← Quay lại trang sách

Chương 603 Nguyệt Sắc Tinh Quang

----

Trong bầu trời đêm, một đạo bóng tím lướt nhanh như điện để không khí tuyệt vọng như tiếng rít thê lương của dã thú, nhưng như thế, Phong Khinh Nguyệt vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ nhanh!

Từ khi thu được phù tấn của Diệp Chân, nàng có một loại cảm giác bị đòi mạng.

Nói đùa cái gì, Diệp Chân một thân một mình đi theo Tiêu Hy có tu vi cao tới Chú Mạch cảnh ngũ trọng, thật coi Tiêu Hy là bùn nặn?

Nếu bị phát hiện làm sao bây giờ?

Ngay cả bản thân Phong Khinh Nguyệt, có thể đánh thắng Tiêu Hy, nhưng muốn chém giết Tiêu Hy, lại muôn vàn khó khăn.

Nếu Tiêu Hy liều chết phản công, Phong Khinh Nguyệt đều sẽ bị thương.

- Hi vọng vận khí gia hỏa này hơi tốt, trước khi ta chạy tới, không bị Tiêu Hy phát…

Lời nói không nói một nửa, Phong Khinh Nguyệt sửng sốt dừng lại, từ xa trên bầu trời, đột nhiên tuôn ra một quang đoàn màu đỏ gai mắt dị thường.

Trong thời gian ngắn, như thái dương, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, khiến mặt trăng thất sắc trên trời như ẩn như hiện trong nháy mắt.

- Không tốt!

Kinh hô một tiếng, tử quang quanh thân Phong Khinh Nguyệt trong nháy mắt lần nữa tăng vọt ba thành, tiêu thăng đến tốc độ cực hạn của nàng.

Loại tốc độ cực hạn này đã là tốc độ Phong Khinh Nguyệt chạy trối chết.

Nói một cách khác, trừ phi lúc đang chạy trối chết, mới có thể bộc phát ra loại tốc độ cực hạn này, sẽ không tuỳ tiện thôi động. Bởi vì loại tốc độ cực hạn này tiêu hao rất nhiều, không cách nào kéo dài tiếp tục.

- Ước chừng khoảng cách hai, ba trăm dặm, không biết, có đến kịp hay không?

Đột nhiên, trái tim Phong Khinh Nguyệt dâng lên một tia thống khổ khó nói lên lời, loại cảm giác này, như mất đi cái gì

Làm cường giả Chú Mạch cảnh, Phong Khinh Nguyệt phi thường rõ ràng, dưới tình huống bình thường, nếu Diệp Chân là thiên tài. Đối đầu Tiêu Hy là Chú Mạch cảnh ngũ trọng, chỉ có một con đường chết, không chút huyền niệm!

Bằng không, võ giả liều mạng đề cao tu vi làm gì?

Mặc dù Diệp Chân là thủ tịch Nguyệt Hoa đường, xưng bá trong võ giả Hồn Hải cảnh, có thể nói vô địch. Thậm chí có thể đối chiến với võ giả Chú Mạch cảnh nhất nhị trọng, nhưng đối đầu với cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, thật sự …

Lộ trình hơn hai trăm dặm, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, nếu Phong Khinh Nguyệt bất kể tiêu hao thôi động tốc độ đến cực hạn, cũng phải gần hai trăm hơi thở mới có thể đuổi tới.

Đối với Phong Khinh Nguyệt, chưa từng cảm thấy hai trăm hơi thở sẽ dài dằng dặc như thế, dài dằng dặc đến nỗi để cho nàng có một loại cảm giác thở gấp.

Nhanh tới gần, phía trước lại tuôn ra một vòng lực lượng ba động cực kỳ khủng bố, nhưng, tâm Phong Khinh Nguyệt lại hung hăng chìm xuống dưới.

Vì sau khi lực lượng ba động một lần kinh khủng dị thường, phía trước đã không có động tĩnh, đã không có bất kỳ lực lượng ba động nào, tĩnh mịch yên tĩnh!

Trước một cái hố to, Diệp Chân đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, toàn bộ cánh tay phải đều như mì sợi dặt dẹo rũ xuống nơi đó. Từng hạt thiết sa màu đỏ sậm, đang từ từ trong lòng bàn tay Diệp Chân trượt xuống.

