Chương 604 Thần Giáo Tam Bảo
----
Trong Hình đường Nhật Nguyệt thần giáo, Chu Lệnh chắp hai tay sau lưng, không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh, thần sắc đờ đẫn, hình như nhìn không ra có bao nhiêu phẫn nộ và thống khổ.
Nhưng hai tay vì nắm chặt mà đốt ngón tay phát xanh, lại tỏ rõ thống khổ và phẫn nộ của hắn, chỉ là nhiều năm ngồi ở vị trí cao, hỉ nộ ái ố không để lộ ra ngoài.
- Kỷ Thống lĩnh, còn không có tin tức?
Mắt thấy phương đông đã xuất hiện ánh rạng đông, Chu Lệnh nóng vội.
Trên mặt Đại thống lĩnh Nhật Nguyệt thần vệ hiện ra vẻ lúng túng.
- Tạm thời còn chưa có!
- Có thể lại phái thêm nhân thủ hay không?
- Chuyện này, Chu đường chủ…
Sau khi quay đầu nhìn thoáng qua Đồ trưởng lão Đức bình chân như vại nhắm mắt dưỡng thần, Kỷ Nguyên Tú chỉ có thể kiên trì trả lời.
- Nhật Nguyệt thần vệ ngoại trừ phòng thủ, toàn bộ đã phái ra ngoài, Nhật Diệu đường cũng phái đi ra hơn phân nửa…
- Vậy tại sao còn không có tin tức?
- Đây Chu đường chủ an tâm chớ vội, Trần Thống lĩnh đã tự mình dẫn người đuổi theo, ngươi cũng phát hạ lệnh treo giải thưởng, trong giáo có không ít cao thủ tại chức cũng đang đuổi theo.
Một bên, gương mặt hại dân hại nước của Vu Hàn Tinh đột nhiên âm trầm xuống.
- Khanh khách, treo giải thưởng, bản tọa cũng rất chờ mong, hôm nay ai có thể kiếm đến phần này treo giải thưởng này?
Đừng thấy Vu Hàn Tinh đang cười, nhưng trong tiếng cười kia lại lộ ra băng hàn thấu xương. Người ở đây thêm chút đầu óc, đều nghe rõ.
Hôm nay Tiêu Hy chạy trốn thì cũng thôi đi, nhưng nếu thật bị người bắt trở về hoặc giết chết, bất kể là ai, sợ đều sẽ xui xẻo.
Vu Hàn Tinh biến tướng uy hiếp để khuôn mặt Chu Lệnh triệt để đen.
- Vu đường chủ, ngươi có ý tứ gì? Có phải không gọi người đuổi bắt Tiêu Hy, ngươi mới thỏa mãn hay không? Còn dám uy hiếp huynh đệ trong giáo? Nếu Tiêu Hy bị bắt trở về, ta là người đầu tiên muốn sưu hồn với hắn, bản tọa ngược lại muốn xem xem, đến cùng ai là người đứng phía sau màn?
Chu Lệnh mất con thống khổ nhẫn nhịn một đêm, trực tiếp xé mở da mặt.
- Chu đường chủ, Chu Cửu Thiên là con của ngươi, nhưng Tiêu Hy cũng là nam nhân của ta! Con của ngươi hết hy vọng thì đau khổ, ta thay nam nhân ta nói một câu thì không được?
- Ta là nữ nhân, chỉ có ngần ấy tiểu tâm tư.
- Dù sao ta vẫn nói câu kia. Ta ngược lại muốn xem xem, bên trong thần giáo, ai dám hướng nam nhân ta ra tay! Ai dám hướng nam nhân ta ra tay, ta để hắn chết không yên lành!
- Chỉ là một lục vương bát, trả lại nam nhân cho ngươi, cũng không xấu hổ!
Chu Lệnh cũng mắng.
- Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù là lục vương bát, đó cũng là nam nhân ta, muốn giết, cũng là do ta giết, ngược lại Vu Hàn Tinh ta muốn xem xem, hôm nay ai dám bắt nam nhân ta trở về!
