← Quay lại trang sách

Chương 570 Bách Biến Thiên Ảnh Y

Vô Ảnh Thứ Thiên tự số hai cứ vậy mà chết rồi…

Nhìn thấy khối ngọc phù lấy từ trong ngực đột nhiên vỡ thành từng mảnh, hai mắt Phan thần tướng đều viết đầy vẻ khó tin, ánh mắt nhìn chòng chọc vào ngọc phù vỡ vụn, hình như muốn chứng minh đây chỉ là ảo giác.

Nhưng mà, ngọc phù bản mệnh của Vô Ảnh Thứ số hai vỡ nát là sự thật.

- Ngươi nói, nhiệm vụ ám sát Diệp Chân của Vô Ảnh Thứ ngươi an bài thất bại?

Gương mặt Đoàn Anh Niên ngốc trệ.

- Làm sao có thể?

Phan thần tướng có chút thống khổ vuốt cái đầu, Trường Sinh giáo một mực bí mật huấn luyện Vô Ảnh Thứ, nhưng huấn luyện Vô Ảnh Thứ rất khó, hơn nữa huấn luyện cần thời gian dài mới có thể huấn luyện được một tên Vô Ảnh Thứ có thể xưng kinh khủng, quan trọng hơn là, muốn trở thành một Vô Ảnh Thứ chân chính, còn cần kết hợp với trang bị cực kỳ trân quý.

Cho tới bây giờ, Vô Ảnh Thứ mà Trường Sinh giáo sở hữu bất cũng quá cũng chỉ có ba người.

Lần này tin đồn Diệp Chân để Trường Sinh giáo hư thực bị rò rỉ, thực lực bị hao tổn không nói, thậm chí làm giang hồ hỗn loạn, tức thì bị đối thủ của Nhật Nguyệt thần giáo chế giễu, loại tình huống này, cấp cao Trường Sinh giáo mới đồng ý phái Vô Ảnh Thứ xuất thủ.

Ý của bọn hắn là, chờ sau khi Vô Ảnh Thứ cầm được đầu Diệp Chân về thì có thể đem cái tát này hung hăng đánh trả lại.

Nhưng bây giờ, đầu ngươi không cầm về được thì Vô Ảnh Thứ đã xong đời khiến chuyện này càng thêm phức tạp!

Tổn thất một tên Vô Ảnh Thứ, tương đương với tổn thất mười tên hộ giáo Tôn giả

Chú Mạch cảnh.

Quan trọng nhất chính là, mặc dù huấn luyện Vô Ảnh Thứ rất khó, nhưng chỉ cần chịu được chút khí lực là có thể huấn luyện được, thế nhưng có thể làm ra bộ trang bị Vô Ảnh Thứ để trở thành Vô Ảnh Thứ chân chính, nếu tổn thất, không cần biết bỏ ra bao nhiêu khí lực để huấn luyện thì cũng không thể nào huấn luyện ra một Vô Ảnh Thứ chân chính.

Vô Ảnh Thứ vốn là sản phẩm kết hợp của việc huấn luyện siêu khó khăn và trang bị đặc thù.

- Làm sao hắn lại chết được, chẳng lẽ do vận khí không tốt, đụng đến họng súng rồi? Hơn nữa nếu chết ở ngoài, trang bị đều không cầm về, ai. Chuyện này ta phải giải thích như thế nào đây….

Gương mặt Phan thần tướng sầu mi khổ kiếm.

Thần sắc Đoàn Anh Niên cũng trở nên ngốc trệ, chờ mong trong mắt triệt để tiêu tán, nhưng hận ý lại ngày càng đậm!

- Thế nào, món đồ chơi này rất trân quý sao? Ta muốn nhìn bộ dáng của thích khách này, nhưng gỡ xuống khó quá, đành thuận tay xé toang!

Nhìn thấy Điền Quý Chương đau lòng chỉ vào áo da màu đen trên người nữ thích khách đã bị lột xuống, Diệp Chân bày ra gương mặt vô tội.

- Rất trân quý? Đâu chỉ là trân quý! Ngươi có biết một bộ Bách Biến Thiên Ảnh Y đại biểu cho cái gì không? Là một nửa Vô Ảnh Thứ đó! Dù kẻ nào chỉ cần mặc Bách Biến Thiên Ảnh Y này vào đều có thể trở thành một nửa Vô Ảnh Thứ.