Đối với mọi việc, hình như Diệp Chân không chút cảm giác nào, con mắt đang trợn tròn lên, nhìn chòng chọc vào cái hố to trước mắt.

Sâu tới mười mét, phương viên hố to đạt tới trăm mét!

Trung tâm hố to còn có một bộ hài cốt, nhìn bộ dáng, chính là Tiêu Hy.

Lúc này thi thể Tiêu Hy chỉ còn lại ba phần, toàn bộ ngực bụng, biến mất toàn bộ. Chỉ còn lại có hai cái đùi, một đầu cánh tay, còn có một cái đầu.

Vô luận miệng vết thương ở nơi nào, đều dị thường vuông vức, như bị lăng không cắt tới, ngay cả phía dưới đầu cổ Tiêu Hy cũng đứt tận gốc.

Trên cái đầu của Tiêu Hy, mắt mở thật to, như sắp lồi ra, khuôn mặt đang vô cùng hoảng sợ tới cực điểm, hình như gặp được sự tình kinh khủng dị thường gì.

Trên thực tế, ngay cả Diệp Chân là người thi triển, vừa rồi dùng thần niệm Tử

Linh lạc ấn trên người, dẫn động kiếm khí cũng vô cùng kinh ngạc.

Trước mặt kiếm khí màu tím kinh khủng kia, Tiêu Hy như giấy, liên tục xuất thần thông võ kỹ, cũng không thể ngăn cản Tử Linh kiếm khí.

Tử sắc kiếm quang chợt lóe lên, Tiêu Hy đã biến thành bộ dáng này.

Diệp Chân đang nói chuyện với Tử Linh ẩn cư trong kiếm mạch thứ nhất, một kích vừa rồi này, nó chỉ vận dụng hai thành lực lượng, nhiều hơn, vật dẫn của Diệp Chân cũng không đủ khả năng thừa nhận.

Hai thành lực lượng trực tiếp oanh sát một vị cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, đây là khái niệm gì?

Lần thứ nhất, Diệp Chân cảm thấy trong cơ thể của hắn có một quái vật đang cư ngụ.

Hai thành lực lượng này, không chỉ có trực tiếp oanh sát Tiêu Hy, hơn nữa trực tiếp làm cho Diệp Chân tàn phế một nửa.

Tử Linh kiếm khí từ trong kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh bay thẳng đến cánh tay phải Diệp Chân, chạy dọc theo kinh mạch cánh tay phải hắn vào trong Huyết Ảnh Thương.

Khi kiếm khí oanh ra ngoài, Huyết Ảnh Thương biến thành mấy trăm vạn hạt sắt nhỏ bé nhất.

Mà kinh mạch cánh tay phải Diệp Chân trực tiếp bị cắt thành trăm ngàn đoạn!

Đây là nguyên nhân thời gian Tử Linh kiếm khí chạy dọc theo kinh mạch trong cánh tay phải Diệp Chân rất nhanh, bằng không, cánh tay này của Diệp Chân, sợ sẽ tàn phế cả đời.

- Uy lực này đáng tiếc dùng một lần đã làm cho ta trọng thương một lần, còn tiêu hao hết một kiện cực phẩm bảo khí, nếu…

Kỳ thật từ trên một loại trình độ nào đó, Tiêu Hy bị Diệp Chân dùng Linh Tinh đập chết, một lần dùng đại chiêu tiêu hao hết một kiện cực phẩm Linh khí, cũng không phải người bình thường có thể có khả năng.

Đương nhiên, nếu Diệp Chân muốn chơi, cũng phải kiềm chế một chút.

Cực phẩm bảo khí trong tay Diệp Chân bây giờ chỉ còn sót lại một kiện Lưu Kim kiếm, món đồ chơi như cực phẩm bảo khí, cũng không phải ngươi muốn mua là có thể mua được.

Thầm than một tiếng, thân hình khẽ động, Diệp Chân vung lấy cánh tay phải dặt dẹo, trôi hướng hố to dưới đáy, kiếm cương từ ngón tay bắn ra, nhẹ nhàng vung lên, cắt đứt chút da thịt còn sót lại trên đầu Tiêu Hy, khi vừa mới nâng lên đầu Tiêu Hy trong tay, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô từ xa đến gần!

