Chương 598 Tiêu Hy Há Hốc Mồm
Sưu hồn đi!
Chu Lệnh vẻn vẹn nói ba chữ liền khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngay cả Vu Hàn Tinh nghe được ba chữ kia, thần sắc cũng liên tục biến đổi!
Đại quản gia Chu Phúc cùng hai người hầu câm kia trong thời gian ngắn sắc mặt như tro tàn!
Chu Lệnh nhắc tới sưu hồn, đối tượng bị sưu hồn chính là ba người bọn hắn, đây cũng là bằng chứng của Chu Lệnh.
Một người nói lời nói có thể là giả, nhưng thần hồn ký ức lại tuyệt đối sẽ không nói dối. Chỉ cần sưu hồn ba người bọn hắn, tìm ra ký ức về việc Tiêu Hy hạ độc thủ trong thần hồn ký ức của bọn hắn, đây chính là bằng chứng.
- Lão gia...
Đôi mắt Chu Phúc lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn không nhịn được cầu xin một câu.
Không có một người võ giả nào nguyên lành sau khi bị sưu hồn, dù miễn cưỡng sống sót, cũng không tốt hơn chết.
Trong mắt hai người hầu câm chỉ còn lại sự sợ hãi cùng bối rối, không biết làm sao.
- Đồ trưởng lão, Điền phó giáo chủ, Diêu phó giáo chủ, làm phiền ba người các ngươi thi triển thuật sưu hồn đối với ba người này. Sau khi sưu hồn, bằng chứng cũng sẽ xuất hiện!
Chu Lệnh nói.
Mặc dù đã sớm biết đáp án này, nhưng nghe được Chu Lệnh chính miệng nói, một cảm giác bi thương khó mà hình dung vẫn nổi lên trong lòng Chu Phúc, hắn đã vì Chu Lệnh mà khổ cực cả một đời....
- Hừ, thi triển thuật sưu hồn đối với giáo chúng của thần giáo, người mà không có bất kỳ sai lầm nào. Các ngươi đang coi thường quy củ của thần giáo sao? Đồ trưởng lão, ngươi sẽ không cố tình vi phạm?
Vu Hàn Tinh lên tiếng cười nhạo, trực tiếp chuyển ra quy của của thần giáo, nàng cực lực muốn ngăn cản sưu hồn.
Chu Lệnh làm như vậy, khiến cho Vu Hàn Tinh cảm thấy Chu Lệnh đã tính trước, nếu sau khi sưu hồn thật sự phát hiện bằng chứng, khi đó, tình thế không còn cách nào ngăn trở!
- Hừ. Giáo chúng?
Chu Lệnh cười lạnh.
- Vu Phó đường chủ, ngươi cũng quá xem trọng bọn hắn đi? Ba người bọn hắn, cũng không phải giáo chúng của thần giáo ta, mà võ nô tư nhân của Chu Lệnh ta!
- Sinh sát hay sưu hồn bọn hắn, đều là việc riêng của Chu Lệnh ta. Đừng nói là ngươi, dù thần giáo cũng không có quyền can thiệp!
Lời nói của Chu Lệnh khiến cho mưu tính của Vu Hàn Tinh bị hủy hoại, cũng làm cho một tia hi vọng vừa mới bay lên trong lòng Chu Phúc và hai tên võ nô khác vỡ vụn.
- Đồ trưởng lão, Điền phó giáo chủ, Diêu phó giáo chủ, nhanh chóng sưu hồn, miễn cho chậm trễ thời gian!
Chu Lệnh thúc giục một tiếng.
Điền Quý Chương cùng Diêu Sâm cũng không có động, đồng thời nhìn về phía trưởng lão Đồ Đức.
- Đây là chuyện quan trọng, sưu hồn đi!
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Đồ Đức lóe lên, bàn tay bỗng nhiên trùm lên phía trên đầu của đại quản gia Chu Phúc, thần hồn ba động bàng bạc đột ngột phát ra từ quanh thân Đồ Đức.
Điền Quý Chương cùng Diêu Sâm liếc nhau, hai người cũng từng người tiến lên, một bàn tay che lên đầu của hai người hầu câm, quanh thân tản ra thần hồn ba động bàng bạc.
Thân thể ba người cơ hồ là trong cùng một lúc kịch liệt run rẩy chấn động, con mắt trợn trừng lớn đến cực hạn. Con mắt trắng dã, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn đến cực điểm. Bản năng thân thể chỉ muốn thoát khỏi cái bàn tay che trên đỉnh đầu kia, nhưng không có bất kỳ năng lực phản kháng gì.
Bộ dạng thê thảm của ba người này khiến cho Phong Khinh Nguyệt có chút không đành lòng nghiêng đầu quay đi. Đây chính là thế giới của võ giả, muốn chúa tể vận mệnh của mình, cần thực lực cường đại.
Mà muốn chúa tể vận mệnh của người khác thì cần thực lực chí cường. Giống như giờ phút này, Phong Khinh Nguyệt mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn như cũ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bên trong thần hồn ba động bàng bạc, từng vòng quang hoa tối tăm mờ mịt không ngừng lóe ra trên tay ba người, một sợi hương vị hôi thối từ dưới thân ba tên võ nô bị sưu hồn truyền ra. Không ngờ bọn hắn lại ở trong quá trình sưu hồn trực tiếp mất khống chế, thải ra chất thải.
Khiến cho ba vị võ giả Hồn Hải cảnh không khống chế được bài tiết, có thể tưởng tượng sự đau đớn trong lúc sưu hồn rốt cục khủng bố đến mức nào?
Thời gian dần trôi qua, ba vị võ nô bị sưu hồn đến mức thất khiếu đều chảy ra máu tươi, thân thể xụi lơ mềm mại như mì sợi. Đột nhiên, ba người Đồ trưởng lão, Điền Quý Chương, Diêu Sâm đồng thời thả tay ra.
Thân thể ba vị võ nô bị sưu hồn mềm nhũn, cùng lúc ngã trên mặt đất, gián đoạn co quắp. Ba người Đồ trưởng lão thì có chút thống khổ day day ấn đường.
Sưu hồn cũng không phải một việc dễ dàng, để đọc được lượng lớn ký ức của một võ giả khác là một việc phi thường hao tâm tổn sức.
Nhìn thấy việc sưu hồn đã hoàn thành, tất cả người Nhật Nguyệt thần giáo ở đây đều có chút khẩn trương hoặc nên nói mong đợi nhìn chằm chằm về phía ba người Đồ trưởng lão, chờ đợi kết quả sắp công bố.
Thần kinh Vu Hàn Tinh là khẩn trương, Tiêu Hy trong sạch hay không, quyết định vào thời khắc này!
Trong nháy mắt tiếp theo, Đồ Đức đóng chặt hai mắt đột ngột mở ra, thần quang mãnh liệt bắn ra.
- Triệu chấp sự, lập tức dẫn đầu Hình đường đội chấp pháp đi đuổi bắt Tiêu Hy!
- Tuân mệnh!
- Thẩm đường chủ, tu vi Tiêu Hy cao cường, làm phiền ngươi phái ra thành viên của Nhật Diệu đường, hộ tống đội chấp pháp Hình đường cùng đuổi bắt Tiêu Hy!
- Tốt!
- Kỷ Đại thống lĩnh, thông tri thần giáo thủ vệ, nếu như phát hiện hình bóng Tiêu Hy, lập tức phát ra báo động phù!
Trong sát na mở mắt, Đồ Đức liên tiếp ban bố ba đạo mệnh lệnh, hiển nhiên, vừa rồi sưu hồn đã làm cho lão thấy được bằng chứng!
- Tiện nhân, ngươi làm gì? Ngươi cũng dám thông tri Tiêu Hy, quả nhiên, Tiêu Hy quả nhiên là đồng lõa của ngươi!
Đột nhiên, Chu Lệnh gầm lên giận dữ, thân hình bạo lên, như một đạo gió lốc đánh về phía Vu Hàn Tinh!
Đám người quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy một đạo phù tấn vừa mới bay ra từ trong lòng bàn tay của Vu Hàn Tinh.
Vu Hàn Tinh nhẹ nhàng vạch ra một chưởng, một đạo bức tường lửa rừng rực đột ngột xuất hiện trước ngực, ngăn cách công kích của Chu Lệnh. Vu Hàn Tinh cười lạnh.
- Chu Lệnh, ngươi đừng ngậm máu phun người, bản tọa phát một đạo phù tấn cho giáo chủ, bẩm báo cho giáo chủ việc này, ta đâu có làm gì sai??
- Có trời mới biết ngươi phát phù tấn cho giáo chủ hay để thông tri Tiêu Hy?
Chu Lệnh tức giận trừng mắt.
- Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi giáo chủ!
- Ngươi!
Chu Lệnh trực tiếp chán nản, bây giờ quyền uy giáo chủ cực thịnh, dù hắn xem như huynh đệ thân thiết của giáo chủ, cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy giáo chủ.
- Đủ rồi!
Trong lúc Chu Lệnh định động thủ, Đồ Đức hừ lạnh một tiếng.
- Đúng hay sai, Hình đường của ta sẽ phán đoán, các ngươi không cần nhúng tay.
Đội chấp pháp đã tới, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền đến!
Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía thiên không.
Cùng lúc trong thời khắc này, lúc trước ba vị võ nô Hồn Hải cảnh bị sưu hồn, hai tên người hầu câm đã triệt để không có động tĩnh, nhục thân đã triệt để cứng ngắc, chỉ còn đại quản gia Chu Phúc còn sống.
Chỉ là, bộ dạng kia còn không bằng chết đi cho rồi.
Thân hình co quắp tại chỗ, đôi mắt mở thật to, ánh mắt ngốc trệ mà đờ đẫn, lại không có một tơ một hào linh khí, nhìn bộ như vậy, tám, chín phần mười đã trở thành kẻ ngu....
Bên trong Linh Viện số một trăm trong Nguyệt Hoa đường, Diệu Ngọc không ngừng đi qua đi lại trong sân, trên nét mặt tràn đầy sự bất an, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa.
Đột nhiên, ánh mắt Diệu Ngọc ngẩn ngơ, thần sắc đột ngột trở nên cứng ngắc, nhưng chỉ kéo dài vẻn vẹn trong tích tắc liền đổi lại một vẻ mặt vô cùng mong chờ.
- Công tử đã trở về, có tin tức của muội muội ta hay không...
- Vào trong!
Diệp Chân chỉ nói hai chữ liền một mình đi vào trong tĩnh thất, sau lưng, Diệu Ngọc ngơ ngác một chút, cũng có chút bất an đi vào theo.
Run tay một cái, một đạo linh lực màn sáng lấy Diệp Chân làm trung tâm phát tán ra, bao trùm Diệu Ngọc ở trong đó, ngưng tụ thành một đạo màn sáng cách âm.
Diệu Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, bản năng muốn lui về phía sau.
Nhưng lại chạm vào linh lực màn sáng, không thể thoát ra, tâm thần vô cùng hốt hoảng.
Thấy thế, Diệp Chân càng hiểu rõ trong lòng, cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệu Ngọc như vậy, trực tiếp khiến cho Diệu Ngọc sợ tới mức mồ hôi tuôn ra như mưa, không biết làm sao!
Bịch một tiếng, Diệu Ngọc liền quỳ trước mặt Diệp Chân.
- Thế nào, hiện tại biết sai rồi?
Diệp Chân hừ lạnh.
Diệu Ngọc không nói chuyện. Chỉ là một khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
- Nói, là ai phái ngươi tới, thành thực nói, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái!
