Chương 566 Chải Đầu Trăm Ngàn Lần
Ầm!
Quỳ gối trong công đường tổng đàn Trường Sinh giáo, thân thể Đoàn Anh Niên đột nhiên giống như con tôm co lại, sau đó bay ngược lên, giống như bị người đạp một cước, như lưu tinh bay ra khỏi công đường.
Ngay lúc bay đến cửa ra vào, một cỗ lực lượng không hiểu đột ngột làm cho Đoàn Anh Niên đang bay ngược bỗng đình chỉ, hạ xuống.
Phốc!
Từng ngụm máu tươi không cầm được từ trong miệng Đoàn Anh Niên phun ra, làm cho tám thần tướng Trường Sinh giáo đứng hầu ở một bên, từng người câm như hến.
- Ngu xuẩn, lại dùng Ma Vân Quả để vu oan! Ngươi chỉ cần nói ra tin tức trên người Dương Chính Tích có một năm thu nhập của phân đà Tây Ninh cũng đủ cho tiểu tử Diệp Chân kia chết nhiều lần!
- Lại dùng Ma Vân Quả, buồn cười là còn bị ngươi đoán đúng!
Âm Trường Sinh phát ra từng tiếng cười như cú đêm, trong tiếng cười, thân thể
Đoàn Anh Niên tu vi cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng không ngừng bay lên, lần nữa rơi xuống, lần nữa bay lên, phun ra từng ngụm máu tươi.
Nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ngón tay bên trong tay áo Âm Trường Sinh đang nhúc nhích rất nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, cường giả Chú Mạch cảnh Đoàn Anh Niên giống như bị nện búa, máu tươi cuồng phún!
- Càng buồn cười hơn chính là, ngươi lại bị người ta lợi dụng ngược lại, không chỉ không ngay tại chỗ giải quyết vấn đề này, hơn nữa sau đó cũng không hướng hồi báo cho bản tọa, đến mức ủ thành đại họa như thế, làm cho gần trăm huynh đệ trong giáo chết thảm, nói, ngươi dự định tự xử như thế nào, để bản tọa xử trí ngươi như thế nào!
Âm Trường Sinh quát chói tai.
Sự đáo lâm đầu, Đoàn Anh Niên cũng đánh bạc, không lo được lau máu tươi ở khóe miệng, bỗng nhiên lấy đầu chạm đất, cất tiếng đau buồn nói.
- Thuộc hạ làm hại nhiều huynh đệ trong giáo chết thảm như vậy, lại mang đến cho bản giáo đại họa như thế, chỉ cầu chết nhanh. Chỉ hận mới vừa rồi không chiến tử, thỉnh giáo chủ thành toàn!
Ầm!
Thân thể Đoàn Anh Niên lần nữa không dấu hiệu nào bay lên, ngực, phần bụng các loại, mười mấy nơi yếu huyệt theo thứ tự sụp đổ xuống, mỗi một chỗ yếu huyệt sụp đổ, Đoàn Anh Niên đều phun ra một ngụm huyết tiễn.
- Hừ, chỉ cầu chết nhanh? Ngươi chết có thể có thể làm cho nhiều giáo chúng sống lại sao? Có thể tiêu trừ ảnh hưởng của lời đồn kia sao? Ngu xuẩn, nếu ngươi đã muốn chết, vậy bản tọa sẽ thành toàn ngươi!
Bỗng nhiên, ngực và bụng Đoàn Anh Niên chuyển động như gợn sóng, bộ dáng kia, hình như chính muốn ép nội tạng hắn thành phấn vụn.
Tám đại thần tướng Trường Sinh giáo đứng hầu bên cạnh từng người sắc mặt kinh hãi.
- Giáo chủ bớt giận!
Một trong tám Thần tướng quan hệ cực tốt với Đoàn Anh Niên, Phan thần tướng càng ra khỏi hàng mở miệng cầu tình.
- Thỉnh giáo chủ bớt giận, xem ở phân thượng Đoàn Anh Niên trung thành tuyệt đối, tha cho hắn...
Nhưng lời cầu tình còn chưa nói xong. Phan thần tướng đã sửng sốt.
Chỉ thấy Đoàn Anh Niên đình trệ ở giữa không trung đột nhiên trở xuống mặt đất, quỳ hướng về phía giáo chủ, sắc mặt lúc trước vô cùng tái nhợt, lúc này lại thấy được mấy phần hồng nhuận phơn phớt?
