← Quay lại trang sách

Chương 544 Tụ Nguyên Diệt Thần Toa

Lại là quỷ thương Tiên Vu Thông? Ngươi vừa xử lý quỷ thương Tiên Vu Thông?

Sau khi thất rõ ràng gương mặt của người ám sát áo đen, thần sắc Phong Khinh Nguyệt giật mình không thôi.

- Thế nào, quỷ thương Tiên Vu Thông này rất nổi danh?

Thời gian Diệp Chân đến Thanh Lam võ đô không dài, đối với võ giả thành danh bên trong Thanh Lam võ đô lại biết không rõ.

- Nào chỉ nổi danh, vô cùng nổi danh! Ba năm trước, một trong bát đại hộ pháp Thiên La Môn, tu vi cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng Phạm Vô Mệnh đã chết dưới tay quỷ thương Tiên Vu Thông.

- Quỷ thương Tiên Vu Thông có sở trường ám sát, lấy am hiểu tốc độ, càng tinh thông thuật dịch dung, hắn hiện thân ở Thanh Lam võ đô hơn mười năm, hơn mười cường giả Chú Mạch cảnh và vô số võ giả Hồn Hải cảnh chết trên tay hắn, bị các thế lực lớn coi là đại địch số một, ngay cả Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta cũng có một đường chủ chết bởi tay người này, mấy lần tiến hành vây quét hắn.

- Đáng tiếc, người này ẩn nấp xuất sắc, hắc thương trong tay xuất quỷ nhập thần, sau khi vây quét ba lần không kết quả còn gãy hai người, thần giáo cũng đành phải từ bỏ.

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Hắn là thích khách?

- Phong đường chủ, cô nói quỷ thương Tiên Vu Thông bị người khác thuê đến đây ám sát ta?

Mặc kệ quỷ thương Tiên Vu Thông danh khí lớn thế nào, đây mới là vấn đề Diệp Chân quan tâm nhất.

- Không sai, quỷ thương Tiên Vu Thông đúng là sát thủ, trước đây cũng thường xuyên tiếp nhận sinh ý ám sát, dù hắn chào giá cực cao, nhưng hắn chưa từng thất thủ, cho nên rất nhiều người tìm hắn hỗ trợ.

- Nhưng quỷ thương Tiên Vu Thông đến đây ám sát ngươi, lại chưa chắc được người khác thuê!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Không phải bị người khác thuê, Phong đường chủ, ta cùng với quỷ thương Tiên Vu Thông này, chưa bao giờ kết qua thù hận.

- Ngươi không kết qua thù với quỷ thương Tiên Vu Thông, nhưng ngươi có cừu với Lâu chủ Vạn Tinh Lâu ở Chân Linh Vực - Diêm Tông.

Câu nói này của Phong Khinh Nguyệt làm cho thần sắc của Diệp Chân ngơ ngẩn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía nàng.

- Diêm Tông có quan hệ với Tiên Vu Thông này?

- Hơn ba năm trước. Trước khi quỷ thương Tiên Vu Thông ám sát một trong bát đại hộ pháp Thiên La Môn - Phạm Vô Mệnh, thật ra đã bí mật gia nhập nội vệ đường của Vạn Tinh Lâu, hơn nữa chức vị không thấp.

- Quỷ thương Tiên Vu Thông gia nhập Vạn Tinh Lâu?

Sắc mặt Diệp Chân đột nhiên biến đổi, chỉ sợ cũng chỉ có lời giải thích này mới có thể giải thích được vì sao đối phương lại đến ám sát Diệp Chân hắn.

- Đúng vậy, chuyện này, mặc dù Diêm Tông làm cực kỳ bí ẩn, hơn nữa lúc Tiên Vu Thông gia nhập Vạn Tinh Lâu còn đổi thân phận khác cho hắn.

- Nhưng mật thám của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta cũng vô khổng bất nhập!

Không cần mấy ngày đã biết tin tức này, chỉ là một mực không lộ ra mà thôi.

