Chương 564 Uy Lực Lời Đồn
Phương nam Thanh Lam võ đô, bên ngoài tổng đàn Trường Sinh giáo, thần sắc một tên võ giả ẩn sau đại thụ đột nhiên cả kinh, bỗng nhiên mở to mắt, hướng về sau lưng nhìn lại.
Khi chạm mặt, lại một đạo kiếm cương dị thường lăng lệ.
Phốc!
Tên võ giả phòng thủ Trường Sinh giáo đêm nay, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, tiếng tiếng kêu thảm thiết đều chưa kịp phát ra, đạo kiếm cương lăng lệ đâm vào ấn đường của hắn, sau đó quấy một cái.
Hắn dựa vào Hậu Thiên linh thể vốn rất kiêu ngạo, trước mặt kiếm cương này, như đậu hũ.
Thân thể nghiêng một cái, khi tên võ giả phòng thủ Trường Sinh giáo này sắp ngã xuống đại thụ, một cái bóng đen đột ngột vọt tới, đỡ thi thể, không để cho nó phát ra tiếng vang.
Hưu!
Phù quang màu đỏ chói mắt đột ngột phóng lên tận trời, bạo thành một đoàn huyết sắc quang đoàn thật to.
- Có địch xâm lấn!
Trong một gốc cây bên cạnh cách đại thụ hai trăm thước, đột nhiên bạo xuất một tiếng hò hét kinh người, phát một tiếng cô, tên hộ giáo chân nhân Trường Sinh giáo dùng tốc độ trước nay chưa từng có hướng về tổng đàn nội bộ phóng đi, một bên xông, một bên rống.
Người áo đen vừa mới xử lý một cái cọc ngầm Trường Sinh giáo, thoáng ngây ra một lúc, không nghĩ tới thủ vệ Trường Sinh giáo nghiêm mật như vậy, lại dùng cọc ngầm liên hoàn.
Lúc trước hắn đã xử lý một cái cọc sáng, nơi này lại xử lý đi một cái cọc ngầm, không nghĩ tới còn có một cái cọc ngầm lại bị phát hiện?
May mắn, bên ngoài mấy trăm mét, một đạo quang hoa đột ngột thoát ra, thừa dịp đang hỗn loạn, hướng về tổng đàn nội bộ Trường Sinh giáo vọt tới.
- Cũng có người giống như ta?
Tình hình này, để người áo đen lần nữa ngẩn người, lập tức quyết tâm, đột ngột thân hóa lưu quang, lần nữa hướng về bên trong vọt tới, nơi xa một dải quang hoa đã phóng lên tận trời, hướng về nơi khởi nguồn lao đến.
Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt đang uống rượu, không chỉ hai người, hôm nay Đoàn Anh Niên Chu phiền muộn sắp thổ huyết cũng đang uống rượu giải sầu, bồi tiếp hắn uống rượu giải sầu chính là Phan thần tướng - một trong bát Thần tướng, bọn hắn ở trong giáo nên đi qua lại rất gần.
- Đến, uống thêm một chén, lão Phan!
- Ai, lão Phan, ngươi nói chuyện này, ngày mai ta phải nói thế nào với giáo chủ, tràng diện mới có thể hơi đẹp mắt, mới có thể không nhận hoặc bị trách phạt ít một chút?
Trường Sinh giáo đẳng cấp sâm nghiêm, nhưng cũng vô cùng thần bí, xưng hô của Đoàn Anh Niên và Phan thần tướng rất tùy ý.
- Lão Đoàn, kỳ thật ta cảm thấy, hôm nay ban đêm ngươi trở về, nên đi cầu kiến giáo chủ, nếu đêm nay đã xảy ra chuyện gì, vậy phiền phức sẽ lớn hơn.
Thần sắc Đoàn Anh Niên có chút hốt hoảng hướng ra phía ngoài liếc nhìn.
