← Quay lại trang sách

Chương 597 Bằng Chứng Của Chu Lệnh

Người nào, dừng lại!

Một tiếng gào to, hai tên Nhật Nguyệt thần vệ đã ngăn ở trước mặt Diệp Chân.

Trong lòng Diệp Chân hơi hồi hộp một chút, thầm kêu không ổn.

Vận khí này cũng quá củ chuối, Diệp Chân vốn định bước nhanh rời xa phủ đệ Chu

Lệnh sau đó lại ẩn tàng khí tức chậm rãi rời xa, không ngờ, vừa rời khỏi phủ đệ của Chu Lệnh chưa được một dặm đã bị người ngăn chặn.

Ứng phó không kịp, Diệp Chân cũng không trả lời ngay, trong đầu cấp tốc vận chuyển, đối phó thế nào mới có thể thoát thân đây?

Khi Diệp Chân trầm ngâm, một tên Nhật Nguyệt thần vệ khác, đột nhiên có chút sợ hãi chắp tay về phía Diệp Chân.

- Tiêu thống lĩnh, ngươi đây là...

Tên Nhật Nguyệt thần vệ này vừa mới mở miệng, Diệp Chân đã phản ứng lại, nhìn thần tình kia, chẳng lẽ thuộc hạ trước kia của Tiêu Hy?

- Phụng lên của Phó đường chủ, xử lý một chuyện quan trọng, vừa vặn đi ngang qua nơi này.... Làm sao?

Nói xong, Diệp Chân mặt đen trầm xuống, trừng mắt, có dấu hiệu nổi giận.

Không thể không nói, Tiêu Hy này trước kia trong vệ thứ ba Nhật Nguyệt thần vệ vẫn rất có uy vọng, thấy Tiêu Hy sầm mặt lại, tên thuộc hạ trước kia của Tiêu Hy liên tục không ngừng nhường đường cho Diệp Chân.

Một tên Nhật Nguyệt thần vệ khác không biết "Tiêu Hy" còn muốn lên tiếng, lại bị tên Nhật Nguyệt thần vệ nhận biết Tiêu Hy giật một cái.

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Chân bước nhanh thông qua, vừa mới ngoặt một cái, dưới lòng bàn chân đột nhiên gia tốc, hai vai thả lỏng, toàn bộ thân hình lại như tơ liễu tung bay về phía trước.

- Lão Hà, ngươi cản ta làm gì? Không phải bên trên mệnh lệnh kiểm tra mọi người khả nghi sao?

Sau khi Diệp Chân thông qua, Nhật Nguyệt thần vệ bị cản kia phàn nàn.

- Ngươi tìm đường chết? Ngươi không biết Tiêu Hy Tiêu thống lĩnh. Chẳng lẽ còn không biết Phó đường chủ Nhật Diệu đường Vu Hàn Tinh? Người dám đắc tội nàng đều không có kết cục tốt! Lại nói, cản ai cũng không thể cản Tiêu thống lĩnh! Đừng nhìn Tiêu thống lĩnh bây giờ bị thôi chức, đoán không bao lâu nữa lại có thể phục hồi....

- Đi nhanh đi....

Hữu kinh vô hiểm dùng thân phận Tiêu Hy thông qua được đạo kiểm tra thứ nhất.

Diệp Chân dứt khoát buông bước chân, thoải mái rời đi, dù sao mình chính là thân phận Tiêu Hy.

Người trong thần giáo, chỉ cần là người nhận biết Tiêu Hy, phần lớn đều sẽ bán mấy phần mặt mũi, cho nên một đường đi tới, trạm gác ngầm hoàn toàn không có động tĩnh, chợt có trạm gác công khai kiểm tra, Diệp Chân mặt trầm xuống thì có thể thuận lợi thông qua.

Nhưng Diệp Chân cũng không ngốc, trong nội viện của Chu Lệnh, phạm tội chính là Tiêu Hy, tin tưởng không bao lâu, thân phận Tiêu Hy cũng sẽ không có tác dụng.

Cho nên sau khi Diệp Chân dùng thân phận Tiêu Hy cách xa nơi có thủ vệ sâm nghiêm nhất, lập tức tìm một chỗ hẻo lánh, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục diện mục thật.

