← Quay lại trang sách

Chương 575 Trận Thế Càng Kinh Người

Ha ha ha ha, Điền phó giáo chủ, thừa nhận đi, bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh này của ngươi, bản tọa trước hết thu nhận. Thật có lỗi để ngươi vốn khô quắt trữ vật giới chỉ lại rút nhỏ mấy phần, thật có lỗi!

Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Chân từ vòng xoáy ánh sáng ở cửa Nhật Nguyệt thần đàn sau rơi xuống đi ra, Diêu Sâm lập tức đắc ý mà cười cười, một bên cười, vừa đi về phía trước người Điền Quý Chương, chuẩn bị thu lấy tiền đặt cược chất đống trước người Điền Quý Chương —— bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh.

Một bên, sau khi Tiêu Hy ngây ra một lúc, cũng lập tức kịp phản ứng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.

- Phong đường chủ, ngươi bây giờ thế thiếu nợ ta tận bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh nha, không biết ngươi chừng nào thì có? Từ trên phố mượn tạm lợi tức, một ngày ít nhất cũng phải năm phần trăm đấy, vẫn là cho vay nặng lãi!

- Đợi một chút, lão Diêu, Diệp Chân mới vừa từ Nhật Nguyệt thần đàn đi ra, hẳn là lão phu thắng, thế nào lại là ngươi thắng rồi?

Thấy thế, Điền Quý Chương không hiểu ra sao, đôi mi thanh tú của Phong Khinh Nguyệt cũng khẽ nhíu lại.

Nghe vậy, con mắt Diêu Sâm đột ngột trừng một cái.

- Ngươi thắng, nói đùa cái gì thế?

- Thời gian lúc mở ra Nhật Nguyệt thần đàn tới giờ mới bao lâu?

- Đừng nói một khắc đồng hồ, ngay cả thời gian nửa khắc đồng hồ cũng chưa tới?

Diệp Chân đã có thể từ tầng thứ nhất Nhật Nguyệt thần đàn xông ra tầng thứ ba?

- Ngươi cảm thấy có thể sao?

- Nhất là tầng thứ ba, thế nhưng là mười vị hóa thân linh lực tu vi Chú Mạch cảnh nhất trọng, đổi thành ngươi ta, sợ cũng phải hơi hoa thời gian một chút chứ?

- Ngươi cảm thấy, một võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng như Diệp Chân đã có thể tương đề tịnh luận cùng chúng ta?

Nói đến đây, Phó giáo chủ Diêu Sâm quơ tay.

- Rất rõ ràng, Diệp Chân xông vào thần đàn thất bại, bị ngọc phù hộ thể trực tiếp truyền tống thẳng ra.

Diêu Sâm nói đạo lý một trận làm Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt ngẩn người một chút, nói xuống như vậy. Điền Quý Chương và Phong Khinh Nguyệt vốn đang có lòng tin cực lớn cũng thấy hơi dao động.

Nói chuyện, cười, Diêu Sâm phất ống tay áo một cái, liền đem bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh trước mặt Điền Quý Chương vừa thu lại hết sạch.

- Ai nói ta bị hộ thể ngọc phù cho truyền tống đi ra? Ta đường đường chính chính xông ra tầng thứ ba của Nhật Nguyệt thần đàn.

Cũng ngay lúc tiền đánh cược bị Diêu Sâm lấy đi, âm thanh Diệp Chân vang lên.

- Còn nói đường đường chính chính, ta thấy ngươi đang khoác lác!

Tiêu Hy luôn có địch ý đối với Diệp Chân trực tiếp trào phúng.

- Diệp Chân. Lúc này rồi mà ngươi còn cứng rắn làm gì?

Diêu Sâm đột nhiên có một loại cảm giác không ổn.

Mà trong ánh mắt của mọi người trên trường võ diễn cũng trong tích tắc nhìn về phía Diệp Chân, kỳ thật rất nhiều người ngay từ đầu cho rằng Diệp Chân vượt quan thành công, vẻ mặt đã trở nên kinh ngạc vô cùng.

