Chương 565 Giáo Chủ Tức Giận
Xảy ra đại sự gì?
Bị đánh thức, Diệp Chân trở mình ngồi xuống, nhìn Điền Quý Chương vội vàng xông tới, dụi dụi mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.
Trong nháy mắt tiếp theo, khi Diệp Chân thấy rõ ràng tấm màn màu tím nhạt trước mắt, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt son phấn triệt để ngẩn ngơ.
Theo bản năng nhìn qua bên cạnh, một sát na này, Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác nằm mơ trở thành sự thật.
Sau khi nhìn thấy bên cạnh không người có người, Diệp Chân mới thở dài một hơi, nhưng trong lúc mơ hồ lại có một loại thất vọng.
- Tại sao ta lại ở chỗ này? Nơi này là?
- Sao lão phu biết được tại sao ngươi lại ở chỗ này? Sáng sớm chạy đến Linh Viện của ngươi, nhưng không tìm được ngươi, chạy đến nơi đây hỏi Phong đường chủ, mới biết được tối hôm qua ngươi trực tiếp ở tại nơi này.
- Mùi rượu thật nặng, tối hôm qua ngươi uống say? Cùng ai, Phong đường chủ? Tu vi các ngươi đều không thấp, sao có thể uống say? Hai người các ngươi....
Lòng bát quái của Điền Quý Chương trong nháy mắt này rào rạt dấy lên, một hơi hỏi thật nhiều vấn đề.
- Nói đi, xảy ra đại sự gì?
Diệp Chân tức giận trắng mặt nhìn Điền Quý Chương một chút, trong đầu tất cả đều là trong tình hình mộng.
Quan sát tỉ mỉ bốn phía, Điền Quý Chương mới nhấn xuống lòng tò mò của mình, ngược lại nhìn Diệp Chân thần bí nói:
- Ngươi biết tối hôm qua Trường Sinh giáo chết bao nhiêu người không?
- Trường Sinh giáo? Sao Trường Sinh giáo lại chết.....
Nói đến đây, tư duy Diệp Chân trì trệ rốt cục phản ứng lại, gương mặt giật mình.
- Ngươi nói, tối hôm qua có người xông vào Trường Sinh giáo? Bởi vì lời đồn kia của ta? Nhanh như vậy đã ứng nghiệm?
- Không sai, xác thực ứng nghiệm, hơn nữa vô cùng ứng nghiệm!
- Từ tối hôm qua, bắt đầu từ giờ Tý đến bây giờ, trên không tổng đàn Trường Sinh giáo phù tấn không ngừng lít nha lít nhít, nghe nói, giáo chủ Trường Sinh giáo Âm Trường Sinh đều bị kinh động.
Điền Quý Chương nói.
- Động tĩnh lớn như vậy. Không đến mức đó chứ?
Diệp Chân có chút khó tin?
- Chưa đến mức?
Con mắt Điền Quý Chương đột ngột trừng lớn.
- Động tĩnh hôm nay, chỉ có thể lớn hơn tưởng tượng của ngươi!
Trong khi nói chuyện, Điền Quý Chương vươn ba đầu ngón tay về phía Diệp Chân.
- Ba mươi bảy thi thể!
- Buổi sáng hôm nay, phía trên thánh hỏa tổng đàn Trường Sinh giáo thiêu ba mươi bảy thi thể mới. Trong đó phần lớn đều cấp bậc là hộ giáo chân nhân, nhưng ít nhất có hai hộ giáo Tôn giả!
- Biết hộ giáo Tôn giả của Trường Sinh giáo sao? Chỉ có Cường giả Chú Mạch cảnh mới có thể trở thành hộ giáo Tôn giả của Trường Sinh giáo! Hơn nữa, xa xa không chỉ những cái này!
Điền Quý Chương làm một thủ thế cho Diệp Chân đến gần.
Khi Diệp Chân đưa lỗ tai qua, Điền Quý Chương lại hạ giọng nói.