Mắt hạnh Vu Hàn Tinh đột ngột trợn tròn.
- Ta dám!
Một giọng nữ thanh thúy đột ngột từ bên ngoài đại sảnh vang lên, Phong Khinh Nguyệt và Diệp Chân sải bước bước vào đại sảnh Hình đường.
Vu Hàn Tinh thì khinh miệt nhìn Phong Khinh Nguyệt một chút.
- Chỉ bằng các ngươi, cũng nghĩ bắt giữ Tiêu Hy, nằm mơ? Thực lực tiểu xướng phụ của ngươi, ta còn không rõ sao? Chiến thắng Tiêu Hy còn có thể, cái khác, nằm mơ!
Gương mặt Vu Hàn Tinh không tin.
Nhìn thấy Vu Hàn Tinh chống đối Phong Khinh Nguyệt. Trầm Thương - đường chủ Nhật Chiếu đường, Phó giáo chủ Điền Quý Chương, Diêu Sâm, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, Hà Dương Tín mới nhậm chức Tam Thống lĩnh đồng thời có chút bất đắc dĩ quay đầu.
Trong Thần giáo, nhật nguyệt song kiều nổi danh, chỉ cần đối mặt, ai cũng phải đau đầu.
Lần này, Phong Khinh Nguyệt không có chút nào để ý tới Vu Hàn Tinh, mà hướng từng cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo chào một cái, mới hướng về phía Chu Lệnh.
- Chu đường chủ, may mắn không làm nhục mệnh!
- Cái gì?
Bị kinh hỉ, Chu Lệnh bỗng nhiên đứng lên, Vu Hàn Tinh thì vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt.
- Đây là đầu của Tiêu Hy!
Lúc run tay, một cái đầu dày đặc mùi máu tươi tản ra, bay về Chu Lệnh.
Nhãn lực mọi người ở đây vô cùng lợi hại, vẻn vẹn một chút, nhận ra đây là đầu của Tiêu Hy, vẻ bi thương khó tả, đột ngột hiện lên trên mặt Chu Lệnh.
- A!
Vu Hàn Tinh đột ngột phát ra một tiếng thét như muốn xé rách màng nhĩ, trợn tròn mắt hạnh, đột ngột đỏ lên!
Không có dấu hiệu nào, một đạo kim quang đột nhiên phóng đại, như thiểm điện đâm về Phong Khinh Nguyệt!
Choang!
Phong Khinh Nguyệt sớm đã có chuẩn bị, nhẹ nhàng vẫy đụng cổ tay một cái, hai quang hoa màu tím đen đại phóng, một mực phong bế kim quang do Vu Hàn Tinh đâm tới.
Lúc này, Diệp Chân mới nhìn rõ ràng, kim quang đâm tới lại là một trâm vàng chất liệu hoa văn đều đặc thù, tản ra Linh khí ba động, nhưng Linh khí tán phát ba động rõ ràng không bằng Tử Thanh song hoàn!
- Tiện nhân, chết đi cho ta!
Vu Hàn Tinh như điên đột ngột luồn lên, đánh về phía Phong Khinh Nguyệt, linh lực Hỏa hệ quanh thân lập tức bạo thể ra, sau đó loáng thoáng tạo thành một hỏa điểu hư ảnh, khiến cho lòng người sợ hãi, khí tức khủng bố khiến tâm rung động, đột ngột bay ra từ quanh thân Vu Hàn Tinh!
- Hồ nháo!
Đồ Đức đang nhắm mắt ngưng thần đột nhiên mở ra hai mắt, một tiếng gào to, một lệnh bài đen nhánh lớn chừng bàn tay, vô thanh vô tức bay ra trong tay, lập tức phủ kín Vu Hàn Tinh, trong chốc lát hắc quang đại phóng.
Hư ảnh hỏa điểu Vu Hàn Tinh vừa mới ngưng ra, bị lệnh bài hắc quang xông lên, lập tức băng tán.
