← Quay lại trang sách

Chương 579 Chúng Ta Nhận Thua

Mặc dù trái tim giống như rơi vào vực sâu không đáy, lâm vào tuyệt vọng, nhưng nếu khoanh tay chịu chết, Hoắc Minh không thể trưởng thành thành cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, càng không thể nào tiến vào Nguyệt Hoa đường của Nhật Nguyệt thần giáo.

Trong thời khắc tuyệt vọng, Hoắc Minh phát điên thúc ép linh lực trong đan điền, linh lực trong đan điền bắn ra phun lên bên ngoài thân thể, nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng linh lực rào chắn cực kỳ nặng nề.

Không chỉ như thế, lực lượng thần hồn bàng bạc của Hoắc Minh cũng điên cuồng chuyển động, ngưng kết trên đỉnh đầu thành một tầng lại một tầng lực lượng thần hồn bích chướng vô hình.

Hai tay nhanh như tia chớp chống đỡ, mang theo linh lực rào chắn dày dặn, che chở đỉnh đầu.

Trong giây phút sinh tử tuyệt vọng, Hoắc Minh đã chọn sự lựa chọn sáng suốt nhất, mệnh luôn luôn quan trọng hơn thân thể, hi sinh hai tay tốt hơn nhiều so với mất mạng.

Hoắc Minh tin tưởng, có hai tay bảo vệ trên đỉnh đầu, đầu không có việc gì, mạng của hắn trên cơ bản có thể được bảo vệ.

Hai tay che chở điểm yếu, đồng thời Hoắc Minh rất tự nhiên ngưỡng cổ lên xem phía trên. Xem một cái liền sửng sốt ngẩn người!

Hắn đột nhiên phát hiện, sự tình cũng không kinh khủng giống như trong tưởng tượng của hắn, bởi vì ấn tỷ màu tím nguyên bản đuổi sát cách đỉnh đầu hắn chỉ có ba bốn mét, đột nhiên lơ lửng giữa không trung.

Mà thân thể của hắn, còn đang rơi xuống.

Một sát na này liền để khoảng cách giữa hai bên kéo ra hơn hai mươi mét.

Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Minh, ấn tỷ màu tím bạo thành một đoàn ánh sáng tím, ánh sáng màu tím đột ngột bắn ra.

Xoẹt!

Hoắc Minh chỉ cảm thấy toàn bộ trước mắt lóe thành màu tím. Ngay sau đó, giống như bị một thanh búa lớn đánh vào đầu, toàn thân kịch liệt đau nhức, rào chắn thần hồn vô hình trên đỉnh đầu vỡ vụn trong nháy mắt. Mà linh lực rào chắn dày dặn chồng chất ở bên ngoài thân thể, trước mặt ánh sáng màu tím này, giống như nước nóng dội vào tuyết, cấp tốc tan rã.

Lạch cạch!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng bạo liệt vang lên, hộ thể linh giáp bên ngoài thân thể

Hoắc Minh liền bị phá nát. Sau đó, Hoắc Minh nghe thấy âm thanh xương ngón tay của mình bị vỡ vụn.

Phía dưới lôi đài tỉ võ, ngoại trừ mấy vị cường giả Chú Mạch cảnh có nhãn lực cực kỳ cao minh, tất cả võ giả của Nguyệt Hoa đường đều cực kỳ lo lắng nhìn về phía một đoàn ánh sáng tím nổ tung, lo lắng sinh tử của bốn người bên trong phạm vi ánh sáng tím!

Phanh phanh phanh phanh!

Ánh sáng tím tán đi, bốn đạo thân hình giống như những cọc gỗ bị đóng sâu vào mặt đất. Đá vụn văng khắp nơi, bốn thân hình máu thịt be bét, cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Đặc biệt là Hoắc Minh ở chính giữa, da thịt của hai bàn tay giống như bị lột ra, lộ ra xương trắng bệch, bộ dáng cực thảm thiết.

Nhưng trong nháy mắt Hoắc Minh rơi xuống đất khiếp sợ, sau đó khi nhìn lên phương hướng Diệp Chân trên bầu trời, vậy mà lộ ra vẻ cảm kích.

Không sai.

Là cảm kích.

