← Quay lại trang sách

Chương 576 Thủ Tịch Xấu Hổ

Nguyệt Hoa đường mỗi nửa năm sẽ tổ chức cuộc so tài lớn một lần, người đứng đầu cuộc so tài sẽ được bên ngoài gọi là thủ tịch!

Lúc này một võ giả cầm thanh phong kiếm từ phía sau vòng xoáy quang môn của Nhật Nguyệt thần đàn xuất hiện, là người liên tục đứng nhất ba năm trong cuộc so tài mỗi nửa năm của Nguyệt Hoa đường - thủ tịch Yến Tĩnh Thư.

Không chỉ Nguyệt Hoa đường có thủ tịch, mà những đường khẩu khác cũng có thủ tịch. Hơn nữa, thủ tịch không chỉ là một cái tên, mà có đôi khi, thủ tịch của một đường khẩu còn có tác dụng hơn so với Phó đường chủ.

Trừ cái đó ra, mỗi lần có chuyện tốt đều có thể ưu tiên cân nhắc, nếu trong giáo có nhiệm vụ thì thủ tịch thậm chí có thể quyết định mình có đi thực hiện nhiêm vụ hay không, nhiều khi, khi đang tuyển chọn người quản lý cho thần giáo, phần lớn sẽ ưu tiên nghĩ đến thủ tịch đường khẩu trước tiên.

Mà thủ tịch của Nguyệt Hoa đường sau khi đột phá, có thể tự mình lựa chọn trạm đường khẩu tiếp theo.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Yến Tĩnh Thư vô cùng để ý đến vị trí thủ tịch của Nguyệt Hoa đường, hắn bây giờ đã bắt đầu chú mạch, khi cách lúc Chú Mạch thành công khoảng chừng một năm, chỉ cần hắn giữ vững vị trí thủ tịch, chờ sau khi hắn chú mạch thành công, hắn có thể tự mình lựa chọn vị trí cho mình, vị trí thấp nhất cũng là phó hương chủ, có thể trực tiếp bước vào tầng quản lý của Nhật Nguyệt thần giáo.

Mà điều đó cũng có nghĩa hắn sẽ có nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Trong Nhật Nguyệt thần đàn, Yến Tĩnh Thư thi triển tất cả vốn liếng của mình, lao ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với cuộc tranh tài nửa năm trước.

Mặc dù lao ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn đầu tiên cũng không thể trở thành thủ tịch của Nguyệt Hoa đường, nhưng cái này vô cùng quan trọng, danh tiếng đều phải tích luỹ từng phút từng giờ.

Cho nên, khi Yến Tĩnh Thư nhìn thấy Diệp Chân, lập tức ngẩn người, ánh mắt gắt gao tập trung vào Diệp Chân.

Vậy mà lại có người ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn trước hắn sao?

Chuyện này sao có thể?

Quan trọng nhất làm hắn cảm giác được tu vi của Diệp Chân chỉ có Hồn Hải cảnh tam trọng.

Một tên võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng có thể thoát ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn trước hắn, việc này sao có thể?

Giải thích duy nhất cho việc đó là thoát khỏi thần đàn thất bại, nửa đường bóp nát thần đàn ngọc phù truyền tống ra.

- Thoát khỏi thần đàn mà cũng thất bại được? Thật sự là phế vật!

Yến Tĩnh Thư rất khinh bỉ Diệp Chân.

Mà lúc này, Diệp Chân cũng cảm giác được ánh mắt của Yến Tĩnh Thư, xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, Diệp Chân đã sớm rèn luyện được ngạo khí ngông nghênh cho mình, cũng biết đạo lý thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù.

Bị Yến Tĩnh Thư nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Chân cũng không biểu hiện ra điều gì.

Diệp Chân theo bản năng mỉm cười, chắp tay hướng về phía Yến Tĩnh Thư ở phía xa xem như chào hỏi.