- Vu phó đường chủ, nếu ngươi còn dám như thế, bản tọa chỉ có thể đưa ngươi mang đến thần đàn giam cầm mấy ngày để ngươi tỉnh táo một chút!
Dừng một chút, Đồ Đức lại nói.
- Tiêu Hy sát hại huynh đệ trong giáo, đã phạm vào giáo quy, trong thần giáo, người người có thể tru diệt, niệm tình ngươi và Tiêu Hy có mấy phần thân tình, lần này, bản tọa không truy cứu.
Nói xong, thần quang trong hai mắt Đồ Đức thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Vu Hàn Tinh, chờ đáp án của ả.
Diệp Chân lại vì biến cố này lấy làm kinh hãi, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
May mắn hắn suy tính chu đáo, nhường công lao giao cho Phong Khinh Nguyệt, cho Phong Khinh Nguyệt ra mặt.
Bằng không, dựa vào chiêu Vu Hàn Tinh đánh lén vừa rồi, một cái không tốt, có thể kết liễu Diệp Chân.
Không thể không nói, Vu Hàn Tinh quá càn rỡ, trước mặt trưởng lão Hình đường cũng dám hành hung đả thương người, nhưng cuối cùng, trưởng lão Hình đường lại không nhẹ không nặng cảnh cáo một câu.
Hơn nữa, trong Nhật Nguyệt thần giáo, Vu Hàn Tinh này ai cũng không bán mặt mũi, nhưng người khác, đều muốn cho nàng ba phần mặt mũi, vì thân phận Vu Hàn Tinh, tuyệt đối không chỉ đơn giản là Phó đường chủ Nhật Diệu đường.
Vu Hàn Tinh bị Đồ Đức trưởng lão ngăn trở, tiếng nghiến răng vang lên. Trợn tròn mắt hạnh nhìn chòng chọc Phong Khinh Nguyệt, như muốn phun ra lửa, muốn xông tới đối phó Phong Khinh Nguyệt, nhưng lệnh bài màu đen lại gắt gao ngăn trước người nàng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
- Tiểu xướng phụ, ngươi chờ đó cho ta. Còn có tiểu bạch kiểm ngươi, cũng chờ đấy cho ta!
Trong mắt bắn ra vô tận hận ý, thân hình Vu Hàn Tinh lóe lên, đột ngột biến mất trong đại sảnh Hình đường.
Chu Lệnh nhìn chằm chằm đầu của Tiêu Hy, thần sắc cực độ phức tạp.
Trước đây, nín một hơi muốn vì nhi tử báo thù, còn có thể miễn cưỡng ngăn chặn bi thương trong lòng, bây giờ đại thù đã báo, bi thương trong lòng lại khó mà ức chế phun trào ra. Trong lúc nhất thời, vô cùng thống khổ.
Đầu của Tiêu Hy, hắn muốn nó làm cái gì? Có làm được cái gì? Con của hắn lại không thể sống lại được.
Nhìn Chu Lệnh vô cùng bi thương, tất cả mọi người trong đại sảnh Hình đường đều mở lời an ủi, đương nhiên, Đồ Đức trưởng lão vẫn như cũ là bộ mặt chết.
Nhìn Chu Lệnh vô cùng bi thương, Diệp Chân lại âm thầm cười lạnh.
Mệnh nhi tử nhà ngươi là mệnh. Mệnh khuê nữ nhà người ta không phải là mệnh chắc?
Bảy, tám năm qua, gần vạn nhân mạng. Diệp Chân cũng không tin, chỉ bằng Chu Minh Húc một võ nhị đại, có thể dùng nhiều thiếu nữ trẻ tuổi tu luyện tà công?
Diệp Chân dám khẳng định, phía sau khẳng định có Chu Lệnh đang nhúng tay, thay nhi tử sưu tập thiếu nữ dùng để luyện công, chuyện này cũng chỉ có Chu Lệnh quyền cao chức trọng mới có thể làm được.
Sau khi mỗi một cái chết thiếu nữ bị tu luyện tà công đều có một gia tộc biến mất.
Đã có lúc trước, như vậy Chu Lệnh cũng nên nếm thử thống khổ mất con!
