← Quay lại trang sách

Chương 563 Đối Nguyệt Ẩm

Ước chừng đợi trong phòng đấu giá một khắc đồng hồ, một đạo phù quang đột nhiên từ không trung bay đến, bị Điền Quý Chương bắt vào tay.

Xem hết đạo này phù tấn, thần sắc Điền Quý Chương nghiêm trọng, mới có chỗ buông lỏng.

- Tốt, hiện tại có thể đi!

Nói xong, Điền Quý Chương dẫn đầu đi ra ngoài, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt cũng đuổi theo, qua thời gian dài, Phong Khinh Nguyệt đã sớm khôi phục bình thường, nhưng, trên gương mặt xinh đẹp còn đọng lại vệt nước mắt đã khô.

Huyền Quang Tử Thanh Hoàn lúc trước đập vào tay đã được Phong Khinh Nguyệt đeo lên trên tay phải, đi trên đường đinh đương rung động, rất êm tai, đây cũng là kiện trang sức thứ hai trên người nàng, nhưng trang sức quý kinh người.

- A, Trần Thống lĩnh?

Ra đến đại môn phòng đấu giá Thiên Linh, Diệp Chân thấy Trần Trường Hưng Nhật Nguyệt thần vệ mang theo bốn tên võ giả Chú Mạch cảnh đợi ở cửa chính, nhìn thấy một đoàn người Diệp Chân, vội vàng tiến lên đón.

Không cần Điền Quý Chương phân phó, năm người Trần Trường Hưng nhanh chóng gia nhập trong đội ngũ ba người Diệp Chân, nhất là bốn cường giả Chú Mạch cảnh Trần Trường Hưng mang tới, loáng thoáng hiện lên bốn góc bảo vệ xung quanh ba người, cực kỳ cẩn thận.

Diệp Chân lập tức hiểu dụng ý Điền Quý Chương, vừa rồi không ra, nguyên lai đang đợi bọn người Trần Trường Hưng đến đây, chỉ là Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút, hai người Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt tập hợp một chỗ, chẳng lẽ còn có người dám đánh cướp?

Một đạo ánh mắt sâm lãnh đột ngột từ trong không trung phóng tới, nhìn gương mặt Diệp Chân như muốn đâm thủng, khi Diệp Chân ngẩng đầu, thấy chẳng biết lúc nào, một vị phụ nhân búi tóc cao cao, đầu đầy Ngọc Thúy châu hoàn, mặc cung trang xinh đẹp, xuất hiện phía trên đoàn người.

Phụ nhân này vô cùng xinh đẹp, bộ ngực cao ngất, địa phương nên có đều có, địa phương nên gầy đều gầy, một thân cung trang hợp thể. Không chỉ có dáng người hoàn mỹ nổi bật, càng lộ ra vô cùng cao quý.

Chỉ là lúc này ánh mắt nhìn về phía đoàn người Diệp Chân vô cùng âm hàn.

- Đây chính là Vu Hàn Tinh!

Tiếng Điền Quý Chương vang lên trong đầu Diệp Chân.

- Tiểu xướng phụ, lần này, tiện nghi cho ngươi!

Ánh mắt Vu Hàn Tinh sâm lãnh một đảo qua trên người từng người trong đoàn người Diệp Chân, lúc nhìn qua trên người Diệp Chân, có dừng lại một cái trong giây lát.

- Rất tốt, Điền Quý Chương, còn có tạp chủng giết đệ đệ ta, đều tập hợp một chỗ, lần này coi như các ngươi có chuẩn bị, chờ xem!

Hừ lạnh một tiếng, cung thao lắc lư, Vu Hàn Tinh xoay người rời đi.

- Yêu phụ, ngươi chờ. Một ngày nào đó....

Tiếng Phong Khinh Nguyệt mắng chửi vang lên.

Một màn này để Diệp Chân rất kinh ngạc, lúc ban đầu Diệp Chân cứ nghĩ vốn tưởng rằng nhật nguyệt song kiều Trường Sinh giáo hẳn là một đôi hảo tỷ muội, nhưng hôm nay gặp mặt, so với sinh tử cừu gia còn muốn hơn.

- Chúng ta đi mau!