Phong Khinh Nguyệt nói.

Hình như nghĩ tới điều gì, Diệp Chân xuất thủ như điện, vô cùng cấp tốc cởi xuống trữ vật giới chỉ của quỷ thương Tiên Vu Thông, thần niệm khẽ động, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

- Quả nhiên là.... Diêm Tông!

Bên trong trữ vật giới chỉ của Tiên Vu Thông, Diệp Chân tìm được một Vạn Tinh Bàn. Bên trên khảm nạm chính Xích Ngọc, chính là Xích Ngọc Vạn Tinh Bàn cao hơn Thanh Ngọc Vạn Tinh Bàn của Diệp Chân một cấp.

- Đáng tiếc....

Nhìn Diệp Chân tìm ra Vạn Tinh Bàn. Phong Khinh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.

- Nếu như bắt giữ quỷ thương Tiên Vu Thông lại tìm ra Vạn Tinh Bàn này, chỉ sợ có thể làm cho Diêm Tông đau đầu một hồi. Phiền toái trên người quỷ thương Tiên Vu Thôn, quả thật không nhỏ.

Diệp Chân im lặng nhẹ gật đầu.

Bây giờ sau khi Tiên Vu Thông chết, một Vạn Tinh Bàn cũng không thể chứng minh cái gì. Vạn Tinh Bàn của Vạn Tinh Lâu mặc dù hiếm có, nhưng cũng không phải đồ vật tìm không thấy.

Đến lúc đó, Vạn Tinh Lâu còn có thể trái lại trả đũa, nói Diệp Chân bên này chém giết một thành viên nào đó của Vạn Tinh Lâu, sau đó vu oan cho bọn hắn.

- Nhưng ngươi có thể chém giết Tiên Vu Thông đã cực không tầm thường! Bắt giữ hắn, chỉ sợ ta cũng không có nắm chắc! Đúng rồi, ngươi làm thế nào dẫn lệch hắc thương của Tiên Vu Thông, một chiêu kia quả thực bút tích của thần, ta đến bây giờ đều không nghĩ rõ ngươi làm như thế nào!

Phong Khinh Nguyệt hỏi.

- Cái này....

Diệp Chân có chút khó khăn, dưới tình huống bình thường, một võ giả tùy tiện hỏi thăm bí mật của một võ giả khác, rất phạm vào kỵ húy, nếu đổi lại người khác, Diệp Chân coi như không trả lời cũng sẽ lạnh lùng chế giễu mấy tiếng.

Nhưng đối mặt Phong Khinh Nguyệt, người hắn thiếu một mạng, không thể làm như vậy.

Trong lúc khó xử, Diệp Chân cũng không thèm đếm xỉa, nói thì nói đi, địa từ lực trường cũng không phải dựa vào biết là có thể tránh khỏi.

- Phong đường chủ, chủ yếu là vì ta biết một chút địa từ....

- Ừm? Không tốt, phiền toái tới, chúng ta đi mau!

Cơ hồ là đồng thời, Phong Khinh Nguyệt quát một tiếng.

Diệp Chân theo phương hướng Phong Khinh Nguyệt chỉ nhìn lại, chỉ thấy một tên võ giả mặc Trường Sinh giáo đạo bào vừa mới ném một phù tấn lên không.

Phù tấn bay lên, lập tức một vụ nổ thành hai, một đạo phù quang bay thẳng phương nam Thanh Lam võ đô, một phù quang khác lại ở trên bầu trời bạo thành tử quang lóe lên hai chữ to —— Câu Hồn!

- Câu Hồn Bạc?

Diệp Chân theo bản năng kêu to.

- Đi mau!

Nhẹ nhàng một vùng, Phong Khinh Nguyệt lôi kéo Diệp Chân bay lượn đi, nhưng mà nháy mắt động thân, lòng bàn tay Diệp Chân quang hoa lóe lên, lập tức thu thi thể của quỷ thương Tiên Vu Thông cho vào trong trữ vật giới chỉ.