- Theo nội gian chúng ta xếp vào trong Trường Sinh giáo hồi báo, bên trong tổng đàn Trường Sinh giáo, ngoài tử vong ba mươi bảy người, còn mất tích mười lăm người, trong mười lăm người mất tích ít nhất có một hộ giáo Tôn giả.
- Làm sao còn mất tích, chuyện gì xảy ra?
Diệp Chân gương mặt không hiểu.
- Cái này cũng không rõ? Những võ giả tu vi cao tuyệt lặng lẽ lẻn vào Trường Sinh giáo sẽ thuận tay xử lý những hộ vệ phòng thủ tổng đàn Trường Sinh giáo, vì không để phía Trường Sinh giáo phát hiện có người xâm nhập, những cường giả kia sẽ thuận tay xử lý sạch những thi thể này, võ giả mất tích chính là như thế!
Điền Quý Chương thấp giọng nói.
Diệp Chân lại ngẩn ngơ.
- Trong vòng một đêm, Trường Sinh giáo đã chết trận hơn năm mươi võ giả, còn có ba cường giả Chú Mạch cảnh? Uy lực lời đồn kia của ta xem ra thật lớn. Thoải mái! Lần này, có Đoàn Anh Niên chịu được!
Diệp Chân nỉ non.
- Đúng vậy. Hơn nữa là ít nhất ba cường giả Chú Mạch cảnh, rất có thể là bốn thậm chí năm tên!
Điền Quý Chương bổ sung một câu.
- Vậy còn kẻ xông vào?
Diệp Chân hỏi.
- Kẻ xông vào nghe nói có gần hai mươi người, số lượng không rõ lắm, tại chỗ chém giết hai người, trọng thương mấy người, còn lại tất cả trốn thoát!
Điền Quý Chương nói.
- Nói như vậy. Chỉ để lại hai người, còn trong tổng đàn, Trường Sinh giáo đây cũng quá phế đi?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Trường Sinh giáo phế? Ngươi có biết võ giả hôm qua đêm tối thăm dò Trường Sinh giáo có tu vi gì không, có thể xác định có một vương giả Khai Phủ cảnh, còn có một võ giả chưa rõ hư thực là vương giả Khai Phủ cảnh.
Một trong tám đại thần tướng của Trường Sinh giáo Phan thần tướng trọng thương, đường chủ Chu Tước Đường Đoàn Anh Niên trọng thương hôn mê, cuối cùng, ngay cả hộ đàn đại trận đều mở ra! Ngươi có thể tưởng tượng, tối hôm qua Trường Sinh giáo tao ngộ nguy cơ bao lớn!
Điền Quý Chương nói.
- Nghe ngươi nói như vậy, hình như dáng vẻ rất lợi hại! Nhưng mà, nên!
- Nếu Trường Sinh giáo bọn hắn không truy sát ta, không phủ Câu Hồn Bạc lên đầu ta thì cũng không có chuyện lần này, lần này, bọn hắn phải biết lợi hại? Hối hận vì đã trêu chọc vu hãm ta?
Diệp Chân cười lạnh.
- Bọn hắn có thể sẽ mắng, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận! Hơn nữa, ngươi gần đây nhất định phải cẩn thận, cẩn thận Trường Sinh giáo trả thù.
Điền Quý Chương nói.
- Trả thù? Ta trong thần giáo, tại sao phải sợ bọn hắn? Vả lại, chờ một hai tháng, tu vi của ta lại có tăng lên, ta sợ bọn hắn làm gì?
Diệp Chân cười lạnh.
- Ngươi vẫn không hiểu, lần này Trường Sinh giáo tổn thất có bao lớn! Chỉ một đêm hôm qua, ngoại trừ tổng đàn Trường Sinh giáo ra, mấy phân đà Trường Sinh giáo có được thượng phẩm linh mạch đều có cao thủ lẻn vào, có phân đà càng tổn thất nặng nề!
- Tổn thất lớn như thế, Trường Sinh giáo tuyệt đối sẽ không nén giận, khẳng định sẽ trả thù, nếu trả thù, khẳng định sẽ không từ thủ đoạn!
Điền Quý Chương nói.
- Không từ thủ đoạn? Bọn hắn có tinh lực đối phó ta mới được, sợ là trong một đoạn thời gian rất dài, Trường Sinh giáo đều sẽ bởi vì lời đồn này mà sứt đầu mẻ trán!
Diệp Chân nói.
- Điều này cũng đúng, nhưng mà, gần đây ngươi vẫn phải cẩn thận, ta phải đi, Trường Sinh giáo phát kịch biến như thế, Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta phải thật tốt tìm cách giành một chút lợi ích!
Nói xong, Điền Quý Chương bước ra ngoài cửa, phóng lên tận trời.
- Động tĩnh mới nhất của Trường Sinh giáo, nhớ rõ phát phù tấn cho ta!
Diệp Chân rống to.
- Biết!
Thanh âm Điền Quý Chương xa xa từ không trung truyền đến.
Ngồi xếp bằng trên giường, Diệp Chân vận chuyển Linh Lực, nồng đậm mùi rượu phát ra, chỉ nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân đã trở nên thanh tỉnh dị thường.
Chuyện tối ngày hôm qua, lúc này Diệp Chân đều có chút mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ, hắn nhận lầm Phong Khinh Nguyệt thành Thải Y, sau đó sờ soạng khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt, còn kéo qua đến hôn môi, sau đó ký ức đến nơi đây bắt đầu mơ hồ.
Muốn không mơ hồ cũng không được, Thập Bát Tử Linh Nhưỡng có chút cương liệt, hắn và Phong Khinh Nguyệt lại uống cạn mười ba vò, còn dưới tình huống không vận chuyển Linh Lực giải rượu.
Hiện tại, Diệp Chân muốn biết nhất chính là đến cùng hắn có hôn Phong Khinh Nguyệt hay không?
Nhưng mà, Diệp Chân không biết, có người lại biết, sẽ còn nói cho Diệp Chân.
Đương nhiên, người này khẳng định không phải sẽ Phong Khinh Nguyệt, mà là....
Tiểu Miêu!
Tiểu Miêu một mực ở trong ngực Diệp Chân. Tiểu Miêu linh trí phi phàm, bây giờ đã có thể dùng thần niệm giao lưu với Diệp Chân, khẳng định có thể nói cho Diệp Chân.
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân theo bản năng sờ soạn trong ngực, lại sờ soạng cái khoảng trống, thần sắc đột ngột cứng đờ, trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân giống như con thỏ từ trong phòng giành cho khách nhân này vọt ra ngoài, bay thẳng tiền viện.
Tiểu Miêu lại không ở trong ngực, Diệp Chân lập tức lo lắng.
Bên trong Linh giác cảm ứng của Diệp Chân, tiền viện có người, hơn nữa, khí tức tiểu Miêu, cũng ở nơi đó.
- Khinh Nguyệt, nghe nói hôm qua Vu Hàn Tinh lại tìm cô gây phiền toái?
Tiền viện bên trong, Phong Khinh Nguyệt trong ngực đang ôm tiểu Miêu lông tóc trắng đen xen kẽ, tiểu Miêu được Phong Khinh Nguyệt vuốt lông, vô cùng nhu thuận.
Đương nhiên, nếu cẩn thận quan sát, nhất là khi Diệp Chân thấy xuất hiện ở nơi này thì sẽ phát hiện, lúc này mèo con trong ngực Phong Khinh Nguyệt đầy ủy khuất.
Sau lưng, một thanh niên võ giả toàn thân áo trắng, đầu đội khăn tiêu dao, khí khái hào hùng, đang ân cần nhìn Phong Khinh Nguyệt.
Phong Khinh Nguyệt lại nhẹ vỗ về tiểu Miêu, căn bản không để ý đến thanh niên này.
