← Quay lại trang sách

Chương 601 Sắp Phải Chết Thần Thông Võ Kỹ

----

- Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới! Lão Thiên có mắt, ha ha ha ha!

Nhìn Tiêu Hy ở nơi đó cất tiếng cười to, thần sắc Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng ngưng trọng, cuối cùng, hắn còn đánh giá thấp Tiêu Hy, Tiêu Hy đã phát hiện hắn.

- Diệp Chân, lúc trước người phát ra báo động phù, thông báo tin cho đội chấp pháp Hình đường, là ngươi?

Một bên hỏi, quanh thân Tiêu Hy lần nữa tuôn ra quang hoa màu đỏ, lao thẳng tới Diệp Chân!

- Tiệc ta bày cho người như thế nào? Tư vị bị người vu oan lại bị truy sát như thế nào?

Diệp Chân không trả lời mà hỏi lại, từng đạo Tử Ngọc linh lực bắt đầu lưu chuyển ở đầu ngón tay.

Thần sắc Tiêu Hy đột ngột trở nên vô cùng khó coi.

- Quả nhiên ngươi đang mạo danh ta làm việc!

Trong đôi mắt bắn ra ánh sáng cực kỳ thù hận.

- Hừ, hôm nay là tử kỳ của ngươi!

Khi hai chữ “Tử kỳ” thoát ra khỏi miệng, xoát một tiếng, một vòng hỏa ảnh lưu tinh đột ngột từ trước người Tiêu Hy bay ra, xoay tròn đánh về phía Diệp Chân.

Lần này, một vòng hỏa ảnh lưu tinh dưới khống chế của Tiêu Hy, càng thêm thần diệu.

Vừa mới xuất thủ ra, mười tám đạo hỏa lưu tinh như trăng khuyết về đánh phía Diệp Chân, tốc độ bốn đạo hỏa lưu tinh ở giữa có phần chậm, tốc độ hai đầu hỏa lưu tinh thì nhanh đến cực điểm.

Trong thời gian ngắn, bao vây lại Diệp Chân.

Hưu!

Diệp Chân tránh được mấy chiêu thiểm, trong thời gian ngắn hóa thành một đạo tử quang chợt lóe lên từ trong không trung.

Ngân Tuyến Thiểm!

Ầm!

Ngay lúc đó, mười tám đạo hỏa ảnh lưu tinh từ bốn phương tám hướng đánh tới địa phương Diệp Chân đứng yên vừa rồi, sau khi một đạo lại một đạo hỏa lưu tinh va chạm lại tuôn ra quang diễm đầy trời, vô cùng kinh khủng.

- Đây là.... Thần thông thân pháp? Ngươi làm sao lại biết thần thông thân pháp?

Nhìn thân Diệp Chân hóa tím rồi biến mất, trong đôi mắt Tiêu Hy viết đầy kinh hãi.

- Ta biết, so với trong tưởng tượng ngươi còn nhiều hơn!

Ầm ầm!

Khi thanh âm Diệp Chân vang lên phía sau Tiêu Hy, thanh âm như tiếng sét đánh liên tục vang lên đỉnh đầu Tiêu Hy. Lôi quang đen nhánh tư trên cánh tay hướng vào đầu Tiêu Hy oanh đến.

Kinh Hồn Thiên Lôi!

- Hừ, điêu trùng tiểu kỹ!

Cười lạnh một tiếng, xích diễm quang thuẫn một mặt mấy mét vuông trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Hy, xích diễm quang thuẫn này chỉ ba động mấy lần, Kinh Hồn Thiên Lôi của Diệp Chân cứ thế biến mất.

- Tiếp ta một chưởng! Chết đi!

Sau đầu Tiêu Hy không có xuất hiện dấu hiệu một đạo hỏa diễm thủ ấn nào, trong nháy mắt vượt qua hư không, hướng vào đầu Diệp Chân chụp xuống.

Khi thủ ấn hỏa diễm mới xuất hiện, nhưng chỉ lớn cỡ bàn tay, lại hướng về đầu Diệp Chân chụp xuống, kích thước đã to bằng cái thớt.

Khí tức mênh mông đột ngột hiển hiện từ trên thân Diệp Chân, một Phù Vân Chỉ giống cái dùi hung hăng điểm vào phía trên đại thủ ấn hỏa diễm.

