← Quay lại trang sách

Chương 571 Người Tốt Tất Được Báo Đáp

Một tháng tiếp theo, Trúc Hải Linh Viện vẫn như cũ, một gian cửa ra vào trong tĩnh thất chỉ có ba mặt tường, Bạch Tự Tại tóc bạc trắng ngồi xếp bằng ở chỗ kia, con ngươi nửa khép, lúc có võ giả đến đây mới có thể mở ra hai mắt có chút vẩn đục.

Tại Nhật Nguyệt thần giáo ngây người sắp hai tháng, Diệp Chân ước chừng cũng đã biết Bạch Tự Tại là ai.

Trên cơ bản cho dù loại tu vi đã đến cuối cùng kia trong con đường võ đạo, cũng không còn cách nào làm ra bất kỳ đột phá nào, võ giả đó cũng chỉ có thể chịu đựng cảm giác lẳng lặng chờ đợi sinh mệnh trôi qua.

Loại võ giả này ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo là người không có địa vị nhất, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Vu Hoài Tùng có thể tiện tay ẩu đả Bạch Tự

Tại.

- Bạch lão, có Linh Viện tu luyện hay không?!

Diệp Chân cười sáng lạng rồi hỏi một câu.

- Có, giữ lại cho ngươi đấy!

Nhìn thấy Diệp Chân đến, nụ cười trên mặt Bạch Tự Tại lại càng sâu, cười đến con mắt đều híp lại.

- Lão Bạch, ngươi có ý tứ gì thế? Vì sao mà khi ta vừa mới hỏi thì ngươi bảo không có Linh Viện, mà hắn tới liền có Linh Viện? Ngươi đang chơi ta hay sao?

Một tên Nhật Nguyệt thần vệ Chú Mạch cảnh nhị trọng vừa mới quay người rời đi đột nhiên lộn vòng, một mặt khó chịu chất vấn Bạch Tự Tại, trên nét mặt tràn đầy ý cảnh cáo.

Diệp Chân thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ việc của Vu Hoài Tùng lại muốn tái diễn?

- Hẹn trước không rõ nga? Hắn ba ngày trước đã đến hẹn trước rồi, đã sớm xếp hàng xong, còn ngươi thì lại hẹn trước sau bốn ngày.

Bạch Tự Tại nguýt một cái, tóc trắng lắc lắc.

Nghe Bạch Tự Tại nói như vậy, tên thần vệ kia lập tức bó tay rồi, hắn còn có thể nói như thế nào đây? Học Vu Hoài Tùng, đánh tơi bời Bạch lão đầu một trận, sau đó chết bất đắc kỳ tử, đến chết, cũng còn không thể tiến vào Trúc Hải Linh Viện này?

Việc của Vu Hoài Tùng ở bên trong Nhật Nguyệt thần giáo vẫn bị truyền đi rất rộng, cũng làm cho trong lòng các đại tân sinh Nhật Nguyệt thần giáo sinh ra một chút sự kính sợ đối với mấy vị lão nhân đi đến cuối con đường võ đạo này.

Dù sao những lão nhân giống Bạch Tự Tại này ở trong Nhật Nguyệt thần giáo, ở trong giáo dạo chơi một thời gian thật dài nên cũng đã có quan hệ cực kỳ phức tạp. Bọn hắn phỏng đoán, Vu Hoài Tùng chết, nếu như không phải Diệp Chân làm như vậy thì là một vị lão bằng hữu nào đó tu vi cao cường của Bạch Tự Tại làm.

Nhìn thấy tên thần vệ rời đi, Diệp Chân lại ngạc nhiên.

Hắn ba ngày trước đã đến hẹn trước?

Không có nha.

- Tiểu hỏa tử, chuyện lần trước vẫn phải cám ơn ngươi, ta nghĩ ngươi gần đây nhất định sẽ đến nên đã giúp ngươi lưu lại. Linh Viện số chín mươi ba, đi thôi, lần này ngươi tu luyện mấy ngày?

Bạch Tự Tại cười híp mắt xông Diệp Chân hỏi.

- Chỉ có năm ngày.

Đột nhiên trong lòng Diệp Chân lại hơi động, thuận miệng hỏi một câu,

- Bạch lão, thế nào mới có thể trong thời gian dài ở bên trong Linh Viện tu luyện được đây cơ chứ?

