Chương 584 Bí Mật Của Nhật Nguyệt Thần Đàn
Như vậy.... Nhất định sẽ....
- Không tệ....
- Ừm.... Tiêu Hy, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện ngươi có chút trí tuệ, nghĩ ra được một diệu kế. Chẳng qua, kế hoạch này của ngươi, nơi này, vẫn phải hơi sửa chữa một chút, thay vì một nhà, không bằng hai nhà cùng đến!
- Phu nhân cao minh!
- Còn có, chuyện này, không thích hợp ngươi tự mình đi xử lý! Dù sao ngươi cũng có chức vị cao trong thần giáo, vạn nhất khiến cho người khác nhận ra.....
- Phu nhân, ý của ngươi là?
- Để Lưu Hồng đi làm! Hơn nữa dù Lưu Hồng cũng phải dịch dung, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận!
Thương nghị xong, giọng nói của Vu Hàn Tinh và Tiêu Hy to thêm mấy phần, Diệp Chân lại lo lắng không thôi.
Dựa theo Diệp Chân nghe được đôi câu vài lời, hai người đặt ra độc kế này hình như vô cùng lợi hại, nhất là Tiêu Hy, đối với việc dùng độc kế này để đối phó Diệp Chân, hình như tự tin gấp trăm lần!
Thế nhưng sau khi lập kế hoạch xong thì không nói gì thêm nữa!
- Phu nhân, sự kiện này để Lưu Hồng ngày mai đi làm?
Tiêu Hy hỏi.
- Không, càng nhanh càng tốt! Đi làm ngay trong đêm nay, dù sao bên kia phát động cũng cần thời gian! Hơn nữa, chậm một ngày, tiểu tử Diệp Chân kia bây giờ đã có thanh danh, nói không chừng sẽ có tạo hóa gì.
Vu Hàn Tinh nói.
- Tốt!
Sau khi đáp lời, Tiêu Hy vung tay lên, gọi Lưu Hồng đang cảnh giới ở phương xa, thì thầm giao phó một phen, lần nữa khiến cho Diệp Chân sốt ruột đến mức gãi đầu bứt tai, nhưng lại không thể làm gì.
- Phu nhân, đã giao phó tốt, đêm....
- Cứ như vậy! Lưu Hồng, đêm nay việc này, cần phải cẩn thận! Làm xong, bản tọa tuyệt đối không thiếu chỗ tốt cho ngươi!
- Phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định cực kỳ cẩn thận!
Thanh âm trầm thấp của Lưu Hồng vang lên.
Sau đó liền vang lên thanh âm kình phong phá không. Hình như ba người đã đi xa.
Nhưng Diệp Chân vẫn đứng yên như cũ, không dám nhúc nhích.
Bây giờ Diệp Chân dựa vào Bách Biến Thiên Ảnh Y ẩn giấu khí tức cùng thân hình.
Hơn nữa Bách Biến Thiên Ảnh Y trời sinh có thể ngăn cách lực lượng thần hồn, nếu không, cũng sẽ không không bị phát hiện trong khi bị bốn vị thủ vệ thần đàn tra quét.
Diệp Chân không thả Linh giác ra, cũng không dám thả ra. Cho nên Diệp Chân cũng vô pháp xác định ba người rốt cuộc đã rời đi hay chưa. Trên giang hồ thường có thủ đoạn cố ý rời đi rồi lại trở về để kiểm tra có người núp ở gần hay không, Diệp Chân cũng đã được chứng kiến. Lúc này, Diệp Chân tuyệt đối không dám tùy tiện hiện thân.
Nhưng Diệp Chân sốt ruột.
Nghe Tiêu Hy cùng Vu Hàn Tinh, mấu chốt của kế hoạch đối phó hắn, lúc này toàn bộ trên người Lưu Hồng, trăm phần trăm có thể diệt trừ Diệp Chân! Ngay cả Vu Hàn Tinh loại độc phụ này đều nói độc kế tuyệt diệu, Diệp Chân không thể không lo lắng.
