← Quay lại trang sách

Chương 569 Vô Ảnh Thứ

Ầm!

Ngay thời khắc nguy cơ, Diệp Chân oanh ra Hắc Long Bá Thiên thức thứ nhất Hắc Long Bãi Vĩ, chiêu thức dùng hết, dù Diệp Chân ngay đầu tiên thấy được bóng râm bên cạnh luyện công thạch dị động, hai tay vẫn khó mà ức chế oanh lên luyện công thạch.

Nháy mắt âm thanh vang ra, bóng râm trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo hắc quang, nhanh chóng đâm về ngực Diệp Chân, cũng ngay lúc này, Diệp Chân mới kinh hãi phát hiện, bóng đen bên cạnh luyện công thạch lại ngưng tụ thành một hình người cực kỳ nhỏ gầy.

Thời cơ ám sát chọn thật thích hợp, hơn nữa, khoảng cách đơn giản ngắn đến có thể xem nhẹ. Đối với một cường giả Chú Mạch cảnh mà nói, khoảng cách không đến hai mét, căn bản không tính là khoảng cách.

Diệp Chân thậm chí ngay cả bất kỳ phản ứng nào đều không làm được, luồng ánh sáng màu đen kia đã đâm qua, phản ứng duy nhất của Diệp Chân là thấy được chủy thủ như ẩn như hiện giữa hắc quang.

Phốc!

Ánh sáng màu đen như thiểm điện đâm vào giữa ngực và bụng của Diệp Chân, một đôi con ngươi băng lãnh đến không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, cũng cùng thời khắc đó xuất hiện trong tầm mắt Diệp Chân.

Cảm giác được ánh sáng màu đen trong tay đâm vào giữa ngực và bụng của Diệp Chân, vẻ tàn nhẫn đột ngột từ trong con ngươi của người trước mắt chợt lóe.

Ánh sáng màu đen đâm vào giữa ngực và bụng của Diệp Chân, cực kỳ tàn nhẫn quấy vài vòng.

Không quấy thì thôi, một quấy, bên trong hai con ngươi của người ám sát không tình cảm đột ngột hiên lên vẻ kinh hãi.

Bởi vì ngay khi hắn quấy, chủy thủ hắn đâm vào giữa ngực và bụng của Diệp Chân lại nhẹ như không có gì, nhẹ đến giống như đâm trúng không khí.

Dưới tình huống bình thường, một quấy này vô cùng trí mạng, nhưng võ giả Hậu Thiên linh thể cũng không phải che, lực cản khá lớn.

Nhưng hiện tại, nhẹ như không có gì. Vậy cũng chỉ có một khả năng, không đâm trúng!

Nhưng khi hắn tận mắt thấy, đao cương đã chui tận vào rễ, ngay cả chủy thủ không một nửa!

Phản ứng của thích khách này siêu tuyệt, ý thức được không đúng, thân hình run lên định biến mất tại chỗ.

Một đoạn ngón tay xanh ngọc không dấu hiệu nào xuất hiện trên trán, nháy mắt trong hai mắt thích khách lộ ra vẻ sợ hãi, kình lực lộ ra, một đoạn ngón tay xanh ngọc mang theo sọ não đỏ trắng bay ra từ sau đầu hắn.

Thân thể thích khách cứng đờ, lập tức ngã xuống đất, đồng thời, có một thân hình mảnh mai, hiển một bên luyện công thạch.

Một phòng trong tiểu viện. Bách Thảo đang trợn tròn mắt, vô cùng hoảng sợ nhìn một màn doạ người trước mắt, hai tay gắt gao che miệng, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Diệp Chân có chút chưa hoàn hồn vuốt một mồ hôi lạnh trên trán, phất tay về phía Bách Thảo, ra hiệu nàng đi vào trước, lúc này mới xem xét một màn trước mắt.

Nhưng khi Diệp Chân nhìn thấy dao găm trong tay của thích khách, hắn cũng kinh hãi, trước tiên vô cùng kinh ngạc nhìn về phía bụng mình.