Không chỉ Hoắc Minh, hai võ giả khác cũng trong cùng một thời gian nhìn về phía Diệp Chân trên bầu trời, lộ ra vẻ mặt cảm kích.

Bởi vì bọn họ đều phát hiện ấn tỷ màu tím lơ lửng trên không.

Cũng chính là một sát na kia, ấn đường của bọn họ đã cách xa ánh sáng màu tím hơn hai mươi mét. Hoàn toàn rời đi phạm vi có lực sát thương lớn nhất khi ấn tỷ màu tím nổ tung.

Tính ra, bọn hắn hẳn là bị dư uy lực lượng khi ấn tỷ màu tím nổ tung, hoặc nói vòng ngoài dư uy gây trọng thương, bởi vì dù là dư uy cũng rất dễ dàng phá vỡ tầng tầng phòng ngự của bọn hắn, hơn nữa khiến cho bọn hắn trọng thương, nhất là Hoắc Minh.

Bây giờ nghĩ lại lúc ấy, nếu không phải ấn tỷ màu tím dừng lại lơ lửng trên không một sát na, lúc này bọn hắn khả năng đã biến thành một đống thịt nhão.

Có thể làm cho ấn tỷ màu tím lăng không lơ lửng, dĩ nhiên chỉ có Diệp Chân.

Nói một cách khác, trong lòng Diệp Chân còn có thiện niệm, bọn hắn mới còn sống.

Đặc biệt là Hoắc Minh. Nghĩ lúc đó hắn định dùng hai tay đổi mệnh, hiện tại xem ra, ý nghĩ của hắn ngây thơ cỡ nào.

Nếu không phải Diệp Chân cố ý nhường, tha một mạng cho bọn hắn, nếu ở trung tâm nổ tung của ấn tỷ màu tím, đừng nói hai tay, dù hắn bỏ đi hai chân, cũng không giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Bởi vậy, có thể thấy được Hoắc Minh cảm kích Diệp Chân ra sao.

Nhưng vừa mới cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Chân, Hoắc Minh liền sắc mặt đại biến, ngay cả thương thế của bản thân cũng không đoái hoài tới, hướng về phía Diệp Chân trên bầu trời rống lớn một câu.

- Cẩn thận!

Trên bầu trời, sau lưng Diệp Chân, một đạo kiếm cương màu xanh thô to như thùng nước, như rắn nước phập phồng xông về hướng Diệp Chân, những nơi đi qua, chấn động khiến cho không khí đều tan ra như gợn nước.

Kiếm thế kinh người như thế, Diệp Chân tự nhiên thấy được, vặn người ứng đối.

Nhưng mà Hoắc Minh kinh hô lại không phải bởi vì cái này, mà là thời khắc Diệp Chân quay người, một đạo lưu quang như tia chớp đánh về phía Diệp Chân, bên trong lưu quang, ẩn hiện kim quang.

Hoắc Minh nhận ra, đó là Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh. Trong đó chứa mười ba trọng lực đạo, đánh vào trên thân người, mười ba trọng lực đạo giống như thủy triều một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, vô cùng bá đạo, người trúng chưởng lập tức bị thương.

Dù thủ tịch trước đây Yến Tĩnh Thư cũng không dám đón đỡ Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh. Dựa theo tình hình lúc này, Diệp Chân đang bận ứng phó sát chiêu của Yến Tĩnh Thư, tất nhiên sẽ trúng Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh Diệp Chân, trúng chưởng thì tất nhiên sẽ bị trọng thương, Hoắc Minh mới kêu lên nhắc nhở.

Đám võ giả quan chiến vừa mới còn đang chấn kinh bởi uy lực kinh khủng của ấn tỷ màu tím của Diệp Chân, lúc này bị một tiếng kinh hô của Hoắc Minh hấp dẫn lực chú ý.

- Trúng Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh, lần này, Diệp Chân xong đời rồi?

Rất nhiều người đều hiện lên ý nghĩ như vậy, ngay cả Phong Khinh Nguyệt và Điền Quý Chương cũng nhíu lông mày.

Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh, bọn họ đều biết đến, một môn võ kỹ phi thường lợi hại, uy lực có thể so với thần thông võ kỹ. Mặc dù lợi hại thì lợi hại, không có người nào trong Nguyệt Hoa đường dám tiếp Kim Mai chưởng ấn của nàng, nhưng Trịnh Linh chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, không cách nào trở thành thủ tịch.

Võ giả cũng không phải có lực công kích cường đại liền có thể thành cường giả.

Một võ giả cường đại, phải có các loại năng lực công kích, năng lực phòng ngự, tốc độ đều mạnh, mới có thể trở thành cường giả chân chính.

Đây chính là lo lắng của Phong Khinh Nguyệt và Điền Quý Chương. Bọn hắn lo lắng Diệp Chân cùng với Trịnh Linh, hai người bọn họ đều có năng lực công kích cực kỳ cường đại, nhưng mà phương diện phòng ngự thì không được tốt lắm, một khi trúng chiêu liền xong đời.

Trên bầu trời, Diệp Chân có phạm vi Linh giác rộng tới ngàn mét, khi xoay người trong nháy mắt, phát hiện Trịnh Linh đang cấp tốc công kích từ phía sau. Trong mấy tháng này, không chỉ tu vi Diệp Chân có chỗ đột phá, tu luyện Luyện Hồn Bí Lục cũng từ đệ nhất trọng tăng lên tới đệ nhị trọng. Tương ứng, tu vi thần hồn của Diệp Chân cũng từ thần hồn ngũ trọng tăng lên tới thần hồn ngũ trọng đỉnh phong.

Phát hiện Trịnh Linh đánh lén phía sau, lại nhìn Yến Tĩnh Thư chính diện công kích, trong mắt Diệp Chân, đột nhiên xuất hiện một tia khinh miệt.

Không sai, là khinh miệt!

Trong lòng bàn tay, đột ngột lấp lóe lôi quang!

Ầm ầm!

Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi đen nhánh đột ngột bay ra từ trong lòng bàn tay Diệp Chân. Chớp mắt đánh vào trên đầu Yến Tĩnh Thư.

Kinh Hồn Thiên Lôi ngay cả Chú Mạch cảnh cường giả đều có thể trọng thương, chớ nói chi Yến Tĩnh Thư chỉ có Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Uỳnh Ầm!

Lôi quang như nước đổ ập tới, hộ thể linh giáp bên ngoài thân thể Yến Tĩnh Thư lập tức vỡ vụn. Điện quang đánh vào thân thể, Yến Tĩnh Thư phát ra một tiếng kêu thảm khó mà ức chế, thân hình như bị động kinh điên cuồng run run co quắp.

Không có lực lượng thần hồn chủ đạo, kiếm cương uy lực kinh người của Yến Tĩnh Thư dần dần tiêu tán trong không khí. Yến Tĩnh Thư co quắp rơi xuống mặt đất.

Hít!

Âm thanh hít hơi sâu đột ngột vang lên.

Ai cũng nghĩ không ra, Diệp Chân vậy mà nhẹ nhõm giải quyết Yến Tĩnh Thư như thế. Một chiêu, chỉ cần một chiêu liền triệt để giải quyết Yến Tĩnh Thư. Hơn nữa, tốc độ giải quyết cực nhanh, Diệp Chân còn có thời gian thong dong quay người ứng đối Trịnh Linh đang đánh lén từ phía sau.

Nhưng khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là, sau khi Diệp Chân dùng một chiêu giải quyết Yến Tĩnh Thư, vậy mà lăng không đứng ngạo nghễ ngay tại chỗ, không quay người lại, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Yến Tĩnh Thư rơi xuống từ không trung, không có bất kỳ cử động gì để ứng đối Trịnh Linh đánh lén sau lưng.

Tất cả võ giả quan chiến trên mặt đất cũng choáng váng.

Vốn dĩ Diệp Chân nên quay người ứng đối Trịnh Linh, đứng tại chỗ bất động có ý gì?

Một màn này khiến cho ngay cả Trịnh Linh đánh lén đằng sau cũng có chút ngạc nhiên.

Chỉ là, cơ hội công kích chỉ chớp mắt là qua.

Cũng ở thời khắc mọi người đang kinh ngạc, Kim Mai chưởng ấn lóe ra kim sắc quang hoa của Trịnh Linh bỗng nhiên ấn vào điểm yếu đằng sau lưng Diệp Chân.