Sau đó, hai người triển khai thân pháp, cực nhanh hướng về phương hướng phòng đấu giá Thiên Linh, khi Diệp Chân ngẫu nhiên quay đầu, đã thấy trên bầu trời từng đạo từng đạo lưu quang tụ tập về phương hướng tử quang lóe lên hai chữ to

"Câu hồn".

Cũng vào lúc này, Diệp Chân mới hiểu được hai chữ "Câu hồn" này kinh khủng bực nào.

Bởi vì chỉ trong mười mấy hơi thở, đã có hơn hai mươi đạo lưu quang xông về phương hướng hai chữ "Câu hồn". Mà theo Diệp Chân loáng thoáng cảm ứng, trong hai mươi đạo lưu quang, trên một nửa đều tản ra khí tức Chú Mạch cảnh.

- Sở dĩ Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo lợi hại, chủ yếu là bởi vì bên trên có treo giải thưởng kếch xù. Diệp Chân ngươi treo giải thưởng mức cao tới hai mươi vạn trung phẩm Linh Tinh, đủ làm cho rất nhiều võ giả sinh lòng ác ý, nhất là dưới tình huống tu vi của ngươi chỉ có Hồn Hải cảnh nhất trọng.

- Hơn nữa, không bao lâu, võ giả Trường Sinh giáo sẽ truy sát tới!

Vừa chạy vội, Phong Khinh Nguyệt vừa giải thích cho Diệp Chân về Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo. Lông mày Diệp Chân khẽ nhíu lại.

Cái này thật phiền toái.

Nếu thật như vậy, nhiều lần đi ra ngoài, nếu bị đệ tử Trường Sinh giáo phát hiện hành tung, sau đó phát ra câu hồn phù tấn, vậy chẳng phải Diệp Chân chỉ có thể co đầu rút cổ bên trong Nhật Nguyệt thần giáo?

Nhìn lên bầu trời, từng đạo lưu quang tụ tập tới, lông mày Diệp Chân khóa chặt.

Lúc trước, đường chủ Chu Tước Đường Trường Sinh giáo Đoàn Anh Niên kia uy hiếp viết tên Diệp Chân lên Câu Hồn Bạc. Khi đó, Diệp Chân chưa quá để ý, hiện tại mới phát hiện, Câu Hồn Bạc này mới là phiền toái lớn nhất.

Nếu không giải quyết, vậy Diệp Chân trong Thanh Lam võ đô, chỉ cần công khai lộ diện, câu hồn phù quang một phát sẽ như chuột chạy qua đường, trên đời này, xưa nay không thiếu người tin tưởng mình có thể kiếm được treo giải thưởng.

- Phong đường chủ, ta nghe nói Nhị Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ Trần Trường Hưng cũng bị Trường Sinh giáo viết lên Câu Hồn Bạc nhiều năm, bây giờ đã không thể làm gì, hắn thế nào làm được?

Diệp Chân nghĩ tới danh tự bị Trường Sinh giáo phủ lên Câu Hồn Bạc nhiều năm mà lông tóc không hao tổn tôn Trường Hưng.

- Giết ra đến mà thôi!

- Trần Trường Hưng giết người Trường Sinh giáo sợ, lòng tham người cũng giết đến trong lòng run sợ, dĩ nhiên không người nào dám động thủ! Nếu không có tấm gương Trần Trường Hưng, Câu Hồn Bạc của Trường Sinh giáo sợ là chỉ dựa vào danh tự đã có thể hù ngã một nhóm lớn võ giả.

- Giết ra đường máu? Tốt. Ta hiểu được!

Sát khí kinh người từ trong mắt Diệp Chân chợt lóe lên.

Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt tốc độ cực nhanh, cực nhanh lướt qua phố lớn ngõ nhỏ. Bỏ xa một đám võ giả trên không trung đang đuổi theo.