- Thuộc hạ đa tạ giáo chủ chữa thương! Tạ giáo chủ ân không giết, thuộc hạ nguyện máu chảy đầu rơi báo giáo chủ!
Đoàn Anh Niên lớn tiếng nói.
- Hừ, âm độc của Hàn Sơn lão nhi đánh vào trong cơ thể ngươi, bản tọa đã thay ngươi khu trừ toàn bộ, bình thường an dưỡng nửa tháng có thể triệt để bình phục.
Lúc này, bát Thần tướng mới nhìn đến máu tươi vừa rồi Đoàn Anh Niên phun ra.
Không ngờ trên mặt đất kết thành từng khối máu băng, lúc này Phan thần tướng mới thở dài một hơi.
- Xem ở việc ngươi tối hôm qua có thể liều chết tử chiến không lùi với vương giả
Khai Phủ cảnh, xem ở phân thượng tuyệt đối trung thành với giáo ta, lần này tha cho ngươi một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.
- Sau khi thương thế bình phục, miễn vị trí đường chủ Chu Tước Đường. Tiếp nhận chức hộ giáo thống lĩnh của tên ngu xuẩn Hạ Cửu kia! Tên ngu xuẩn Hạ Cửu kia, tối hôm qua lúc địch đến xâm lấn, đối mặt Hàn Sơn lão nhi, lại khúm núm không dám lên trước, làm cho một hộ pháp Tôn giả chết thảm trong tay Hàn Sơn lão nhi.
- Loại hộ giáo thống lĩnh nàym còn cần hắn để làm gì?
- Lấy miễn đi chức hộ giáo thống lĩnh, đánh vào hộ giáo pháp đàn làm nhân hình Linh Tinh để chuộc tội lỗi!
Khi nghe được bốn chữ "Nhân hình Linh Tinh", làm cho thân thể tất cả thần tướng ở đây, bao gồm Đoàn Anh Niên ở trong đều không chịu được run rẩy một cái, giống như nhân hình Linh Tinh kia kinh khủng đến cực hạn.
- Giáo chủ, lời đồn tên hỗn đản Diệp Chân kia thả ra phải ứng đối ra sao?
- Chỉ một đêm hôm qua đã làm cho giáo ta gặp tổn thất thảm trọng như thế, theo thuộc hạ đoán, đêm nay thậm chí sau này đều sẽ có võ giả không ngừng thử xâm nhập giáo ta, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành một loại trường thái, mà dụ hoặc của Ma Vân Quả đối với võ giả phi thường to lớn, nếu chuyện này còn kéo dài nữa, chỉ sợ vô cùng.... Phiền toái!
Một thần tướng ra khỏi hàng xin chỉ thị.
- Phiền toái sao? Chút chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ các ngươi cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết?
Âm Trường Sinh dùng một loại ánh mắt xem kỹ nhìn về phía tất cả cao tầng Trường Sinh giáo ở đây.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của Âm Trường Sinh, các cao tầng Trường Sinh giáo nhao nhao cúi đầu xuống, dù sao lời đồn dừng ở trí giả, nhưng dưới dụ hoặc của Ma Vân Quả, có mấy võ giả lại có thể trở thành trí giả?
Bao gồm bọn hắn ở trong, thật ra cũng có người đang nói thầm, lời đồn kia đến cùng có phải thật hay không?
- Hừ, sẽ biết các ngươi lại là bộ dáng này!
Hừ lạnh một tiếng, trong tay Âm Trường Sinh đột nhiên bay ra hơn mười đạo phù quang, đã rơi vào trong tay trước mắt cao tầng Trường Sinh giáo.
- Sau đó, các ngươi có thể làm việc theo như bản tọa an bài trong phù tấn, mà các phe phân đà dưới tay các ngươi chưởng quản, cũng đều dùng phương pháp xử trí, mấy ngày sau, lời đồn sẽ triệt để tiêu di!
Nói đến đây, thần sắc Âm Trường Sinh mãnh liệt.
- Nhớ kỹ, nhất định phải nghiêm ngặt làm theo yêu cầu của bản tọa, nếu ai dám tiết lộ bí mật của bản giáo, hừ, Hạ Cửu sẽ là kết quả của bọn hắn!
Chỉ nhìn thoáng qua nội dung bên trong phù tấn, các cao tầng Trường Sinh giáo đã lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức một mặt nhẹ nhõm!
- Giáo chủ anh minh, cẩn tuân dụ lệnh của giáo chủ!
