← Quay lại trang sách

Chương 592 Ta Có Thể Thờ Ơ

Ta chỉ hận thương thiên bất công, ta chỉ hận ta là sâu kiến, bằng không, ta không cần thấp hèn năm lần bảy lượt câu dẫn ngươi như thế?

Tiếng la khóc của Diệu Ngọc tê tâm liệt phế, khiến cho Diệp Chân nao nao, nhưng cũng trong nháy mắt, tâm Diệp Chân lập tức lại rắn như sắt đá, ánh mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm Diệu Ngọc, băng lãnh đến không có bất kỳ tình cảm.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệu Ngọc đau khổ trước mặt, bỗng nhiên cứng cổ lên.

- Không sai, những ngày này, ta thật phí hết tâm tư câu dẫn công tử!

- Vừa rồi té ngã, cũng là cố ý! Thậm chí trước đó nửa canh giờ, ta cố ý đổi quần áo khinh bạc, chính vì giờ khắc này, câu dẫn công tử!

Trên gương mặt xinh đẹp Diệu Ngọc tràn đầy thê lương, lệ rơi khắp mặt.

- Cho nên ta thấp hèn như vậy, cũng vì thứ duy nhất ta có thể bán, chính là nhan sắc của ta!

- Toàn thân cao thấp của ta, hữu dụng duy nhất, cũng chính chút nhan sắc!

- Cơ hội duy nhất để ta cứu muội muội ta, cũng chỉ có thể cược toàn bộ trên chút nhan sắc này!

Nói đến đây, Diệu Ngọc đã không nhịn được quỳ xuống đất gào khóc, khóc đến cuồng loạn, như muốn đem ủy khuất trong đáy lòng, toàn bộ đều khuynh tiết ra ngoài.

Không thể không nói, lời nói của Diệu Ngọc rất nhập tâm khảm của người ta, ngay cả Diệp Chân ý chí sắt đá nghe được cũng động mấy phần trắc ẩn trong lòng, nhưng, Diệp Chân cũng không có mở miệng nói cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng ở khóc nơi đó, khóc đến ruột gan đứt từng khúc Thời gian dần trôi qua, tiếng khóc của Diệu Ngọc cũng nhỏ lại, có lẽ do khóc mệt, khóc đến không có tí sức lực nào, đến cuối cùng, chỉ còn nức nở.

- Khóc đã xong, cụ thể xảy ra chuyện gì, bây giờ nói đi!

Đột nhiên nghe được thanh âm khiến cho Diệu Ngọc cực đoan ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng vốn cho Diệp công tử người chủ nhân trước mắt này ý chí sắt đá, không cần phải xen vào chuyện của nàng, không nghĩ tới, rốt cục vẫn mở miệng.

- Công tử, nếu nô tì không phải vì cứu mạng muội muội ta đang ngàn cân treo sợi tóc, cũng sẽ không đi hạ sách này, những ngày này cố ý câu…

Lúc này, Diệu Ngọc lại e lệ không nói.

- Nô tì chủ yếu lo lắng công tử sẽ không xuất thủ cứu thân muội muội của ta, cho nên cảm thấy nếu dùng thân thể này hầu hạ công tử, công tử thương tiếc, nói không chừng có thể xuất thủ cứu muội muội ta một mạng, cho nên, ta mới dùng hạ sách này!

Diệu Ngọc nói.

Lời giải thích của Diệu Ngọc nghe rất hợp lý, Diệp Chân nhẹ gật đầu, lần nữa đặt câu hỏi.

- Cứu muội muội ngươi, nàng làm sao?

- Ngay khi nô tì đi vào viện tử công tử phục vụ ngày thứ ba, muội muội ta bị đưa đến viện tử Chu Minh Húc Nhật Diệu đường làm thị nữ!

- Được đưa đến viện tử Chu Minh Húc của Nhật Diệu đường? Đây là chuyện tốt, bình tĩnh xem xét, leo lên trên một cường giả Chú Mạch cảnh, muội muội của ngươi trên cơ bản cả đời không lo.