Một màn xuất hiện của Diệp Chân cũng khiến các vị cấp cao của Nhật Nguyệt thần giáo ngạc nhiên. Đối với lời chào hỏi thiện ý của Diệp Chân, Yến Tĩnh Thư làm như không thấy đi lướt qua người hắn, còn cực độ khinh bỉ nhìn Diệp Chân một chút, ánh mắt kia giống như nhìn rác rưởi, khiến Diệp Chân lúng túng chắp tay đứng đó.

Dù Diệp Chân có tốt tính thế nào, vẫn tức giận mấy phần.

Hình như mình không có đắc tội người này mà?

Cười khổ giống như tự giễu một tiếng, Diệp Chân có chút lúng túng thu hồi hai tay.

- Hai vị giáo chủ, Đồ trưởng lão, Đại thống lĩnh, Phong đường chủ, tại hạ đã vượt quan hoàn tất. Tới giao nộp phù!

Thanh âm Yến Tĩnh Thư đột ngột vang lên.

- Ha ha, không sai! Lần này ngươi thoát khỏi Nhật Nguyệt thần đàn so với nửa năm trước nhanh hơn gần sáu mươi nhị thở, quả thật có tiến bộ!

Kỷ Nguyên Tú cười ha hả lấy đi ngọc phù của Yến Tĩnh Thư:

- Nhưng ngươi phải thật cố gắng, vì lần này có người siêu việt hơn ngươi, cẩn thận ngươi không giữ được vị trí thủ tịch nữa!

Vừa mới chắp tay lên đang muốn cám ơn Kỷ Nguyên Tú, vẻ vui mừng trên mặt Yến Tĩnh Thư đột ngột trầm xuống, thần sắc cứng đờ.

- Cái gì? Có người thoát ra khỏi Nhật Nguyệt thần đàn nhanh hơn ta?

- Đúng vậy, hơn nữa hắn chỉ dùng ba trăm lẻ sáu hơi thở!

- Cái gì, ba trăm lẻ sáu hơi thở? Cái này.... Cái này sao có thể?

Gương mặt Yến Tĩnh Thư ngốc trệ.

Tính ra, hắn đã tham gia cuộc so tài nửa năm liên tục năm lần, linh lực hoá thân bên trong Nhật Nguyệt thần đàn lợi hại như thế nào, hắn rõ ràng nhất.

Lần thứ nhất hắn thành công thoát khỏi tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn ước chừng khoảng nửa canh giờ, sau vài lần mệt mỏi như thế tu vi của hắn có tăng lên, hơn nữa càng thêm hiểu rõ linh lực hoá thân bên trong Nhật Nguyệt thần đàn, liên tục qua mấy lần, mới rút ngắn thời gian thoát ra thần đàn còn một phần tư giờ.

Nhưng cứ như vậy, thời gian hắn tiêu hao cũng vượt quá 1290 nhịp thở, mà lần này trải qua nửa năm khổ tu, tối hôm qua hắn còn nhớ lại đặc điểm của linh lực hoá thân và vị trí xuất hiện bên trong ba tầng của Nhật Nguyệt thần đàn, tính toán tỉ mỉ, mới rút ngắn thời gian sấm đàn đến sáu mươi nhịp thở, rút còn 1230 nhịp thở.

Bây giờ, vừa nghe thấy có người chỉ dùng ba trăm lẻ sáu nhịp thở đã thoát khỏi thần đàn, nháy mắt hắn liền khiếp sợ.

Mẹ nó, tính cả lúc tiến vào thần đàn chờ đợi linh lực hoá thân ngưng tụ thành hình cũng đã tiêu hao hết thời gian, trừ phi dùng tốc độ giết gà mới có thể dùng ba trăm linh sáu nhịp thở để thoát ra khỏi thần đàn.

- Là….Ai? Mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng Yến Tĩnh Thư vẫn có chút chật vật hỏi ra hai chữ này, hắn muốn nhìn một chút, đến cùng là thần nhân phương nào!

- Ngươi có nhìn thấy người vừa rồi không, chính là hắn, Diệp Chân!

Kỷ Nguyên Tú hướng về phía Diệp Chân mở miệng.

Sau đó, khuôn mặt Yến Tĩnh Thư lập tức đỏ ửng. Nhìn thấy Diệp Chân nhìn hắn tủm tỉm cười, Yến Tĩnh Thư có một loại cảm giác mặt mình bị vả bôm bốp.

