← Quay lại trang sách

Chương 591 Vở Kịch Trước Màn

Hồng hộc…

- Hồng hộc…

Mũi Diệp Chân thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Diệu Ngọc, ánh mắt có chút đăm đăm, ngay linh trà cả Diệu Ngọc đưa tới, cũng quên tiếp.

Lúc này, Diệu Ngọc cũng phát hiện Diệp Chân dị thường, bị Diệp Chân nhìn đến mặt phấn đỏ bừng, có chút e lệ cúi xuống trán, thần sắc vô cùng thẹn thùng.

Loại thần sắc thẹn thùng này, đối với bất kỳ nam nhân bình thường nào, đều là chất xúc tác, huống chi Diệp Chân đã độc thân hơn nửa năm, hơn nữa huyết khí võ giả cực kỳ tràn đầy, nhu cầu đối với phương diện này, mãnh liệt hơn so với người bình thường.

Hơi thở thô bạo, bàn tay Diệp Chân chạm vào trên nửa vai thơm trần trụi của Diệu Ngọc, da thịt mang theo cảm giác lạnh buốt.

- Công tử!

Diệu Ngọc yêu kiều hừ một tiếng, bộ dáng mặc cho quân hái, trong lúc này, Diệp Chân có một loại xúc động liều lĩnh đẩy ngã Diệu Ngọc.

Nhưng ngày trước Điền Quý Chương tới chơi có lưu lại một câu, lại hiển hiện trong đầu, như giội một chậu nước lạnh vào đầu Diệp Chân, khiến hỏa khí quanh thân táo động lập tức hạ xuống.

- Diệp Chân, ngươi thật có phúc lớn, lão phu là Phó giáo chủ, Nội Sự đường đều chưa từng an bài cho lão phu thị nữ có dung mạo xuất chúng như thế, ngươi hãy vụng trộm vui đi!

Đây là hai ngày trước lúc Điền Quý Chương tới chơi có nói qua một câu, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lúc ấy, Diệp Chân đưa ra một kết luận, Điền Quý Chương là cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo, hắn đều không có đãi ngộ này, Diệp Chân hắn lại có, đây là tình huống gì?

Có người nói, có thể là vận khí, đến phiên Diệp Chân.

Nhưng, khả năng sao?

Nội Sự đường làm cái gì, bọn hắn quản các loại tạp vụ. Phân phối các loại tài nguyên, nếu bọn hắn ngẫu nhiên an bài thị nữ bên trong thần giáo, chấp sự quản mục công việc thị nữ trong Nội Sự đường kia, cũng sẽ phải lăn lộn.

Chất lượng tài nguyên tốt khẳng định hướng nghiêng về cao tầng, quả quyết không thể nào ngẫu nhiên an bài!

Hơn nữa, Diệu Ngọc này do chấp sự Nội Sự đường tự mình đưa tới. Quả quyết không thể nào do Diệp Chân đụng đại vận.

Đã không phải đụng đại vận, lại trái với quy tắc phân phối tài nguyên chất lượng tốt của Nội Sự đường, sự kiện này đã làm cho Diệp Chân cảnh tỉnh. Đây cũng là thời khắc mấu chốt, nguyên nhân Diệp Chân có thể tỉnh táo lại.

Đương nhiên, đây cũng có quan hệ với tính cách Diệp Chân.

Diệp Chân là loại nam nhân biết phụ trách, nếu Diệp Chân thật đẩy ngã Diệu Ngọc, vậy thì phải phụ trách Diệu Ngọc, quả quyết không thể nào để Diệu Ngọc lại có tiện dịch.

Nhưng, nếu Diệu Ngọc thật có vấn đề?

Lúc này Diệp Chân tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn thấy, trang phục Diệu Ngọc mặc đêm nay không giống với trước kia.