- Nghĩ tu luyện thời gian dài à, có hai biện pháp.

Bạch Tự Tại vươn ra hai cái ngón tay trước mặt Diệp Chân.

- Hai cái, hai cái gì?

- Cái thứ nhất đó chính là tăng lên địa vị của ngươi ở bên trong thần giáo. Nếu như ngươi có thể tiến vào bên trong Nhật Nguyệt thần vệ, một tháng có thể ở bên trong Linh Viện tu luyện nửa tháng, nếu như ngươi có thể trở thành đường chủ, thống lĩnh cấp một, một tháng có thể ở bên trong Linh Viện thượng phẩm này tu luyện hai mươi ngày đến hai mươi lăm ngày không giống nhau.

Đương nhiên, ngươi nếu như có thể trở thành Phó giáo chủ thần giáo, hộ pháp trưởng lão các loại hộ pháp thì sẽ có thể ở bên trong Linh Viện tu luyện vô hạn.

Nghe vậy, Diệp Chân lắc đầu.

- Việc này ở trong thời gian ngắn cũng đừng suy nghĩ, phương pháp thứ hai đâu?

- Phương pháp thứ hai đó chính là thuê Linh Viện thượng phẩm để tu luyện. Linh Viện bên trong Thần giáo nếu như có rảnh rỗi, giáo chúng có thể tốn hao Linh Tinh nhất định để có thể thuê tu luyện.

Nghe vậy, Diệp Chân càng thêm thất vọng, cái này so với phương pháp thứ nhất lại còn khó hơn. Linh Viện thượng phẩm bên trong Thần giáo, lúc nào đến đều đầy, hẹn trước đều đã tràn đầy, bằng không, lần trước Diệp Chân cũng sẽ không cùng Vu Hoài Tùng đánh nhau.

Bình thường bên trong giáo, nguyệt lệ quy định thời gian tu luyện cũng không đủ an bài, lấy ở đâu ra Linh Viện trống không để cung cấp người cho thuê đây?

Ngẫm lại đều khó có khả năng.

- Xem ra không có cách nào.

Diệp Chân cười khổ một tiếng nói.

- Ai nói không có cách.

Bạch Tự Tại cất lời để Diệp Chân ngẩn ngơ, lập tức lao tới.

- Làm phiền Bạch lão chỉ điểm.

- Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, ngươi có hay không?

- Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, có nha.

Diệp Chân vội vàng lấy ra một vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng đưa cho Bạch Tự Tại.

Một chưởng vỗ mở giấy phong, Bạch Tự Tại hướng về phía vò rượu hít sâu một hơi, mũi thở một hơi lộ ra vẻ mặt vô cùng say mê.

- Ai nha, ta đã bảy tám năm không có ngửi được qua thứ mùi vị này!

Ngửi ngửi, Bạch Tự Tại nâng vò rượu, ực mạnh một ngụm linh nhưỡng, sau đó chép miệng thành tiếng.

- Ai da, những cháu Thập Bát Tử linh tửu phường này. Còn linh nhưỡng này lại không có trộn nước, nhưng mà tư vị so với trước kia, haiz đã kém không ít, nghĩ đến dùng linh thực cũng không đủ năm nữa, không phải hương vị trong trí nhớ…

Thưởng thức xong, Bạch Tự Tại lại ực mạnh một miệng lớn, theo sau lại tự giễu nở nụ cười.

- Nhưng mà có uống cũng đã không tệ rồi, rượu này, bây giờ có Linh Tinh cũng mua không được.

Đang khi nói chuyện, Bạch Tự Tại ngẩng đầu lên rầm rầm ực một ngụm lớn, dịch rượu màu hổ phách theo khóe miệng chảy xuống làm ướt râu lão, bộ dáng kia, chợt nhìn bỗng có một loại bộ dáng cao nhân thần bí.

- Một ngày một vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, chỉ cần có cái linh nhưỡng này, ngươi ở bên trong Trúc Hải Linh Viện này muốn tu luyện đến bao lâu thì tu luyện đến bao lâu!

Bạch Tự Tại vươn một đầu ngón tay đến trước mặt Diệp Chân, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, bởi vì uống rượu đại lượng mà hiện ra một loại hồng nhuận dị dạng phơn phớt.