Âm Trường Sinh lộ ra vẻ mặt hài lòng.
- Như thế nào đối phó tiểu tạp toái Diệp Chân kia, cũng không cần bản tọa dạy các ngươi chứ?
....
Nhìn bạch quang lăng lệ sắp đâm tới, Diệp Chân lại động cũng không động.
Nháy mắt bạch quang vừa mới đâm ra, thân hình Phong Khinh Nguyệt nhẹ nhàng khẽ động, Huyền Quang Tử Thanh Hoàn trên cổ tay phải đụng một cái, một đạo huyền quang bắn ra, đạo bạch quang lăng lệ trong nháy mắt bị đánh vỡ nát.
- Linh khí.... Quả nhiên lợi hại!
Diệp Chân có chút nóng mắt, nếu như Diệp Chân không nhìn lầm, đạo bạch quang lăng lệ kia hẳn là thần thông võ kỹ kích phát, coi như không phải mười thành thực lực của võ giả họ Niên này thì ít nhất cũng là bảy tám phần thực lực, nhưng lại bị Huyền Quang Tử Thanh Hoàn cho dễ dàng đánh nát.
Mà võ giả họ Niên này dưới cảm ứng của Diệp Chân, thực lực ít nhất cũng là cường giả Chú Mạch cảnh nhị trọng.
- Trốn ở sau lưng nữ nhân có gì tài ba? Có bản lĩnh thì đứng ra, để bản công tử ước lượng ngươi một chút!
Niên Tinh Hà hướng về phía Diệp Chân quát chói tai.
Thấy thế, Diệp Chân lại lắc đầu, lại một gia hỏa bởi vì nữ nhân mà không biết tiến thối. Nhìn thấy mình xuất hiện ở hậu viện của Phong Khinh Nguyệt đã nổi điên.
- Ta tu vi gì, ngươi tu vi gì? Ngươi da mặt này, không khỏi cũng quá dày?
Ngoài ý muốn, Diệp Chân trêu chọc lại Niên Tinh Hà này.
Thật sự là Diệp Chân tối hôm qua tâm tình thật tốt, sáng sớm động thủ, không muốn quá phá phong cảnh, hơn nữa hắn cũng không nguyện ý lún vào loại chuyện không có ý nghĩa này.
- Ngươi....
Sắc mặt Niên Tinh Hà lần nữa đỏ bừng, cũng làm cho Diệp Chân thấy rõ ràng bản chất của Niên Tinh Hà. Hẳn là một võ nhị đại hoặc là võ giả thiên tài ít hành tẩu trên giang hồ, lịch lãm rèn luyện quá ít.
- Niên công tử, đây là viện tử của Phong Khinh Nguyệt ta, ai có thể đến, ai có thể ở, là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm nhiều, mời ngươi trở về!
Phong Khinh Nguyệt đột nhiên hạ lệnh trục khách.
- Nhưng mà các ngươi....
- Đó là việc tư của ta!
Đột nhiên trong tay Phong Khinh Nguyệt biến ra một cái thanh lược, nói với Diệp Chân.
- Ngươi chưa vấn tóc. Để ta thay ngươi vấn tóc?
Thần sắc dị thường ôn nhu.
Diệp Chân ngẩn người, Niên Tinh Hà cũng ngẩn người.
Phong Khinh Nguyệt nhẹ nhàng đưa Diệp Chân đến trên cái ghế ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhích, một chậu tịnh thủy từ xa đã lăng không bay tới, sau đó Phong Khinh Nguyệt dùng lược dính vào tịnh thủy, chải lên tóc cho Diệp Chân.
Vẻ không thể tin được đột ngột tuôn ra từ trong mắt Niên Tinh Hà.
- Khinh Nguyệt, ngươi.... Ngươi... Các ngươi lúc nào.... Sao... Sao ta không biết?
Trên mặt Niên Tinh Hà đột ngột hiển hiện vẻ thống khổ, hình như vô cùng đau lòng.
- Ngươi không thấy được....
Phong Khinh Nguyệt lần nữa xem thường một tiếng.
Sắc mặt Niên Tinh Hà đột ngột biến đến tái nhợt, tay vỗ ngực, lùi mấy bước.
- Được.... Chúc các ngươi....
Câu nói kế tiếp, Niên Tinh Hà cũng không nói ra, hoặc nói chỉ là bờ môi đụng một cái, cả người đã thất hồn lạc phách lảo đảo đi xa.
Tình hình này, làm cho Diệp Chân vô cùng ngoài ý muốn.
