Chương 583 Bối Cảnh Của Phong Khinh Nguyệt?
Chuyện gì xảy ra, ngươi không phải nói đã dẫn tiểu tử kia tới sao, làm sao không động tĩnh?
Một thanh âm tức giận đột ngột vang lên sau lưng Diệp Chân cách đó không xa.
Thời khắc Diệp Chân sợ đến sắc mặt kịch biến, ngay cả nội tức cũng kém một chút loạn.
Chủ yếu là thanh âm này quá gần, nghe ra chỉ cách Diệp Chân cũng chừng hai mươi mét, ngay tại tường viện, khoảng cách này, đối với cao thủ mà nói không gì khác biệt như đứng ở phía sau.
- Hồi thống lĩnh, ta thật sự dẫn hắn đến đây, ta nhìn thấy hắn đuổi theo ta nhảy vào tường viện, ta mới rống lên một tiếng.
Đây là một giọng nam trầm thấp, thanh âm ép tới có chút thấp, dáng vẻ rất cẩn thận.
- Vậy thì hắn đâu? Vì sao vừa rồi bốn thủ về thần đàn đều không phát hiện cái bóng của hắn! Ngươi không phải muốn nói cho ta biết, tiểu tử kia có thể biến mất dưới sự phòng thủ của bốn thủ vệ thần đàn?
- Tiêu Hy!
Khi lần nữa nghe được tiếng trách cứ, thần sắc Diệp Chân đột ngột lạnh lẽo, nhĩ lực hắn dù có kém cũng có thể nghe ra thanh âm gia hỏa vừa trách cứ thuộc về người nào.
Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ - Tiêu Hy!
Điều này cũng nghiệm chứng việc xưng hô "Thống lĩnh" của thủ hạ kia.
- Thống lĩnh, ta thật sự đưa hắn tới, vì sao không bị người phòng thủ thần đàn phát hiện, thuộc hạ cũng rất kinh ngạc! Đúng rồi thống lĩnh, tiểu tử này xác thực rất quỷ dị, khi đuổi ta, tốc độ lại đột ngột bạo tăng, ngay cả thuộc hạ cũng phải dùng hết toàn lực, mới có thể không làm cho hắn đuổi theo!
Thanh âm hai người cực kỳ nhỏ bé, cần Diệp Chân ngưng thần lắng nghe mới có thể nghe rõ. Tử tế nghe lấy hai người này nói chuyện với nhau, Diệp Chân thận trọng khống chế nội tức chậm rãi vận chuyển, dùng nội tức thay thế hô hấp miệng mũi!
Đồng thời, ngón tay bóp gắt gao vết nứt của Bách Biến Thiên Ảnh Y, mới không còn bại lộ tại chỗ.
Không sai, đêm nay Diệp Chân có thể né qua một kiếp là dựa vào Bách Biến Thiên Ảnh Y mấy tháng trước chém giết tên Vô Ảnh Thứ lấy được.
Mặc dù lúc trước nói Bách Biến Thiên Ảnh Y bị Diệp Chân xé một lỗ hổng, nhưng mấy tháng này Diệp Chân thử qua thật nhiều lần, chỉ cần sử dụng chồng lên nhau, khí tức sẽ bị triệt để che giấu, căn bản sẽ không rò rỉ.
Đêm nay một đường truy kích mà đến, Diệp Chân phát hiện dị thường từ bên trên biến hóa tốc độ, đoán người này rất có thể là bố trí mai phục dẫn dụ hắn nên làm chuẩn bị.
Nháy mắt tiếng rống vang lên, tâm tư Diệp Chân sớm có chuẩn bị nhanh chóng mặc Bách Biến Thiên Ảnh Y, triệt để thu liễm khí tức của mình.
Sau đó, Diệp Chân mặc Bách Biến Thiên Ảnh Y, giống như một đoàn bóng râm, sáp nhập vào trong bóng râm góc tường.
Trên đường, cho dù lực lượng Thần Hồn bốn thủ hộ thần đàn đảo qua mấy chục lượt cũng không phát hiện Diệp Chân.