Diệp Chân nói.

Thần sắc Diệu Ngọc lại xiết chặt.

- Công tử, Chu Minh Húc được mọi người gọi là Chu Cửu Thiên, trước khi muội muội ta được đưa đến phủ hắn, chính là tiến vào trong hố lửa, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

- Chu Cửu Thiên, nói thế nào?

- Thị nữ ở nơi của hắn, chín ngày đổi một lần! Mỗi chín ngày, sẽ có hai thị nữ mới được đưa đến, loại tình huống này đã kéo dài một năm.

Nói đến đây, thần sắc Diệu Ngọc vô cùng sợ hãi.

- Chuyện bí mật này, do ma ma dạy bảo chúng ta nói, nói đi hầu hạ ai cũng đừng đi hầu hạ Chu Cửu Thiên, bằng không, vô luận là ai, đều chỉ có chín ngày để sống

- Chín ngày đổi một lần, một năm rồi? Thị nữ hầu hạ hắn trước kia đâu, có quay trở về không?

Nghe Diệp Chân hỏi như vậy, Diệu Ngọc liều mạng lắc đầu, trong đôi mắt đẹp, lần nữa chứa đầy nước mắt.

- Không thấy, đều không thấy! Sống không thấy người, chết không thấy xác!

- Có người nói bị Chu Cửu Thiên ăn, hắn thích ăn người, có người nói, bị Chu Cửu Thiên lấy ra luyện công, còn có người nói Chu Cửu Thiên giết người thành nghiện, dù sao không thấy, một năm, đã biến mất hơn nghìn người!

- Còn có, ma ma dạy bảo nô tì trong hai năm này, các quản sự Nội Sự đường, mỗi chín ngày đều phải tuyển hai thị nữ hoàn thành dạy bảo đưa đến trong viện Chu Cửu Thiên, hai năm, bền lòng vững dạ!

Nói lên những này, mắt Diệu Ngọc đầy sợ hãi.

- Hai năm, hơn một ngàn thị nữ hư không tiêu thất? Các ngươi vì sao không kiện lên? Các ngươi là thị nữ, loại chuyện này cũng có thể tìm Hình đường thượng cáo, vô luận như thế nào, Chu Cửu Thiên đều xem mạng người như cỏ rác.

Diệu Ngọc thống khổ dao động ngẩng đầu lên.

- Vô dụng, năm ngoái, có tỷ tỷ kia cũng như ta, vì muội muội, đi tìm Hình đường, vào lúc ban đêm, nàng đã bị đánh chết.

- Hả?

Diệp Chân lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Bởi vì Chu Cửu Thiên còn có một thân phận khác!

- Thân phận gì?

- Hắn là nhi tử của Chu Lệnh - đường chủ Nội Sự đường, cho nên, Hình đường không dám quản.

Thần sắc Diệp Chân đột ngột trở nên lạnh lẽo.

- Chu Cửu Thiên là nhi tử Chu Lệnh, Hình đường cũng không dám quản, ta là võ giả

Hồn Hải cảnh nho nhỏ sẽ dám quản? Mục đích của ngươi đây là gì?

Nghe được câu này, Diệu Ngọc đột ngột trợn mắt, xoay người lên, quỳ ở nơi đó hướng về phía Diệp Chân phanh phanh phanh dập đầu.

- Nô tì cũng không còn biện pháp, đã được đưa đến trong viện công tử, chỉ có thể ở dùng lực trên người công tử! Chỉ cầu công tử thương cảm muội muội ta, mau cứu muội muội ta, nàng mới mười bảy tuổi, vừa mới mười bảy tuổi!

Qua trong giây lát, Diệu Ngọc dập đầu đập đến cái trán chảy đầy máu, thương cảm tới cực điểm.

- Mười bảy tuổi.

Nhìn chuyện này, băng lãnh trên mặt Diệp Chân dần dần hóa đi, trong mắt cũng hiện lên một vòng đồng tình, nhưng, đồng tình trong mắt Diệp Chân, Diệu Ngọc không có nhìn thấy, chỉ hung hăng ở nơi đó dập đầu cầu khẩn.