Nếu có thể, Diệp Chân muốn nửa đường chặn lại Lưu Hồng, tìm cách hiểu rõ Vu Hàn Tinh rốt cuộc an bài độc kế gì.
Nếu không, nói không chừng Diệp Chân thực sự phải trốn vào trong viện của Phong Khinh Nguyệt.
Thế nhưng, Diệp Chân hiện tại lại không dám tùy tiện hiện thân.
Đang sốt ruột, Diệp Chân chợt nghĩ đến Tiểu Miêu ở trong ngực đã bởi vì bị đè ép mà thu nhỏ kích thước tới chừng nửa bàn tay.
Trước đây Diệp Chân đuổi theo từ trong nội viện, Tiểu Miêu cũng lập tức đuổi theo. Chẳng qua bởi vì Lưu Hồng dẫn dụ Diệp Chân một mực chạy vội trên mặt đất, Diệp Chân không cần dùng Tiểu Miêu.
Hiện tại, lại có thể phát huy tác dụng, chỉ là có chút mạo hiểm.
Mặc dù sau khi Tiểu Miêu thi triển bí thuật Càn Khôn Như Ý, lực lượng ba động quanh thân cũng sẽ tùy theo thu nhỏ đến cực hạn, không dễ bị phát hiện, nhưng vẫn có trình độ nguy hiểm nhất định.
Nhưng nói đi nói lại thì làm gì có việc nào không có nguy hiểm?
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân cẩn thận dặn dò Tiểu Miêu một tiếng, tiểu Miêu đã thu nhỏ đến chừng nửa bàn tay tựa như một con chuột chui ra từ trong cổ áo của Diệp Chân, lặng yên không tiếng động bò hướng trong bóng râm dưới tường ngoại viện của thần đàn.
Một đôi cánh nhỏ đến cực hạn khe khẽ rung lên, một đám mây liền vô thanh vô tức bay tới, bọc lại thân thể Tiểu Miêu.
Dưới ánh trăng, một đoàn vân khí phiêu hốt bay lên. Bởi vì tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo xây ở giữa sườn núi, hơn nữa lúc này lại đúng vào đêm khuya, sương mù vân khí rất nhiều, cho nên một đoàn vân khí phiêu hốt mà lên không đáng chú ý chút nào, trong chớp mắt đã sáp nhập vào tầng mây trên không trung.
Trên tầng mây trong không trung, điện mang trong mắt hổ lớn chừng hạt gạo bắn ra bốn phía, phân biệt một phen liền hướng về một bóng người trên mặt đất chậm rãi đuổi theo.
Bóng người kia đi cũng không quá nhanh, cho nên Tiểu Miêu đuổi theo cũng có chút nhẹ nhõm.
Trên mặt đất, Diệp Chân vẫn như cũ kiên nhẫn ẩn ở trong bóng râm, nhưng lại bắt đầu nhẹ nhàng quay lại thân thể. Tốc độ xoay người của Diệp Chân phi thường chậm rãi, giống như động tác quay chậm, lo sợ gây nên bất kỳ động tĩnh gì.
Trọn vẹn tiêu tốn nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân mới chậm rãi quay đầu dùng ánh mắt quan sát bốn phương tám hướng kể cả thiên không một lần, lại thêm con mắt quan sát của Tiểu Miêu vừa rồi, Diệp Chân mới xác nhận không có mai phụcliền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vẫn rất cẩn thận!
Dù sao, ở phạm vi xung quanh hơn mười dặm có bốn cường giả thực lực kinh khủng ước chừng Chú Mạch cảnh lục trọng, Diệp Chân nghĩ không cẩn thận cũng không được.
Nhưng đúng lúc thân hình Diệp Chân muốn động đậy, con mắt Diệp Chân đột ngột trợn trừng, lộ ra một loại ánh mắt khó có thể tin.
Vừa rồi ngoài cửa lớn Nhật Nguyệt thần đàn còn không có một bóng người, đột nhiên có thêm một bóng người màu đen bồng bềnh mơ hồ.
Bóng người màu đen này như gió như khói, đang từ từ trôi hướng ngoài cửa lớn Nhật Nguyệt thần đàn, cách vị trí của bốn tên thủ vệ thần đàn không đủ một dặm.
