← Quay lại trang sách

Chương 606 Tượng Thần Quỷ Dị

----

- Hôm nay tuyển bạt thi đấu, giáo chủ sẽ đích thân xuất hiện chủ trì, ngươi cẩn thận biểu hiện là được! Giáo chủ là người rất thích thiên tài, chỉ cần ngươi biểu hiện xuất sắc, nói không chừng, sẽ được phong thưởng!

- Còn có, hôm nay tuyển bạt thi đấu là cử hành ở pháp đàn, pháp đàn có cung phụng tượng thần, lúc luận võ, đánh như thế nào đều được, các ngươi tuyệt đối không được hủy tượng thần, nhưng, tuyệt đối không thể cố ý nhằm vào tượng thần!

Trên đường đi, Điền Quý Chương đều dặn dò các loại hạng mục với Diệp Chân, Diệp Chân tự mình ngã không có gì, ngược lại là Điền Quý Chương, còn muốn khẩn trương hơn so với Diệp Chân.

- Tượng thần, thần giáo có tượng thần, cung phụng là người nào?

Diệp Chân có chút hiếu kỳ, hỏi.

Trên mặt Điền Quý Chương đột nhiên hiện lên thần sắc dị thường cổ quái.

- Không biết! Nhưng mỗi tháng giáo chủ đều dẫn bọn ta tế bái một lần, còn riêng giáo chủ, mỗi ngày đều bái tế!

- Không biết còn bái, còn mỗi ngày bái?

Diệp Chân nở nụ cười, lại đột nhiên có chút cười không nổi, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo là ai, hắn sẽ làm chuyện ngu xuẩn sao?

- Đúng vậy, lão phu cũng cảm thấy thật kỳ quái, nhưng, trong Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ có thu hoạch được tư cách mới có thể tế bái trước tượng thần, mới có tư cách trở thành cao tầng thần giáo.

Điền Quý Chương nói.

- Đúng rồi, giáo chủ xưng hô như thế nào?

- Ngươi còn nghĩ xưng hô như thế nào, thấy hắn, miệng nói giáo chủ liền có thể!

- Ta nói là tên của hắn!

- Họ Giản, danh tự... Ta cũng không biết!

Điền Quý Chương lần nữa hướng Diệp Chân bất đắc dĩ cười khổ một cái, thân là một giáo Phó giáo chủ, không biết danh tự giáo chủ là gì, đây cũng là một loại bi ai.

- Đừng hỏi nhiều như vậy, có một việc muốn cho ngươi nói một chút, lần này trong tuyển bạt thi đấu, uy hiếp lớn nhất đối với ngươi, vô cùng có khả năng đánh bại ngươi, tổng cộng có ba người....

- Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Tang Bá Toàn đúng không? Hôm qua Khinh Nguyệt nói cho ta biết.

- Khinh Nguyệt?

Nghe được Diệp Chân xưng hô có chút thân mật, Điền Quý Chương rõ ràng lưu tâm.

- Ngươi hiểu được tình huống ba người này không sai, nhưng có một việc, ngươi phải biết, ngay tối hôm qua, Vu Hàn Tinh trong đêm đến thăm ba người này.

Điền Quý Chương nói.

- Vu Hàn Tinh?

Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, trong nháy mắt minh bạch ý tứ Điền Quý Chương.

- Yên tâm đi, dù Vu Hàn Tinh nàng thi triển ra muôn vàn âm mưu quỷ kế, nhưng có thực lực tuyệt đối, cũng phải tan thành mây khói!

Diệp Chân đột nhiên tự tin nói.

- Thực lực tuyệt đối?

Điền Quý Chương cười cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân hơi xúc động, thiếu niên anh hùng, nghé con mới đẻ không sợ cọp, trên đời này, ai lại dám nói mình sẽ có thực lực tuyệt đối?

Hắn tuyệt đối không dám.

Về phần giáo chủ có dám hay không. Hắn cũng không biết.