- Công tử, cầu ngươi mau cứu muội muội ta đi! Van cầu ngươi...

- Tốt, mấy ngày nay ta sai người hỏi một chút, ngươi trước lui xuống đi!

Diệp Chân nhịn không được lên tiếng.

Nghe được lời đáp ứng của Diệp Chân, Diệu Ngọc đầu tiên vui vẻ, sau đó lại đập ngẩng đầu lên.

- Công tử, thời gian không đợi người! Chu Cửu Thiên chín ngày đổi một lần, muội muội ta đi vào đã bảy ngày, còn xin công tử từ bi, cứu muội muội ta!

- Nếu thật kéo tới ngày thứ chín, muội muội ta tuyệt không bất kỳ khả năng còn sống! Một năm, gần ngàn vị tỷ muội tuổi trẻ, thói quen Chu Cửu Thiên cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, chín ngày đổi một lần, …

Thanh âm Diệu Ngọc gào khóc như khấp huyết, trong đôi mắt, bởi vì một câu nói sau cùng này của Diệu Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Diệp Chân cũng không có nói, chỉ phất phất tay nói.

- Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta một hồi tự có an bài!

Diệu Ngọc khóc đến lê hoa đái vũ còn muốn cầu, nhưng nhìn thần sắc Diệp Chân, vẫn ngoan ngoãn đi ra.

Nhìn Diệu Ngọc rời đi, trong đầu Diệp Chân, lại lóe lên một ý niệm.

- Diệu Ngọc này có vấn đề!

Diệu Ngọc khóc lóc kể lể mọi việc với Diệp Chân, có lẽ là thật, nhưng có một câu của Diệu Ngọc lại làm cho Diệp Chân ngửi được một loại hương vị âm mưu.

Trước những lời kia, cầu Diệp Chân cứu muội muội nàng, nhưng câu nói sau cùng, kéo tới năm này đã biến mất gần ngàn vị thị nữ, hình như có loại ý tứ nhắc nhở

Diệp Chân.

Không phải Diệp Chân hoài nghi một nữ tử yếu đuối, nguyên nhân Diệp Chân hoài nghi Diệu Ngọc không hợp lý căn bản nhất chính là Diệu Ngọc tới quá quỷ dị.

Chính như trước đây Phó giáo chủ Điền Quý Chương nói, hắn là Phó giáo chủ, đều chưa từng được bị phân thị nữ giống Diệu Ngọc. Bốn thị nữ trong viện của Điền Quý Chương, Diệp Chân đã gặp qua, vô cùng xinh đẹp, chỉ là so với Diệu Ngọc, vẫn kém hơn mấy phần.

Kể từ đó, thị nữ trong Nhật Nguyệt thần giáo, Diệu Ngọc coi như tuyệt sắc, thị nữ tuyệt sắc như vậy, vẫn là xử nữ, vốn nên an bài cho cao tầng trong thần giáo, lại an bài cho Diệp Chân, một thủ tịch Nguyệt Hoa đường nho nhỏ, sau đó, trên người có cố sự như vậy.

An bài cho Diệp Chân một thị nữ tuyệt sắc vốn không bình thường, mà trên người thị nữ tuyệt sắc còn mang theo loại cố sự không bình thường, còn có hành động không bình thường.

Loại tình huống này, nếu Diệp Chân không lòng sinh nghi ngờ mới lạ.

- Chuyện này, nếu ta không được Điền Quý Chương nhắc nhở, không có phát hiện những điểm đáng này ngờ, phát triển bình thường, kết quả sẽ là gì?

Diệp Chân đột nhiên suy luận chuyện này.

Nếu Diệp Chân không sinh nghi, theo tính cách Diệp Chân, tao ngộ Diệu Ngọc vẫn là chuyện Diệu Ngọc kể hơn ngàn thị nữ chết thảm, khẳng định sẽ dẫn tới Diệp Chân lòng đầy căm phẫn.