Đại thủ ấn hỏa diễm to bằng cái thớt trong nháy mắt bị điểm phá, biến thành Hỏa hệ linh lực cực kỳ thuần túy tán ra, ngẫu nhiên có vài mảng Hỏa hệ linh lực rơi xuống trên hộ thể linh giáp của Diệp Chân, cũng không tạo được bất cứ thương tổn gì.

Thần sắc Tiêu Hy lần nữa thất thần.

- Lại có thể phá thần thông võ kỹ của ta....

- Nhưng ngươi phá được một lần, ngươi có thể phá được mười lần trăm lần sao?

Khi nét mặt dữ tợn hiển hiện, đại thủ ấn hỏa diễm của Tiêu Hy đột ngột như hạt mưa hướng về Diệp Chân rơi xuống.

Thời gian mấy hơi, để Diệp Chân lâm vào trong tình huống tay chân luống cuống.

Thần thông võ kỹ thuấn phát huy ưu thế triệt để thể hiện ra ngoài, mặc dù Phù Vân Chỉ của Diệp Chân có thể phá vỡ đại thủ ấn hỏa diễm của Tiêu Hy, nhưng lại theo không kịp tiết tấu công kích của Tiêu Hy.

Thời gian Diệp Chân điểm ra một Phù Vân Chỉ, Tiêu Hy đã có thể phát ra hai đại thủ ấn hỏa diễm đánh xuống tới.

Nếu không phải Diệp Chân luân phiên thôi động Thận Long Châu, bước ngoặt nguy hiểm vận dụng Ngân Tuyến Thiểm và địa từ lực trường tránh né. Diệp Chân sợ đã trúng chiêu.

Lúc này, Diệp Chân xem như thật sự hiểu, nửa tháng trước chém giết Lưu Hồng, thật là vận khí, chỉ cần Lưu Hồng còn một chút hơi thở, xui xẻo sợ sẽ là Diệp Chân.

Nhưng nói trở lại. Diệp Chân là một võ giả Hồn Hải cảnh tam trọng, có thể chống nổi năm mươi chiêu của Tiêu Hy, tu vi cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng, đủ để kiêu ngạo.

Bên này Diệp Chân luống cuống tay chân, Tiêu Hy lại càng đánh càng kinh hãi, bình thường võ giả Chú Mạch cảnh nhị tam trọng đều chưa chắc có thể tại dưới tay hắn chống nổi năm mươi chiêu. Nhưng Diệp Chân lại làm được.

- Diệp Chân, hiện tại ta tin tưởng ngươi thật sự có thực lực giết chết Vu Hoài Tùng!

Thần sắc Tiêu Hy đột ngột trở nên trịnh trọng.

- Vu Hoài Tùng không phải ta giết! Nhưng, có một người thật do ta giết!

Diệp Chân tiếp lời nói.

- Ai?

- Lưu Hồng!

- Cái gì, Lưu Hồng do ngươi giết? Vài ngày trước người hại ta thôi chức mất chức, cũng là ngươi?

Tiêu Hy giận dữ!

Mỗi khi một người cảm xúc có kịch liệt ba động, sẽ ảnh hưởng đến sự tình khác, tỷ như tiết tấu công kích! Tiêu Hy phẫn nộ rống to, tiết tấu công kích trở nên bắt đầu loạn!

Ngay lúc đó, dựa vào địa từ lực trường, Diệp Chân đang chật vật lại sải bước ra, chính là gần khoảng cách hai dặm, khi cực phẩm bảo khí Lưu Kim kiếm xuất hiện trong tay Diệp Chân, kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh trường chấn!

Một đạo kiếm cung kim sắc đột ngột từ trên thân kiếm lưu kim nở rộ, những nơi kiếm thế đi qua, không khí đều như gợn sóng bị tách ra!

Hưu!

Kiếm cương Tâm Kiếm kim sắc dài trăm thước đang chụp vào Thiên Hà của Tiêu Hy.

Khi Tâm Kiếm bổ ra, Diệp Chân hơi do dự một cái, lúc này nếu hắn lấy cực phẩm bảo khí, trực tiếp dùng thần niệm thôi động Tử Linh giấu ở trong kiếm mạch thứ nhất xuất thủ, kém nhất, sợ cũng có thể làm Tiêu Hy bị thương nặng.

Nhưng Diệp Chân cũng không có làm như thế.

Diệp Chân đã có thể chống đỡ từng đợt công kích của Tiêu Hy, Diệp Chân cần một cao thủ như vậy đến tôi luyện vũ kỹ của mình, tới thử lực lượng chân thực của mình.