Không biết sao, dao găm trong tay thích khách lại chỉ còn lại có một nửa, từ một nửa còn lại cho thấy phẩm chất chủy thủ mà tên thích khách này dùng nhất định không phải phàm vật.

- Thượng phẩm bảo khí!

Diệp Chân đưa Linh Lực tới. Đao cương bên trên dao găm gãy màu đen bùng lên, lại có thể trực tiếp chuyển hóa Linh Lực của Diệp Chân thành màu đen, lần nữa chứng minh phẩm giai của chủy thủ.

Nhưng thượng phẩm bảo khí cực kỳ cường hãn này lại chẳng hiểu ra sao chỉ còn lại có một nửa.

- Chẳng lẽ là Thận Long Châu?

Sở dĩ Diệp Chân có nghi vấn như vậy chủ yếu là vì vừa rồi tình thế chắc chắn phải chết, hắn dựa vào Thận Long Châu tránh thoát.

Không thể không nói, phương vị thích khách này ẩn núp, thời cơ động thủ có thể xưng hoàn mỹ, hơn nữa lúc động thủ, bởi vì Diệp Chân đang luyện võ nên hộ thể linh giáp cũng không có, mà trong nháy mắt thích khách này động thủ ẩn ẩn tản ra khí tức, cũng tuyệt đối vượt qua Chú Mạch cảnh nhị trọng.

Dưới loại sát cục hoàn mỹ này, đừng nói võ giả một Hồn Hải cảnh nhất trọng như

Diệp Chân, cho dù là võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng thậm chí tam tứ trọng, nếu không có võ kỹ thần thông đặc thù phòng ngự, sợ cũng chạy không khỏi bị ám sát tại chỗ.

Nhưng Diệp Chân lại trốn khỏi, chỉ có thể là Thận Long Châu!

Quá nhanh, trước mắt sống chết, Diệp Chân cái gì cũng không kịp làm, duy nhất có thể bảo mệnh, chính là hơi dừng lại thân hình một chút, làm cho đao cương màu đen kia đánh vào Thận Long Châu ở yếu huyệt Thiên Trung.

Loại chuyện này, Diệp Chân từng làm qua hai lần, chỉ là không ngờ, lần này có thể làm cho Diệp Chân tránh cho một lần ám sát có thể xưng hoàn mỹ.

Đao cương màu đen đánh vào bên trong Thận Long Châu của Diệp Chân lập tức hóa thành năng lượng tinh khiết đánh vào phía trên không gian bích lũy của Thận Long Châu đệ tam trọng.

Nguy cơ đao cương màu đen bị Thận Long Châu hóa giải, nhưng Diệp Chân không ngờ, Thận Long Châu lại thôn phệ một nửa chủy thủ, một nửa thượng phẩm bảo chủy.

Đây cũng là giải thích duy nhất!

Dù sao chủy thủ cũng là dao găm, hơn nữa bởi vì khoảng cách nên đao cương cũng rất ngắn, rất có thể có một bộ phận chủy thủ thuận thế đâm vào bên trong không gian Thận Long Châu của Diệp Chân, sau đó bị lực lượng trong không gian Thận Long Châu của Diệp Chân hóa thành hư vô.

Dù sao Thần niệm của Diệp Chân chìm vào bên trong Thận Long Châu, đừng nói chủy thủ, ngay cả bọt sắt đều không phát hiện một tia.

- Thận Long Châu còn có loại năng lực này?

Diệp Chân có chút giật mình, lần này trước mắt sống chết, Diệp Chân mới phát hiện năng lực thôn phệ vũ khí của Thận Long Châu, còn là thượng phẩm bảo khí.

Chỉ là lần này, trước mắt sống chết, Diệp Chân không biết sau khi Thận Long Châu thôn phệ thượng phẩm bảo khí đến cùng sinh ra biến hóa như thế nào.

Đáng tiếc, Trong tay Diệp Chân đừng nói thượng phẩm bảo khí, cho dù trung phẩm Bảo khí cũng không có, ngoại trừ cực phẩm bảo khí Huyết Ảnh Thương vừa mới đập tới ra, lại không có vật khác.

