột chỉ tay Diệp Chân gầm thét.
- Dám giảo biện....
- Ha ha ha ha, nói hay lắm!
Không đợi Diêu Sâm nói xong, tiếng cười to từ trên bầu trời truyền đến, đánh gãy lời hắn.
- Diêu phó giáo chủ, Diệp Chân nói thật không sai! Tháng trước, một tên chấp sự
Ngoại Sự đường thật đúng chết bởi Kim hệ kiếm pháp, hơn nữa vẫn luôn không tìm được hung thủ giết người! Lão phu đang nghĩ, có phải Diêu phó giáo chủ làm hay không đây?
Trong tiếng cười, thân hình Phó giáo chủ Điền Quý Chương từ trên bầu trời rơi xuống, đứng bên cạnh Diệp Chân.
- Đồ trưởng lão!
Điền Quý Chương chắp tay về phía Hình đường trưởng lão Đồ Đức, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Đồ Đức bên trong Nhật Nguyệt thần giáo cao thế nào.
- Điền phó giáo chủ, vu hãm cao tầng thần giáo, chính là tội lớn!
Thanh âm Diêu Sâm âm trầm vang lên.
- Ta dùng phương pháp suy đoán của Diêu phó giáo chủ nói ra hung phạm chính là vu hãm, như vậy Diêu phó giáo chủ ngươi dùng phương pháp kia suy đoán Diệp Chân chính là hung thủ giết Vu Hoài Tùng, vậy tính là cái gì?
- Huống hồ, Vu Hoài Tùng chính là cường giả Chú Mạch cảnh nhất trọng, mà tu vi của Diệp Chân chỉ là Hồn Hải cảnh nhất trọng.
Điền Quý Chương cười nói.
- Cái đó không giống!
Diêu Sâm gầm thét một câu, vung lên tay.
- Ngoại trừ võ kỹ ra, chúng ta còn có chứng cứ khác! Diệp Chân chính là trong mấy ngày này duy nhất kết thù với Vu Hoài Tùng, mà trước đó Diệp Chân đã từng hai lần đánh Vu Hoài Tùng tơi bời, trực tiếp đánh Vu Hoài Tùng đến hôn mê trước mắt bao người.
- Mà cái này lại vừa lúc có thể chứng minh Diệp Chân có năng lực sát hại Vu Hoài Tùng!
- Diệp Chân hai lần đánh tơi bời Vu Hoài Tùng, còn có thể đánh Vu Hoài Tùng đến hôn mê, tốt, tốt, tốt, ha ha ha ha!
Đột nhiên, Điền Quý Chương thoải mái cười ha hả, tiếng cười kia, cười không ngừng đến Diêu Sâm và Tiêu Hy mặt đỏ tới mang tai.
Đối với quần thể võ giả, cường giả Chú Mạch cảnh nhất trọng lại bị võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng đánh đến hôn mê, nếu cái này truyền đi, Vu Hoài Tùng thật để người ta cười trăm năm.
- Điền phó giáo chủ, cười đủ chưa? Nếu như cười đủ rồi, vậy bản tọa phải mang nghi phạm Diệp Chân tiến về Hình đường thẩm vấn, tìm ra hung phạm!
Đồ Đức đột nhiên mở miệng.
- Đồ trưởng lão. Lão phu không rõ, sao Diệp Chân lại thành nghi phạm rồi? Có chứng cứ chứ?
Đối mặt với Đồ Đức, Điền Quý Chương cũng không dám quá mức làm càn.
- Chứng cứ, vừa rồi không phải Diêu phó giáo chủ đã nói rồi sao?
Hình đường trưởng lão Đồ Đức nói.
- Đồ trưởng lão, vậy cũng có thể tính chứng cứ? Tiếng xấu của Vu Hoài Tùng bên trong thần giáo ai không biết, người người gọi hắn là Vu bá vương, trong thần giáo thường khi dễ giáo chúng, số người kết thù với hắn đếm không hết. Cái gọi quân tử báo thù mười năm không muộn, bởi như vậy, giáo chúng từng bị Vu Hoài Tùng khi dễ qua, có phải đều có hiềm nghi hay không?