Xưa nay phục sức thị nữ mặc đều do Nhật Nguyệt thần giáo phát, tuy tinh xảo, nhưng cũng không bại lộ. Nhưng đêm nay, Diệu Ngọc mặc lại là một kiện thấp ngực quần lụa mỏng, tuy có thể che tiểu y, nhưng bộ dáng khe rãnh ẩn hiện. Để bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy, sợ đều muốn sinh lòng khinh niệm.

Bộ dáng này, trong lúc mơ hồ, có mấy phần câu dẫn.

Mặc dù Diệp Chân cảm thấy một vị thiếu nữ xử nữ không thể nào phức tạp như vậy, nhưng vẫn dâng lòng cảnh giác.

Tiếp nhận linh trà, Diệp Chân uống một hơi cạn sạch, sau đó lại bước còn sót lại trong ấm trà một hơi cạn sạch, rồi lạnh lùng hừ một cái.

- Tốt, ngươi ra ngoài đi!

Bỗng nhiên Diệu Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, tràn đầy ngạc nhiên, nhưng qua trong giây lát, loại ngạc nhiên biến thành xấu hổ giận dữ, tiếp theo bưng khay trà đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài.

Vừa ra đến trước cửa, quay đầu nhìn Diệp Chân một chút, ánh mắt kia, có chút ai oán.

Ánh mắt ai oán kia để Diệp Chân có chút chút mềm lòng, nhưng thoáng qua, nổi lên tâm địa cứng rắn.

- Ngay thời khắc mấu chốt này, vẫn phải cẩn thận tốt hơn!

Lần trước Vu Hàn Tinh và Tiêu Hy định ra độc kế muốn thu thập Diệp Chân, không có nghĩ rằng lại bị Diệp Chân hung hăng hố một trận, trực tiếp để Tiêu Hy mất chức, dính tiếng dơ.

Nếu hai người nghĩ không ra chuyện kia lại Diệp Chân làm, nhưng sự kiện này lại làm cho Diệp Chân sinh nghi, có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi với Diệp Chân, nói không chừng, lúc này muốn lập mưu làm sao trả thù Diệp Chân, Diệp Chân không thể không cẩn thận.

Đương nhiên, trừ cái đó ra, Diệp Chân còn có một nguyên nhân không dám gần Diệu Ngọc.

Chính là cái chết của Bách Thảo!

Một khi Diệp Chân động tình với Diệu Ngọc, nếu Diệu Ngọc lại như Bách Thảo chết không rõ nguyên nhân, hoặc bị Vu Hàn Tinh biết Diệp Chân động tình đối với Diệu Ngọc, bọn hắn không thu thập được Diệp Chân, chẳng lẽ còn không thu thập được một hầu gái hơi biết võ nghệ, có tu vi trên dưới Chân Nguyên cảnh sao?

Đến lúc đó, vô luận loại tình huống nào, Diệp Chân đều không tiếp nhận được.

Cho nên, tình huống trước mắt của Diệp Chân, vẫn nên giữ mình trong sạch!

Ngay hôm trước, Phó giáo chủ Điền Quý Chương tự mình tới thông tri Diệp Chân một sự kiện, vì kỳ hạn Quy Linh đại hội tới gần, trong thần giáo cũng muốn sắp xếp lại nhân tuyển xác định võ giả tham gia.

Tính cả Diệp Chân, người Nhật Nguyệt thần giáo tuyển tham gia Quy Linh đại hội có tám, nhưng mỗi thế lực ngũ trong đại thế lực chỉ có thể phái ra năm người tham gia Quy Linh đại hội.

Nói cách khác, trong tám người phải đào thải ba người, theo Điền Quý Chương nói, đến lúc đó, có thể sẽ có một trận luận võ nội bộ, dựa vào luận võ xác định nhân tuyển xuất chiến, bảo Diệp Chân chuẩn bị bình thường.

Mấu chốt ngay đây, Diệp Chân không muốn xuất hiện ngoài ý muốn gì.

Trong thời gian những ngày này, hiểu biết của Diệp Chân đối với Quy Linh đại hội càng ngày càng nhiều, tham gia Quy Linh đại hội đối với Diệp Chân, đã không chỉ là một hứa hẹn với Điền Quý Chương, trong đó, còn có tiền đồ của bản thân hắn.