Có điều, từ một phen lí do thoái thác kia của Diêu Sâm, mọi người ở đây liền công nhận cách nói của Diêu Sâm.

- Ta không cần cứng rắn giả bộ, Diêu phó giáo chủ! Các ngươi xem ngọc phù hộ thể trong tay của ta còn ở đây!

Lòng bàn tay Diệp Chân buông lỏng, một khối ngọc phù màu xanh biếc lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

- Hít!

Thoáng chốc, đột nhiên trong đám người vang lên âm thanh hít một hơi khí lạnh, ngọc phù hộ thể vẫn còn, chứng minh Diệp Chân đã thành công xông qua ba tầng Nhật Nguyệt thần đàn.

Hơn nữa, là trong thời gian cực ngắn.

Trong đầu tất cả mọi ngườ, đều dâng lên một vấn đề.

- Diệp Chân thế nào làm được?

Trong tích tắc, Diêu Sâm cũng trợn tròn mắt, nhưng coi như thế. Diêu Sâm vẫn còn có chút không tin.

- Điều đó không thể nào! Đại thống lĩnh, ngươi nói đi?

Nghe Diêu Sâm, mọi người mới đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Kỷ Nguyên Tú, Kỷ

Nguyên Tú là người duy nhất ở đây có thể xác định chính xác Diệp Chân có thật sự sấm đàn thành công hay không.

Lúc này, bao gồm cả Diêu Sâm và Tiêu Hy, bọn hắn mới phát hiện, bộ dáng Đại thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ vẫn đang duy trì vẻ khiếp sợ không thôi.

Đám người lúc này mới nhớ tới, mười mấy hơi thở trước, Đại thống lĩnh nhìn thoáng qua khay ngọc màu tím khống chế Nhật Nguyệt thần đàn liền kinh hô một tiếng. Sau đó gương mặt lộ vẻ chấn kinh.

Chỉ là, Diệp Chân đột nhiên xuất hiện lại làm cho lực chú ý của cả đám tập trung hết lên Diệp Chân và trên người tiền đặt cược trận này, không ai đi tìm tòi nghiên cứu một tiếng kinh hô kia của Kỷ đại thống lĩnh.

Như vậy, vấn đề tới.

Dưới tình huống nào mới có thể để cho Kỷ đại thống lĩnh tu vi cao tới Chú Mạch cảnh thất trọng phát ra một tiếng kinh hô khó mà ức chế, sau đó bảo trì biểu lộ khiếp sợ không tên đến bây giờ đâu?

Diệp Chân vượt quan thất bại tuyệt đối không thể nào dẫn tới loại tình huống này.

Mà loại tình huống có thể dẫn tới việc này, duy nhất có thể chính là —— bên trong Nhật Nguyệt thần đàn có người làm ra hành vi nghịch thiên kinh người!

Đám cao tầng của thần giáo Nhật Nguyệt ở đây, không phải lão giang hồ cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, lại liên tưởng đến Diệp Chân, lập tức đã nghĩ thông suốt khớp nối ở trong đó, bao gồm cả Diêu Sâm.

- Cái này.... Chuyện này không thể nào lắm nha? Đại thống lĩnh?

Da mặt Diêu Sâm lập tức đỏ lên, cái này nếu là thật, thế kêu hắn phải làm sao mới xuống đài này, hắn đã thu hết tiền đặt cược rồi.

- Diêu phó giáo chủ, là thật! Ta cũng nhìn Bàn Nhật Nguyệt mới phát hiện, nói thật, nếu không phải từ tận mắt nhìn thấy bên trong Bàn Nhật Nguyệt, ta cũng không dám tin tưởng một màn này là thật!

Ba trăm lẻ chín hơi thở, sử dụng thời gian chỉ có ba trăm lẻ chín hơi thở, coi như một võ giả Chú Mạch cảnh nhị tam trọng bình thường đi vào, thời gian tiêu hao chỉ sợ cũng đến ba trăm hơi thở?