Thế nhưng, bên trong ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn, vẫn không có động tĩnh.
Cơ hồ cùng lúc vô cùng chấn động, Diệp Chân không chút do dự cúi đầu, khép chặt con mắt, ngừng hô hấp ở miệng mũi.
Cũng đúng lúc Diệp Chân cúi đầu trong nháy mắt, đạo bóng người như khói như ảo đột ngột quay đầu nhìn về phía vị trí của Diệp Chân. Một đôi con ngươi sâu thẳm như biển, vậy mà trực tiếp nổ bắn ra như thần quang hữu hình, hơn nữa dài đến mười trượng!
Hiển nhiên, người này cảm ứng được ánh mắt của Diệp Chân!
Hình như cố kỵ cái gì, trong mắt bóng người kia nổ bắn ra thần quang chợt bắn lại lập tức thu lại, nhìn qua nhìn lại hai lần chỗ vị trí của Diệp Chân, không phát hiện bất kỳ thứ gì, lúc này mới chậm rãi quay đầu, lần nữa lướt hướng về cửa lớn của ngoại viện Nhật Nguyệt thần đàn.
Diệp Chân đứng trong bóng tối ở góc tường, mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền ào ào túa ra, dính vào Bách Biến Thiên Ảnh Y, dính nhớp khiến Diệp Chân cảm thấy khó chịu. Nhưng càng làm cho Diệp Chân kinh hãi, lại là ánh mắt của bóng người kia.
Ánh mắt kia kinh khủng, quả thực là trong cuộc đời Diệp Chân hiếm thấy.
Ánh mắt của người kia lại như có thực chất quét đến người Diệp Chân, giống như máy cày xới đất, trực tiếp có thể làm cho Diệp Chân cảm giác được thống khổ.
Đây chỉ là ánh mắt!
Một ánh mắt đã có thể khiến cho nhục thân của Diệp Chân cảm thấy thống khổ!
Dù đối mặt với trưởng lão Đồ Đức có tu vi Chú Mạch cảnh thất trọng, Diệp Chân cũng không có loại cảm giác này! Mà trong đại đa số tình huống, Chú Mạch cảnh thất trọng võ giả chính là Chú Mạch cảnh đỉnh phong!
Vương giả Khai Phủ cảnh!
Diệp Chân cảm giác bóng người vừa rồi tám chín phần mười là một vị vương giả
Khai Phủ cảnh!
Sau khi chấn kinh, Diệp Chân lại đối với tác dụng thần diệu của Bách Biến Thiên Ảnh Y cảm thấy cực kỳ kinh hỉ!
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của Vương giả Khai Phủ cảnh, vậy mà Diệp Chân không có bị phát hiện, không thể không nói Bách Biến Thiên Ảnh Y vô cùng thần kỳ.
Cảm giác được ánh mắt kia rời đi, Diệp Chân mới cực kỳ chậm rãi nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn về phía phương hướng của lão giả.
Sở dĩ xác nhận là lão giả, bởi vì vừa rồi Diệp Chân loáng thoáng thấy được một sợi tóc trắng.
Sau đó, Diệp Chân liền thấy một màn cực kỳ quỷ dị!
Thân hình của lão giả kia phiêu hốt như khói đến gần cửa lớn ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn, tựa như muốn xuyên qua cửa. Trong nháy mắt tới gần, một tia quang hoa màu đỏ đột ngột bắn ra từ trên cửa chính ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn.
Đây hẳn là trận pháp bảo vệ ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn bị khởi động.
Nhưng chỗ kinh khủng là lão giả kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay nhấn một cái, một tia quang hoa màu đỏ vừa mới bắn ra liền biến mất vô tung vô ảnh, cửa lớn ngoại viện cũng quay về bình tĩnh.
Thân hình lóe lên, lão giả kia vô thanh vô tức bay vào trong ngoại viện Nhật Nguyệt thần đàn.
Diệp Chân quan sát qua khóe mắt, lúc này hiện lên vẻ mặt như gặp quỷ!
