Chương 578 Một Chọi Mười Sáu
Thật ngông cuồng, Diệp Chân này đơn giản cuồng tới trời, quá không coi ai ra gì, Yến thủ tịch, lên, hung hăng giáo huấn hắn một trận, để hắn nhớ lâu một chút!
- Đây cũng quá không để chúng ta ở trong mắt, còn cùng tiến lên, Yến huynh, ngươi phát câu nói, chúng ta cùng tiến lên!
Trong thời gian ngắn, thủy triều dâng mãnh liệt, không chỉ có tổ võ giả thứ nhất bởi vì Diệp Chân tùy tiện mà phẫn nộ, ngay cả võ giả tổ thứ hai tổ thứ ba, cũng có chút không vừa mắt, đại đa số người, đều trực tiếp từ bỏ quan sát bản tổ luận võ, hướng về sân bãi tổ thứ nhất tụ tới.
- Hắn cuồng sao? Chờ các ngươi được chứng kiến, có lẽ không cho là như vậy nữa....
Trong đám người, Đổng Ngôn nỉ non một câu.
- Cùng tiến lên? Diệp Chân, ngươi cũng quá coi trọng chính mình!
Yến Tĩnh Thư đạt được đám người động viên cười lạnh.
- Đối phó ngươi một cái võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng, một mình ta là đủ, không cần cần dùng tới những người khác xuất thủ!
- Nói thật luôn luôn không có người tin tưởng....
- Khoác lác ai không biết nói, trước hết để cho Yến mỗ lĩnh giáo mấy tay cao chiêu lại nói khoác lác cũng không muộn!
Thi triển kiếm quyết, Yến Tĩnh Thư định xuất thủ công kích Diệp Chân.
Diệp Chân triệt để buồn bực, cái này đều không biện pháp thành công, khi đang chuẩn bị bất đắc dĩ ứng chiến, một thanh âm đột nhiên ngăn trở Yến Tĩnh Thư đang muốn động thủ.
- Yến thủ tịch, Diệp Chân đã nguyện ý, các ngươi sao không thành toàn cho hắn?
Thanh âm của Diêu Sâm đột nhiên vang lên.
- Thuận tiện cũng cho chúng ta mở mắt một chút, loại chuyện như một người chọi một đám, bản tọa thật gặp qua không nhiều!
Nghe vậy, con mắt Yến Tĩnh Thư đột ngột sáng ngời, kỳ thật, khi Diệp Chân đưa ra một chọi một đám, Yến Tĩnh Thư động đậy đáp ứng tâm tư, thế nhưng hắn kéo không xuống mặt mình.
Đây không phải rõ ràng thừa nhận hắn đánh không lại Diệp Chân?
Đương nhiên, đây cũng là chính Yến Tĩnh Thư lo lắng. Vô luận thành tích Diệp Chân xông ra Nhật Nguyệt thần đàn, hay Hoắc Minh nhận thua, đều cho thấy chiến lực của Diệp Chân cực kỳ không tầm thường.
Nếu hắn cùng Diệp Chân mạo muội đối chiến bị thua, vị trí thủ tịch này của hắn sẽ phải chắp tay tặng người.
Nhưng nếu mười người cùng tiến lên, nắm chắc mười phần!
Võ giả xếp hạng mười vị trí đầu Nguyệt Hoa đường bọn hắn tập hợp một chỗ, dù chiến với võ giả Chú Mạch cảnh nhị tam trọng cũng có thể, Yến Tĩnh Thư hắn không tin, một võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng còn có thể mạnh qua võ giả Chú Mạch cảnh nhị tam trọng?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng thật sự kéo không xuống cái mặt kia!
Nhưng hiện tại Phó giáo chủ Diêu Sâm lại làm cho hắn có bậc thang. Dù sao đây là đề nghị của Phó giáo chủ, hắn chỉ phục mệnh làm việc, cũng không có cái gì mất mặt.
- Diêu phó giáo chủ đã có mệnh, các huynh đệ, các ngươi còn chờ cái gì, mau lên hết đây, để cho chúng ta hảo hảo lĩnh giáo cao chiêu của Diệp Chân!
Yến Tĩnh Thư hướng về phía dưới đài quát to.