Chỉ là Diệp Chân không ngờ, người bố trí mai phục dẫn dụ hắn lại còn dám trắng trợn xuất hiện như ở ngoại viện thần đàn.
Có điều nghĩ lại, Diệp Chân cũng hiểu nguyên nhân.
Tiêu Hy chính là Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ, cùng Đại thống lĩnh Kỷ
Nguyên Tú, Nhị Thống lĩnh Trần Trường Hưng cộng đồng gánh chịu phòng ngự Nhật Nguyệt thần giáo.
Chỉ có tu vi đạt tới Chú Mạch cảnh, mới có thể trở thành Nhật Nguyệt thần vệ, nhưng làm cường giả Chú Mạch cảnh, tự nhiên không khả năng suốt ngày đứng gác phòng thủ.
Nếu nói như vậy, chỉ sợ không nhiều người sẽ gia nhập Nhật Nguyệt thần vệ, dù sao cường giả Chú Mạch cảnh cũng phải tu luyện, chỉ có thể dùng phương pháp thay phiên phòng thủ.
Cho nên Nhật Nguyệt thần vệ bên trong Nhật Nguyệt thần giáo chia làm tam vệ. Mỗi vệ chia làm hai đội Giáp Ất, dưới dạng thay phiên phòng thủ này, mỗi một Nhật Nguyệt thần vệ đều có thể có được thời gian dài tu luyện, cũng sẽ không trì hoãn tu vi cá nhân.
Mà sự vụ Nhật Nguyệt thần vệ phòng thủ tháng này đến phiên vệ thứ ba, cũng chính là một vệ Tiêu Hy thống lĩnh.
Thay lời, trong một tháng này, Nhật Nguyệt thần giáo vượt qua bảy thành phòng ngự, đều do Tiêu Hy an bài, như vậy hắn tự nhiên có thể trắng trợn không hề cố kỵ xuất hiện ở đây.
- Kém một chút đuổi theo ngươi? Này cũng cũng có khả năng, ban ngày hôm nay, bản thống lĩnh đã từng gặp qua tốc độ của tiểu tử kia một lần! Chỉ là, tốc độ nhanh thì nhanh, chẳng lẽ hắn còn có thể trong nháy mắt biến mất hay sao?
Dưới sự tìm kiếm toàn lực của bốn thủ vệ thần đàn, ngay cả bản thống lĩnh cũng không chỗ che thân, chớ nói chi Diệp Chân - một gia hỏa Hồn Hải cảnh tam trọng, làm sao có thể?
Tiêu Hy vẫn không tin.
- Thống lĩnh, ta thật....
- Lưu Hồng nói là sự thật, bản tọa ở trên không trung, triển khai pháp nhãn, xác thực tận mắt thấy Diệp Chân truy đuổi đến đây, chỉ là tại thần đàn ngoại viện liền thần bí biến mất.
Một thanh âm mang theo vài phần mị ý đột ngột xuất hiện, thần sắc Diệp Chân lần nữa biến đổi, đừng nói thở, ngay cả tốc độ vận chuyển nội tức cũng bị Diệp Chân hạ xuống cực hạn.
Vu Hàn Tinh!
Đây là thanh âm của Vu Hàn Tinh, mặc dù Diệp Chân chỉ gặp qua Vu Hàn Tinh một lần, nghe qua thanh âm của nàng ta một lần, nhưng thanh âm Vu Hàn Tinh lại quá dễ phân biệt.
Nghe được thanh âm của Vu Hàn Tinh, tiền căn hậu quả đêm nay, Diệp Chân lập tức hiểu được. Hóa ra Vu Hàn Tinh cùng Tiêu Hy muốn đối phó hắn.
- Phu nhân, ngay cả pháp nhãn của ngươi cũng không thấy được động tĩnh của Diệp Chân?
Tiêu Hy có chút buồn bực.
- Hừ, ngươi coi pháp nhãn của bản tọa không gì làm không được? Đến nơi gần Nhật Nguyệt thần đàn, pháp nhãn của bản tọa triệt để vô dụng, hơn nữa, cũng không dám dùng! Ngươi coi bốn thủ vệ thần đàn là bài trí?