Cơ hồ là ba bốn hơi thở. Diệp Chân thanh xuân tuổi trẻ khí khái hào hùng bừng bừng đã xuất hiện, "Tiêu Hy" lúc trước kia đã hư không tiêu thất.

Cần rời xa thần điện. Diệp Chân thủ tịch Nguyệt Hoa đường có thể tự do thông hành bên trong thần giáo sẽ không bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Diệp Chân cũng không đi dạo loạn, mà bước nhanh hướng về Nguyệt Hoa đường, nơi đó. Còn có một chuyện cuối cùng cần xử lý!

- Cái gì, Tiêu Hy, các ngươi nói Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ trước đây -

Tiêu Hy giết Húc nhi của ta?

Bên trong một mảnh đông khóa viện hỗn loạn, Chu Lệnh như một đầu sư tử nổi giận, Linh Lực màu băng lam lóe lên quanh người, giống như trong nháy mắt tiếp theo sẽ bộc phát.

Mấy tên cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo đã chạy tới đều hiểu, đó là khi võ giả tu vi cao tuyệt tâm tình chập chờn cực lớn, Linh Lực trong cơ thể sẽ theo tâm tình ba động tiết ra ngoài.

Hiển nhiên, Chu Lệnh chịu không được đả kích tráng niên mất con này.

Bởi vì nguyên nhân huyết mạch truyền thừa, võ giả tu vi càng cao, dòng dõi càng gian nan, trước kia Chu Lệnh say mê võ đạo, vô tâm đón dâu, thẳng đến sau khi có thành tựu, mới thành gia lập thất, nhưng mà vẫn luôn không có con.

Sau này, bái cầu các Đan sư, các loại linh dược, mới có được một đứa con Chu Lệnh, nguyên nhân huyết mạch truyền thừa, Chu Minh Húc cũng là võ giả thiên mạch, cũng coi là võ giả thiên tài, được Chu Lệnh coi như trân bảo.

Chu Minh Húc táng tận thiên lương, làm việc như thế cũng liên quan rất lớn đến Chu Lệnh yêu chiều.

Hiện tại trung niên mất con, đau xót có thể nghĩ.

Nhưng mà, những cái này đều không quan trọng, quan trọng là điều quản gia Chu Phúc nói khiến cho Kỷ Nguyên Tú và Trần Trường Hưng vừa mới chạy đến kinh ngạc không thôi.

Hung thủ giết người là Tiêu Hy?

Đáp án này, làm sao nghe làm sao đều cảm thấy có chút buồn cười.

Ai hành hung, cũng không thể nào là Tiêu Hy hành hung.

- Lão gia, lão nô tận mắt nhìn thấy, là Tiêu Hy đưa thiệp mời cầu kiến Đại công tử, khi lão nô thông truyền, Tiêu Hy đã theo đuổi lão nô, trực tiếp đánh lão nô bất tỉnh, xông vào phòng của Đại công tử. Khi lão nô tỉnh lại đã thấy ác tặc Tiêu Hy đang hạ độc thủ với Đại công tử!

- Lão gia, nhất định phải báo thù cho Đại công tử, Đại công tử hắn chết thật thê thảm....!

Chu Phúc mặt đầy nước mắt khóc lóc kể lể, khóc lóc kể lể đến Chu Lệnh một mặt âm hàn.

Tiêu Hy hạ thủ, ngay cả Chu Lệnh cũng không nghĩ ra, càng nghĩ càng không thông.

Ánh mắt Chu Lệnh không khỏi nhìn về phía hai gã ách nô khác, muốn từ chỗ bọn hắn nghiệm chứng.

Giây lát này, Thần Hồn ba động bay lên, sắc mặt Chu Lệnh càng thấy băng hàn, trong toàn bộ đông khóa viện trong trăm hơi thở, bởi vì khí tức ba động của Chu Lệnh, nhanh chóng nổi lên một tầng Hàn Sương, giống như tuyết rơi, ngay cả hơn mười Nhật Nguyệt thần vệ đang chạy đến cũng không ngoại lệ.

Chỉ có bọn người Kỷ Nguyên Tú, Trần Trường Hưng tu vi cũng không tầm thường, chắn tầng kia hàn khí kia ngoài cơ thể.

- Nha, Chu đường chủ, ai ăn tim hùng gan báo, dám đến nháo sự trong phủ của ngươi, còn phá hư thành như vậy?

Thanh âm yêu mị của Vu Hàn Tinh đột ngột từ trên trời giáng xuống.

- Đúng rồi, bắt được hung thủ hay chưa?

- Khặc khặc!

Chu Lệnh đột nhiên hướng về phía Vu Hàn Tinh cười quái dị hai tiếng, tiếng cười như cú vọ làm lòng người sinh ra sợ hãi.

- Chưa bắt được, nhưng mà, hắn chạy không thoát! Một hồi, Phó đường chủ ngươi nhất định phải tận mắt nhìn thủ đoạn bào chế người của bản tọa!

Chu Lệnh thân ở trong Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm, bụng dạ cực sâu, lúc này mặc dù thống khổ mất con, sau khi trải qua lúc ban đầu cực đoan phẫn nộ, giờ đã dần bình tĩnh lại.

Trước mắt, báo thù cho con mới là chuyện quan trọng nhất!

Vu Hàn Tinh nhíu đôi mi thanh tú, xưa nay Chu Lệnh đối với nàng cũng coi như khách khí, không khí ngày hôm nay không đúng lắm.

Cũng ngay lúc đó, Hình đường trưởng lão Đồ Đức mang theo mấy tên Hình đường chấp sự chạy tới, Phó giáo chủ Điền Quý Chương, Diêu Sâm cũng dẫn người chạy tới, đường chủ Nhật Diệu đường Trầm Thương, Phong Khinh Nguyệt cũng trong cùng một lúc hiện thân, cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo lần nữa tề tụ!

- Đồ trưởng lão, ngươi tới là tốt nhất! Hôm nay tiểu nhi chết thảm, không thể nói trước, vẫn phải mời Đồ trưởng lão giữ gìn lẽ phải thay bản tọa!

Chu Lệnh đột nhiên mở miệng.

Câu nói này của Chu Lệnh, lại có chỗ chỉ, quả nhiên, sắc mặt Đồ Đức đột ngột biến đổi.

- Thế nào, chuyện ngày hôm nay, Chu đường chủ cho rằng người trong thần giáo gây nên?

Nếu võ giả trong thần giáo gây nên, tập chung chủ yếu do Nhật Diệu đường và Nhật Nguyệt thần vệ phụ trách, nói một cách khác, chỉ có là người trong thần giáo phạm tội, mới cần dùng tới Hình đường trưởng lão xuất thủ.

Lời vừa nói, tất cả đám người đều biến sắc, nếu chuyện này do người trong thần giáo làm ra, vậy liên lụy trong đó sẽ khó nói.

Đương nhiên, Vu Hàn Tinh nghe được câu này. Trong đôi mắt lại lộ ra mỉm cười, chuyện cuối cùng cũng xong rồi. Hung thủ kia, không phải chính là Diệp Chân sao?

- Không sai, hơn nữa có bằng chứng!

Thấy Chu Lệnh nói như vậy, Vu Hàn Tinh càng thích hơn.

- Ai? Chu đường chủ yên tâm, chỉ cần có bằng chứng, quản hắn là ai. Chỉ bằng sát hại huynh đệ trong thần giáo, lão phu muốn phải cho hắn chết không chỗ chôn!

Đồ Đức quát.

- Tiêu Hy!

- Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ trước đây, Tiêu Hy!

Trong thời gian ngắn, lời nói Chu Lệnh giống như một đạo sấm sét giữa trời quang cả kinh mọi người tại đây giật mình.

Tiêu Hy làm?

Theo bọn hắn biết. Tiêu Hy và Chu Lệnh không cừu không oán?

Trong đám người, Điền Quý Chương tự mình tham gia việc này, đã liệu đến kết quả này, nhưng mà hắn là lão hồ ly, cũng theo thần sắc đám người, kinh hãi không thể che hết.

Nhưng Vu Hàn Tinh lại trợn tròn mắt.

Vừa rồi nàng còn đang đắc ý tính toán, sao hung thủ giết người lại thành Tiêu Hy.

- Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này? Chu đường chủ, có phải ngươi sai lầm hay không?

Vu Hàn Tinh cực kỳ kinh ngạc nói.

- Ta làm sai?

Chu Lệnh dùng một loại ánh mắt cực kỳ sâm nhiên nhìn chằm chằm về phía Vu Hàn Tinh.

- Hung thủ giết con trai độc nhất của ta, ta há có thể lầm? Phó đường chủ, ta cũng muốn hỏi một chút, Húc nhi của ta làm gì đắc tội ngươi, ngươi lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?

Trong khi nói chuyện, khí thế bàng bạc như biển của Chu Lệnh lại đột ngột hướng về Vu Hàn Tinh, sát ý hóa thành như thực chất, trực tiếp tập trung vào Vu Hàn Tinh.

- Thế nào, ngươi chưa chịu thừa nhận? Cho tới bây giờ, Tiêu Hy đều là như thiên lôi của ngươi, sau đâu đánh đó, nói, sao lại muốn hại con trai độc nhất của ta!

Tiêu Hy ở đâu?

Chu Lệnh đột ngột phát ra một tiếng gào thét trùng thiên!

Vu Hàn Tinh thì trực tiếp ngơ ngác.

Tiêu Hy giết Chu Cửu Thiên?

Nàng thành kẻ chủ mưu phía sau?

Hung thủ không phải Diệp Chân sao? Sao lại biến thành như vậy?

Chuyện không phải như vậy.

Đương nhiên, loại nghi vấn này nàng cũng chỉ dám giữ ở trong lòng, nếu thật nói ra, mặc kệ hung thủ là ai, nàng là kẻ chủ mưu phía sau, coi như chết!

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ta chưa từng có lòng muốn hại quý công tử, hung thủ cũng càng không thể nào là Tiêu Hy!

- Hừ, người khác có lẽ sẽ không vô oán vô cớ hại người, nhưng Vu Hàn Tinh ngươi sao?

Hừ lạnh một tiếng, lồng ngực Chu Lệnh kịch liệt phập phồng, nhìn về phía Hình đường trưởng lão Đồ Đức.

- Đồ trưởng lão, còn xin ngươi giữ gìn lẽ phải!

Chu Lệnh trong Nhật Nguyệt thần giáo quyền cao chức trọng, nhưng quyền thế của Vu Hàn Tinh trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng không kém, địa vị càng đặc thù, bằng Chu Lệnh hắn thì cũng chưa động được, chỉ có thể hướng về Đồ Đức xin giúp đỡ.

- Chu Lệnh, ngươi đang ngậm máu phun người! Chứng cứ, nếu nói Tiêu Hy giết người, chứng cứ ở nơi nào, chứng cứ ở đâu?

Vu Hàn Tinh triệt để gấp, nếu Tiêu Hy thật ngồi vững tội danh này, vậy hắn thật sẽ xong đời.

- Chứng cứ, ba người bọn hắn tận mắt nhìn thấy, cái này còn có thể sai sao?

Chu Lệnh chỉ vào hai tên người hầu câm và quản gia Chu Phúc nói.

- Hừ, tận mắt nhìn thấy, bọn hắn là gia nô của ngươi, ngươi muốn an bài thế nào thì an bài thế đó, muôn vu hãm ai thì vu hãm người đó? Nếu thật như vậy, gia nô của Vu Hàn Tinh ta cũng đã biết, ba gia nô chỉ chứng, đây coi là chứng cớ gì?

Vu Hàn Tinh trực tiếp đùa nghịch vô lại, cho dù như thế nào, nàng đều phải bảo vệ Tiêu Hy.

Quan hệ giữa nàng và Tiêu Hy, không người nào có thể hiểu!

- Bằng chứng, không có bằng chứng, ai cũng đừng nghĩ động đến một cọng tóc gáy của Tiêu Hy!

Nàng đã không có thời gian cân nhắc vì sao chuyện này lại biến thành bộ dáng như vậy, chỉ có thể dốc sức bảo vệ Tiêu Hy, giáo quy sâm nghiêm, nàng so với ai khác đều hiểu.

- Tốt tốt tốt!

Chu Lệnh lại giận quá thành cười.

- Ngươi muốn bằng chứng, vậy ta cho ngươi bằng chứng!

Vừa nói xong, ánh mắt cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo đều tập trung vào trên người Chu Lệnh, muốn nhìn xem bằng chứng này đến cùng là cái gì. Nhìn bộ dáng của Chu Lệnh, ngay cả Vu Hàn Tinh cũng cảm thấy xiết chặt, bất an nhìn hướng về phía hắn.

Nàng cũng rất muốn biết, bằng chứng của Chu Lệnh là cái gì?

Tạo Hóa Chi Vương -