- Ảo giác?

Khi Phong Khinh Nguyệt khó khăn lắm mới chạy đến, vừa lúc thấy Diệp Chân cắt lấy đầu Tiêu Hy, sau đó, trực tiếp sợ ngây người.

Sau khi kinh ngạc đến ngây người, nàng còn theo bản năng dụi dụi con mắt, lấy lại bình tĩnh.

Nàng cảm thấy, có phải đoạn đường này nàng đuổi kịp quá mau, lo lắng quá mức nên xuất hiện ảo giác hay không?

- Ảo giác, ta bị ảo giác sao?

Nhìn bộ dáng Phong Khinh Nguyệt, Diệp Chân vừa cảm kích, vừa buồn cười, cầm theo đầu người Tiêu Hy, lung lay xuống trước mặt tới Phong Khinh Nguyệt.

Ngao!

Cuống họng kéo một cái, Diệp Chân phát ra một tiếng thét cực kỳ thê thảm chói tai. Lúc này, hai ngón tay Phong Khinh Nguyệt đang hung hăng vặn chặt thịt mềm cánh tay phải của hắn, vo thành một vòng tròn.

- Ừm, nghe thanh âm này, xem ra không phải ảo giác! Hơn nữa vặn ngươi một cái như thế, ngươi thấy sao?

Diệp Chân hướng về phía Phong Khinh Nguyệt cười khổ một cái, công phu này, trán Diệp Chân thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, Phong Khinh Nguyệt vừa rồi vặn một cái, chạm tới vết thương của hắn.

Sắc mặt Phong Khinh Nguyệt đột ngột biến đổi, lập tức minh bạch, chạm vào tay phải Diệp Chân, thần niệm khẽ động, sắc mặt lập tức đại biến!

- Kinh mạch cơ hồ vỡ nát, toàn bộ cánh tay phải đều bị hao tổn nghiêm trọng, ngươi nhất định phải mau sớm tái tạo lại kinh mạch cánh tay phải, thương thế khủng bố như thế, do Tiêu Hy tạo thành?

Trong mắt Phong Khinh Nguyệt viết đầy lo lắng, nhưng trên mặt, lộ rõ vẻ không tin, vì thương thế Diệp Chân có chút cổ quái. Nếu Tiêu Hy thật sự có thể đánh Diệp Chân bị thương thành như vậy, như vậy Diệp Chân đã chết trận.

- Vận dụng một loại bí thuật uy lực to lớn, thân thể có chút không chịu nổi.

Diệp Chân thản nhiên trả lời một câu. Xem như đồng thời giải thích hắn như thế nào xử lý Tiêu Hy.

- Có bí thuật uy lực lớn như thế?

Lòng hiếu kỳ của võ giả, cho tới bây giờ đều tràn đầy.

- Ừm, còn nhớ thanh cực phẩm bảo khí lần trước ở cạnh bảo đại hội giành được, Huyết Ảnh Thương không?

Đạt được đáp án này, nghi hoặc Phong Khinh Nguyệt mới xem như lý giải được, quả thật có chút bí thuật. Có thể rút lực lượng Linh khí trong Bảo khí để bản thân sử dụng, mặc dù nói lực lượng một thanh cực phẩm bảo khí căn bản giết không chết Tiêu Hy, nhưng Phong Khinh Nguyệt minh bạch, không sai biệt lắm.

- Diệp Chân, ngươi nói lá gan ngươi cũng quá lớn? Cũng dám một mình truy sát Tiêu Hy, cho dù có bí thuật hộ thân, nhưng nếu có chút sai lầm?

Trước mặt cường giả Chú Mạch cảnh, võ giả Hồn Hải cảnh có thể chiến đấu liên tục, lực đấu sẽ rất kém cỏi, nói không chừng thụ thương một lần, tất cả ưu thế trước đây đều sẽ biến mất.

Vừa mới hiểu rõ tình huống, Phong Khinh Nguyệt quở trách Diệp Chân, nhưng, loại quở trách này Diệp Chân nghe được, lại không hiểu, để Diệp Chân nhớ tới mẫu thân ở Hắc Long Vực xa xôi.