Thời khắc thần sắc Tiêu Hy đột ngột trở nên ngưng trọng, trong thời gian ngắn, hộ thể linh giáp nặng nề đến cực hạn, đây là Tiêu Hy trước mặt Diệp Chân, lần thứ nhất cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp!

Kiếm quang này, có thể mang đến cho hắn uy hiếp sinh tử!

Vẻn vẹn lui hơn mười mét, bộ pháp Tiêu Hy đột nhiên dừng lại, lúc lui lại, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, vô luận hắn né tránh như thế nào, cũng tránh không khỏi một kiếm này, chỉ có thể đón đỡ!

- Hỏa diễm đại thủ ấn, phá cho ta!

Nổi giận gầm lên một tiếng, phía sau hỏa diễm đại thủ ấn của Tiêu Hy như thiểm điện liên tục nhấn ra, nhưng chỉ vẻn vẹn đánh ra một hỏa diễm đại thủ ấn, kim sắc kiếm cương đã bổ tới trước mặt hắn.

Xùy!

Nhìn hỏa diễm đại thủ ấn bị kim sắc kiếm cương dễ như trở bàn tay bổ thành hai nửa. Con mắt Tiêu Hy đột ngột trợn tròn, xích diễm quang thuẫn một mặt hai mét vuông bất ngờ xuất hiện trước người.

Ầm!

Kim sắc kiếm quang và xích diễm quang thuẫn hung hăng đụng vào nhau, tuôn ra từng đoàn hỏa quang lớn, nhưng mắt trần cũng có thể thấy, quang hoa kim sắc kiếm cương và xích diễm quang thuẫn đều đang hối hả suy yếu.

Choang!

Thanh âm dư uy kim sắc kiếm cương đánh vào trên hộ thể linh giáp Tiêu Hy đột ngột vang lên. Mặc dù dư uy kim sắc kiếm cương cũng không có tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Tiêu Hy, nhưng hộ thể linh giáp của hắn cũng không có bất cứ ba động gì, nhưng con mắt Tiêu Hy, lại trừng tròn vo.

Liên tiếp phá hai đạo thần thông võ kỹ của hắn, trong đó một đạo còn là loại thần thông võ kỹ phòng ngự, còn có thể có dư uy, uy lực này, so với hắn tu luyện thần thông võ kỹ còn mạnh hơn, sao Diệp Chân có thể tu luyện được?

Kỳ thật uy lực Tâm Kiếm này của Diệp Chân. Không sai biệt lắm với uy lực hỏa diễm đại thủ ấn của Tiêu Hy, cao nữa là mạnh hơn một chút, nhưng, do trải qua cực phẩm bảo khí tăng phúc gần bảy thành, sau đó lại được Tử Linh gia trì thêm, uy lực kia, liền không thể giống nhau.

- Chuẩn bị nửa ngày, rốt cục kết quả kẻ cầm đầu rơi xuống Tiêu Hy ta. Tất cả đều do Diệp Chân ngươi! Diệp Chân, hôm nay ta tất sát ngươi mới thống khoái!

Tiêu Hy rống giận.

- Nếu các ngươi không ra độc kế đối phó ta. Ta muốn đối phó ngươi, sợ cũng không có cơ hội! Hừ, Tiêu Hy, mọi việc hôm nay, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão!

- Muốn chết!

- Ai giết ai còn chưa nhất định đâu!

Diệp Chân cười nhạo!

- Làm ngươi xuân thu đại mộng!

Trên mặt Tiêu Hy đột nhiên toát ra một tia ngưng trọng.

- Diệp Chân. Ngươi cũng đã biết, mỗi một cường giả Chú Mạch cảnh chân chính, đều có một loại thần thông võ kỹ không muốn người biết áp đáy hòm, chỉ cần gặp qua nó, không một ai không trở thành người chết!

Nói đến đây, Tiêu Hy đột nhiên tàn nhẫn cười một tiếng.

- Hôm nay, ngươi chính là.... Vị thứ năm chứng kiến qua!

Trong chốc lát, năm ngón tay Tiêu Hy chỉ ra, linh lực quanh thân ba động trong nháy mắt nhảy lên tới cực hạn, nhẹ nhàng bắn ra, một mảnh lớn hỏa vân chừng bàn tay, đột ngột bay ra từ trong lòng bàn tay.

- Xích Diễm Thiên Võng, đi!