Huyết Ảnh Thương là Diệp Chân dùng để thời khắc mấu chốt bảo mệnh, cũng không thể lãng phí, hôm nay vừa mới phát hiện năng lực mới của Thận Long Châu, chỉ có thể lưu lại chờ sau này nghiệm chứng.

Xoẹt!

Diệp Chân kéo xuống áo da màu đen bao phủ lên toàn thân thích khách, lộ ra một khuôn mặt có chút hung lệ nhưng còn có mấy phần dung mạo.

- Nữ?

Diệp Chân có chút ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Chân mới phát hiện, toàn thân nữ thích khách này đều bao bọc ở phía dưới áo da màu đen đặc thù, hơn nữa áo da màu đen cũng có chút cổ quái, ngay trước mắt Diệp Chân, nhưng thần niệm của Diệp Chân lại không cảm ứng được áo da màu đen này tồn tại.

Diệp Chân tiến thêm một bước tìm tòi, trên người nữ thích khách phát hiện một trung phẩm trữ vật giới chỉ, đồ vật trong trữ vật giới chỉ vô cùng ít ỏi.

Chỉ có mấy túi nước sạch, mấy thứ công cụ đặc thù, mấy bình đan dược, mười mấy bình thuốc bột, Diệp Chân kinh hãi phát hiện, mười mấy bình thuốc bột kia đều là độc dược. Hơn nữa tất cả đều là kịch độc, còn có rất nhiều công cụ hạ độc.

Trừ cái đó ra, không còn bất luận cái gì khác.

Một thích khách chuyên nghiệp!

Đây là kết luận Diệp Chân cho ra.

Diệp Chân có chút đáng tiếc vừa rồi một chỉ điểm chết tên thích khách tu vi cao tới Chú Mạch cảnh nhị tam trọng này.

Thích khách ẩn nấp thân hình chỉ vì ám sát, tìm tới thời cơ nhất kích tất sát, Diệp Chân ngay cả hộ thể linh giáp đều không cách nào chống lên, trái lại thích khách cũng giống như vậy.

Bọn hắn cũng lấy tình huống giống nhau đối mặt Diệp Chân, cho nên có thể bị Diệp Chân tuỳ tiện một chỉ điểm sát.

Nếu vừa rồi Diệp Chân không một chỉ điểm sát thích khách mà bắt giữ nàng, như vậy nói không chừng Diệp Chân có thể trên người thích khách này nếm thử sưu hồn thuật vừa mới học được.

Lại nói, Diệp Chân phi thường muốn biết thích khách này như thế nào vô thanh vô tức ẩn núp bên trong tiểu viện của hắn, như thế nào không chút nào dị dạng giấu ở trong bóng râm luyện công thạch, như thế nào giấu giếm được Linh giác của Diệp Chân.

Đáng tiếc, đã bị Diệp Chân xử lý.

Nhưng mà nói trở lại, trong tình huống lúc ấy, coi như Diệp là muốn để lại người sống cũng không có cách, trừ phi Diệp Chân không muốn sống.

Một thích khách tinh thông thuật ám sát, dưới tình huống khoảng cách siêu ngắn, chỉ cần Diệp Chân có chút chần chờ, sợ là sẽ chết không chỗ chôn.

Tiếp tục điều tra trên thi thể thích khách một phen nhưng không có chút thu hoạch nào Diệp Chân mới phát ra một đạo phù tấn.

Không đến trăm hơi thở, một đạo quang hoa như giống như sao băng thẳng rơi chỗ

Linh Viện của Diệp Chân.

- Thích khách! Diệp Chân. Ngươi nói trong Linh Viện của ngươi gặp phải thích khách kinh khủng, thích khách ở đâu thương thế của ngươi như thế nào?

Ánh mắt Điền Quý Chương nhìn lướt qua thi thể thích khách, sau đó nhìn về phía Diệp Chân.

Chỉ nhìn thoáng qua, thần sắc trở nên kinh ngạc vô cùng.

- Ngươi không bị thương?

- Ngươi có ý tứ gì? Ước gì ta bị thương?

Diệp Chân trừng mắt nhìn lão.

- Không không không, không phải ta có ý đó!