- Ý lão nói là? iệp Chân nghe thế, trong mắt kinh hỉ.

- Bên trong Trúc Hải Linh Viện này cái nào ở trong có người tu luyện, cái nào ở trong không người tu luyện, còn không phải do lão phu định đoạt hay sao.

Bạch Tự Tại cười hắc hắc, vứt cho Diệp Chân một ánh mắt ngươi hiểu sau đó để

Diệp Chân cũng hiểu, Diệp Chân thấy thế không khỏi đại hỉ.

- Bạch lão, lời ấy là thật? Một ngày một vò thôi sao?

Diệp Chân nghĩ muốn xác nhận lại một chút.

- Cứ coi là thật! Nếu linh tửu của ngươi không đủ, ba ngày hai vò? Thấp nhất cũng phải hai ngày một vò.

- Bạch lão, ngươi cần phải nói lời phải giữ lấy lời nha! Còn nữa, ta chỗ này vẫn còn chín mươi vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, trước tiên cho ngươi, lão uống trước chúng đi, qua vài ngày ta lại đưa thêm cho!

Đang khi nói chuyện, Diệp Chân lấy ra một tổ Thập Bát Tử Linh Nhưỡng trước đó vài ngày thu được ở cạnh bảo đại hội. Vốn dĩ đập trăm vò, tính cả chính Diệp Chân, có một trăm vò xuất đầu, đêm hôm đó cùng Phong Khinh Nguyệt uống rượu, tiêu hao hết hơn mười vò, còn lại Diệp Chân lấy ra hết.

Nhìn thấy nhiều vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng đến như vậy, nước bọt Bạch Tự Tại trực trào, sau đó hướng về phía Diệp Chân duỗi ra một đầu ngón tay.

- Nhớ rõ phải giữ bí mật!

- Yên tâm!

- Bạch lão, ta đi tu luyện trước!

Trong tiếng cười, Diệp Chân đã cầm đóng dấu trong tay Bạch Tự Tại chồng qua phù tấn vọt vào Trúc Hải Linh Viện.

Một vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng vậy mà có thể đổi lấy một ngày ở bên trong Trúc Hải Linh Viện tu luyện, chuyện tốt như vậy, cho dù đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

Sau khi hưng phấn, Diệp Chân run tay phát ra hai đạo phù tấn để Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt giúp hắn thu thập Thập Bát Tử Linh Nhưỡng, ít nhất trăm vò.

Trúc Hải Linh Viện, tại cửa ra vào, Bạch Tự Tại phất ống tay áo một cái, chín mươi vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng trước mắt biến mất không thấy gì nữa, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn vẫn như cũ treo nụ cười, chỉ là khi nhìn thấy lúc thân ảnh Diệp Chân biến mất tại chỗ sâu biển trúc thân, một sợi tinh quang như ảo giác lóe lên.

Chờ khi Diệp Chân xông vào Linh Viện thứ chín mươi ba, cũng đã hiểu rõ đến tột cùng chuyện tốt đột nhiên rơi xuống này là chuyện gì đã xảy ra.

Cũng cần phải xem như lần trước Diệp Chân trượng nghĩa xuất thủ, giúp Bạch Tự

Tại hả giận, người làm việc tốt được hồi báo, người tốt tất có báo đáp.

Bằng không, lấy một vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng có thể ở bên trong Trúc Hải Linh Viện tu luyện một ngày… Bảng giá này thì Bạch Tự Tại muốn uống bao nhiêu vò Thập Bát Tử Linh Nhưỡng đều có thể uống đến cùng, dựa vào cái gì chuyên môn đem chỗ tốt này để lại cho Diệp Chân hắn?

Bước vào Linh Viện thượng phẩm, nguyên khí thiên địa nồng nặc kia để cho Diệp Chân lần nữa không nhịn được rên khẽ một tiếng, hút một ngụm khí đều có cảm giác có thể hút vào nguyên khí thiên địa, thật sự quá tốt.

Điều chỉnh một cái hô hấp, Diệp Chân khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Toái Ngọc Chân Kinh, tham lam tu luyện.