Nhưng càng không nghĩ đến thì chuyện ngoài ý muốn càng nhiều.

Diệp Chân cũng không phải công tử kiều sinh quán dưỡng, bên ngoài, có thể hơn mười ngày không tắm rửa, nhưng chỉ cần có thời gian, buổi chiều cũng nên tắm.

Dựa theo quy củ trước đây của Diệp Chân, lúc Diệp Chân tắm, không cần có người phục sức, trước đây Bách Thảo cũng thế, hiện nay thị nữ Diệu Ngọc cũng thế.

Dù Diệu Ngọc xinh đẹp hơn người, tiến vào Linh Viện của Diệp Chân được mười ngày, Diệp Chân cũng không có để cho nàng phục thị lúc tắm.

Tối hôm đó, Diệp Chân theo thường lệ để Diệu Ngọc chuẩn bị xong nước nóng, rồi vào ngâm trong thùng tắm.

Đột nhiên, thanh âm Diệu Ngọc vang lên ngoài cửa phòng tắm.

- Công tử, muốn nô tì hầu tắm hay không?

Trong thanh âm Diệu Ngọc mang theo một tia kiều lánh, còn có mấy phần ý xấu hổ, để cho người ta tim đập thình thịch.

Nhưng Diệp Chân đang nửa khép lấy hai con ngươi đột nhiên mở ra, thần sắc có chút lạnh.

So với Bách Thảo, Diệu Ngọc này có phần không quy củ. Bách Thảo trước đây, chỉ cần Diệp Chân phân phó quy củ một lần, tuyệt đối đối chấp hành, sẽ không hỏi nhiều.

Lần đầu tiên, Bách Thảo hầu hạ Diệp Chân tắm rửa, Diệp Chân có giao phó, không cần nàng hầu hạ, sau đó thời gian hơn nửa năm, mỗi lần Diệp Chân tắm, Bách Thảo chỉ chuẩn bị tốt nước nóng, không hỏi lại chuyện hầu tắm.

Nhưng Diệu Ngọc này không giống với lúc trước. Ngày đầu tiên đến, Diệp Chân đã giao phó, khi hắn tắm không cần hầu tắm, nhưng hôm nay tính ra, đã là ngày thứ mười, Diệu Ngọc vẫn còn hỏi, hơn nữa là lần thứ năm.

Theo lý thuyết, đối với Diệu Ngọc loại xử nữ này chưa từng trải qua chải tóc, tuyệt đối sẽ không chủ động xuất hiện trước chủ nhân. Nhất là dưới tình huống chủ nhân trần truồng, đây không phải đưa dê vào miệng cọp?

Nhưng Diệu Ngọc này lại không đồng dạng, đây đã là lần thứ năm mở miệng thỉnh cầu hầu tắm, nếu muốn trèo cao nhánh, cũng không phải như vậy.

Nhất là hôm qua lúc dâng trà mặc quần áo hở hang để Diệp Chân càng thấy khả nghi.

Sự tình khác thường tất có hại!

Như vậy, Diệu Ngọc này làm như vậy, mục đích cuối cùng là gì?

- Không cần!

Diệp Chân lạnh lùng đáp một tiếng. Ngoài cửa không có tiếng động. Nhưng, bóng người ngoài cửa chỉ chốc lát, thân ảnh Diệu Ngọc lại tập tễnh đi vào.

- Công tử, muốn nô tỳ lại đổ thêm nước nóng cho ngươi hay không?

Ngoài cửa Diệu Ngọc hỏi.

Lông mày Diệp Chân lơ đãng nhíu một cái, sắc mặt lạnh lẽo, lần nữa cự tuyệt.

- Không cần!

- Vâng. Nô biết!

Thanh âm Diệu Ngọc ngoài cửa có chút thất lạc, hình như quay người rời đi.

Nhưng trong lúc này, Diệu Ngọc đột nhiên kinh hô một tiếng, bỗng nhiên quay trở lại.