Hỏa vân lớn chừng bàn tay đón gió lớn dần, trong thời gian ngắn, tăng vọt thành liệt diễm chi võng trăm mét vuông chụp vào Diệp Chân.

Thấy thế, Diệp Chân điểm ra một chỉ, một Phù Vân Chỉ điểm vào Xích Diễm Thiên Võng đang hướng về phía hắn lao tới.

Chuyện quỷ dị xuất hiện, Xích Diễm Thiên Võng đột nhiên hơi biến hóa, những ô lưới Phù Vân Chỉ đi qua, đột ngột biến lớn, để Phù Vân Chỉ trực tiếp xuyên qua lưới, biến mất!

Ách, Xích Diễm Thiên Võng chụp vào Diệp Chân.

Diệp Chân ngẩn ngơ, hú lên quái dị, ánh sáng màu bạc từ dưới lòng bàn chân chợt lóe lên, trong thời gian ngắn lóe ra cách xa hai dặm, tránh khỏi Xích Diễm Thiên

Võng.

- Hừ, ta xem ngươi có thể chạy trốn tới đâu?

Tiếng hừ lạnh của Tiêu Hy đột ngột vang lên từ phía sau Diệp Chân, lại thêm một Xích Diễm Thiên Võng chụp vào Diệp Chân. Không chỉ như thế, theo Tiêu Hy năm ngón tay gảy nhẹ, một tấm lại một tấm Xích Diễm Thiên Võng dày đặc xuất hiện bốn phương tám hướng.

Diệp Chân khẽ đếm, khoảng chừng bảy Xích Diễm Thiên Võng, bảy Xích Diễm Thiên Võng hợp dệt thành một mảnh, từ bốn phương tám hướng trên trời dưới đất đồng thời chụp vào Diệp Chân.

Trong nháy mắt con ngươi Diệp Chân thít chặt đến cực hạn.

Vẻn vẹn trong chớp nhoáng này, Diệp Chân đã thấy được điểm lợi hại của Xích Diễm Thiên Võng, một khi bị trùm bên trong, dưới tầng tầng lớp lớp Thiên Võng, Diệp Chân tất sát hóa thành tro bụi.

Nhưng Phù Vân Chỉ của Diệp Chân, trước mặt Xích Diễm Thiên Võng không có bất cứ tác dụng gì, hơn nữa Diệp Chân đoán, ngay cả Tâm Kiếm, cũng không làm gì được Xích Diễm Thiên Võng này, có thể có tác dụng với Xích Diễm Thiên Võng, chỉ sợ có Tử Ngọc Ấn!

Tâm niệm vừa động, lực lượng thần hồn lập tức bị thôi động đến cực hạn, một cái lại một cái quang hoa Tử Ngọc Ấn lưu chuyển như thiểm điện nghênh hướng Xích Diễm Thiên Võng!

- Trấn áp!

Ách, tử quang đại phóng!

Xích Diễm Thiên Võng một bên như đánh đến cự thạch, trong nháy mắt ngưng trệ hư không!

- Trấn, trấn, trấn, trấn!

Ngay cả rống mấy tiếng, cuối cùng Diệp Chân vẫn cách xa địa phương ngăn trở Xích Diễm Thiên Võng khép lại trăm mét, nhưng khi trấn áp, Xích Diễm Thiên Võng bắt đầu điên cuồng giãy dụa, màu đỏ quang hoa càng ngày càng sáng.

Vẻn vẹn một cái chớp mắt, quang hoa Tử Ngọc Ấn chói mắt tới cực điểm, nhưng, quang hoa Xích Diễm Thiên Võng còn đang không ngừng kéo lên!

Xoạt xoạt xoạt!

Trên Tử Ngọc Ấn đầu tiên bắt đầu xuất hiện vết rạn, đồng thời rạn nứt cấp tốc phóng đại!

Đối mặt thần thông võ kỹ Xích Diễm Thiên Võng, Tử Ngọc Ấn vẫn thua xa!

- Hừ, ta còn nhìn ngươi còn có thể chống đỡ đến bao lâu! Xích Diễm Thiên Võng, phá cho ta!

Tiêu Hy gầm thét, vô số thần hồn ba động hiện lên, bảy đạo quang hoa Xích Diễm Thiên Võng ngay lập tức bạo sáng!

Lạch cạch!

Lại có thêm một Tử Ngọc Ấn triệt để vỡ nát, con mắt Diệp Chân đột ngột trừng lớn, trong nháy mắt tràn ngập ngạc nhiên!