Quang hoa màu đỏ trên cửa lớn ngoại viện kia, rõ ràng là báo động khi trận pháp bảo vệ bị khởi động, lại bị lão giả này nhẹ nhàng hủy đi! Hơn nữa, bốn tên thủ vệ thần đàn canh giữ ở bốn phương hướng quanh ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn lại không phát giác chút gì!
Lại có thể hủy đi trận pháp đã phát động. Đây là tu vi gì?
Đây là năng lực gì?
Loại năng lực này, nếu trước kia có người nói với Diệp Chân, Diệp Chân tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường, dù người này là Vương giả Khai Phủ cảnh cũng không thể làm ra loại sự tình vi phạm thường quy này.
Nhưng hiện tại Diệp Chân lại tận mắt chứng kiến!
Càng làm cho Diệp Chân khiếp sợ lại là bản thân việc này!
Nhật Nguyệt thần đàn chính là cấm địa của Nhật Nguyệt thần giáo, có tư cách tiến vào, giống như Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú như vậy, có khống chế ngọc phù có thể trực tiếp tiến vào Nhật Nguyệt thần đàn, làm sao có thể phát động trận pháp bảo vệ?
Nói một cách khác, lão giả này, là.... Kẻ trộm!
- Ta nên cảnh báo, hay không cảnh báo đây?
Sau khi chấn kinh, Diệp Chân cảm thấy rối rắm.
Chẳng qua, sau thời gian mấy hơi thở, Diệp Chân phát hiện, cảm xúc rối rắm này của hắn là dư thừa. Hiện tại hắn xuất hiện ở đây đều không thể giải thích, còn cảnh báo cái khỉ gì?
Hơn nữa, nhỡ đâu lão giả kia không phải kẻ trộm thì sao?
Nhưng mà bây giờ, những điều này đều không quan trọng.
Diệp Chân lúc này có một cái ý nghĩ rục rịch khác —— ngay cả Vương giả Khai Phủ cảnh đều muốn lén lẻn vào Nhật Nguyệt thần đàn, bên trong Nhật Nguyệt thần đàn, rốt cục cất giấu bí mật gì?
Diệp Chân đặc biệt tò mò!
Nhất là khi nhìn thấy lão giả thần bí vô cùng dễ dàng tiến vào bên trong ngoại viện của Nhật Nguyệt thần đàn, Diệp Chân liền có ý nghĩ thuận tiện đi theo sau lưng lão giả nhìn một chút. Dù sao có một vị lão giả thực lực kinh khủng như thế mở đường, nhất là trong tình huống Diệp Chân đã phát hiện Bách Biến Thiên Ảnh Y có thể ẩn tàng khí tức của bản thân trước mặt Vương giả Khai Phủ cảnh.
Chẳng qua Diệp Chân rất nhanh từ bỏ ý nghĩ này.
Khiến cho Diệp Chân bỏ đi ý niệm này đi là ánh mắt kinh khủng của lão giả kia!
Ánh mắt đều kinh khủng như vậy, Diệp Chân chắc chắn không làm được chim sẻ sau lưng bọ ngựa.
Hơn nữa, nơi lão giả kia có thể vượt qua, Diệp Chân hắn cũng không chắc chắn có thể vượt qua.
Tiêu phí khá nhiều khí lực, Diệp Chân rốt cục đè xuống lòng hiếu kỳ của chính mình, bỏ đi ý nghĩ này.
Trước mắt Diệp Chân vẫn phải vì an toàn chính mình mà phấn đấu.
- Không biết Tiểu Miêu theo dõi Lưu Hồng thế nào....
Hạ quyết tâm, Diệp Chân chậm rãi động đậy thân thể, vô thanh vô tức chuyển ra ngoài tường của Nhật Nguyệt thần đàn, tiếp tục hướng về phương xa tiềm hành. Chờ tới chỗ cách xa ngoại viện Nhật Nguyệt thần đàn, Diệp Chân có thể cởi Bách Biến Thiên Ảnh Y xuống, dùng thần hồn liên hệ với Tiểu Miêu!
Tạo Hóa Chi Vương -