- Nếu thích khách đã trải qua huấn luyện mặc Bách Biến Thiên Ảnh Y này vào, vậy tuyệt đối là thích khách cao cấp nhất, một thích khách hàng đầu chỉ kém một chút so với Vô Ảnh Thứ, đáng tiếc lại bị ngươi xé mất!

Bộ dáng Điền Quý Chương đau lòng nhức óc giống như thứ bị xé rách là da của hắn.

- Bách Biến Thiên Ảnh Y này như thế nào?

Diệp Chân hỏi.

- Bách Biến Thiên Ảnh Y này, nghe nói lấy từ da của một loại yêu thú vô hình phi thường hiếm thấy bên ngoài khu vực Tử Hải, có thể theo tia sáng của hoàn cảnh mà biến hoá thành bất cứ màu sắc nào mình muốn.

- Quan trọng nhất chính là, dù ở bất cứ đâu, cũng đều không có bóng, Vô Ảnh Thứ chỉ có kết hợp với Bách Biến Thiên Ảnh Y mới có thể trở thành Vô Ảnh Thứ chân chính! Hơn nữa, Bách Biến Thiên Ảnh Y này, toàn bộ Chân Linh Vực tuyệt đối không có vượt quá năm bộ!

- Mới năm bộ?

- Không sai! Bây giờ bị ngươi xử mất một bộ, còn lấy được một Bách Biến Thiên Ảnh Y, uy hiếp của Vô Ảnh Thứ bị mất đi mấy phần rồi.

Một bên nói, một bên Điền Quý Chương liếc Diệp Chân.

Quả nhiên, màu sắc linh lực trong tay Điền Quý Chương biến hoá, bộ Bách Biến Thiên Ảnh Y cũng theo đó bắt đầu biến hoá theo, dưới sự phản chiếu của linh lực màu đỏ, nơi trung tâm nhất bị phản chiếu cũng từ từ biến thành màu đỏ.

Thần kỳ hơn nữa, bóng râm bên dưới vẫn là màu của bóng râm, từ đen đến xám, rất tự nhiên, dị thường thần kỳ.

Hơn nữa, vô luận có lộn như thế nào, cho dù có cầm dưới ánh trăng thì Bách Biến Thiên Ảnh Y này cũng không hề có bóng, phảng phất như ánh trăng có thể xuyên thấu qua nó soi sáng trên mặt đất.

- Ngươi nhìn một chút, Bách Biến Thiên Ảnh Y này vô cùng thần kỳ, chỉ cần khống chế linh lực đưa vào, cò thể lớn hoặc nhỏ, chặt hoặc lỏng! Chỉ cần đưa vào một điểm linh lực là có thể nhẹ nhàng gỡ xuống, ngươi vậy mà lại bạo lực xé ra như vậy?

- Đáng tiếc cho một món bảo bối tốt, chỉ sợ tác dụng sau này sẽ giảm đi khá nhiều!

Một bên đáng tiếc, một bên đau lòng, Điền Quý chương một bên đem Bách Biến Thiên Ảnh Y trên người nữ thích khách triệt để lột xuống, vừa mới lột xuống, theo bản năng muốn lấy đi nhẫn trữ vật cho mình.

- Điền phó giáo chủ, cài này là chiến lợi phẩm của ta, cảm ơn ngươi chỉ điểm!

Trong nháy mắt Điền Quý Chương lấy đi, Diệp Chân như tia chớp kẹp ra hai ngón tay, lấy Bách Biến Thiên Ảnh Y trong tay Điền Quý Chương trở về.

Điền Quý Chương ngẩn ra, thần sắc có chút ngượng ngùng, không thể làm gì ngoài thu tay về.

Không còn cách nào khách, đây là bệnh chung của võ giả, thấy bảo bối đều muốn lấy bỏ vào túi mình.

- Cái kia…Ngươi đã không có việc gì, ta đi trước, thi thể này ta giúp ngươi xử lý!

Nói xong, Điền Quý Chương định rời đi.

Việc này lại làm cho Diệp Chân ngây ra.