- Tóm lại ngươi phải cẩn thận, trong đó Tang Bá Toàn là nhân tuyển Diêu Sâm đề cử, mặt khác, còn có một người ngươi nhất định phải cẩn thận.

- Ai?

- Dư Hách!

- Dư Hách là nhân tuyển Vu Hàn Tinh đề cử, nếu đối đầu với ngươi, hắn khẳng định sẽ toàn lực liều chết!

...

Một đường giao phó, Điền Quý Chương mang theo Diệp Chân đạt tới khu vực gần trung tâm tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo nhất, thần điện.

Thật vừa đúng lúc, có lẽ nói là oan gia ngõ hẹp, trước cửa thần điện. Diệp Chân và Điền Quý Chương vừa lúc đụng phải Diêu Sâm dẫn theo Tang Bá Toàn.

Thân hình Tang Bá Toàn trung đẳng, dáng người không cường tráng, toàn thân vô cùng rắn chắc, xa xa nhìn sang, mỗi một bước đi của hắn, đều vô cùng chính xác.

Tùy ý nhấc một cây ngân thương trong tay, đong đưa theo thân thể của hắn, khiến cho người có một loại ảo giác nhân thương hợp nhất.

- Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ dùng thương!

Đây là Diệp Chân kết luận.

- Lão Điền, trước kia ta nghe nói ngươi đề cử nhân tuyển là Diệp Chân. Còn chưa tin, không nghĩ tới thật sự là Diệp Chân! Hai năm này, ngươi càng lăn lộn càng thụt lùi, Quy Linh đại hội là kiểu thịnh sự gì, ngươi lại đề cử một người Hồn Hải cảnh tam trọng đến tham chiến. Nếu người khác biết, còn tưởng rằng Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta không có người?

Xa xa, Diêu Sâm nhìn Diệp Chân và Điền Quý Chương, dừng lại châm chọc khiêu khích:

- Ôi, xem ra cánh tay phải hình như còn bị phế? Ánh mắt của người, chậc chậc...

Điền Quý Chương nhàn nhạt nhìn lướt qua Diêu Sâm.

- Thế nào, hôm nay lão Diêu ngươi ăn gan hùm mật gấu muốn nghi ngờ quyết định giáo chủ?

Thần sắc Diêu Sâm đột ngột trì trệ, lúc này mới nhớ tới, mỗi một vị người được đề cử, đều phải báo lên giáo chủ xác nhận mới có thể.

- Hừ, bản sự chụp mũ cũng không nhỏ!

Hừ lạnh một tiếng, Diêu Sâm mang theo Tang Bá Toàn đi ngang qua bên người Diệp Chân, lúc đi ngang qua, Diêu Sâm lại nói.

- Bá Toàn, một hồi đối đầu với Diệp Chân, ngươi có thể được hảo hảo lĩnh giáo mấy chiêu, Diệp Chân này là thủ tịch Nguyệt Hoa đường, đã từng một chọi qua mười bảy!

- Võ giả Hồn Hải cảnh sao?

Tang Bá Toàn xùy hơi cười lạnh.

- Năm ngoái, ta một thương chọc chết sáu tên võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong! Chỉ là Hồn Hải cảnh tam trọng....

Lắc đầu, Tang Bá Toàn nghễnh đầu, cao ngạo như một con Khổng Tước, đi ngang qua bên người Diệp Chân.

- Thế nào, ngươi không tức giận?

Sau khi Diêu Sâm rời đi, Điền Quý Chương hỏi.

- Một người sắp bị ta dẫm dưới lòng bàn chân, có gì để tức giận?

Nói xong, ánh mắt Diệp Chân lại quan sát xung quanh, hứng thú đánh giá kiến trúc trong thần điện!

Thần điện có chút trống trải, phía trong cùng nhất, thờ phụng một bức tượng thần, tượng thần cao cao to to, quanh thân hình như có tinh quang vờn quanh, trước bàn trưng bày các loại tế phẩm, nhất là hoa quả, vô cùng tươi mới, hẳn được thay đổi mỗi ngày.