Thân hình Diệu Ngọc run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói:
- Công tử, ngươi nói cái gì, nô tì... Không hiểu....
- Ngươi diễn cũng không tệ!
Diệp Chân lại ép hỏi, Diệu Ngọc chỉ ngậm miệng không nói.
- Hừ, ngươi cho rằng ngươi không nói ta cũng không biết sao? Người phái ngươi qua đây, đơn giản là Tiêu Hy hoặc Vu Hàn Tinh. Ngươi cho rằng ngươi làm loại sự tình này, Vu Hàn Tinh còn có thể tha cho ngươi? Cho dù thành công, người cũng không chạy thoát một chữ “chết”!
Diệu Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ sợ hãi vô tận, bỗng nhiên dập đầu chạm đất, buồn bã cầu xin tha thứ.
- Công tử tha mạng, công tử tha mạng! Diệu Ngọc cũng không dám nữa, chỉ cần công tử tha cho nô tì một lần, nô tì làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp công tử, công tử gọi nô tì làm cái gì cũng được...
Vừa nói, Diệu Ngọc vừa ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp vậy mà toát ra một tia quyến rũ hiếm có.
- Đáng tiếc, nếu ngươi còn sống, nói không chừng ta sẽ phải chết...
- Công tử tha...
Tiếng thét chói tai của Diệu Ngọc đột nhiên ngừng lại, Diệp Chân nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, Diệu Ngọc lập tức hương tiêu ngọc vẫn!
Mà lúc này, Diệp Chân cũng mới thở dài một hơi, cái đuôi cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ.
....
Tiêu Hi vừa mới quay lại trạch viện của mình ở trong thần giáo, một đạo phù quang đột ngột từ trên trời giáng xuống. Hai chữ mở đầu trong phù tấn liền khiến cho Tiêu Hy giật nảy cả mình.
- Chạy mau?
- Vì sao ta phải chạy trốn?
Mặc dù nghi hoặc vạn phần, nhưng Tiêu Hy vẫn là không thể coi thường, bởi vì đây là phù tấn mà Vu Hàn Tinh phát cho hắn, Vu Hàn Tinh tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn.
Mặc dù lúc Vu Hàn Tinh phát phù tấn cho Tiêu Hy cực kỳ vội vàng, nhưng bởi vì là thần lục, tốc độ cực nhanh, cho nên bên trong phù tấn, vẫn kịp nói rõ sự tình.
Nhẫn nại tính tình xem hết toàn bộ nội dung trong phù tấn, Tiêu Hy không khỏi trợn tròn mắt!
- Tại sao có thể như vậy?
- Rõ ràng là Diệp Chân giết người.... Hung thủ làm sao lại biến thành ta?
- Còn có bằng chứng? Ngay cả Hình đường Đồ trưởng lão đều công nhận bằng chứng....
Mọi việc trong phù tấn khiến cho trong lòng của Tiêu Hy trở nên nặng trĩu. Đã từng là thành viên cao tầng của Nhật Nguyệt thần giáo, hắn phi thường rõ ràng điều này có ý nghĩa gì.
Càng chết người là ngay cả Vu Hàn Tinh đều không có bất kỳ thứ gì chắc chắn bảo vệ hắn....
Khi thấy mười đạo lưu quang tới từ phương xa, Tiêu Hy tức giận xổ ra một câu nói tục.
- Diệp Chân, ta xxx tổ tông nhà ngươi!
Giậm chân một cái, thân hình Tiêu Hy cấp tốc bay lên không. Trong đôi mắt, tất cả đều là sự khó hiểu và hận ý. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Tiêu Hy liền thay đổi.
Hắn đã nhận ra, hơn mười đạo lưu quang đang cấp tốc bay tới, chính là đội chấp pháp Hình đường của Nhật Nguyệt thần giáo mà ai ai nhìn thấy cũng sợ hãi.
Thần niệm khẽ động, Tiêu Hy lập tức thân hóa lưu tinh...
Tạo Hóa Chi Vương -