Vừa nói, Kỷ Nguyên Tú một mặt giật mình nhìn về phía Diệp Chân.

Một bên, ngay khi Đồ Đức trưởng lão Hình đường đang nhập định bỗng nhiên mở mắt, hơi có chút giật mình nhìn về phía Diệp Chân.

Đám võ giả Chú Mạch cảnh bên trong Thần giáo, phần lớn đều xông qua Nhật Nguyệt thần đàn, tự nhiên rõ ràng việc có thể xông ra ba tầng trong vòng ba trăm lẻ chín hơi thở khi là khái niệm dạng gì.

Nhất là, tu vi Diệp Chân chỉ có Hồn Hải cảnh tam trọng.

Cũng ở ngay lúc này, trong lòng tất cả mọi người cũng dâng lên một cái ý niệm trong đầu, tu vi Diệp Chân mới Hồn Hải cảnh tam trọng giống như này cao minh, nếu là ngày sau tu vi đột phá đến Chú Mạch cảnh, còn đến mức nào?

- Cái này....

Da mặt Diêu Sâm đang phát trướng, phát sốt, có một loại cảm giác xuống đài không được.

- Diêu phó giáo chủ, kỳ thật từ phương thức hắn rời đi Nhật Nguyệt thần đàn, đã có thể phán định ra Diệp Chân vượt quan có thành công hay không! Vượt quan thành công là ánh sáng vòng xoáy ở cửa xuất hiện từ phía sau thần đàn, nếu nửa đường thất bại dùng ngọc phù truyền tống đi ra, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở vòng xoáy chi môn bốn phía thần đàn, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở phía sau.

Kỷ Nguyên Tú bổ sung một câu.

- Chuyện này....

Nghe thế, Diêu Sâm có một loại cảm giác muốn tìm kẽ đất chui xuống, lần này mất mặt ném đến nhà bà ngoại, không chỉ có thua trận, còn thua người, càng chết là tiền đặt cược hắn đã thu vào trữ vật giới chỉ của mình.

Gần như là đồng thời, âm thanh Điền Quý Chương cũng vang lên.

- Khụ khụ, lão Diêu à, tiền đặt cược kia, ngươi sẽ không quịt nợ không trả chứ?

Úc, nếu ngươi thua không nổi, lão phu kia cũng không đánh nhau với ngươi, bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh kia, coi như lão phu mua đường cho cháu trai lớn của ngươi đi!

Một sát na này, Diêu Sâm hận không thể đập mạnh tay của mình.

Gấp thu Linh Tinh như vậy làm cái gì?

Nếu thật là của mình, sớm muộn đều là của mình, không kém một hồi như vậy nha.

Trong nháy mắt, da mặt Diêu Sâm lập tức đỏ lên thành màu tím, đơn giản xấu hổ tới cực điểm.

- Làm sao lại thế, điểm đảm đương ấy, bản tọa vẫn phải có!

Cứ như vậy, Diêu Sâm một bên chế nhạo Điền Quý Chương, một bên lấy tám mươi vạn trung phẩm Linh Tinh vừa mới thu toàn bộ vào trữ vật giới chỉ ra, tình hình kia, phải nói có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ, đau lòng đã không rảnh bận tâm.

Không chỉ có một, lúc này Phong Khinh Nguyệt cũng đi tới chỗ Tiêu Hy, tay vung lên, tử quang xuất hiện, trực tiếp lấy bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh trước mặt Tiêu Hy.

Vừa thu vừa vỗ bộ ngực sữa cao ngất của mình.

- Làm ta sợ muốn chết, lần này, cuối cùng không cần giao năm phần lợi tức hay cho vay nặng lãi a!

Nghe vậy, tấm mặt đen của Tiêu Hy không có gì thay đổi, nhưng thần sắc lại xấu hổ giận dữ muốn tuyệt, lúc trước hắn bổ câu nói kia quả thực như mình tự đi đào hầm cho mình.