Điền Quý Chương thúc giục một tiếng, đám người đột ngột tăng nhanh bộ pháp, Diệp Chân lại có chút không hiểu.

- Điền phó giáo chủ. Nghe ý tứ Vu Hàn Tinh, chẳng lẽ nàng muốn động thủ với ta, đây còn là trước mặt mọi người? Nàng không sợ giáo quy thần giáo? Ngươi mời Trần Thống lĩnh đến, chính vì phòng bị Vu Hàn Tinh này?

Diệp Chân bắn liên thanh hỏi.

- Mọi thứ luôn luôn có ngoại lệ! Về sau ngươi thấy Vu Hàn Tinh này, nhất định phải vạn phần cẩn thận, đừng dùng lẽ thường đo lường nàng, tốt nhất cách xa xa....

- Hừ. Sợ gì? Yên tâm, có ta ở đây, nàng ăn không được ngươi!

Phong Khinh Nguyệt cực kỳ bất mãn nói.

Điền Quý Chương lần nữa lộ ra một nụ cười khổ, rồi hơi liếc mắt ra hiệu cho Diệp Chân, ra hiệu không nên nói vấn đề này.

- Về phần mời Trần Thống lĩnh đến, không phải vì phòng bị Vu Hàn Tinh, theo ta được biết, cho đến bây giờ, trên giang hồ còn có mấy vương giả Khai Phủ cảnh đang khắp nơi tìm kiếm Ma Vân Quả.

Nghe vậy, Diệp Chân nhẹ gật đầu.

Vu Hàn Tinh mạnh hơn nữa cũng không thể nào làm gì được nếu Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt liên thủ. Nhất là Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân cảm giác, chiến lực chân thực của Phong Khinh Nguyệt, khả năng còn phải mạnh hơn Điền Quý Chương mấy thành.

Lúc di chuyển, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một đạo thanh quang, thanh quang từ trong không trung chợt lóe lên, chiếu sáng lên toàn bộ trên không Thanh Lam võ đô.

Khi nhìn thấy thanh quang này, Điền Quý Chương biến sắc, lần nữa thúc giục một tiếng:

- Nhanh!

- Có vương giả Khai Phủ cảnh chạy đến!

Ma Vân Quả trong ngực, Điền Quý Chương đã có chút thảo mộc giai binh.

May mắn là, chỉ sợ bóng sợ gió một trận, có lẽ vương giả Khai Phủ cảnh đi ngang qua, có lẽ vương giả Khai Phủ cảnh thật hướng về phía Ma Vân Quả, chỉ không tìm được mục tiêu.

Sau một khắc đồng hồ, tám người Diệp Chân xuất hiện trong tổng đàn Nguyệt Hoa đường Nhật Nguyệt thần giáo. Cửa ra vào Linh Viện Đường, Phong Khinh Nguyệt, Điền Quý Chương xem như trực tiếp hộ tống Diệp Chân đến mục đích.

Sau khi cảm ơn một tiếng, Điền Quý Chương đưa tiễn đoàn người Trần Trường Hưng, lúc này mới quay người về phía Diệp Chân hành lễ tạ ơn.

- Diệp Chân, lần này thật nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi hỗ trợ, lão phu táng gia bại sản, chỉ sợ cũng không giành được Ma Vân Quả.

Nói đến đây, Điền Quý Chương đột nhiên nở nụ cười khổ.

- Nhưng, coi như hiện tại, lão phu cũng đã táng gia bại sản, ngoại trừ còn lại mấy bình đan dược cứu mạng, ngoài ra không còn gì.

- Nhưng, giá trị!

- Lần trước khi thượng cổ bí phủ hiện thế, lão phu mới hai mươi tuổi, tu vi vừa mới bước đến Hồn Hải cảnh, chưa được đi vào, càng không có Ma Vân Quả.

- Lần này, tu vi lão phu đã cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng, lại thêm một trọng, tu vi lão phu có thể đạt tới Chú Mạch cảnh đỉnh phong, có thể chạm đến cánh cửa Khai Phủ cảnh.

- Thật xảo, thời gian thượng cổ bí phủ kia xuất hiện lần nữa không xa, lão phu lại đụng phải Diệp Chân ngươi, lại dựa vào sự giúp đỡ của ngươi, đạt được Ma Vân Quả.

