Chương 600 Truy Sát
----
- Đám người này vậy mà mất dấu....
Thấy đội chấp pháp Hình đường ở ngã ba đường từ xa bắt đầu tìm kiếm chẳng có mục đích, Diệp Chân có chút im lặng.
Đương nhiên, cũng không phải đội chấp pháp Hình đường vô năng, chủ yếu là Tiêu Hy có chút giảo hoạt, hơn nữa tình huống trong Thanh Lam võ đô quá mức phức tạp, cho dù đêm khuya, vẫn như cũ có võ giả không ngừng lui tới, hơn nữa có nhiều chỗ, cũng không phải đội chấp pháp Hình đường Nhật Nguyệt thần giáo muốn đuổi theo là có thể đuổi theo.
Mà sở dĩ Diệp Chân còn có thể miễn cưỡng truy tung hành tung Tiêu Hy, chủ yếu vẫn do tiểu Miêu, một vài thiên phú của thú, võ giả không cách nào so sánh.
Mặc dù tiểu Miêu không có thiên phú truy tung, nhưng bản sự theo dõi người, xác thực còn mạnh hơn Diệp Chân rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, vị trí tiểu Miêu may mắn, giấu ở trong tầng mây dày đặc trên không trung, không có người chú ý, tầm mắt lại rộng.
Trừ phi Tiêu Hy trốn vào trong công trình kiến trúc, nếu không sẽ bị tiểu Miêu theo dõi.
- Xem ra, cần phải nhắc nhở một cái....
Suy nghĩ khẽ động, thân hình Diệp Chân đột ngột phóng lên tận trời, hướng về phương hướng Tiêu Hy ẩn núp phóng đi.
Lúc này Tiêu Hy như chim sợ cành cong, căn bản không dám phi hành trên bầu trời, dù sao mục tiêu trên bầu trời quá lớn, chỉ dám trốn tránh trên mặt đất, để thoát khỏi vùng truy lùng của đội chấp pháp Hình đường.
Khi Diệp Chân bay lên không trung, một cao thủ trong đội chấp pháp Hình đường nhìn chằm chằm tới, nhưng, khi Diệp Chân thoải mái thả ra khí tức tu vi Hồn Hải cảnh tam trọng của mình, tên chấp pháp Hình đường kia cũng không chút nào do dự xoay người rời đi.
Tiêu Hy chạy trói chết trong Thanh Lam võ đô, vẫn kém với Diệp Chân phi hành ở trên bầu trời thẳng tắp tới cũng nhanh, rất nhanh, Diệp Chân bay đến đến phía trước bên cạnh Tiêu Hy, chọn một nơi cách Tiêu Hy thật xa mới rơi xuống.
Hưu!
Không có dấu hiệu nào, một đạo báo động phù màu đỏ phóng lên tận trời. Trong bầu trời đêm, chói mắt tới cực điểm.
- Ừm?
Ngay khi đội chấp pháp Hình đường đang bị phân tán tìm kiếm bốn phương tám hướng, ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm báo động phù bay lên phía trên bầu trời, nhìn hình báo động phù nổ tung, rõ ràng báo động phù bình thường nhất Nhật Nguyệt thần giáo.
- Có người cầu cứu hay cảnh báo?
Trong nháy mắt tiếp theo, hơn hai phần ba chấp pháp Hình đường, thân hình chuyển hướng một cái, xông về địa phương báo động phù bay lên.
- Ta thao, vậy mà bại lộ?
Tiêu Hy vừa mới tiến vào một con hẻm nhỏ đột ngột cả kinh, đạo báo động phù kia, để bộ pháp hắn vừa mới chậm lại, đột ngột gia tốc, linh lực quanh thân đột ngột hừng hực như sao, đã bại lộ, đây cũng không cần thiết ẩn tàng thân hình.
- Ở nơi đó!
- Nhanh, Tiêu Hy nơi đó!