- Điền phó giáo chủ, hôm nay ngươi không nói hai câu sao? Ngươi sẽ không phải vì chuyện Bách Biến Thiên Ảnh Y mà giận ta chứ?

Diệp Chân ngạc nhiên.

Điền Quý Chương vội vã chạy đến, bây giờ lại yên lặng rời đi, tính cách đầu voi đuôi chuột này không phù hợp với tính cách của lão.

- Đi, tiểu tử nhà ngươi xem lão phu là người thế nào?

Điền Quý Chương chỉ vào Diệp Chân cười mắng.

- Còn giải thích, lão phu còn có thể giải thích cái gì? Đụng tới Vô Ảnh Thứ này, nói không chừng lão phu cũng bị đánh bại, lại bị tiểu tử nhà ngươi giải quyết hết rồi, còn gì để giải thích nữa?

- Chỉ cần ngươi không cố ý chạy đến khu vực vắng vẻ bên trong Thanh Lam võ đô tìm chết, căn bản có khả năng ngươi không có việc gì, chờ nói chi trong thần giáo.

- Tốt, lão phu muốn đi, kỳ thật, lão phu muốn biết nhất chính là ngươi xử lý Vô Ảnh Thứ này như thế nào?

Điền Quý Chương rất có thâm ý nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút, thân hình phóng lên trời, hoá thành một đạo lưu quang biến mất.

Nhìn thân ảnh Điền Quý Chương biến mất, Diệp Chân lại nở nụ cười khổ.

Diệp Chân biết ý tứ câu nói sau cùng của Điền Quý Chương, rõ ràng không tin lí do thoái thác của hắn trong phù ấn, nói do hắn vận khí tốt mới xử lý được Vô Ảnh Thứ.

Thế nhưng Diệp Chân có thể nói thế nào đây?

Chân tướng thật có quan hệ với Thận Long Châu là tuyệt đối không thể nói, chẳng lẽ lại nói dối?

Thế nhưng với nhãn lực cường giả của Điền Quý Chương hiện giờ, sao có thể bị một lời nói dối lừa gạt?

Cho nên mới có ánh mắt lúc rời đi kia của Điền Quý Chương, ánh mắt kia, Diệp Chân hiểu.

Mỗi người đều có bí mật, nếu như Diệp Chân nguyện ý nói, hắn phi thường muốn biết. Nhưng Diệp Chân lại không muốn nói, nếu như vậy hắn cũng không ép buộc!

Trấn an thị nữ, Diệp Chân bước vào tĩnh thất tu luyện lần nữa, bắt đầu khổ tu.

Trường Sinh giáo vậy mà an bài một trong những thích khách đứng đầu của Châu Linh Vực ám sát khiến Diệp Chân có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Cũng chính vì Diệp Chân có bảo bối của Thận Long Châu, bằng không, Diệp Chân hiện tại nếu không chết, thì cũng cách cái chết không xa.

Chỉ cần tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh tới Tử Ngọc cảnh, cho dù đối mặt với cường giả Chú Mạch cảnh tam tứ trọng, Diệp Chân cũng có sức tự vệ. Đây là mục tiêu thứ nhất trước mắt của hắn.

Theo công pháp thần hồn bí lục luyện hồn Diệp Chân luyện thành, tinh lực trên lực lượng thần hồn Diệp Chân tiêu vào tu luyện giảm bớt, mỗi ngày thời gian tu luyện lực lượng thần hồn giảm đến một canh giờ, phần lớn thời gian khác toàn bộ đều dùng để đột phá Tử Ngọc cảnh.

Nhưng chỉ tu luyện một ngày, Diệp Chân phát hiện ra một việc ngạc nhiên khác.

Tốc độ tu luyện của hắn ấy vậy mà lại tăng lên.

Không chỉ tốc độ tu luyện, ngay cả tốc độ ngưng luyện linh lực hạt giống Tử Ngọc Linh so với trước rõ ràng cũng tăng lên, hơn nữa biên độ không nhỏ.

Tốc độ ngưng luyện linh lực hạt giống Tử Ngọc Linh tăng lên ít nhất hai thành.

Nguyên bản, Diệp Chân dự tính cần thời gian ít nhất năm mươi ngày mới có thể đem linh lực hạt giống Xích Ngọc ngưng luyện thành linh lực hạt giống Tử Ngọc.