- Về phần chỉ pháp, tu vi đạt tới Hồn Hải cảnh trở lên. Ai không biết một hai loại chỉ pháp? Trong giáo, người tinh thông chỉ pháp càng có khối người! Trước mắt Phong đường chủ chính là tinh thông chỉ pháp, chẳng lẽ nàng cũng là người hiềm nghi?
Điền Quý Chương giải thích.
- Đúng rồi, Diêu phó giáo chủ cũng biết một tay truy hồn chỉ pháp, như vậy hắn cũng trong danh sách hung thủ rồi?
Không thể không nói, Điền Quý Chương biện luận kinh người. Mấy câu đã làm cho Diệp Chân từ thế yếu xoay chuyển lại, đẩy ngã cái gọi là chứng cứ của Diêu Sâm.
Khiến Tiêu Hy khẩn trương, khiến cho Phó giáo chủ Diêu Sâm tức giận không thôi, nhưng hai người này đều đưa ánh mắt nhìn về phía Đồ Đức, hơn nữa không chỉ hai người này, ngay cả Điền Quý Chương cũng đưa ánh mắt nhìn về phía lão.
Trong Nhật Nguyệt thần giáo, quyền lực của Hình đường khá lớn, nếu có chuyện nghiêm trọng trái với giáo quy, đều do Hình đường xử trí, ngay cả hai Phó giáo chủ cũng không cách nào can thiệp quá nhiều.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Đồ Đức chậm rãi mở miệng.
- Điền phó giáo chủ, ngươi lí do thoái thác quả thật có mấy phần đạo lý! Nhưng hôm nay cái này Diệp Chân, bản tọa nhưng lại không thể không câu đi cẩn thận thẩm vấn!
Đồ Đức nói.
- Vì sao?
Điền Quý Chương cau mày.
- Điền phó giáo chủ, chủ yếu là cái chết của Vu Hoài Tùng can hệ trọng đại! Bản thân Vu Hoài Tùng là người trong Nhật Nguyệt thần vệ, thân phận quan trọng, hơn nữa, Vu Hoài Tùng lại bị người giết chết khi đang phòng thủ, mặc dù Vu Hoài Tùng thủ cương cũng không phải nơi hạch tâm nhất của thần giáo, nhưng cũng là việc quan hệ an toàn của thần giáo!
- Việc quan hệ đến an toàn của thần giáo, bản tọa tự nhiên không thể bỏ qua bất luận cái gì, còn xin Điền phó giáo chủ thứ lỗi!
Nói xong, Đồ Đức vung tay lên, định hạ lệnh bắt người.
- Chậm đã!
Điền Quý Chương cấp nhãn, bởi vì hắn thân là người trong thần giáo, vô cùng rõ ràng Hình đường Nhật Nguyệt thần giáo là nơi nào, việc quan hệ đến an toàn của Hình đường, nếu Diệp Chân đi vào, coi như rửa sạch hiềm nghi đi ra thì con đường võ đạo sợ là phế đi.
- Ừm?
Thấy Điền Quý Chương ngăn cản, hai hàng lông mày của Đồ Đức cau lại, huyết y quanh người không ngừng tung bay, một cỗ khí thế kinh khủng đột ngột từ trên người lão lan ra.
- Điền phó giáo chủ, ngươi muốn ngăn cản bản tọa chấp hành công vụ?
Cơ hồ là đồng thời, lông mày Diệp Chân cũng nhíu lại, nhìn qua tình hình này, hắn xem như thấy rõ mấy phần môn đạo.
Mặc kệ Vu Hoài Tùng chết thế nào, nếu mình thật bị bắt vào Hình đường, thủ đoạn thẩm vấn võ giả bên trong cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể chịu đựng được, đối với võ giả tổn thương cực lớn.
Hơn nữa nhìn quan hệ của tên Hình đường trưởng lão Đồ Đức và Diêu Sâm có phần gần, nếu là thật đã rơi vào trong tay của bọn hắn, hậu quả kia, đơn giản thiết tưởng không chịu nổi.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân đã có dự tính xấu nhất.