Điền Quý Chương vội vàng khoát tay, sau đó chỉ hướng thi thể trên mặt đất.

- Ngươi biết loại thích khách có thể giấu ở trong bóng râm này gọi là gì sao?

- Vô Ảnh Thứ! Vô Ảnh Thứ!

- Bên trong Chân Linh Vực, khiến cho mọi người nghe mà biến sắc Vô Ảnh Thứ! Mười tám năm trước, vương giả Khai Phủ cảnh Cự Thạch Vương đại danh đỉnh đỉnh chết bởi Vô Ảnh Thứ. Ngươi lại có thể dưới Vô Ảnh Thứ ám sát mà còn sống?

Điền Quý Chương giống như đang nhìn quái vật nhìn Diệp Chân từ trên xuống dưới, lần nữa nhận được một cái trừng mắt từ Diệp Chân.

Nhưng Diệp Chân cũng theo đó nghiêm nghị. Điền Quý Chương nói đến thật không sai, nếu không phải hắn có chí bảo như Thận Long Châu, sợ là đã thành thi thể.

- Chú Mạch cảnh tam trọng! Tu vi Vô Ảnh Thứ này cao tới Chú Mạch cảnh tam trọng!

Dò xét một chút, Điền Quý Chương nói.

Trong khi nói chuyện, Điền Quý Chương lại dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn thoáng qua Diệp Chân.

- Vô Ảnh Thứ Chú Mạch cảnh tam trọng, đã là cao thủ bên trong Vô Ảnh Thứ, đừng nói ám sát ngươi, cho dù tìm đúng thời cơ ám sát ta, cũng rất dễ đắc thủ, ngươi lại không có việc gì? Tiểu tử ngươi cũng quá ngưu bức đi?

Đột nhiên, ánh mắt Điền Quý Chương dừng lại ở bên trên áo da nữ Vô Ảnh Thứ mặc bị Diệp Chân xé hỏng, ánh mắt một thảm, lập tức như hét thảm lên mổ heo.

- Xé toang, trời ạ, ngươi cái tên trời đánh, tại sao ngươi có thể xé rách thứ này, ngươi biết thứ này trân quý cỡ nào không?

Cơ hồ là đồng thời, trong một gian đại điện tổng đàn Trường Sinh giáo ở ngoài vài trăm dặm về phía nam Thanh Lam võ đô, một trong tám Thần tướng - Phan thần tướng đang uống rượu với tân nhiệm hộ giáo thống lĩnh Đoàn Anh Niên.

- Lão Phan, Vô Ảnh Thứ ngươi phái ra đã ẩn núp trong Nhật Nguyệt thần giáo mười ngày, sao còn chưa động thủ?

Đoàn Anh Niên nói.

- Gấp cái gì? Vô Ảnh Thứ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là tất sát, chờ tin tức tốt đi!

Phan thần tướng nói.

- Ai!

Đoàn Anh Niên hung ác ực một hớp rượu, thở dài một hơi.

- Ta thật hận...! Đoàn Anh Niên ta đời này không ăn thiệt thòi những giờ đều nhận hết trong tay tiểu tử Diệp Chân này! Nếu không phải đêm hôm đó đối chiến với vương giả Khai Phủ cảnh, giờ ta chắc đã biến thành nhân hình Linh Tinh!

- Ai, vương giả Khai Phủ cảnh, lão Phan, ngươi suy nghĩ một chút, chơi liều vương giả Khai Phủ cảnh, có mấy người có dũng khí đó? Ta là cột đầu đừng ở dây lưng quần xông lên mới liều tới chút tiền đồ như bây giờ, bây giờ ngẫm lại, ta thật nghĩ mà sợ!

- Không phải đều đã qua rồi sao? Yên tâm đi, nghĩ đến Vô Ảnh Thứ mấy ngày nay nữa sẽ có tin tức.

Lạch cạch!

Đột nhiên, một tiếng ngọc vỡ vụn nhẹ vang lên từ trong ngực Phan thần tướng, nháy mắt đưa tay vào ngực, sắc mặt Phan thần tướng lập tức kịch biến!