Vừa rồi, hắn còn không thèm nhìn đến Diệp Chân, đối với sự lấy lòng của Diệp Chân còn chẳng thèm ngó tới…

Ầm!

Âm thanh tanh tách của nguyên khí thiên địa phía sau vòng xoáy quang môn của Nhật Nguyệt thần đàn vang lên, xem như giải khai tình cảnh xấu hổ của Yến Tĩnh Thư, lại thêm một tên võ giả của Nguyệt Hoa đường thoát khỏi sấm đàn thành công.

- Yến huynh lại là người đầu tiên, ai, tiểu muội vẫn không bằng ngươi!

Võ giả Nguyệt Hoa đường Trịnh Linh vừa đi về phía Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, vừa cảm thán một câu.

Khuôn mặt tuấn tú của Yến Tĩnh Thư lại đỏ bừng, thế nhưng âm thanh Trịnh Linh nộp phù đã vang lên, không đợi Trịnh Linh nộp phù xong thì lại có một bóng người xuất hiện phía sau vòng xoáy quang môn của Nhật Nguyệt thần đàn.

Từng võ giả từ giữa không trung xuất hiện, mà lúc này, mấy tên võ giả từ Nhật Nguyệt thần đàn đi ra vẫn tự nhiên cho rằng Yến Tĩnh thư vẫn như cũ là người đứng thứ nhất lần này.

Mà Diệp Chân thì căn bản không ai để ý tới, tu vi Hồn Hải cảnh tam trọng trong một loạt võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, nhưng thật ra nó vô cùng chói mắt, phần lớn người cũng không nguyện ý bắt chuyện, ngược lại vây quanh Yến Tĩnh Thư và Trịnh Linh.

- Thế nào, cảm giác thật không tốt phải không?

- Kỳ thật lăn lộn lâu, ngươi cũng thản nhiên đối mặt rồi, đại bộ phận võ giả thực tế đều là một đám gia hoả, đuổi cao giẫm thấp, cũng chỉ là bản chất bình thường của con người!

- Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó cũng là nguyên nhân vì sao ngươi có thể nghe được truyền âm của ta!

Thần hồn truyền âm của Phong Khinh Nguyệt vang lên trong đầu Diệp Chân.

Diệp Chân ngây ra một lúc, trong lời nói của Phong Khinh Nguyệt chứa hàm ý, ý của nàng là, nếu Diệp Chân cũng là một tên tục nhân muốn đuổi cao giẫm thấp, sợ là nàng sẽ không kết giao cùng hắn.

Sau một lúc suy nghĩ, Diệp đã tìm ra được lí do, chả là Phong Khinh Nguyệt mấy tháng trước trong đại hội cạnh bảo, Diệp Chân không để ý đến uy hiếp của Vu Hàn Tinh mà ra tay giúp đỡ nàng.

Nghĩ tới Vu Hàn Tinh, Diệp Chân cũng có chút nghi ngờ, Vu Hàn Tinh lúc trước ném ra mấy lời độc địa như vậy, muốn trả thù bất kỳ ai dám trợ giúp cho Phong Khinh Nguyệt, trước loại uy hiếp này, ngay cả Điền Quý Chương cũng chỉ có thể thoả hiệp.

Nhưng đã lâu như vậy, vì sao không có bất cứ động tĩnh gì?

- Hôm nay sau cuộc luận võ tranh tài hãy đến viện tử của ta ăn cơm uống rượu, ân, hôm nay ta lừa được Diêu Sâm một thanh, đến chúc mừng nào.

Thần hồn truyền âm của Phong Khinh Nguyệt vang lên lần nữa.

- Cái này, ta không có rượu....

- Ta vừa thắng bốn mươi vạn khối Linh Tinh trung phẩm, ta mời ngươi uống!

....

Rất nhanh một canh giờ đã trôi qua, đại đa số võ giả Nguyệt Hoa đường dù thoát ra được hay thất bại đều rời khỏi Nhật Nguyệt thần đàn.