Thần niệm khẽ động, đã chìm vào phía trên tinh hồn châu Ngân Giác Tê Vương trong Thận Long Châu, địa từ lực trường phát động, một luồng thần niệm khác cũng đắm chìm vào bên trong trữ vật giới chỉ, như có như không gắn vào phía trên Ma Vân Quả.
Nếu Điền Quý Chương thật bảo hộ không được hắn, như vậy Diệp Chân chỉ có thể binh đi nước cờ hiểm, hắn cũng không muốn vận mệnh của mình bị khống chế trong tay người khác.
Cơ hồ là nháy mắt thần niệm của Diệp Chân động, ánh mắt Phong Khinh Nguyệt xoay chuyển, nhìn Diệp Chân một chút, khiến cho Diệp Chân vì thế mà kinh ngạc.
- Không dám! Đồ trưởng lão, có một việc, muốn cho Đồ trưởng lão biết!
- Chuyện gì?
- Đồ trưởng lão, thân phận của Diệp Chân ở trong giáo cũng cực kỳ quan trọng.
Không thể khinh động!
Đồ Đức dùng con mắt liếc Diệp Chân một chút, hỏi.
- Hắn có thân phận gì, còn xin Điền phó giáo chủ nói rõ!
- Nửa năm sau, nhân tuyển tham gia Quy Linh đại hội của bản giáo!
Không đợi Điền Quý Chương nói xong, Diêu Sâm đã cười nhạo.
- Điền phó giáo chủ, ngươi để một võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng đại biểu Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta tham gia Quy Linh đại hội. Đây là đang cho người khác nói Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta không người sao?
- Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, dưới ba cường giả Chú Mạch cảnh mươi tuổi có một nắm lớn, cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong càng vô số, nơi nào cần dùng tới hắn?
- Nhưng có thể liên tục hai lần đánh võ giả Hồn Hải cảnh nhất trọng và cường giả
Chú Mạch cảnh nhất trọng đến hôn mê cũng chỉ có một mình Diệp Chân!
Lời vừa nói, thần sắc Diêu Sâm đang cười đến vui mừng đột ngột cứng lại, giống như bị điểm đến tử huyệt, vô cùng khó coi!
Nếu không phải Tiêu Hy là người đáng tin dưới tay hắn, hắn cũng tuyệt không xuất đầu vì loại phế vật Vu Hoài Tùng.
- Điền phó giáo chủ. Võ giả trong Thần giáo tham gia Quy Linh đại hội, đã tạm thời định ra, bản tọa nhớ rõ, không có nhân vật Diệp Chân này? Nhưng có phù lệnh của giáo chủ làm chứng?
- Cái này, còn chưa thượng bẩm giáo chủ...
Sắc mặt Điền Quý Chương đột ngột khó coi.
Nghe vậy, trương mặt chết của Đồ Đức đột ngột lạnh lẽo.
- Đã như vậy. Điền phó giáo chủ, vậy thì phải tội!
- Người đâu bắt Diệp Chân lại!
Trong tiếng quát, hai huyết y võ giả sau lưng Đồ Đức đột ngột hóa thành một đạo huyết quang đánh về phía Diệp Chân, cơ hồ là đồng thời, thần kinh Diệp Chân cũng căng cứng tới cực điểm.
Thần niệm khẽ động, địa từ lực trường đang muốn phát động.
Nhưng tại một sát na này. Một ngọc thủ lạnh buốt đột ngột cầm lấy cổ tay Diệp Chân, một đạo lực vô cùng lượng bàng bạc đột ngột đặt lên thân thể Diệp Chân.
Trong thời gian ngắn, giống như đè ép trên người Diệp Chân một ngọn núi lớn, ép tới lưng Diệp Chân khẽ cong, làm cho Diệp Chân không thể động đậy.
Một sát na này, Diệp Chân có một loại cảm giác hồn phi phách tán.
Thời khắc mấu chốt, lại bị người âm, không thể chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn võ giả Hình đường đến bắt mình.