Diệp Chân vốn tưởng rằng, Niên Tinh Hà này sẽ tìm hắn liều mạng.
- Tốt Phong đường chủ, người đã đi, không cần chải nữa đâu!
Trong thanh âm của Diệp Chân mang theo vài phần châm chọc.
- Thật có lỗi, không được ngươi đồng ý, lại cho ngươi thêm phiền toái! Nhưng mà, vẫn để ta chải đầu xong đi!
Tay của Phong Khinh Nguyệt vô cùng linh xảo, khi thì giữa ngón tay Linh Lực bắn ra như đao thay Diệp Chân sửa dây tóc, khi thì hai ngón Linh Lực bắn ra như kéo, sửa sửa cắt cắt mái tóc dài của Diệp Chân.
Vừa thu thập, thanh âm Phong Khinh Nguyệt vừa vang lên.
- Thật ra Niên Tinh Hà không hỏng, hắn thường xuyên đến chỗ của ta, ta cũng biết tâm tư của hắn, chỉ là.... Không có khả năng.... Hôm nay chỉ là vừa lúc mà gặp, ngươi cũng dây dưa đến, thật xin lỗi...
Nghe được mấy chữ "Không có khả năng", Diệp Chân khẽ thở dài một tiếng, nếu Niên Tinh Hà này nghe được ba chữ kia, sợ rằng sẽ càng thêm thương tâm!
- Ân oán tình cừu, chữ tình danh liệt giang hồ nhi nữ thứ ba khó, cô cho ta tham gia dây dưa, chỉ ba chữ "Thật xin lỗi" là xong rồi?
Diệp Chân đột nhiên cười nói.
- Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta đã chải đầu cho ngươi rồi!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Chải đầu một lần sao đủ, ít nhất cũng phải chải đầu trăm ngàn lần....
Vừa dứt lời, Diệp Chân mới ý thức tới câu nói này hơi quá, quá lưu manh đùa giỡn rồi.
Phía sau Diệp Chân, khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt đột ngột nổi lên một vòng đỏ hồng, ngón tay đang cột tóc cho Diệp Chân đột ngột xiết chặt, kéo tới da đầu Diệp Chân đau nhức.
- Chải kỹ, xem một chút đi!
Đầu ngón tay linh xảo đánh một kết.
- Không sai, rất tốt!
Diệp Chân nhìn mình trong gương khí khái hào hùng bừng bừng, tóc vén lên thật cao sinh, khí vô hạn lại không loạn chút nào, đột nhiên có chút xúc động.
Rất lâu không chải tóc chỉnh tề như vậy, trước kia, Thải Y cũng chải đầu như vậy!
- Thoả mãn là tốt!
- Vậy ta cáo từ....
Diệp Chân thu hồi suy nghĩ mông lung, vẫy tay một cái, tiểu Miêu lại ủy khuất meo một tiếng, e ngại nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.
Phốc xích!
Phong Khinh Nguyệt cười khẽ một tiếng, phất tay về phía tiểu Miêu.
- Đi thôi!
- Đúng rồi Diệp Chân, Vân Dực Hổ Vương này do ngươi tế luyện nuôi lớn từ ấu thể phải không, thật có linh tính!
- Đúng vậy, vừa ra đời không đến mấy ngày đã bị ta tìm được, xem như vận khí!
- Có chút đáng tiếc, trời sinh huyết mạch có hạn, nhất định không cách nào vĩnh viễn làm bạn với ngươi!
Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nói.
- Cũng khó nói, ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cho nó đột phá huyết mạch gông cùm xiềng xích, đúng rồi, cô là cường giả Chú Mạch cảnh, kiến thức rộng rãi, nếu có cái gì có thể trợ Yêu Thú đột phá, như phẩm giai bí pháp hoặc các loại thiên tài địa bảo thì nhất định phải nhớ nói cho ta biết!
- Yên tâm, chỉ bằng ngươi lăng không đã tham dự "Ân oán tình cừu" chi giang hồ nhi nữ thứ ba khó, ta cũng sẽ để ý cho ngươi!
Phong Khinh Nguyệt trái lại giễu cợt Diệp Chân một câu.
- Không phải nói chải đầu trăm ngàn lần sao?
Diệp Chân lầm bầm một câu, bước ra khỏi Linh Viện của Phong Khinh Nguyệt, sau lưng, Phong Khinh Nguyệt khẽ giật mình, khuôn mặt lần nữa nổi lên một vòng đỏ bừng!