Vu Hàn Tinh quát.
- Diệp Chân này....
- Có lẽ tiểu tử này giảo hoạt! Người có thể lên Câu Hồn Bạc Trường Sinh giáo còn có thể sống đến tiêu dao tự tại, không một ai đơn giản!
Vu Hàn Tinh nói.
- Phu nhân, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho hắn?
- Bỏ qua, làm sao có thể? Hắn có quan hệ cùng việc Hoài Tùng chết, hắn vốn hẳn phải chết! Huống hồ, hắn lại cùng tiện nhân Phong Khinh Nguyệt kia đi cùng một chỗ, bản tọa làm sao có thể tha cho hắn?
Thanh âm Vu Hàn Tinh cắn răng nghiến lợi khiến Diệp Chân có một loại cảm giác không rét mà run.
- Phu nhân, ta có chút không hiểu, đã hận Diệp Chân như vậy, làm cho tiểu tử kia trực tiếp chết bất đắc kỳ tử chẳng phải xong, Hoài Tùng không phải cũng chết bất đắc kỳ tử sao? Coi như hoài nghi đến trên đầu chúng ta, lại có thể thế nào?
Tiêu Hy hỏi.
- Nếu bản tọa vừa xuất quan biết tin, giờ đã xong chuyện, hiện tạilại tuyệt đối không thể thực hiện được!
- Vì sao?
- Danh tự của tiểu tử kia, hôm nay đã bị Điền Quý Chương đưa đến trước mặt giáo chủ, lại lấy chiến tích chói mắt hôm nay phía trên nửa năm đại giác, trực tiếp được giáo chủ xác định thành một trong những người xuất chiến Quy Linh đại hội!
Chúng ta liều không được!
Vu Hàn Tinh nói.
Nghe được câu này, Diệp Chân lại âm thầm vui vẻ, trận thế hôm nay làm ra không lãng phí, mặc dù chỉ trở thành người dự bị xuất chiến Quy Linh đại hội, đã đủ, còn lại thì nhìn Diệp Chân tranh thủ như thế nào.
- Liều không được? Thu thập tiểu tử kia còn phải liều? Làm cho hắn vô thanh vô tức tử vong không phải được rồi?
Tiêu Hy vẫn là không hiểu.
- Để Diệp Chân vô thanh vô tức tử vong? Tiêu Hy ngươi có thể làm được? Dù sao bản tọa làm không được!
- Phu nhân, ngươi nói ngay cả ngươi cũng không cách vô thanh vô tức xử lý Diệp Chân?
Tiêu Hy giật mình.
- Không sai!
- Thực lực tiểu tử kia biểu hiện ra quá mức quỷ dị, bản tọa cũng nhìn không thấu, coi như bản tọa tự mình xuất thủ, có thể trong hai ba chiêu thậm chí trong vòng một chiêu xử lý hắn! Nhưng trước lúc xử lý hắn, hắn tuyệt đối có thể kinh động những người khác, làm cho bản tọa bại lộ hành tung.
Vu Hàn Tinh nói.
- Bại lộ lại như thế nào? Đến lúc đó, Diệp Chân đã chết, chẳng lẽ còn có người bắt ngươi đền mạng cho một tiểu gia hỏa Hồn Hải cảnh? Ai lại sẽ nguyện ý ra mặt vì một người chết! Coi như Phó giáo chủ Điền Quý Chương cũng không có bản lĩnh kia!
Tiêu Hy nói.
- Điền Quý Chương không bản sự kia, Phong Khinh Nguyệt lại có! Hơn nữa, Đồ lão quỷ nổi cơn giận là lục thân không nhận!
Vu Hàn Tinh nói.
- Phong Khinh Nguyệt? Phu nhân, chỗ dựa của Phong Khinh Nguyệt bên trong thần giáo rốt cuộc là ai? Nàng đến cùng có bối cảnh gì?
Tiêu Hy rất nghi hoặc.
- Việc ngươi không nên biết thì không nên hỏi!