- Hẳn sẽ không nhanh như vậy? Kỳ thật ta cũng nghĩ qua đêm nay đi cầu kiến giáo chủ. Nhưng đây không phải chỉ không giành được Ma Vân Quả sao? Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp vạn toàn có thể làm cho giáo chủ bớt giận mới tốt, một đoạn thời gian trước thủ hạ của ta bị Diệp Chân liên trảm chín người, việc này để giáo chủ cực kỳ nổi giận. Hôm nay nếu lại có thêm việc này, ta sợ…
Đột nhiên, động tác Phan thần tướng làm dừng lại.
- Suỵt! Nghe thanh âm bên ngoài.
- Thanh âm gì?
Thoáng chốc, hai lỗ tai hai người tập trung, hết sức lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phan thần tướng đứng lên, hai bước ba bước, bước ra ngoài cửa, Đoàn Anh Niên theo sát phía sau.
Sau đó, Phan thần tướng và Đoàn Anh Niên thấy một tràng diện cả đời khó quên.
Báo động màu đỏ, trong vòng một năm một lần báo động màu đỏ của Trường Sinh giáo cũng khó nhìn thấy, lúc này giống mưa sao băng, không ngừng lóe sáng trên không tổng đàn Trường Sinh giáo.
Hơn nữa, báo động màu đỏ Trường Sinh giáo đặc chế, sau khi lóe sáng trên không, có thể ngưng lại trong hư đến một khắc đồng hồ, chỉ thị phương hướng cho binh nhân cấp cứu viện.
Lúc này, từng đạo từng đạo phù tấn bay lên không trung sau đó trệ không, giống từng chiếc từng chiếc thiên đăng, muốn chiếu sáng tổng đàn Trường Sinh giáo.
- Đây
Một bên, trên mặt Đoàn Anh Niên lập tức tràn ngập huyết sắc!
- Nhanh, nhanh đi trợ giúp, lão Đoàn, nếu có thể bắt giữ một hai tên, ngươi mới có đường ra!
Phan thần tướng hét lớn một tiếng, thân hình phóng lên tận trời, xông về trong đó một đạo phù phương báo động trên không, ngay lúc đó, từng đạo từng đạo lưu quang, từ bốn phương tám hướng tổng đàn Trường Sinh giáo bay lên.
Đêm đó, tổng đàn Trường Sinh giáo rất náo nhiệt, quang hoa không ngừng Trong Trường Sinh giáo treo đầy báo động thiên không, lại không chút nào ảnh hưởng đến Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt tửu hứng.
Hoặc nói, hai người căn bản không có chú ý tới, cũng không có thấy, tổng đàn Trường Sinh giáo cách tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo chỉ hơn mấy trăm mét, thị lực võ giả mạnh hơn nữa, bên ngoài vài trăm dặm trong bầu trời đêm một đạo xích quang, cũng không thấy được.
- Đến, cạn, vì Huyền Quang Tử Thanh Hoàn mất mà có được lại, cạn!
Ầm!
Hai cái bát rượu đụng vào nhau, uống rượu một nửa, đột nhiên mắt Diệp Chân say lờ đờ mê ly nhìn Phong Khinh Nguyệt:
- Mất mà được lại, chuyện gì xảy ra?
- Huyền Quang Tử Thanh Hoàn này, vốn chính là đồ vật của mẹ ta.
Không vận chuyển linh lực, lại uống Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, đầu lưỡi Phong Khinh Nguyệt đã hơi quá đà.
- Vậy mẹ cô đâu?
- Mẹ ta?
Phong Khinh Nguyệt lung lay đầu, hình như có chút ngẩn ra, sau đó ý thức được, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Huyền Quang Tử Thanh Hoàn trên cổ tay phải.
- Cầm tới nó, cũng nhanh có thể nhìn thấy mẹ ta!
- Đến, cạn!