Còn những vị vẫn còn đang ra sức chiến đấu trong Nhật Nguyệt thần đàn cũng bị

Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú đả động pháp quyết, khi bị đưa ra khỏi thần đàn, mấy người bọn hắn đều lộ ra gương mặt đáng tiếc, gần như tất cả đều chiến đấu ác liệt bên trong tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn.

Đến lúc này, cuộc thi tranh tài kéo dài nửa năm tuyên bố kết thúc.

Loại người khiến cho Phong Khinh Nguyệt mất mặt thậm chí còn không vượt qua nổi tầng thứ nhất của Nhật Nguyệt thần đàn không xuất hiện.

Hơn nữa, võ giả có thể thành công thoát ra khỏi tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn, so với Phó giáo chủ Diêu Sâm dự đoán mười sáu người thì có thêm một người, đạt đến mười bảy người, xem như cho Phong Khinh Nguyệt nở mặt một chút.

Cuối cùng, tổ thứ nhất có mười bảy võ giả, tổ thứ hai có sáu mươi lăm võ giả, tổ thứ ba có mười tám võ giả.

Mỗi người được hưởng phần thưởng nào hàng tháng còn phải chờ xếp hạng sau khi trận đấu kết thúc mới có thể xác đinh, mà Diệp Chân được hưởng phần thưởng thượng đẳng hàng tháng là chuyện chắc như đinh đóng cột.

- Phân tổ thi đấu kết thúc, bắt đầu đấu xếp hạng, bởi vì sự sắp xếp của trận chiến, nên trận đấu xếp hạng sẽ rút thăm để thi đấu.

Mỗi tổ võ giả tiến hành rút thăm thi đấu mười trận, cuối cùng thứ hạng sẽ được xác định bằng điểm tích luỹ, à, nhất là ba vị trí đấu.

Nói đến đây, thanh âm Hình đường trưởng lão Đồ Đức ngừng lại.

- Đương nhiên, để cho công bằng, đương nhiên cũng có thể dùng hình thức khiêu chiến thay cho rút thăm, điều kiện tiên quyết là, võ giả khiêu chiến chỉ có thể là võ giả ở thứ hạng trước ngươi trong cuộc thi so tài nửa năm trước!

- Ba tổ đồng thời tiến hành luận võ, về phần rút thăm thứ tự, cứ dựa theo thứ hạng thành tích Nhật Nguyệt thần đàn của mỗi tổ, bắt đầu rút thăm!

Sau tiếng quát của Đồ Đức, lập tức có ba tên võ giả Hình đường tiến lên ba thùng thăm.

Rất nhanh võ giả tổ thứ hai và tổ thứ ba cũng tiến lên rút thăm, nhưng thùng thăm trước của tổ thứ nhất lại không có ai bước lên.

Lập tức, ánh mắt mọi người nhất là ánh mắt của võ giả Nguyệt Hoa đường ở tổ thứ nhất lập tức tập trung đến trên người thủ tịch Yến Tĩnh Thư, tất cả mọi người theo bản năng vẫn cho rằng Yến Tĩnh Thư là người đứng nhất.

- Yến huynh, nhanh rút thăm, còn chờ cái gì nữa?

Trịnh Linh cười thúc giục một câu.

Ánh mắt mọi người soi mói, khuôn mặt tuấn tú của Yế Tĩnh Thư lập tức đỏ bừng, vô cùng không tự nhiên khoát tay giải thích.

- Không phải ta! Lần này ta không phải người đứng nhất!

- Không phải ngươi, vậy sẽ là ai?

Trịnh Linh đột ngột lộ ra vẻ giật mình:

- Yến huynh, ngươi không phải đang nói đùa chứ?

- Là hắn!

Yến Tĩnh Thư cực kỳ lúng túng chỉ về phía trước.

Cũng vào lúc này, Diệp Chân từ đám người ở đằng sau, đi về thùng thăm của tổ thứ nhất.

- Diệp Chân?

- Thứ nhất lại là Diệp Chân?

- Làm sao có thể?

Âm thanh kinh ngạc, khó tin lập tức vang thành một mảnh!

Tạo Hóa Chi Vương -