- Đừng nhúc nhích!
Thanh âm Phong Khinh Nguyệt trong cùng thời khắc đó chui vào trong tai Diệp Chân.
Cơ hồ là đồng thời, Phong Khinh Nguyệt có chút tiến lên nửa bước, che trước Diệp Chân, ngăn chặn hai tên võ giả Hình đường đến đây bắt Diệp Chân.
- Chậm đã!
Phong Khinh Nguyệt quát nhẹ.
Hai hàng lông mày Đồ Đức không nhịn được nhíu chạt lại, sát khí âm lãnh, đột ngột tứ tán tràn ra.
- Tốt, tốt, tốt! Bắt một võ giả Hồn Hải cảnh nho nhỏ lại liên tiếp nhận lấy cản trở, xem ra, Hình đường ít xuất thủ, người trong thần giáo đã quên danh tiếng của Hình đường rồi!
- Hình đường làm việc, người dám cản trở, giết không tha!
Đồ Đức đột ngột quát chói tai, lực lượng Thần Hồn kinh khủng đột ngột đã tập trung vào Phong Khinh Nguyệt.
Phong Khinh Nguyệt lại mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng nói.
- Đồ trưởng lão thứ tội, Khinh Nguyệt ngăn cản ngươi, chủ yếu bởi vì Khinh Nguyệt có lẽ có thể chứng minh Diệp Chân không phải hung thủ sát hại Vu Hoài
Tùng!
- Chứng minh như thế nào?
- Bởi vì từ chạng vạng tối hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay, Diệp Chân vẫn luôn ở chung một chỗ với Khinh Nguyệt, chưa bao giờ rời đi!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Cái gì?
Nghe vậy, sắc mặt Diêu Sâm, Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ Tiêu Hy đồng thời đại biến, không chỉ có như thế, ngay cả sắc mặt Điền Quý Chương cũng đại biến, dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía hai người, có chút không dám tin tưởng chuyện này là thật.
- Cái này....
Hai hàng lông mày của Đồ Đức trói chặt.
- Xin hỏi Đồ trưởng lão, Vu Hoài Tùng này chết khi nào?
Phong Khinh Nguyệt hỏi.
- Khi mặt trời mọc, mới bị đồng liêu phát hiện, hơn nữa thi thể đã trở nên lạnh cứng ngắc, huyết dịch ngưng kết, thời gian tử vong hẳn là rạng sáng hôm nay, chắc giờ sửu.
Đồ Đức trả lời.
Đây cũng là phong cách của Đồ Đức, mọi thứ chỉ nhận lý lẽ cứng nhắc, không chút giả bộ.
- Vậy thì Diệp Chân không có khả năng có hiềm nghi!
Phong Khinh Nguyệt nói.
Thần sắc Đồ Đức đột ngột biến đến có chút bất đắc dĩ, hoặc nói là thoải mái.
Phong Khinh Nguyệt thân là đường chủ Nguyệt Hoa đường, tu vi cao tuyệt, chính là cự đầu cao tầng chân chính của Nhật Nguyệt thần giáo.
Nếu trưởng lão Hình đường hắn ngay cả lời nói của Phong Khinh Nguyệt cũng không tin, ngay cả Phong Khinh Nguyệt làm chứng đều không được, vậy chỉ sợ Nhật Nguyệt thần giáo sẽ lộn xộn, chuyện công kích lẫn nhau sẽ xảy ra không dứt.
Hơn nữa, nhìn thần sắc của đám người đều không giống giả bộ.
- Tốt, đã có Phong đường chủ làm chứng, vậy Diệp Chân hẳn không có hiềm nghi....
Chúng ta đi!
Huyết sắc áo choàng lắc một cái, Đồ Đức xoáy lên một đạo huyết quang, lập tức đi xa.
Bên trong Nguyệt Hoa đường, chỉ còn lại Phó giáo chủ Diêu Sâm và Tam thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ Tiêu Hy sắc mặt tái xanh hơi giật mình đứng đó, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, còn có Diệp Chân cũng vô cùng chấn động, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài một chút!