- Bài danh mười vị trí đầu một của Nhật Nguyệt thần đàn, toàn bộ đi lên!
- Ha ha, ta nhìn để toàn bộ lên có thể kích thích hơn một chút hay không?
Diêu Sâm lần nữa bổ sung một câu có chút không hảo ý.
- Ừm, không sai. Toàn bộ bên trên rất tốt!
Thanh âm Diệp Chân lại làm cho thần sắc Diêu Sâm trì trệ.
Một màn này để Điền Quý Chương lại động tâm tư, cảm giác thiếu người nợ không tốt, vừa rồi hắn mới trả Diệp Chân bốn mươi vạn trung phẩm Linh Tinh, cách trả hết nợ còn kém xa lắm nên lập tức động tâm tư.
- Lão Diêu, chúng ta lại đánh cược một lần không? Ta cũng cho ngươi cơ hội hồi vốn?
Điền Quý Chương nói.
Điền Quý Chương đề nghị để Diêu Sâm ngơ ngác một chút, bên trong ánh mắt có ý động trong tích tắc, không sai, đây đúng là một cơ hội hồi vốn cực kỳ tốt.
Nhưng sự tình khác thường thì sao.
Một chọi mười sáu, dưới tình huống bình thường, căn bản không thể nào thắng.
Nhưng không chỉ có Diệp Chân lòng tin tràn đầy, ngay cả Điền Quý Chương cũng lòng tin tràn đầy, cái này có vấn đề.
Thắng thua bốn mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh là việc nhỏ, nhưng nếu hắn lần nữa thua Điền Quý Chương nữa, vậy uy vọng những năm nay hắn tại vất vả tạo dựng bên trong thần giáo, chỉ sợ sẽ dao động.
- Ha ha, Diệp Chân một chọi mười sáu, đã đủ đặc sắc, chúng ta vẫn chuyên tâm nhìn luận võ đi!
Diêu Sâm lắc đầu.
- Lão hồ ly!
Điền Quý Chương thầm mắng một câu, cũng chỉ có thể coi như thôi. Chính như Diêu Sâm suy nghĩ, Điền Quý Chương cũng nghĩ không thông Diệp Chân ở đâu ra nhiều lực lượng như vậy, nhưng nhìn chung, hắn biết sự tích của Diệp Chân, chưa từng bắn tên không đích qua, tự nhiên mà vậy, Điền Quý Chương cũng có lòng tin đối với Diệp Chân.
Sưu sưu sưu sưu!
Bên trong tiếng quát của Diệp Chân, mười lăm võ giả khác tổ thứ nhất bay người lên đài, làm thành một vòng, vây quanh Diệp Chân bên trong.
Ngay cả Hoắc Minh lúc trước nhận thua cũng lần nữa lên lôi đài.
Dù sao văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, lúc trước Hoắc Minh nhận thua, đó là vì hắn chứng kiến thực lực cường đại của Diệp Chân, không nghĩ liều, muốn bảo tồn thực lực lấy được tốt hơn thành tích.
Nhưng Diệp Chân cuồng ngôn muốn một chọi mười sáu, hắn có một vạn cái không tin, tự nhiên muốn tham gia!
- Diệp Chân, một chọi mười sáu, ngươi không nên hối hận!
Đợi đám người đứng vững, Yến Tĩnh Thư quát nhẹ.
- Ngươi cảm thấy ta giống như đang hối hận?
Thân hình có chút trầm xuống, Tử Ngọc linh giáp tỏa ra ánh sáng lung linh đã bao trùm toàn thân Diệp Chân, hai tay khẽ quét, bày ra một tư thế đại chiến bát phương, Diệp Chân trầm giọng quát.
- Mời!
Cơ hồ là đồng thời, linh lực bàng bạc ba động đột ngột bay lên, linh quang quanh thân mười sáu võ giả Nguyệt Hoa đường bùng lên trên đài đoàn đoàn bao vây Diệp Chân, nháy mắt các loại hộ thể linh cương, linh giáp nổi lên bên ngoài thân, các loại quang hoa vũ khí đồng thời chỉ hướng Diệp Chân.
Nhưng tất cả mọi người cũng không có vội vã xuất thủ, mà nhìn về phía thủ tịch Yến Tĩnh Thư.