Đối với mọi việc, Diệp Chân chỉ có hai chữ đáng đời!
Hơn nữa, bàn sâu vào, Chu Lệnh mới là đầu đảng tội ác. Cũng vì trước mắt thực lực Diệp Chân không đủ, nếu thực lực đủ cường đại, Diệp Chân có thể tru sát Chu Lệnh là đầu đảng tội ác.
Chu Lệnh cũng là người bụng dạ cực sâu, không bao lâu, khôi phục từ trong thất thố.
- Phong đường chủ, hôm nay Chu mỗ cám ơn! Nếu Vu Hàn Tinh dám đến tìm ngươi gây chuyện, cứ việc thông tri lão phu!
Nói đến đây, Chu Lệnh hướng về phía tứ phương chắp tay.
- Đa tạ các vị đêm nay tương trợ, hôm nay lão phu thảm tao biến đổi lớn, trước hết xin lỗi không tiếp được một bước!
- Dễ nói, dễ nói!
Nói xong, Chu Lệnh dẫn đầu bước ra đại sảnh Hình đường, khi đi qua bên người Phong Khinh Nguyệt, tiện tay ném ra một trữ vật giới chỉ.
- Phong đường chủ, đây là treo giải thưởng lúc trước lão phu cam kết!
- Chu đường chủ, ta truy sát Tiêu Hy, kỳ thật cũng vì giáo quy, treo giải thưởng này vẫn là…
- Ta Chu Lệnh nói là làm, hơn nữa không muốn nợ nhân tình.
Khi đang nói chuyện, thân hình Chu Lệnh đã đi xa.
Thấy hai người khó ứng phó nhất đã rời đi, Kỷ Nguyên Tú thở phào một cái, thần sắc có chút buông lỏng.
Nhưng, sự tình cũng chưa kết thúc, Đồ Đức thân là đường chủ Hình đường, tự nhiên phải hỏi thăm kỹ càng quá trình Phong Khinh Nguyệt giết chết Tiêu Hy.
Phong Khinh Nguyệt cũng chỉ nói khác rằng Diệp Chân truy tung đến đó, nàng và Diệp Chân hợp lực chém giết Tiêu Hy. Nhưng dù như thế, dù Đồ Đức hay Kỷ Nguyên Tú hay Diêu Sâm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đều không giống nhau.
Không phải người nào đều có thể có tư cách liên thủ với cường giả Chú Mạch cảnh, chém giết một gã cường giả Chú Mạch cảnh khác.
Đương nhiên, phản ứng của bọn hắn, cũng chỉ có thế, chuyện đêm nay, cũng dừng ở đây, lúc này sắc trời đã sáng lên, đều bị giày vò một đêm.
Hai người rời đi Hình đường không bao xa, Diệp Chân rất là tò mò hỏi.
- Thiết bài trong tay Đồ trưởng lão là Linh khí phẩm giai gì, lợi hại như vậy?
Thiết bài vừa hiện, trấn trụ Vu Hàn Tinh nổi giận phát cuồng, phải biết, Vu Hàn Tinh là tồn tại dám khiêu chiến với Hư Vương.
- Thiết bài kia, chính là một trong tam bảo của thần giáo!
- Tam bảo Thần giáo? Theo thứ tự là tam bảo nào?
Diệp Chân hỏi.
- Bảo thứ nhất của Thần giáo, tên là…
Hưu!
Một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, thanh âm phá không, đánh gãy giọng nói Phong Khinh Nguyệt.
- Điền phó giáo chủ!
- Ừm, Diệp Chân, thương thế của ngươi như thế nào? Bao lâu mới có thể khôi phục?
Ánh mắt Điền Quý Chương nhìn về phía cánh tay phải dặt dẹo của Diệp Chân!
- Đây cần đúc lại kinh mạch, nhanh nhất cũng phải nửa tháng?
- Nửa tháng?
Lông mày Điền Quý Chương đột nhiên nhíu chặt.
- Lần này phiền toái, phải làm sao mới ổn đây?