Thấy thế, Diệp Chân bỗng nhiên đứng lên từ thùng tắm, có vết xe đổ của Bách Thảo, bây giờ nếu Diệu Ngọc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Diệp Chân phi thường lo lắng.

Ầm!

Khi Diệp Chân đứng lên, cửa phòng tắm Diệp Chân bỗng nhiên bị thân hình Diệu Ngọc té ngã mở ra, trong tay Diệu Ngọc bưng một thao nước nóng lớn ngược lại tưới rên người nàng.

Đêm nay, Diệu Ngọc mặc y phục không sai biệt lắm so với hôm qua lúc dâng trà, đều là sa mỏng, nguyên bản cũng có chút bại lộ, cực kỳ dụ hoặc người, bây giờ bị nước giội ướt đẫm, sa y ẩm ướt đều dán vào trên người, gần như trong suốt.

Cứ như vậy, trên dưới quanh người Diệu Ngọc rõ ràng rành mạch, lúc giãy dụa, hai điểm đỏ bừng trước ngực như ẩn như hiện, ở giữa hai đùi, trực tiếp lộ ra một màn xuân sắc bằng phẳng dưới bụng.

Trong miệng Diệu Ngọc phát ra tiếng âm thanh như bị nước nóng làm bỏng nhưng cực kỳ dụ hoặc.

Diệp Chân dám cam đoan, bất kỳ một nam nhân nào thấy tràng diện này, đều sẽ huyết mạch sôi sục.

Nhưng, thần sắc Diệp Chân lại đột ngột chuyển sang lạnh lẽo.

Thần niệm khẽ động, thể nội thứ nhất kiếm mạch Kiếm Tâm Thông Minh khẽ rung lên, lập tức, tất cả khinh niệm đều ở trong nháy mắt biến mất, sau đó, Diệp Chân từ từ ngồi vào lại thùng tắm, lạnh lùng nhìn chăm chú lên Diệu Ngọc, nhìn nàng ở nơi đó làm bộ làm dáng.

Thời gian hơi dài, Diệu Ngọc không chịu nổi.

Loại tình huống này, chỉ cần nam nhân bình thường, đều sẽ nhào lên, nhưng vì sao không có động tĩnh?

Khi nghi hoặc, Diệu Ngọc vụng trộm quay đầu nhìn về phía Diệp Chân, nhìn thấy, lại là một đôi mắt băng lãnh không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, đột ngột toàn thân chấn động.

- Nói đi, ngươi năm lần bảy lượt câu dẫn ta, mục đích là gì?

Diệp Chân gào to nói.

- Câu dẫn?

Nghe được hai chữ này, toàn thân Diệu Ngọc kịch chấn, mặt phấn lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy!

- Nói!

- Mặc dù ta thường ngày bình thản nhưng sự tình lạt thủ tồi hoa, cũng không phải sẽ không làm! Nói, mục đích ngươi đến cùng là gì, vì sao phải năm lần bảy lượt câu dẫn ta!

Diệp Chân lần nữa gầm thét.

- Câu dẫn không sai, là ta tiện, ta thật đang câu dẫn ngươi, như vậy như thế nào!

Diệu Ngọc sảng khoái thừa nhận điểm này, nhưng nước mắt lại từ trong đôi mắt xinh đẹp chảy ra.

- Ta chỉ hận thương thiên bất công, ta chỉ hận ta là sâu kiến, bằng không, ta không cần tiện năm lần bảy lượt câu dẫn ngươi như thế?

Diệu Ngọc đột ngột kêu khóc, Diệp Chân lại giật mình Trong tiểu viện Tiêu Hy đang ở, Tiêu Hy đang dùng cơm đột nhiên đứng dậy trang nghiêm, chào.

- Phu nhân, ngươi đã đến!

Vu Hàn Tinh đột nhiên đến.

- Ừm, chuẩn bị một chút, vở kịch sắp diễn ra!

Vu Hàn Tinh cực đoan tự tin nói.