Khả năng thứ nhất, Diệp Chân sẽ đi tìm Chu Cửu Thiên muốn người, hoặc lý luận.

Theo Diệu Ngọc nói, Chu Cửu Thiên này chính nhi tử đường chủ Nội Sự đường, Nội Sự đường là đường khẩu có quyền thế nhất Nhật Nguyệt thần giáo, tính tình Chu Lệnh này, khẳng định cũng không khá hơn chút nào.

Sau đó, một lời không hợp, ra tay đánh nhau, cuối cùng bất luận kết quả như thế nào, Diệp Chân khẳng định sẽ rất bi thảm. Hình đường sẽ thu thập Diệp Chân, Chu Lệnh cũng sẽ thu thập Diệp Chân.

Loại khả năng thứ hai, khả năng Diệp Chân tìm Chu Cửu Thiên đòi người phi thường nhỏ, theo tác phong trước kia của Diệp Chân, khẳng định muốn vì dân trừ hại, nói không chừng sẽ lặng lẽ xử lý tên Chu Cửu Thiên, triệt để tuyệt hậu hoạn.

Chờ thời khắc Diệp Chân ám sát Chu Cửu Thiên, hoặc thời khắc vừa mới chém giết Chu Cửu Thiên, nói không chừng sẽ có người nhảy ra, lập tức chỉ chứng Diệp Chân!

Sau đó, phạm vào giáo quy, hoặc bị giết chết tại chỗ, coi như không có bị giết chết tại chỗ, Chu Cửu Thiên là nhi tử đường chủ Nội Sự đường, trong Nhật Nguyệt thần giáo, đường chủ Nội Sự đường quyền thế còn cao hơn hai vị Phó giáo chủ.

Đến lúc đó, nếu Diệp Chân không bị giết chết tại chỗ, sợ cũng cách cái chết không xa.

Hí!

Suy đoán đến đó, Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.

Việc này, chỉ cần Diệp Chân chộn rộn, vô luận làm gì, tuyệt đối không có kết quả tốt, hơn nữa, tỷ lệ bị giết chiếm chín thành!

- Kế sách thật độc!

Trong mắt Diệp Chân lộ ra vẻ giật mình.

Kinh người hơn chính là, Diệp Chân phát hiện, đầu kế sách này, mơ hồ phù hợp tính cách của hắn, phi thường độc ác.

Giờ phút này, mặc dù Diệp Chân biết rõ đây là độc kế nhằm vào hắn, nhưng, đối với sở tố sở vi của Chu Cửu Thiên, vẫn cực kỳ phẫn nộ, có một loại ý nghĩ bức thiết muốn đi xem xét thật giả.

Đây chính là tính cách của Diệp Chân!

Như mấy năm trước còn ở Hắc Long Vực, trong Tinh La thành nhìn thấy Bán Hạ, gặp chuyện bất bình, Diệp Chân vẫn không chút do dự cứu người, sau này, một nhà Bán Hạ chết thảm, Diệp Chân giận dữ chém giết Diêm Thiếu Kỳ và Diêm Côn, mới thành tử địch của Diêm Tông hôm nay.

Nhưng, Diệp Chân vẫn như cũ dứt khoát, chuyện này lại tới một lần, Diệp Chân vẫn sẽ làm như vậy, có thể sẽ làm càng thêm triệt để!

- Ta có thể thờ ơ sao?

Đột nhiên Diệp Chân tự giễu giống như hỏi mình một câu.

- Đương nhiên không thể!

Thần sắc Diệp Chân đột ngột biến trở nên nghiêm nghị.

Khi đưa ra quyết định, ánh mắt Diệp Chân đột ngột nhìn vào xa xăm.

- Vu Hàn Tinh, đã ngươi muốn đấu, vậy ta sẽ hảo hảo đấu một trận với nhau!

Không hề nghi ngờ, có thể trong Nhật Nguyệt thần giáo, an bài ra loại độc kế này đối phó Diệp Chân, ngoại trừ Vu Hàn Tinh, Diệp Chân nghĩ không ra người thứ hai!