Nhưng hiện tại Diệp Chân phát hiện, thời gian này có thể rút ngắn đến bốn mươi ngày.

Không chỉ có như thế, lúc tốc độ tu luyện tu vi tăng, cũng trái phải tăng lên hai thành, chớ xem thường biên độ hai thành này, tích luỹ từng ngày từng tháng cũng vô cùng khả quan.

Dưới tốc độ tăng lên thế này, thời gian tám năm tu luyện của Diệp Châ, tương đương với thời gian võ giả tu luyện mười năm.

Sau khi cẩn thận quan sát, Diệp Chân phát hiện ra căn nguyên của sự thay đổi.

Lực lượng thần hồn!

Mọi việc những thay đổi này đều do lực lượng thần hồn của Diệp Chân biến hoá, tăng lên sau khi Diệp Chân tu luyện bí lục luyện hồn, rất nhanh Diệp Chân đã nghĩ thông suốt nguyên nhân bên trong.

Tốc độ tu luyện của võ giả và lực lượng thần hồn có quan hệ rất lớn, bây giờ tu vi thần hồn của Diệp Chân chưa biến hoá, nhưng bởi vì có quan hệ với việc tu luyện bí lục luyện hồn, cường độ lực lượng thần hồn cũng tăng lên, tương đương với lực lượng thần hồn tăng lên mới xảy ra biến hoá.

Hơn nữa Diệp Chân đoán chừng, bí lục luyện hồn trước mắt hắn mới luyện đệ nhất trọng, chờ đến lúc hắn tu luyện bí lục luyện hồn đến nhị trọng, tam trọng, tình hình tăng lên sẽ càng rõ.

Có lẽ có thể đem tốc độ tu luyện của Diệp Chân tăng lên chừng bốn năm thành, bởi như vậy, tốc độ tăng lên coi như vô cùng lớn.

Chỗ tốt của công pháp thần hồn thiên giai thượng phẩm này, quả nhiên từ tất cả các khía cạnh đều vô cùng có ích.

Có phát hiện này, Diệp Chân càng thêm mừng rỡ, càng ra sức tu luyện.

Nhưng Diệp Chân khổ tu trong Linh Viện của chính mình khoảng chừng năm ngày, lại bước ra khỏi Linh Viện của, rời khỏi Nguyệt Hoa đường.

Tính ra, cách lần trước Diệp Chân tiến vào tu kiến tại linh mạch thượng phẩm bên trong Trúc Hải Linh đã gần một tháng, Diệp Chân được hưởng trung đẳng nguyệt lệ, mỗi tháng có thể tu luyện trong Linh Viện thượng phẩm năm ngày, ngàn vạn lần không thể lãng phí cơ hội.

Hơn nữa cách đại hội Quy Linh chưa đến năm tháng nữa, nếu Diệp Chân sau khi đã triệt để đột phá Tử Ngọc cảnh lại đi tu luyện, thời gian sẽ rất gấp.

Diệp Chân dự định một bên tu luyện, một bên đột phá Tử Ngọc cảnh, chỉ cần Diệp Chân sử dụng thời gian hợp lí, lại thêm các loại linh lực trợ tu luyện, tính cả tu luyện bí lục luyện hồn sau khi tăng lên, Diệp Chân có lòng tin trước khi đại hội Quy Linh diễn ra, sẽ đem tu vi của mình đột phá đến Hồn Hải cảnh tam trọng.

Đến lúc đó, Toái Ngọc Chân Kinh đột phá đến Tử Ngọc cảnh, tu vi lại tăng lên tới Hồn Hải cảnh tam trọng, Diệp Chân chiến lực, sẽ tăng lên gấp đôi, coi như trên Quy Linh đại hội đụng phải Chú Mạch cảnh nhị trọng thậm chí tam trọng võ giả, Diệp Chân cũng không sợ!

- Chỉ tiếc mỗi tháng ta chỉ có thể tu luyện trong Linh Viện thượng phẩm này năm ngày, nếu có thể tu luyện nhiều thêm mấy ngày, vậy thì càng tốt!

Than nhẹ một tiếng, Diệp Chân đi về phía Trúc Hải Linh Viện.

Tạo Hóa Chi Vương -