- Nếu có thể tiến vào thượng cổ bí phủ, nói không chừng cơ duyên vừa đến, lão phu cũng có thể trở thành vương giả Khai Phủ cảnh!

Câu nói sau cùng, Điền Quý Chương lại nói đến hào khí ngất trời, hiển nhiên tâm tình thật tốt.

- Đúng rồi, Diệp Chân, ta thiếu ngươi một trăm tám mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, đoán chừng nhanh nhất cũng phải đợi đến hai năm mới có thể trả hết nợ, chậm một chút, khả năng đến cỡ ba năm, muốn lão phu phát hạ Thần Hồn lời thề hay không....?

- Không cần không cần! Hơn nữa, lần này, ngươi cũng giúp cho ta bận bịu, không có để Ma Vân Quả này rơi vào trong tay Diêm Tông, nếu Ma Vân Quả thật rơi vào trong tay Diêm Tông, sẽ buồn nôn chết ta.

- Nếu ngươi không đấu giá với Diêm Tông, cũng không gọi ra giá trên trời như vậy, Linh Tinh kia, coi như ta tạ lễ!

Diệp Chân nói.

- Diệp Chân, cũng không thể nói như vậy! Cũng may có ngươi hỗ trợ, nếu không có ngươi hỗ trợ, ta nghĩ tăng giá cũng hữu tâm vô lực, chớ nói chi đập tới Ma Vân Quả, có thể đập tới Ma Vân Quả, do trời thương vô cùng may mắn!

- Yên tâm, trong vòng ba năm, lão phu nhất định sẽ trả một trăm tám mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh cho ngươi. Nhân tình này, lão phu nhớ kỹ!

Hung hăng vỗ bả vai Diệp Chân, thân hình Điền Quý Chương phóng lên tận trời, trên bầu trời, truyền đến thanh âm Điền Quý Chương dặn dò.

- Diệp Chân, đoạn thời gian này, ngươi tận lực ít đi ra ngoài...

- Diệp Chân, ngươi cho ta mượn Linh Tinh. Ta sẽ trả ngươi! Chỉ là khối cực phẩm thuộc tính Linh Tinh kia, sợ là rất khó....

Sau khi Điền Quý Chương đi, thần sắc Phong Khinh Nguyệt có chút khó nói.

- Có chuyện gì khó xử? Ta còn thiếu cô một cái mạng đây, thanh toán xong!

Diệp Chân thoải mái cười.

- Đây không đồng dạng, chưa thể thanh toán xong....

- Sao không đồng dạng, cáo từ?

Vừa chắp tay, Diệp Chân xoay người rời đi.

- Ngươi không hiểu...

Nhìn bóng lưng Diệp Chân rời đi, thần sắc Phong Khinh Nguyệt đột nhiên có chút phức tạp cũng có chút cảm khái.

- Đợi một chút....

Đột nhiên Phong Khinh Nguyệt nghĩ tới điều gì, kêu Diệp Chân dừng lại.

- Còn có việc, Phong đường chủ?

- Ta muốn uống rượu.... Không ai bồi!

Phong Khinh Nguyệt cắn môi nói.

- Nói sớm!

- Kỳ thật, ta cũng muốn uống rượu rất lâu, chỉ là không có bạn rượu!

Thấy Diệp Chân thoải mái như vậy, một tia nhăn nhó trên gương mặt xinh đẹp Phong Khinh Nguyệt triệt để biến mất không thấy. Vị Phong đường chủ cao quý hào phóng kia đã trở về.

- Hôm nay rất phù hợp, không say không về! Mời!

- Không say không nghỉ? Tốt!

Phong Khinh Nguyệt thân là đường chủ Nguyệt Hoa đường, mặc dù tiểu viện xa hoa, nhưng mà nhân thủ hầu hạ vô cùng ít, chỉ có hai người thị nữ. Dưới sự phân phó của Phong Khinh Nguyệt đã dọn rượu thịt lên.