- Diệp Chân, ngươi xuất thủ trước đi! Ta sợ chúng ta đồng thời xuất thủ, ngươi không có bất kỳ cơ hội gì!
Yến Tĩnh Thư quát.
- Vẫn cùng nhau đi, nếu ta xuất thủ trước, ta sợ các ngươi không có cơ hội xuất thủ!
- Cuồng vọng!
- Quá tùy tiện!
- Xuất thủ!
Bên trong tiếng hét phẫn nộ, linh lực bàng bạc đột ngột nổ lên, hoặc kiếm cương, hoặc đao cương, hoặc mũi thương hoặc hỏa ảnh cơ hồ đồng thời, mười sáu đạo quang hoa giống như mười sáu con giao long đánh phía Diệp Chân.
Cũng ở trong nháy mắt này, tất cả mọi người nín thở, ngay cả Điền Quý Chương, Diêu Sâm, Phong Khinh Nguyệt, Đồ Đức, Kỷ Nguyên Tú những cao thủ Chú Mạch cảnh cũng không ngoại lệ.
Từng người nín thở, cẩn thận nhìn chằm chằm lôi đài tỷ võ, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết gì, lôi đài tỷ võ về phần số hai, số ba đã triệt để ngừng đánh nhau, toàn bộ đều nhìn về trận luận võ này.
Oanh!
Mười sáu đạo quang hoa lập tức cùng nhau đánh vào vị trí chỗ trung tâm nhất của Diệp Chân. Mười sáu đạo quang hoa phân thuộc thuộc tính linh lực khác biệt, linh lực phức tạp đụng vào nhau, Ngũ Hành linh lực hỗn tạp, lập tức đưa tới bạo tạc kịch liệt.
Thanh âm ầm ầm vang lên không ngừng, một đợt lại một đợt sóng xung kích tứ tán mà ra, dải đất trung tâm lập tức bị hào quang chói mắt bao bọc. Toàn bộ diễn võ trường vì vậy mà rung động dữ dội.
- Sẽ không cứ như vậy xong chứ....
Võ giả tổ thứ hai cùng tổ thứ ba nhìn vị trí trung tâm bạo liệt không ngừng, có chút thất vọng, có chút bận tâm, lúc này, đã không nhìn thấy thanh âm Diệp Chân.
Nhưng không đồng dạng chính là, các võ giả Chú Mạch cảnh xung quanh lôi đài tỷ võ quan chiến như Điền Quý Chương, Diêu Sâm, Phong Khinh Nguyệt, Kỷ Nguyên Tú, lại đồng thời ngửa đầu nhìn về phía thiên không, thần sắc vô cùng ngoài ý muốn.
Thậm chí, Nhị Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ Trần Trường Hưng còn kinh hô một tiếng.
- Tốc độ thật nhanh!
- Hưu!
Cũng cùng một giây, bên trong tiếng rít, một ấn tỷ màu tím đột ngột quay tròn từ trên trời giáng xuống mang theo khí thế kinh khủng không tên ép xuống đỉnh đầu mọi người.
- Ở nơi đó!
Có người lập tức từ bạo tạc trên không thấy được tìm được thân ảnh Diệp Chân.
- Giết!
Một tiếng quát nhẹ, Yến Tĩnh Thư cùng bảy võ giả hai bên hắn lập tức phóng lên tận trời, kiếm quang đao cương ra hết. Đánh phía Tử Ngọc Ấn, ý đồ đánh nát Tử
Ngọc Ấn của Diệp Chân. Cùng thời khắc đó, tám tên võ giả khác từ một bên khác phóng lên, vòng qua bạo tạc ở trung tâm đánh úp về phía phía sau Diệp Chân!
Tám đạo công kích vô cùng lăng lệ đồng thời đánh đến Tử Ngọc Ấn đang chụp xuống!
- Trấn áp!
Hai chữ này vừa ra miệng, Tử Ngọc Ấn đang chụp xuống đột ngột ngưng tụ. Sương mù quang hoa lập tức tràn ra, một loại cảm giác vô cùng ngưng trọng đột ngột hiển hiện từ Tử Ngọc Ấn.
Trong cảm giác của mọi người, lúc này Tử Ngọc Ấn phảng phất như không phải một tiểu ấn, mà là một tòa núi lớn, đại sơn có thể trấn áp mọi thứ!