Lấy được Huyền Quang Tử Thanh Hoàn, hình như Phong Khinh Nguyệt thập phần hưng phấn, liên tiếp nâng bát, Diệp Chân cũng không có cự tuyệt, hình như đi vào tất cả buồn khổ sau khi đi vào Chân Linh Vực, đều trong một bát lại một bát rượu đầy phóng thích ra ngoài.
- Huynh đệ, cạn!
- Liêu giáo tập, cạn!
- Lục La, cạn!
Mỗi khi bưng lên một chén rượu, Diệp Chân hướng về minh nguyệt trong bầu trời đêm xa xa một kính, uống từng ngụm lớn cạn!
Mỗi khi Diệp Chân uống cạn một chén, Phong Khinh Nguyệt cũng cùng Diệp Chân, hướng về minh nguyệt xa xa trên bầu trời đêm một kính, sau đó uống từng ngụm lớn cạn, lại nhanh say.
Nhưng, thần hồn và thể phách cường đại, khiến cho võ giả say rượu khác hẳn với người bình thường, ý thức vẫn rất mạnh.
- Huynh đệ ngươi? Ở đâu?
- Liêu giáo tập là ai?
- Lục La là ai?
Mỗi một bát Diệp Chân kính về phía hư không, mắt Phong Khinh Nguyệt say lờ đờ mê ly hỏi một câu, nhưng, loại vấn đề này, Diệp Chân sẽ không trả lời, hơn nữa, lúc này Diệp Chân uống đến không sai biệt lắm, cũng không có ý tứ trả lời.
Tự mình đổ đầy rượu, lại nâng hướng về phía minh nguyệt trên bầu trời.
- Thải Y, nàng đang ở đâu, chừng nào thì mới có thể trở về?
- Thải Y là ai?
Phong Khinh Nguyệt lại hỏi một câu, vẫn như cũ bị Diệp Chân làm như không thấy.
Nhưng, hán tử say cũng là người, hơn nữa vì uống say, càng bộc lộ ra rất nhiều cảm xúc trong người, thấy Diệp Chân năm lần bảy lượt không trả lời vấn đề chính mình, Phong Khinh Nguyệt uống đến không sai biệt lắm nên bắt đầu hung hăng.
Chén rượu trong tay hung hăng đụng tới bát rượu trong tay Diệp Chân, rượu dịch vẩy ra, tung tóe gương mặt Diệp Chân.
- Ngươi ngươi vì sao không trả lời ta, Thải Y là ai?
- Thải Y?
Suy nghĩ bị đánh gãy Diệp Chân, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phong Khinh Nguyệt trước mắt, có lẽ do nhớ nhung quá độ, có lẽ nguyên nhân say rượu, thời gian dần trôi qua, vì say rượu mà sắc mặt ửng đỏ Phong Khinh Nguyệt, trong mắt Diệp Chân, biến thành bộ dáng Thải Y.
- Thải Y, nàng nàng trở về rồi?
Diệp Chân run rẩy duỗi hai tay ra, sờ về phía gương mặt Thải Y trước mắt Hai tay thô ráp vuốt lên gương mặt Phong Khinh Nguyệt, cái loại cảm giác này, khiến cho Phong Khinh Nguyệt đang say rượu bỗng nhiên bị giật mình, trong thân thể như có dòng điện không ngừng vọt qua, một loại cảm giác run rẩy khó nói xuất hiện, đột ngột truyền khắp toàn thân.
Cũng khiến Phong Khinh Nguyệt lập tức chếnh choáng vì người bình thường uống đến loại tình huống này, khả năng đã thật say, nhưng đối với võ giả, linh lực thoáng khẽ động, mặc dù không thể triệt để tiêu trừ trạng thái say rượu. Nhưng thần hồn cường đại lại có thể làm cho võ giả vào lúc này thanh tỉnh mấy phần.
Thoáng thanh tỉnh, Phong Khinh Nguyệt làm rõ ràng trạng thái.