Đồ ăn nhắm rượu không nhiều, chỉ có bốn món, ngoại trừ một phần thịt kim điêu ra, ba thứ khác tất cả đều là thức ăn nhạt miệng, phần thịt kim điêu kia là chuẩn bị vì Diệp Chân

- Diệp huynh đợi chút, ta đi thay quần áo khác!

Phong Khinh Nguyệt nói.

Điều này khiến Diệp Chân có chút kỳ quái, uống rượu còn phải thay quần áo?

Không bao lâu, Phong Khinh Nguyệt đi ra, Diệp Chân lại ngẩn ngơ.

Lần này, Phong Khinh Nguyệt một thân váy dài trắng thuần, tử thanh song sắc (hai màu tím lam) Huyền Quang Tử Thanh Hoàn bọc trên cổ tay trắng, hết sức làm người khác chú ý.

Rượu là Thập Bát Tử Linh Nhưỡng thượng hạng.

Dụng cụ uống rượu pha rượu là bát ngọc màu hổ phách, bát ngọc không lớn không nhỏ, vô cùng tinh xảo, rất nhanh, Phong Khinh Nguyệt đã rót đầy hai bát ngọc.

- Diệp huynh, chén rượu thứ nhất, lại không thể kính ngươi, chớ trách!

Khi đang nói chuyện, Phong Khinh Nguyệt nâng cao chén rượu thứ nhất quá đỉnh đầu, sau đó chậm rãi uống, khi đã uống hết rượu trong chén, bờ môi Phong Khinh Nguyệt nhẹ nhàng lẩm bẩm, Huyền Quang Tử Thanh Hoàn bọc trên cổ tay phải Phong Khinh Nguyệt, tự động va chạm vô cùng quỷ dị, phát ra từng tiếng va đập thanh thúy.

Cũng không biết do Phong Khinh Nguyệt thúc giục, hay....

Sau khi uống xong một chén rượu, thần sắc Phong Khinh Nguyệt ẩn hiện bi sắc, nhưng, rất nhanh khôi phục lại, đổ đầy chén thứ hai rượu, kính cho Diệp Chân.

- Hôm nay ân Diệp huynh tương trợ, Khinh Nguyệt vĩnh viễn nhớ trong lòng, mời!

Diệp Chân tiếp nhận bát rượu, cũng không uống một hơi cạn sạch, mà giơ chén rượu trong tay lên nhìn về phía bầu trời đêm một vầng minh nguyệt xa xa thăm hỏi.

- Cha, mẹ, Thải Y, Lục La, Liêu giáo tập, chưởng môn, Kim Nguyên Bảo, Sa Phi, thân nhân của ta, các huynh đệ của ta, các ngươi có khỏe không?

Một tiếng phát ra từ trong lòng ân cần thăm hỏi, theo bát rượu Diệp Chân, xa xa đưa ra ngoài, càng khơi gợi lên vô số phiền muộn trong lòng Diệp Chân.

- Cạn!

Diệp Chân uống một hơi.

- Rót rượu!

- Cạn!

Hai bát rượu đụng một cái, Phong Khinh Nguyệt một thân váy dài, tư thái không thua nam nhi, uống một hơi cạn sạch một chén rượu.

- Cạn!

Hai người mang tâm sự riêng, qua nhiều bát rượu, chỉ là, dựa vào tu vi của bọn hắn, muốn uống say, rất khó, trong tiểu đình đều nồng đậm mùi rượu, một vò rượu mười cân đã vơi đi bảy tám phần, nhưng hai người vẫn không có quá nhiều men say.

- Không được, uống như vậy, chúng ta uống đến hừng đông, cũng không say, không cho phép.... Không cho phép vận chuyển Linh Lực!

Phong Khinh Nguyệt uống đến gương mặt đỏ hồng đột nhiên đề nghị.

- Được, không vận chuyển Linh Lực không vận chuyển Linh Lực, không say không nghỉ!

Ầm!

Hai người lần nữa nâng bát!

....

Bóng đêm dần dần ẩn, minh nguyệt di chuyển về tây, trong âm thanh bát rượu phanh phanh, dưới bầu trời Thanh Lam võ đô, một bóng người thân mang áo đen hoặc lại quỷ dị thần bí, từ từng phương hướng bay về phía nam võ đô!

Tạo Hóa Chi Vương -