Thấy một màn như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người nín thở.

Ngay cả Phong Khinh Nguyệt, hô hấp cũng đột ngột ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tia lo lắng. Kể cả Điền Quý Chương, Diêu Sâm, thậm chí Hình đường trưởng lão Đồ Đức cũng nín thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm một màn này.

Chẳng qua là ánh mắt của mọi người không giống nhau.

Phong Khinh Nguyệt, Điền Quý Chương là lo lắng, Diêu Sâm là chờ mong. Ánh mắt Hình đường trưởng lão Đồ Đức thì chỉ là một loại thuần túy muốn biết kết quả.

Ầm!

Kim Mai chưởng ấn trùng điệp đánh vào sau lưng Diệp Chân. Kim sắc quang hoa bỗng nhiên bộc phát ra. Sau đó, Trịnh Linh liền mở to hai mắt nhìn, lộ ra thần sắc khó có thể tin.

- Sao có khả năng?

Đám người liền thấy được Tử Ngọc linh giáp bao trùm bên ngoài thân thể Diệp Chân, nhẹ nhàng ba động một chút, Kim Mai chưởng ấn uy lực vô cùng của Trịnh Linh liền biến mất.

Đừng nói trọng thương Diệp Chân, ngay cả hộ thể linh giáp của Diệp Chân cũng không công phá được.

Ngạc nhiên vô cùng, Trịnh Linh dùng một loại ánh mắt không thể tin tưởng nhìn về phía tay phải của mình. Tình huống này, để cho nàng có chút hoài nghi, chính mình vừa rồi đánh ra đến cùng có phải Kim Mai chưởng ấn uy lực vô cùng hay không?

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân như gió lốc xoay người, một linh lực hình cục gạch dày cộp liền đập vào đầu Trịnh Linh, trực tiếp đánh trúng.

Trịnh Linh ngay cả hừ đều không hừ ra một tiếng, con mắt đảo một vòng, giống như cá chết từ không trung rơi xuống.

Bị Diệp Chân trực tiếp đánh hôn mê.

Đánh ngã Trịnh Linh, cũng không đại biểu cuộc chiến đấu này kết thúc. Bốn võ giả của tổ thứ nhất vừa mới bị Tử Ngọc Ấn của Diệp Chân dọa đến chạy tứ tán, né ra cũng thành công né, một lần nữa quay người xông về Diệp Chân.

Chỉ là, bọn hắn vừa mới quay người xông tới liền thấy một màn Diệp Chân dễ dàng đánh ngã Yến Tĩnh Thư cùng Trịnh Linh.

Nhất là một màn Diệp Chân trực tiếp trúng một Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh mà ngay cả hộ thể linh giáp cũng không vỡ vụn, trực tiếp sợ ngây người.

Sau đó, đến lúc Diệp Chân quay người tiếp đón bọn hắn, bốn người liếc nhau, cùng nhau lộ ra một nụ cười khổ.

- Chúng ta nhận thua!

Bốn người thậm chí ngay cả tâm tư cùng Diệp Chân liều một trận cũng không có, trực tiếp rơi xuống đất nhận thua.

Ngẫm lại cũng thế, Diệp Chân có thể chống đỡ Kim Mai chưởng ấn của Trịnh Linh mà lông tóc không thương, bọn hắn cùng lúc tấn công còn có thể như thế nào?

Sợ là dù Diệp Chân đứng đấy bất động, bọn hắn cũng không làm gì được Diệp Chân, thậm chí ngay cả hộ thể linh giáp của Diệp Chân cũng không đánh tan được.

Chiến đấu như vậy, còn có ý nghĩa gì.

Sau khi bốn người cùng kêu lên nhận thua, toàn bộ diễn võ trường liền yên tĩnh, không được nghe một tia thanh âm. Tất cả mọi người, bao quát mấy vị cường giả

Chú Mạch cảnh đều mắt trợn tròn giật mình nhìn một màn này.

À, thanh âm duy nhất chính là tiếng kêu thảm thiết của Yến Tĩnh Thư đang ở cách đó không xa run rẩy co giật....