Diệp Chân phát hiện đang dùng hai tay vuốt ve gương mặt của nàng, còn từ từ hướng phía trước ôm, hơn nữa hướng về phía trước, mắt thấy hai môi sắp chạm nhau. Càng ngại ngùng hơn chính là, hình như Phong Khinh Nguyệt cũng phối hợp hướng phía trước.
Cả kinh hơn, Phong Khinh Nguyệt nhẹ buông tay, bát rượu bưng trong tay rơi xuống đất.
Ầm!
Thanh âm ngọc nát, như âm thanh cảnh báo, khiến hai người đang trong trạng thái say rượu lần nữa tỉnh táo thêm một chút, nhất là Phong Khinh Nguyệt.
- Diệp... Diệp Chân, ngươi muốn làm cái gì?
Phong Khinh Nguyệt chưa từng có kinh lịch qua loại chuyện này, lập tức luống cuống.
- Ta ta làm gì?
Trong mắt Diệp Chân lóe lên một tia mờ mịt, sau đó con mắt đảo một vòng, đầu trầm xuống, đầu trùng điệp nện vào trên bàn trong tiểu đình, nện đến vò rượu chén dĩa bay loạn, hai tay phủ trên gương mặt Phong Khinh Nguyệt, cũng theo đó vô lực rủ xuống.
- Do say!
- Say?
Nhìn Diệp Chân không nhúc nhích, tuy Phong Khinh Nguyệt tỉnh rượu hơn phân nửa, có chút nghi hoặc, nhưng khuôn mặt lại như lửa thiêu, thiêu đến tâm nàng cũng nóng lên, thiêu đến nàng lo sợ bất an, nhớ lại tình hình vừa rồi, nhưng như cũ có chút hư ảo!
Duy nhất nhớ rõ, cũng chỉ là vừa rồi bàn tay thô ráp sờ vào khiến nhịp tim nàng đập nhanh, ngượng ngùng, còn có gương mặt gần ngay trước mắt sắp hôn nhau.
Không nghĩ còn khá, một lần nhớ đến, Phong Khinh Nguyệt không tự chủ được bưng kín khuôn mặt nóng như phát sốt.
- Còn tốt hắn say, bằng không, ngày mai ta sẽ thật không có cách nào gặp người!
Hôm nay ta làm sao vậy, lại uống nhiều rượu như vậy?
Phong Khinh Nguyệt chuyển linh lực trong thể nội một cái, mùi rượu nồng đậm lập tức từ thể nội phiêu tán đi ra, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh, chỉ là gương mặt vẫn như cũ như lửa thiêu.
- Gia hỏa này uống say, làm sao bây giờ?
Phong Khinh Nguyệt mới ý thức tới đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ!
Một đêm này, Diệp Chân nằm mơ rất đẹp, mơ tới Lục La, mơ tới Thải Y trở về, dị thường cao hứng. Cái gọi tiểu biệt thắng tân hôn, xa cách từ lâu trùng phùng, tự nhiên không thể thiếu hoan hảo.
Lúc đó, trong mộng, Diệp Chân một hồi ôm Lục La, một hồi ôm Thải Y, được không khoái hoạt, chỉ là, trong mộng, Diệp Chân có chút không phân rõ cùng người hoan hảo với hắn, đến cùng là ai?
Là Lục La hay Thải Y?
Diệp Chân cực lực muốn nhìn rõ ràng đến cùng là ai?
Cuối cùng, khi Diệp Chân dùng hết khí lực rốt cục thấy rõ, lại giật nảy cả mình, người trong ngực hắn, vậy mà không phải Lục La, cũng không phải Thải Y, mà là Phong Khinh Nguyệt
- Xảy ra chuyện lớn, Diệp Chân, xảy ra chuyện lớn!
Cũng vào lúc này, một giọng nam vô cùng lo lắng đột ngột vọt vào trong tai Diệp Chân, đánh thức Diệp Chân, cũng đánh thức mộng đẹp của Diệp Chân, ngọc thể Phong Khinh Nguyệt đang nằm trong mộng Diệp Chân cũng ở lúc này hóa thành mây khói.