Tiêu Hy toàn lực bộc phát ra tu vi Chú Mạch cảnh ngũ trọng, lập tức dẫn tới chấp pháp Hình đường điên cuồng đuổi tới.
Một bên trốn, trên mặt Tiêu Hy đột ngột hiện lên một tia buồn bã khó hiểu!
Nửa tháng trước, hắn còn là thống lĩnh Nhật Nguyệt vệ thần, quyền cao chức trọng, ai có thể nghĩ tới, nửa tháng sau, hắn đã là phản đồ Nhật Nguyệt thần giáo, liệt vào danh sách tất sát của Hình đường Nhật Nguyệt thần giáo. Lúc này lại chật vật chạy trốn.
Trên trời dưới đất, không gì hơn chuyện này.
Trong hai mắt Tiêu Hy đột ngột bắn ra hung quang làm cho người hoảng sợ, răng hắn nghiến đến khanh khách rung động:
- Diệp Chân! Chờ ta hôm nay chạy thoát....
Cách chuyện xảy ra đều đã qua một canh giờ, thông qua giao lưu phù tấn với Vu Hàn Tinh, Tiêu Hy đã hiểu ngọn nguồn toàn bộ mọi chuyện.
Trên thực tế, khi Vu Hàn Tinh nhìn thấy thị nữ Diệu Ngọc bị Diệp Chân xử tử, đã hiểu. Hôm nay mọi việc, tất cả đều do Diệp Chân làm ra.
Bằng không, Diệp Chân sẽ không vô duyên vô cớ giết chết Diệu Ngọc.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
Một đạo lại một đạo báo động phù như ngọn đèn chỉ đường, dẫn dắt đội chấp pháp Hình đường đi đúng quỹ đạo, cũng làm cho Tiêu Hy hận đến nghiến răng.
Mỗi khi hắn thoát khỏi đội chấp pháp Hình đường, thành công che giấu trong Thanh Lam võ đô, sẽ có báo động phù chỉ vị trí của hắn, để hắn không thể không lần nữa hoảng hốt đào mệnh.
Sau mấy lần liên tiếp, Tiêu Hy càng ngày càng chật vật, trong đó thậm chí hai lần bị mấy vị chấp pháp Hình đường dây dưa, liều mạng mới thoát được, bất đắc dĩ, Tiêu Hy phát ra một đạo phù cầu cứu tấn.
Hơn nửa canh giờ sau, khi đội chấp pháp Hình đường truy tung đến thành bắc Thanh Lam võ đô, lần nữa mất đi tung tích, Diệp Chân vẫn luôn dựa vào Vân Dực Hổ Vương ở trên bầu trời nhìn chằm chằm, khi đang muốn phát ra báo động phù, một đạo lưu quang màu đỏ đột ngột phóng lên tận trời, xông về phương nam, khí tức kia, cực kỳ giống khí tức Tiêu Hy.
Tiêu Hy muốn chạy trốn, đội chấp pháp Hình đường vừa mới mất dấu mục tiêu đương nhiên sẽ không để hắn thoát thân, hơn mười đạo lưu quang chuyển hướng một cái, hướng về đạo lưu quang màu đỏ kia tật tật đuổi theo.
Diệp Chân lại ngây ra một lúc, vừa rồi Tiêu Hy đột nhiên hiện thân, có chút quỷ dị.
- Meo ô...
Đột nhiên, tiếng kêu của tiểu Miêu nhắc nhở để Diệp Chân không được chuyển phương hướng.
Chỉ thấy Tiêu Hy vừa rồi biến mất chậm rãi bay lên từ phía đạo quang hoa ảm đạm kia, sau đó không nhanh không chậm hướng về phương bắc bay đi, nhìn thấy tấm lưng kia, Diệp Chân sửng sốt.
- Tiêu Hy!
- Thay mận đổi đào? Gia hỏa này thật giảo hoạt!