Phốc phốc phốc!
Vỡ nát trước nhất là Thương Hải kiếm cương Yến Tĩnh Thư vẫn lấy làm kiêu ngạo, sau đó là Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh, tất cả công kíc phóng tới Tử Ngọc Ấn bị Tử Ngọc Ấn trấn áp, tan rã giống như băng tuyết!
Nháy mắt tan rã, Tử Ngọc Ấn thuận thế chìm xuống!
- Bạo!
Oanh!
Chùm sáng màu tím đột ngột giống như thái dương bộc phát ra bên trên lôi đài tỷ võ, vô cùng chói mắt.
- Không tốt!
- Chỉ sợ có người muốn bị thương!
Điền Quý Chương kinh hô một tiếng, thần sắc khiếp sợ không thôi, không chỉ có Điền Quý Chương, các cường giả Chú Mạch cảnh ở đây, đều mặt lộ vẻ kinh hãi, ngay cả trưởng lão Đồ Đức cũng giật mình.
- Uy lực của tiểu ấn màu tím sợ là đã có thể so sánh cùng thần thông võ kỹ?
Sau khi dẫn bạo Tử Ngọc Ấn, Diệp Chân cũng không quay đầu lại phóng ra một bước, cũng không thấy động tác làm sao, nhưng tốc độ hắn lại nhanh như bôn lôi.
Hưu hưu hưu hưu!
Cơ hồ mất nháy thân hình Diệp Chân biến mắt, công kích từ tám tên võ giả một bên khác đánh tới đã đánh vào vị trí Diệp Chân vừa rồi.
- Đuổi!
Hoắc Minh hét lớn một tiếng, mang theo bảy võ giả đột ngột mà hiện hình quạt hướng về Diệp Chân bọc đánh, xa xa, đao cương kiếm cương dài trăm thước giống như sao băng đuổi theo Diệp Chân!
Hưu!
Một Tử Ngọc Ấn mang theo tiếng xé gió đột ngột nghênh đón một đoàn người Hoắc Minh, Hoắc Minh thấy thế hoảng hốt.
- Cẩn thận!
Trong lúc nhất thời, tám tên võ giả đang truy kích biến sắc, thân hình khẽ chuyển, định tránh đi ấn tỷ màu tím này.
- Bạo.... Trấn áp!
Chữ bạo ra khỏi miệng, tâm niệm Diệp Chân động, đột ngột thay đổi chủ ý, thần niệm khẽ động, lập tức điều khiển Tử Ngọc Ấn vốn muốn nổ tung biến thành trấn áp.
Uy lực Tử Ngọc Ấn quá mức bá đạo, nếu trực tiếp nổ tung, chỉ sợ có nhân mạng!
Mặc dù Hoắc Minh thấy sớm nhất, nhưng hắn ở vào trung tâm nhất, còn không có tránh đi, bao quát hắn ở bên trong, bốn võ giả khác bị lực trường Tử Ngọc Ấn bao lại tại chỗ, bị Tử Ngọc Ấn trấn áp, bốn võ giả giống như sao băng từ không trung rơi xuống, trên người giống như đang đè ép một tòa núi lớn!
- Bạo!
Đồng thời, một chữ bạo đột ngột truyền vào đến trong tai Hoắc Minh để Hoắc Minh hồn phi phách tán.
Tử Ngọc Ấn đầu tiên trấn áp công kích của tám người Yến Tĩnh Thư, có chỗ suy yếu rồi sau đó trực tiếp nổ tung.
Nhưng coi như như thế, vẫn có sáu người tại chỗ thổ huyết, người có thương thế nặng nhất đã thương đến nội phủ, chỉ có Yến Tĩnh Thư cùng Trịnh Linh không thổ huyết, nhưng nhìn bộ dáng kia, cũng tuyệt đối cũng không khá hơn.
Đối phó tám người đều kinh khủng như vậy, vẫn là do sau khi trấn áp toàn lực công kích của tám người, lực lượng đã suy yếu.
Bây giờ chỉ nhằm vào bốn người bọn họ....
Lòng Hoắc Minh đột nhiên hung hăng chìm xuống dưới đáy cốc.
Tạo Hóa Chi Vương -