Cao hứng thu bốn mươi vạn trung phẩm Linh Tinh, Phong Khinh Nguyệt lại xông lung lay trữ vật giới chỉ của Diệp Chân.

- Diệp Chân, hôm nay, ta có thể được cám ơn ngươi thật tốt, nếu không phải ngươi, cái hầu bao này của ta, còn lên không nổi đâu!

Điền Quý Chương nhưng không lấy tám mươi vạn trung phẩm Linh Tinh trước mặt, bàng bạc thần hồn ba động chợt lóe lên, chia Linh Tinh trước mắt làm ba chồng, chỉ vào một đống trong đó nói.

- Diệp Chân, bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh này trả lại ngươi trước! Nắm phúc của Diêu phó giáo chủ, ta thiếu nợ ngươi, cuối cùng có thể trước trả hết một phần!

Diệp Chân cũng không khách khí, trực tiếp tiến lên thu bốn mươi vạn trung phẩm Linh Tinh.

Có điều, lời này quả thực trần trụi kéo cừu hận với Diệp Chân, sắc mặt Diêu Sâm càng thêm khó coi, ánh mắt âm trầm kia hung lệ với ánh mắt Tiêu Hy, đồng thời nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, nhìn tư thế kia, xem như thật đang hận chết Diệp Chân!

Cũng ngay tại thời khắc này, các cao tầng Thần giáo Nhật Nguyệt ở hiện trường, ánh mắt cả đám nhìn về phía Diệp Chân lập tức không giống với lúc trước, ánh mắt kia, giống như sói thấy được thịt, nhất là Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú và Nhị

Thống lĩnh Trần Trường Hưng, hận không thể hiện tại lập tức kéo Diệp Chân đến dưới trướng của mình.

Nhưng trước mắt, Diệp Chân vẫn là thành viên của Đường Nguyệt Hoa như, ai cũng không đoạt đi được.

- Lão Điền à, biểu hiện này của ta thế nào, có tư cách xuất chiến trong Quy Linh đại hội rồi chứ?

Diệp Chân phát ra thần hồn truyền âm.

Giao tình của Diệp Chân và Điền Quý Chương ngày càng quen thuộc, xưng hô cũng càng thêm tùy ý, có điều, cái này cũng giới hạn trong lòng hai người, trước nhiều người, xưng hô Điền phó giáo chủ là nhất định.

- Còn sớm! Chiến tích của ngươi trong trận đầu này xem như miễn cưỡng có thể gây nên chủ ý cho đám cao tầng, nhưng muốn đại biểu thần giáo đi tham gia Quy Linh đại hội, còn rất điều không thể!

- Ngươi muốn nắm giữ một vé đi xuất chiến, vẫn phải làm ra trận thế càng kinh người hơn đến mới được!

Điền Quý Chương nói.

- Trận thế càng kinh người?

Diệp Chân suy nghĩ.

- Đúng vậy nha, mặt khác, ngươi đã có tham gia về sẽ đại hội một khả năng nhỏ nhoi như vậy, như vậy lão phu cũng lập tức sớm nói cho ngươi biết một chuyện, nếu đại diện thần giáo tham gia Quy Linh đại hội cũng có thể giết tiến ba vị trí đầu, thần giáo sẽ có trọng thưởng!

- Nhớ kỹ là trọng thưởng, trọng thưởng ngay cả lão phu nhìn cũng phải đỏ mắt!

Lần nữa thần hồn truyền âm của Điền Quý Chương vang lên trong đầu Diệp Chân.

- Trọng thưởng? Trận thế càng kinh người?

Diệp Chân trầm tư nghĩ tới vấn đề này.

...

Một khắc đồng hồ sau đó, nguyên khí thiên địa phía sau quang môn vòng xoáy Nhật Nguyệt thần đàn đột ngột nổi lên sóng gió kịch liệt, kịch liệt chấn động bên trong, một võ giả cũng cầm bảo kiếm, ngạo nghễ bước ra!

Tạo Hóa Chi Vương -