- Khinh Nguyệt, cô đừng lo lắng, đợi thêm nửa năm, chờ sau khi ta tham gia Quy Linh đại hội đoạt được thứ nhất sẽ có thể thu hoạch được địa vị cao trong thần giáo, đến lúc đó có thể giúp cô đối phó yêu phụ kia!
- Không cần, yêu phụ kia ta tự sẽ đối phó! Không nhọc Niên công tử ngươi đại giá!
Phong Khinh Nguyệt lạnh lùng nói.
- Khinh Nguyệt....
Trên mặt võ giả áo trắng nổi lên vẻ lúng túng, nhìn tiểu Miêu trong ngực Phong Khinh Nguyệt, đột nhiên nói.
- A, Khinh Nguyệt, từ khi nào ngươi nuôi một tiểu Miêu, cảm giác thật có linh khí....
- Tiểu Miêu!
Cũng trong chớp mắt này, Diệp Chân nhanh như điện chớp từ hậu viện phi nước đại tới, chỉ mặc áo trong, còn đi chân đất, búi tóc tán loạn.
- Meo ô!
Khi nhìn thấy Diệp Chân, tiểu Miêu kêu nhỏ một tiếng, trong tiếng kêu tràn đầy vô hạn ủy khuất.
- Hô!
Diệp Chân thở phào một hơi.
- Thì ra là ngươi ở đây, làm ta sợ muốn chết!
Nhìn Diệp Chân đi chân trần, tóc dài chỉ mặc áo trong từ hậu viện vọt tới, tên thanh niên áo trắng họ Niên kia lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Hắn chỉ Diệp Chân mặc áo trong, chân trần tóc xõa, lại nhìn Phong Khinh Nguyệt, đầy mắt đều viết đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi và khó tin.
- Hắn.... Hắn... Hắn là ai? Sao lại thế.... Bộ dáng như vậy xuất hiện trong.....
Cô... Hậu viện của cô?
Nhìn bộ dáng của Diệp Chân, thanh niên áo trắng họ Niên bắt đầu cà lăm.
- Ngươi đã tỉnh?
Phong Khinh Nguyệt lại không để ý tí nào đến thanh niên áo trắng họ Niên này mà nhìn Diệp Chân nói.
- Tối hôm qua ngươi uống say, khi ta dìu ngươi đi nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa này chết sống không cho, còn nhe răng với ta, ta đành thu phục nó! Không ngờ, gia hỏa này còn cực kỳ linh tính!
- Meo ô!
Tiểu Miêu hướng về phía Diệp Chân làm bộ đáng thương kêu một tiếng, Diệp Chân cũng coi như minh bạch đại khái chuyện này.
- Không làm nàng bị thương chứ?
- Thế thì không, chỉ là quá nghịch ngợm, nhưng mà bị ta dạy dỗ nên buổi sáng nay đã ngoan ngoãn nghe lời!
Nghe lời này, Diệp Chân âm thầm thay tiểu Miêu đổ mồ hôi lạnh, dạy dỗ một buổi sáng đã có thể làm cho tiểu Miêu hung hãn dị thường nghe lời, cái này cần dạy dỗ thế nào?
Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt nói chuyện với nhau, không nhìn võ giả áo trắng họ Niên bên cạnh lại làm cho hắn gấp.
Keng!
Nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo bạch quang bỗng nhiên hướng về phía Diệp Chân, đồng thời, Niên công tử này hướng về phía Diệp Chân gầm thét.
- Nói, ngươi đến cùng là ai, sao lại bộ dáng như vậy.... Xuất hiện trong viện của Khinh Nguyệt?
.....
Cơ hồ là khi Niên công tử này gầm thét, bên trong tổng đàn Trường Sinh giáo, giáo chủ Âm Trường Sinh người khoác đạo bào Âm Dương, đỉnh đầu ngọc quan đang chỉ tay gầm thét về phía đường chủ Chu Tước Đường Đoàn Anh Niên đất vết máu khắp người đang quỳ gối trên mặt.
- Nói, chuyện này rốt cuộc như thế nào?