Diệp Chân lập tức phản ứng lại, đạo lưu quang màu đỏ lúc trước không chút nào che giấu phóng lên tận trời kia hẳn là người trợ giúp Tiêu Hy thoát thân, dẫn đi đội chấp pháp Hình đường, Tiêu Hy có thể thong dong rút lui.
Tiêu Hy chậm rãi bay lên không, phi hành cỡ ngàn mét, mắt thấy không người chú ý, bỗng nhiên gia tốc.
Thấy một màn như vậy, Diệp Chân gấp.
Lúc này hắn lại thả báo động phù thu hút đội chấp pháp Hình đường, nhưng nếu bỏ mặc như vậy, Tiêu Hy này vừa trốn, sợ sẽ là Ngư Long vào biển, trời cao biển rộng.
Sau khi ngẫm lại Tiêu Hy là cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng sẽ có thể thay hình đổi dạng trở về, Diệp Chân nhịn không được rùng mình một cái.
- Tuyệt đối không thể để cho hắn chạy trốn!
Giậm chân một cái, Diệp Chân như một đạo khói nhẹ thẳng tắp phóng lên tận trời, thẳng vào tầng mây, tiểu Miêu tâm niệm tương thông với Diệp Chân nên hình thể đột ngột biến lớn, tùy ý Diệp Chân ngồi lên.
- Đuổi!
Đôi cánh mở ra, tiểu Miêu hướng về phía Tiêu Hy phi hành đuổi theo, mà lúc này, Tiêu Hy đã hoàn toàn rời đi Thanh Lam võ đô, nhìn phía sau không có bất kỳ quang hoa đuổi theo nào, Tiêu Hy lập tức buông tay buông chân, linh lực lượng lớn đột ngột tràn ra ngoài thân, trong thời gian ngắn, như một khỏa lửa như sao băng hướng về phương xa biến mất đi.
Nếu cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng dùng toàn lực vội vàng phi hành, tuyệt đối không phải người Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu có thể đuổi theo, sau khi gia trì cho tiểu Miêu một đạo chiến hồn huyết quang, tiểu Miêu mới có thể đuổi theo.
Nhưng, xa xa theo dõi Tiêu Hy, Diệp Chân lẩm bẩm.
Hắn đi theo như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
Lần trước, hắn xử lý Lưu Hồng tu vi cao tới Chú Mạch cảnh tứ trọng, khi đó không đối kháng chính diện được, toàn bộ đều đánh lén và xuất kỳ bất ý.
Mà lần này, vì lúc trước truy sát, thần kinh Tiêu Hy đã căng cứng tới cực điểm, đối mặt với bất kỳ thứ gì nhìn thấy được, đều đề phòng ba phần, Diệp Chân muốn đánh lén, căn bản không thể nào.
Huống chi, Tiêu Hy có thể trở thành Tam Thống lĩnh Nhật Nguyệt thần giáo, cũng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, chiến lực tuyệt đối là người nổi bật trong võ giả đồng cấp
Đối kháng chính diện với cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, Diệp Chân cũng không phải đối thủ, chớ nói chi đối đầu Tiêu Hy là người nổi bật trong cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng.
Nói một cách khác, nếu Diệp Chân theo sau như vậy, không có bất kỳ kết quả gì.
Lúc đang suy nghĩ, Diệp Chân đã có diệu kế.
Chu Lệnh không phải treo giải thưởng nhằm vào Tiêu Hy à, Diệp Chân có thể mời người hỗ trợ.
Người Diệp Chân có giao tình trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng chỉ có ba người Điền Quý Chương, Phong Khinh Nguyệt, Trần Trường Hưng, hiện tại thần giáo đang xảy ra đại sự, Trần Trường Hưng thân là thống lĩnh đang trực khẳng định thoát thân không được, về phần Điền Quý Chương, Diệp Chân có chút không dám mời, nếu thật tao ngộ Tiêu Hy, Điền Quý Chương có thể hạ tử thủ hay không đều là hai chuyện.