Cùng thời khắc đó, tiểu Miêu trong ngực cũng bị Diệp Chân đưa ra, rơi vào trong một góc bên trong Linh Viện, hiện ra bản thể, lượng lớn thiên địa nguyên khí, đánh lấy Tiểu Tuyền, xông về thân hình khổng lồ của tiểu Miêu.

Thời gian tu luyện là buồn khổ nhất, cũng là khoảnh khắc trôi qua nhanh nhất, nhưng cũng là lúc trôi qua phong phú nhất.

Nhất là tu luyện ở bên trong thượng phẩm Linh Viện, còn hưởng thụ đặc quyền ngay cả một cấp bậc mà cho dù đường chủ cũng đều không thể hưởng được, mỗi ngày đều ở bên trong Linh Viện thượng phẩm tu luyện, Diệp Chân có cảm giác tu vi của hắn mỗi một ngày đều đang dần tiến bộ.

Trong nháy mắt, thời gian bốn tháng thế mà đã qua.

Bên trong thời gian bốn tháng, Diệp Chân cơ hồ mỗi một ngày mỗi một khắc đều ở bên trong Linh Viện thượng phẩm khổ tu, ngoại trừ ra ngoài một lần để lấy Thập Bát Tử Linh Nhưỡng.

Mặc dù Bạch Tự Tại chưa từng có thúc ép Diệp Chân, nhưng Diệp Chân vẫn luôn chủ động thêm Thập Bát Tử Linh Nhưỡng.

Mặc dù nói Diệp Chân đối với Bạch Tự Tại từng chỉ là tiện tay nhưng mà Bạch Tự

Tại lại có thể cho Diệp Chân cơ hội ở bên trong Linh Viện thượng phẩm tu luyện thời gian lâu dài, Diệp Chân đã rất thỏa mãn, phải trả Thập Bát Tử Linh Nhưỡng cho dù một vò cũng không thể thiếu.

Dưới thời gian bốn tháng khổ tu, Diệp Chân luyện hồn bí lục từ đệ nhất trọng tấn thăng đến đệ nhị trọng, Toái Ngọc Chân Kinh cũng thuận lợi thành chương đột phá đến Tử Ngọc cảnh, chỉ là, một mực không có cơ hội đi kiểm nghiệm uy lực Tử Ngọc cảnh.

Tăng lên lớn nhất đều cần phải phụ thuộc vào tu vi của Diệp Chân.

Bên trong thời gian bốn tháng kia, tu vi Diệp Chân một đường như diều gặp gió mà tiến mạnh, từ Hồn Hải cảnh nhất trọng đột phá đến Hồn Hải cảnh nhị trọng, lại từ hồn Hồn Hải cảnh nhị trọng đột phá đến Hồn Hải cảnh tam trọng, hiện tại, cách đột phá đến Hồn Hải cảnh tứ trọng chỉ còn có một bước, đột phá hay không chỉ là vấn đề thời gian.

Về phần tại sao đột phá lại nhẹ nhàng như vậy, nguyên nhân càng đơn giản.

Nguyên nhân hạn chế quan trọng nhất của việc tu vi võ giả Hồn Hải cảnh đột phá kỳ thật chính là do thần hồn.

Muốn đột phá đến Hồn Hải cảnh nhị trọng, nhất định phải đem tu vi thần hồn tăng lên tới thần hồn nhị trọng trứơc mới có thể đột phá, tương ứng, nghĩ đột phá đến Hồn Hải cảnh tam trọng nhất định phải có được tu vi thần hồn tam trọng.

Mà những thứ này, Diệp Chân đã sớm có được.

Diệp Chân bây giờ đột phá, chỉ là đơn thuần dùg linh lực tích lũy, rèn luyện, tiếp tục cường hóa Hậu Thiên linh thể.

Tính toán ra, kỳ thật tu vi Diệp Chân ở Hóa Linh cảnh, đã có tu vi thần hồn ngũ trọng, đã là võ giả ngụy Hồn Hải cảnh, đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân có thể xem nhẹ võ giả Hồn Hải cảnh.

Cũng trong lúc tu vi Diệp Chân cách Hồn Hải cảnh tứ trọng còn một bước, một đường phù tấn tới từ Phong Khinh Nguyệt đánh gãy Diệp Chân tu luyện.

- Nguyệt Hoa đường nửa năm đại giác sẽ cử hành sau ba ngày nữa, mau trở về!