Ngữ khí của Vu Hàn Tinh vô cùng bá đạo.
Thật ra vấn đề này, Diệp Chân cũng có chút chờ mong, tiếc nuối là Vu Hàn Tinh cũng không trả lời. Có điều, càng làm cho Diệp Chân nghi ngờ lại là ngữ khí giữa Vu Hàn Tinh cùng Tiêu Hy nói chuyện với nhau.
Tiêu Hy có chút tôn kính đối với Vu Hàn Tinh, mỗi từ tất xưng phu nhân, nhưng Vu Hàn Tinh đối đãi Tiêu Hy thì không được tốt lắm, bên trong thanh âm, ẩn ẩn có ý cư cao lâm hạ, cảm giác căn bản không giống như đang nói chuyện đối với trượng phu của mình, mà đang phát biểu đối với thuộc hạ.
Loại cảm giác này làm cho Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.
Chẳng lẽ Tiêu Hy sợ vợ?
- Ách, phu nhân, vậy việc Diệp Chân....
- Nhất định phải mau chóng đối phó! Một khi hắn một tháng sau này có thể đại biểu thần giáo xuất chiến Quy Linh đại hội, vậy thì vô cùng phiền phức! Mặc kệ chiến tích của hắn bên trên Quy Linh đại hội như thế nào, miễn là còn sống trở về, địa vị trong giáo sẽ đại thăng, thậm chí sẽ được giáo chủ coi trọng.
- Hơn nữa, hôm nay lão quỷ Đồ Đức kia đã bắn tiếng, cố ý dạy dỗ tiểu tử kia! May mắn tiểu tử kia không đáp ứng, nếu đáp ứng, càng phiền toái!
- Cho nên, nhất định phải mau chóng tiêu diệt hắn! Có trời mới biết lần tiếp theo sẽ có lão quỷ nào trong giáo duỗi ra cành ô liu cho tiểu tử này!
Vu Hàn Tinh nói.
- Phu nhân, kế hoạch hôm nay đã bại lộ, lại không có thể thi triển lần thứ hai!
Đối phó Diệp Chân như thế nào?
Tiêu Hy hỏi.
Vu Hàn Tinh nhưng không trả lời ngay vấn đề của Tiêu Hy, hỏi ngược lại.
- Tình báo Diệp Chân đâu? Muốn đối phó một người thì phải tìm đúng nhược điểm của hắn!
Câu nói này, trong thời gian ngắn làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác phía lạnh lẽo sau lưng.
- Phu nhân, ngay trong mấy ngày nay.
- Còn chưa xong?
Trong bầu trời đêm, Vu Hàn Tinh nhíu mày.
- Ngươi làm việc thế nào? Chút chuyện như vậy cũng làm không xong? Đối phó Diệp Chân không chủ ý, chẳng lẽ ngay cả thu thập tình báo cũng kiếm không được?
Để Diệp Chân kỳ quái là, đối mặt với răn dạy của Vu Hàn Tinh, Tiêu Hy lại thở mạnh cũng không dám.
- Phu nhân, thật ra ta đã có biện pháp tuyệt diệu đối phó Diệp Chân, chỉ là, cần gánh một chút liên quan!
Tiêu Hy đột nhiên nói.
Lời vừa nói, trong lòng Diệp Chân xiết chặt, lần nữa công tụ hai lỗ tai, ngưng thần lắng nghe.
- Diệu pháp gì, mau mau nói! Về phần gánh liên quan, chỉ cần nằm trong giới hạn chịu đựng, vậy không tính là vấn đề!
Vu Hàn Tinh nói.
- Phu nhân, là như vậy....
Ngay tại thời khắc mấu chốt, thanh âm của Tiêu Hy đột nhiên chuyển thấp, làm cho Diệp Chân buồn bực không thôi.
Nhưng coi dù như thế, Diệp Chân vẫn ngưng thần lắng nghe, không buông tha một âm thanh nào.
Diệp Chân rất muốn biết, hai người này rốt cuộc muốn dùng độc kế thế nào đối phó mình!