Nhưng mà, không bao lâu sau, hơn mười võ giả Trường Sinh giáo gia nhập, đám võ giả này ý muốn kiếm lấy treo giải thưởng kếch xù đã có người chỉ huy.

Gần ba mươi người chia ra ba đường. Xa xa bao vây chặn đánh, mắt thấy muốn bị đuổi theo, khi Diệp Chân đang suy nghĩ có nên vận dụng địa từ lực trường gia tốc, thân hình Phong Khinh Nguyệt đột nhiên dừng lại.

- Tốt, đến nơi rồi.

Diệp Chân theo sát phía sau có chút thu thế không kịp, thiếu chút nữa từ phía sau nhào vào trên người Phong Khinh Nguyệt.

Ầm!

Một đoàn Linh Lực màu tím đột nhiên từ sau lưng Phong Khinh Nguyệt tuôn ra, sau đó hung hăng đâm vào ngực Diệp Chân, không chỉ có trực tiếp đụng ngừng Diệp Chân, càng đâm Diệp Chân lùi lại năm, sáu bước, kém một chút không thở nổi.

- Phong đường chủ, vì sao dừng lại ở đây?

Diệp Chân một bên xoa ngực hỏi, vừa có tứ phía dò xét, khi ngẩng đầu nhìn thấy năm chữ to linh quang lòe lòe cách đó không xa.

- Phòng đấu giá Thiên Linh!

- Úc, ta hiểu được!

Khi nhìn thấy năm chữ to "Phòng đấu giá Thiên Linh" cách đó không xa, Diệp Chân đã nghĩ minh bạch vì sao phải đứng ở nơi đây.

Hôm nay chính là phòng đấu giá Thiên Linh tổ chức đại hội cạnh bảo, ai dám ở gần đó đây nháo sự, người đó muốn gây khó dễ với phòng đấu giá Thiên Linh.

- Diệp Chân, lần này, xem ngươi trốn nơi nào!

Cơ hồ là đồng thời, trên bầu trời truyền đến tiếng rống của Đoàn Anh Niên.

Trong tiếng hô của Đoàn Anh Niên, một bóng người cao to đột ngột vọt lên trước, một chưởng đánh tới, một linh toa to lớn màu đen xoay tròn mang theo cực kỳ uy thế kinh người, đánh về phía đầu của Diệp Chân.

Vừa xoay tròn, linh toa màu đen giống như một đại thủ, khuấy động thiên địa nguyên khí trong hư không, ngay trong quá trình đánh xuống, ngưng tụ thành một vòng xoáy thiên địa nguyên khí to lớn, cùng hắc sắc linh toa hướng về Diệp Chân đánh xuống, những nơi đi qua, hư không chấn động, võ giả đều né tránh.

- Tụ Nguyên Diệt Thần Toa!

- Trung phẩm Linh khí Tụ Nguyên Diệt Thần Toa!

Tứ phương trong đám người, tiếng kinh hô không ngừng vang lên, rất nhiều võ giả cách gần đó, giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng, liên tục không ngừng tứ tán lui lại.

Cùng một giây, Diệp Chân bị Tụ Nguyên Diệt Thần Toa tỏa định ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn, cơ hồ là đồng thời, Tử Linh một mực yên lặng bên trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân thình thịch cuồng loạn lên, nàng cũng ý thức được nguy hiểm.

- Ngươi chỉ có một cơ hội, có thể dùng thần niệm lạc ấn trên người ta, dùng cánh tay của ngươi làm thừa cắm, dẫn động lực lượng của ta, mặc dù cánh tay của ngươi sẽ trở nên vỡ nát, nhưng lại có thể bảo mệnh!

Một đường tới, tin tức từ Thần Hồn của Tử Linh đột ngột đưa vào não hải Diệp Chân.

- Lại trễ, ngay cả ta cũng không giữ được ngươi!

Sinh tử trong chốc lát, ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, đồng thời, một Ma Vân Quả vô thanh vô tức trượt vào trong lòng bàn tay.