Phong Khinh Nguyệt lải nhải như vậy, giống mấy phần so với lão nương trong trí nhớ, nghe phiền, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Diệp Chân đột nhiên phát hiện, khí chất Phong Khinh Nguyệt cao quý, vậy mà che giấu trái tim ấm áp, đương nhiên, đây còn phải xem đối với người nào. Có vẻ như quan hệ giữa Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt hiện tại có chút gần!

- Nặc, thứ này cho cô!

Tiện tay vung lên, Diệp Chân ném đầu người Tiêu Hy cho Phong Khinh Nguyệt, thuận thế, từ trên một cánh tay cụt của Tiêu Hy tìm được trữ vật giới chỉ.

- Làm sao?

Phong Khinh Nguyệt có chút căm ghét tiếp nhận đầu người.

- Treo giải thưởng!

- Chu Lệnh không phải phát hạ lệnh treo giải thưởng, đầu Tiêu Hy sẽ được ban một vạn khối thượng phẩm Linh Tinh! Hơn nữa, Vu Hàn Tinh ác tâm một phen không thành?

- Nàng không phải muốn đối phó ta sao? Hiện tại, ngược lại ta xử lý nam nhân của nàng, cô suy nghĩ một chút, Vu Hàn Tinh nhìn thấy chúng ta cầm đầu người Tiêu Hy đi lĩnh treo giải thưởng, sẽ có biểu tình gì?

Diệp Chân cười nói.

- Chủ ý này không tệ, nhưng, loại sự tình mạo danh lĩnh thưởng cộng thêm bị người lợi dụng, ta không thích, cầm lấy đi!

Phong Khinh Nguyệt xụ mặt ném đầu người Tiêu Hy trở về cho Diệp Chân.

Thần sắc Diệp Chân lập tức trở nên có chút xấu hổ, khuôn mặt cũng khổ.

- Đây không phải lợi dụng! Còn xin Phong nữ hiệp cứu ta một chút, nếu ta cầm theo đầu người Tiêu Hy trở về lĩnh thưởng, trên dưới thần giáo, còn không phải xem ta như quái vật?

- Sợ là ai cũng nghĩ từ trên người ta tìm một chút bí mật, đến lúc đó, ta ở đâu ra đường sống!

- Phong nữ hiệp cứu mạng!

Tâm tình Diệp Chân thật tốt khoa trương la lên một tiếng, một tay còn vái như cầu xin Phong Khinh Nguyệt.

Phốc!

Hành động của Diệp Chân lại chọc Phong Khinh Nguyệt cười, tiện tay nhận lấy đầu người Diệp Chân ném tới.

- Đây còn tạm được.

- Muốn ta gánh trách nhiệm cho ngươi, dù sao cũng phải có điểm tốt?

- Toàn bộ giải thưởng, giải thưởng thuộc về cô!

- Hừ, ai mà thèm giải thưởng của ngươi!

- Mua rượu, toàn bộ tiền thưởng, sau khi trở về hôm nay, chúng ta hảo hảo chúc mừng một cái, bị Vu Hàn Tinh tính kế nhiều lần, hôm nay xử lý Tiêu Hy, cuối cùng xả được cơn giận.

- Bị trọng thương, còn muốn uống rượu? Trước ăn cái này đi!

Một thanh âm lộc cộc vang lên, đan dược bị Diệp Chân nuốt xuống.

- Đúng rồi, đây là đan dược gì?

- Này lại mới hỏi, độc dược!

- Ai nha, độc phát…

Thân thể Diệp Chân nghiêng một cái, thuận thế ngã lên trên người tiểu Miêu Phong Khinh Nguyệt đang cưỡi.

- Hừ, muốn ăn đòn!

Trong nháy mắt khuôn mặt Diệp Chân biến hình, nhưng, lần này gặp nạn lại là thịt mềm bên hông hắn.

Khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt lại có chút đỏ lên!

- Âm Dương Trùng Chú đan, là đan dược bảo mệnh thần giáo phát cho cao tầng trong giáo, đối với tổn thương nhục thân, hiệu quả cực mạnh…

Dưới ánh trăng và sao, hai người nhất kỵ, bay hướng về phía tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo.