Chương 543 Đầu Đường Ám Sát
Diệp Chân, nghe nói ngươi đến từ Hắc Long Vực rất rất xa?
- Không sai!
- Ta nghe người ta nói, cho dù cường giả Chú Mạch cảnh vượt qua ngoại vực Tử Hải cũng rất nguy hiểm, dù đi Thiên Thanh Vực cách chúng ta gần nhất, dưới tình huống bình thường, cũng phải thời gian hai ba năm mới có thể đến, mà Hắc Long Vực với Chân Linh Vực chúng ta lại cách xa nhau mấy cái vực, ngươi thế nào tới đây?
Một đường đồng hành, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt nói chuyện phiếm.
- Làm sao tới, cái này nói rất dài dòng, cơ duyên xảo hợp đi, phá tan một truyền tống trận thượng cổ, không giải thích được đã đến Chân Linh Vực!
Đây là lí do thoái thác Diệp Chân đã sớm nghĩ kỹ, dù sao Diệp Chân là một võ giả ngoại vực, chỉ sợ sẽ phải gặp được rất nhiều võ giả hiếu kỳ, hắn đã nghĩ ra một đáp án như vậy.
Nghe vậy, Phong Khinh Nguyệt nhẹ nhàng quay đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân hai ba hơi, Diệp Chân có thể nhìn thấy ánh mắt dưới hai ba tầng mạng che mặt của nàng sâu xa như biển, xán lạn như ngôi sao.
- Không muốn nói coi như xong, làm gì cầm nói dối lừa gạt ta?
Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nói.
Diệp Chân nghe vậy cực kỳ lúng túng, trong lúc nhất thời, lại có chút ít không biết ứng đối như thế nào, nói thật ra, việc quan hệ đến mạng nhỏ của hắn, cũng không dám nói lung tung.
Lời nói dối, che lấp, còn cần lại nữa sao?
Diệp Chân có chút kỳ dị, Phong Khinh Nguyệt này như thế nào nhận định hắn đang nói dối?
Chẳng lẽ đang lừa hắn?
Có chuyện này xen giữa. Bầu không khí giữa hai người trở nên hơi xấu hổ, Diệp Chân cũng dứt khoát không lên tiếng nữa, đã nói thật không thể nói. Lời nói dối lại không rất ý nghĩa, vậy coi như không nói.
Nhưng Diệp Chân chung quy không phải loại người vô tình vô nghĩa, mấy ngày nay, chuyện ngày đó Phong Khinh Nguyệt làm chứng cho hắn càng truyền càng liệt, thậm chí rất nhiều người đều đến nghe ngóng tình huống của Diệp Chân từ thị nữ Bách Thảo.
Cảm giác nợ nhân tình nợ, không dễ chịu.
- Phong đường chủ. Ngày đó cám ơn cô!
- Cám ơn ta? Tùy tiện hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đều dùng lời nói dối qua loa, ngươi đang cám ơn ta?
Diệp Chân không mở miệng còn tốt, mới mở miệng. Phong Khinh Nguyệt đã làm cho Diệp Chân lần nữa không còn lời nào để nói.
- Hỗn đản, ta xxx tổ tông ngươi, dám lấy rượu giội ta, ngươi nhất định phải chết! Xem đao!
Ngay khi Diệp Chân cảm giác mặt mo phát sốt thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi hô quát, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy hai tên võ giả chếnh choáng rào rạt đang nháo sự bên đường, ô ngôn uế ngữ mắng thành một mảnh.
Hai người này ồn ào, mặc dù giải vây cho Diệp Chân nhưng cũng làm cho Diệp Chân khẽ cau mày, hơn nữa, Diệp Chân xuyên thấu qua mạng che mặt có thể nhìn thấy đôi mi thanh tú của Phong Khinh Nguyệt cũng nhíu lại, hiển nhiên có chút không vui.
- Phong đường chủ, chúng ta cách xa một chút đi.
Diệp Chân nói một tiếng, Phong Khinh Nguyệt cũng thuận theo ý tứ của Diệp Chân, cùng Diệp Chân hướng về phía đường cái bên trái, chuẩn bị xa xa tránh đi hai tên võ giả gây chuyện đầu đường này.
Cũng vào lúc này. Võ giả ô ngôn uế ngữ kia nâng đao, đột nhiên bạo khởi đao mang hơn mười trượng, cả người như như gió lốc đánh tới tên võ giả áo đen đưa lưng về phía Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt.
Ầm!
Áo đen võ giả tránh đi đao cương của đao khách, lại bị đao khách kia cho một cước đá trúng, thời khắc linh cương bùng lên, cả người võ giả áo đen lập tức như giống như sao băng bay ngược ra.
Thật vừa đúng lúc, lại bay ngược hướng về phía Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt.
Diệp Chân biến sắc, nháy mắt đang muốn mang theo Phong Khinh Nguyệt tránh đi thì thân hình tên võ giả áo đen kia đang bay ngược, đột ngột tăng tốc độ, thân hình lộn một vòng, mấy thành huyễn ảnh, một đạo mũi thương màu đen giống như rắn độc đâm thẳng cổ họng Diệp Chân.
Một sát chiêu này xuất hiện vô cùng đột ngột, mặc kệ ai cũng nghĩ không ra, trước kia hai người khóe miệng đánh nhau, trong lúc đó lại biến thành ám sát Diệp Chân.
Nhất là tên võ giả áo đen lại trong lúc bay ngược, thuận thế ám sát hướng về phía Diệp Chân.
Cơ hồ nháy mắt bộc lộ ra ý đồ, mũi thương màu đen đã nhanh chóng như thiểm điện đâm về cổ họng Diệp Chân, căn bản không cho Diệp Chân bất kỳ cơ hội tránh né.
Con ngươi Diệp Chân cũng trong tích tắc đột nhiên co lại đến cực hạn.
Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, nháy mắt phát hiện không đúng, bản năng Diệp Chân đã có phương pháp ứng đối tốt nhất.
Thần niệm của Diệp Chân như thiểm điện chìm vào trong Thận Long Châu, cái gọi thần đến ý đến, chính là chỉ thần niệm vận chuyển tốc độ thật nhanh, nhanh đến cực điểm.
Một đạo ngân mang bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy đột ngột từ dưới chân Diệp Chân nổ tung.
Địa từ lực trường!
Nháy mắt địa từ lực trường phát động, mũi thương màu đen giống như bị một cỗ đại lực dẫn dắt, không thể ức chế vòng về bên trái.
Cơ hồ là đồng thời, mũi thương bên trên trường thương màu đen, đột ngột tăng vọt hơn ba trượng.
Mồ hôi lạnh, đột nhiên ướt đẫm áo của Diệp Chân.
Đây quả thực là liên hoàn sát chiêu, nếu Diệp Chân phản ứng hơi chậm, nếu trường thương màu đen không bị địa từ lực trường dẫn lệch ra, như vậy mũi thương màu đen tăng vọt này sợ là đã xuyên thủng cổ họng hắn, đối phương đã đắc thủ.
Nhưng trên thực tế, lại bởi vì bị địa từ lực trường dẫn dắt dẫn đến sai lệch.
Thân thể Diệp Chân có chút uốn éo, mũi thương trên ba trượng của trường thương màu đen đã xuyên qua từ dưới nách Diệp Chân.
Vẻ khó tin giống như gặp quỷ đột ngột hiện lên trên mặt võ giả áo đen, nhưng mà, loại này chấn kinh cũng chỉ trong một sát na.
- Diệp Chân cẩn thận!
Cũng vào lúc này, tiếng kinh hô của Phong Khinh Nguyệt mới vang lên, có thể thấy được vừa rồi ám sát đối với Diệp Chân có bao nhanh, nhưng nhìn một màn trước mắt này, ngón tay ngọc Phong Khinh Nguyệt vừa mới duỗi ra, lại có chút co rụt lại.
- Hắc!
Trong tiếng hít thở, mũi thương màu đen từ dưới nách Diệp Chân xuyên qua như rắn độc trở lại cuồng quyển hướng về phía bên hông Diệp Chân, trên mặt võ giả áo đen đột ngột hiện lên vẻ dữ tợn.
Oanh!
Trong lòng bàn tay Diệp Chân, đột ngột hiện lên lôi quang chói mắt.
Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đen nhánh, đột ngột từ lòng bàn tay Diệp Chân oanh ra.
Nháy mắt Kinh Hồn Thiên Lôi oanh ra, cho dù trong mắt tên võ giả áo đen ám sát Diệp Chân hay Phong Khinh Nguyệt đồng loạt lóe lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì đạo Kinh Hồn Thiên Lôi này của Diệp Chân lại không phải đánh phía người ám sát áo đen kia mà đánh phía trường thương trong tay người ám sát áo đen.
Ánh mắt nghi hoặc từ trong mắt người ám sát áo đen chợt lóe lên, ngay sau đó, sắc mặt đại biến, người ám sát áo đen hình như minh bạch cái gì.
Tư!
Nháy mắt Kinh Hồn Thiên Lôi oanh bên trên trường thương màu đen, bên trong đen nhánh mang điện quang theo màu xanh, trong nháy mắt lan theo trường thương màu đen, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Mặc dù người ám sát áo đen suy nghĩ minh bạch điểm này, lập tức buông tay, nhưng đã chậm.
Hồ quang điện màu làm lóe ra theo cán thương của hắn, chui vào trong cơ thể của hắn. Thiên lôi chi lực cường đại lập tức khiến toàn thân người ám sát áo đen không ngừng run rẩy.
Xùy!
Thanh âm đầu ngón tay đâm rách không khí đột ngột vang lên, trong không khí hiện ra gợn sóng. Một đoạn ngón tay xanh ngọc đột ngột bay ra, như thiểm điện điểm hướng về phía trán người ám sát màu đen.
Mà lúc này, thân thể người ám sát áo đen run rẩy, một đôi mắt đột ngột bởi vì hoảng sợ mà trừng đến cực lớn, trong hai con ngươi đầy vẻ khó tin.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, một đoạn ngón tay xanh ngọc phóng đại vô hạn trong mắt hắn, trong thời gian ngắn xé toang hộ thể linh giáp màu đen, sau đó, hắn nghe thấy thanh âm xương sọ của hắn vỡ vụn.
Sau đó, rốt cuộc không có sau đó.
Đầu đau xót, hồn hải của người ám sát áo đen sụp đổ, ý thức triệt để tiêu tán, chỉ còn lại ánh mắt trừng lớn đến cực hạn, tràn đầy hoảng sợ và không cách nào tưởng tượng được.
Một bên, ngón tay ngọc chụp trong tay áo - Phong Khinh Nguyệt cũng sợ ngây người. Nhìn thi thể trên mặt đất, nhìn lại Diệp Chân. Dưới khăn che mặt, viết đầy không thể tưởng tượng nổi.
Chú Mạch cảnh tam trọng!
Nếu không phải tận mắt thấy, cho dù như thế nào, Phong Khinh Nguyệt cũng không tin tưởng Diệp Chân lại có thể xử lý một tên cường giả Chú Mạch cảnh tam trọng?
Hơn nữa còn bị đối phương đánh lén, luống cuống tay chân!
Mà chỉ trong thời gian không đến hai hô hấp!
Hô!
Ngay lúc đó, Diệp Chân mới thở dài một hơi, trong tích tắc vừa rồi, thần kinh hắn căng cứng tới cực điểm, có chút sai chiêu, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sinh tử của hắn, chết ở đây.
Nếu không phải Diệp Chân có địa từ lực trường hộ thân, hôm nay sợ sẽ xong đời.
Về phần tại sao Diệp Chân có thể nhẹ nhõm xử lý người ám sát tu vi cao tới Chú Mạch cảnh tam trọng như thế, cũng do hắn cơ trí.
Ngay khi Diệp Chân oanh ra Kinh Hồn Thiên Lôi, Linh giác hắn lại cảm ứng được chất liệu của trường thương màu đen là kim loại, tâm niệm vừa động, Diệp Chân thuận tay oanh Kinh Hồn Thiên Lôi phía trên trường thương của người ám sát áo đen.
Trường thương nắm chặt trong tay người ám sát áo đen, Kinh Hồn Thiên Lôi đập tới, tương đương với trực tiếp đánh trong cơ thể vào người ám sát áo đen, có thể khiến cho nhận lôi điện tổn thương càng lớn, hiệu quả Thiên Lôi tê liệt mạnh hơn.
Sau đó, Diệp Chân thuận thế điểm ra một Phù Vân Chỉ.
Mà võ giả áo đen bởi vì phải ám sát Diệp Chân, cách Diệp Chân lại quá gần, toàn thân tê liệt, dưới một chỉ của Diệp Chân bị điểm phát nổ não hải.
Chủ yếu vẫn là tu vi của Diệp Chân đột phá đến Hồn Hải cảnh, vừa có Tử Linh bên trong kiếm mạch thứ nhất gia trì, bằng không, cũng không có khả năng một chỉ điểm sát người ám sát áo đen.
Hơn nữa, Diệp Chân ẩn ẩn cảm giác được, hộ thể linh giáp của người ám sát áo đen có chút yếu kém, cũng chỉ hơi mạnh hơn hộ thể linh giáp của chú Mạch cảnh nhất trọng Vu Hoài Tùng mà thôi, hẳn thuộc về loại võ giả chủ công, công kích đặc biệt hung hãn.
Về phần người sống, vừa rồi Diệp Chân dưới liên hoàn ám sát của người ám sát áo đen đã đi dạo vài vòng quanh Quỷ Môn quan, đang toàn lực ứng chiến, trong điện quang hỏa thạch, sao có thể nghĩ đến lưu lại người sống.
Hơn nữa, cường giả Chú Mạch cảnh tam trọng, người sống, như vậy cũng không phải Diệp Chân muốn lưu lại là có thể lưu lại.
Không cẩn thận, phản thụ nó hại.
- Hiện tại, ta có chút tin tưởng, ngươi thật sự có thực lực vô thanh vô tức xử lý Vu Hoài Tùng!
Phong Khinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Diệp Chân nói, hiển nhiên vô cùng chấn kinh đối với một màn trước mắt!
Câu nói này, lập tức khiến Diệp Chân khổ mặt.
- Phong đường chủ, ta…
- Đừng nói nữa, ta tin tưởng người khác không phải ngươi giết! Cẩn thận xung quanh có đồng bọn của thích khách!
Phong Khinh Nguyệt nói.
Diệp Chân thần mục như điện quét về bốn phương tám hướng, người vây xem không ít, hơn nữa, đao khách lúc trước nâng đao chém giết người ám sát áo đen, lúc này vẫn còn, chỉ là đã xụi lơ trên mặt đất.
Lúc người ám sát áo đen bạo phát ra khí tức chân chính đã dọa hắn ngã xuống đất.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, võ giả chửi nhau với hắn lại là một cường giả Chú Mạch cảnh, càng chết là, tên cường giả Chú Mạch cảnh này trong nháy mắt bị người chém giết.
- Hẳn là không quan hệ với tên đao khách này!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Đúng vậy, kẻ ám sát này hẳn cố ý chọc giận đao khách này, trúng một cước kia, thừa cơ ám sát, xuất kỳ bất ý, am hiểu sâu đạo ám sát!
Diệp Chân nói.
- Sao hắn lại muốn ám sát ngươi, ngươi nhận ra hắn sao?
Phong Khinh Nguyệt chỉ vào thi thể người ám sát áo đen hỏi.
- Không biết!!
Đang lắc đầu, thần sắc của Diệp Chân đột nhiên biến đổi, tiến lên tìm tòi một trận trên mặt người ám sát áo đen, nhẹ nhàng xé ra, một tấm mặt nạ da người mỏng như cánh ve bị xé xuống, lộ ra chân dung.
Nhìn thấy chân dung của người ám sát áo đen, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
- Lại là hắn?