Sau mấy hơi, một đạo phù quang đột nhiên từ trong tay Diệp Chân bay ra, bay thẳng phương hướng Nhật Nguyệt thần giáo.
Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân nhận được phù tấn Phong Khinh Nguyệt, nội dung chỉ có bốn chữ “Lập tức xuất phát”!
Nhưng, nếu Phong Khinh Nguyệt lập tức xuất phát, muốn đuổi theo Diệp Chân và Tiêu Hy, sợ cũng một đoạn thời gian rất dài, lúc trước kéo ra khoảng cách gần nghìn dặm, mà bây giờ vô luận tốc độ Diệp Chân hay Tiêu Hy, đều nhanh vô cùng, mà tu vi Phong Khinh Nguyệt và Tiêu Hy không sai biệt lắm, tốc độ phi hành so với tốc độ phi hành của Tiêu Hy cũng kém không bao nhiêu.
Diệp Chân có thể làm, chỉ có thể chăm chú xuyết sau lưng Tiêu Hy, không ngừng liên hệ với Phong Khinh Nguyệt, kiên trì cho đến khi Phong Khinh Nguyệt đuổi tới.
May mà, phía sau không người đuổi theo, Tiêu Hy chỉ dùng tốc độ đang phi hành bình thường của cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, tiểu Miêu cùng còn rất nhẹ nhàng.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ đi qua, đã cách xa Thanh Lam võ thành hơn một vạn dặm, Phong Khinh Nguyệt còn đang điên cuồng đuổi theo phía sau, mà Tiêu Hy vẫn không có bất kỳ ý nghĩ dừng bước.
- Gia hỏa này muốn chạy trốn đến nơi nào?
Ngay khi Diệp Chân nói thầm, lưu quang Tiêu Hy đang lao nhanh phía trước đột ngột ngừng lại, bỗng nhiên xoay người một cái, hướng về phía sau cuồng xông lại.
Thời khắc cuồng xông, quanh thân Tiêu Hy lập tức hiện lên từng quả đấm hỏa đoàn lớn, hỏa đoàn không ngừng toát ra, khi chiêu này xuất hiện, đã đốt cháy không khí đến sáng rực rung động, tỏ rõ nhiệt độ cao đáng sợ.
Trong chốc lát, khi quanh người Tiêu Hy ngưng tụ thành một vòng, nhìn hư không phía sau không thấy bất kỳ bóng người nào, ánh mắt Tiêu Hy đột nhiên rơi về phía trên tầng mây dày đặc trên bầu trời, khóe miệng đột ngột hiển hiện một tia nghiêm nghị!
Vung tay lên, một vòng hỏa quang lơ lửng trước người xoay tròn đánh về phía tầng mây dày đặc trên không trung kia, khi chiêu hỏa quang xuất thủ, nhanh chóng biến lớn, mỗi một đạo hỏa quang, đều tăng vọt kích thước vòng tròn, lúc cao tốc xoay tròn, phảng phất từng khỏa lửa như sao băng, đánh về phía tầng mây dày đặc trên không trung.
Thần thông võ kỹ, Hỏa Ảnh lưu tinh!
- Bọn chuột nhắt phương nào, dám theo dõi lão tử, còn không lăn ra cho ta!
Tiếng gầm thét Tiêu Hy vang lên.
Những nơi một vòng Hỏa Ảnh lưu tinh đi qua, tầng mây dày đặc trên bầu trời lập tức bị đuổi tản ra, Diệp Chân thu thế không kịp, tầng mây phía trước lại bị xua tan, trực tiếp bại lộ trước mắt Tiêu Hy.
- Diệp Chân?
Nhìn chằm chằm Diệp Chân, sau khi trong đôi mắt Tiêu Hy toát ra cừu hận khắc cốt ghi tâm, lại cất tiếng cười to.
- Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới! Lão Thiên có mắt, ha ha ha ha!