Đáng tiếc lúc này Diệp Chân chỉ được đi qua thông đạo thần điện, không cách nào thấy rõ mặt tượng thần.

Sở dĩ Diệp Chân nghi hoặc, chủ yếu vì vô luận Hắc Long Vực hay Chân Linh Vực, bình dân bách tính bình thường, người cung phụng tượng thần vẫn rất nhiều.

Đương nhiên, cung phụng chân chính vẫn không phải thần, rất khó nói. Giống Hắc Long Vực, Diệp Chân là đông chinh chiến thần cũng có rất nhiều bình dân bách tính cung phụng, giống mấy đời chưởng môn Tề Vân tông trước đây, dân gian cũng có người cung phụng tượng thần, đều là nhận qua ân huệ của bọn hắn.

Nhưng võ giả cung phụng tượng thần, vô cùng hiếm thấy.

Hơn nữa võ giả tu vi càng cao cường, càng không thể nào cung phụng tượng thần.

Bởi vì thứ dân gian cái gọi là thần, trong mắt võ giả tu vi cường đại, chính là một chuyện bình thường, không phải chính bọn hắn sao?

Võ giả tu vi đạt tới Hóa Linh cảnh, có thể ngự không phi hành, đột phá đến Hồn

Hải cảnh, cũng có thể bay thẳng vào tầng mây, xuất nhập Thanh Minh, không khác với thứ được gọi là thần.

Bọn hắn chính là thần sống!

Nếu chợt có lưu truyền xuống. Phần lớn võ giả đều cường đại hơn, ai sẽ cung phụng?

Nhưng, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại thành tín cung phụng một bức tượng thần, việc này thật không bình thường.

Nhất là dựa vào giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo có tu vi Khai Phủ cảnh, võ giả tu vi bực này lại cung phụng tượng thần, theo Diệp Chân, càng không thể tưởng tượng nổi.

Xuyên qua thông đạo thần điện, trước mắt rộng mở trong sáng là một tòa pháp đàn chiếm diện tích hơn vạn mét hắc bạch song song, nhìn một cái, vô cùng trang nghiêm.

Trước hết nhất đập vào mi mắt là một tòa thần đàn, một pho tượng thần cao tới mười trượng. Đứng sừng sững trong thần đàn, khuôn mặt cổ phác, dưới hàm có râu dài, kinh người là, tượng thần tay nâng nhật nguyệt, vừa nhìn qua, vô cùng bá khí.

Càng làm cho Diệp Chân giật mình, chính là tượng thần này mặc dù chỉ là gỗ thai bùn điêu. Nhưng trong lúc mơ hồ lại tản ra một loại uy áp vô cùng trang nghiêm.

Dưới sự kinh ngạc, Diệp Chân không khỏi vận dụng Kiếm Tâm Thông Minh cảm ứng vị thần này.

- Con mắt!

Trong thời gian ngắn, sau khi dùng Kiếm Tâm Thông Minh cảm ứng, Diệp Chân đã tìm được nơi phát ra uy áp của vị thần này, là con mắt, Diệp Chân không khỏi đưa mắt nhìn lại!

Oanh!

Hai mắt Diệp Chân đối diện với hai mắt tượng thần. Diệp Chân chỉ cảm thấy ngực ầm vang chấn động, Thận Long Châu trong ngực Diệp Chân, đột nhiên chấn động như dời sông lấp biển, động tĩnh kia, như muốn rời khỏi thân thể. Diệp Chân sợ đến nỗi hồn phi phách tán!

Thời khắc nguy cơ, Diệp Chân theo bản năng mãnh liệt cúi đầu, tránh đi hai mắt tượng thần thần quang, rót tất cả thần niệm vào trong Thận Long Châu, trấn áp Thận Long Châu.

Nhắc tới cũng cổ quái, hai mắt Diệp Chân đối diện hai mắt tượng thần quang thần, trong nháy mắt Thận Long Châu an tĩnh, như không có phát sinh gì.

- Có gì đó quái lạ, lại có thể dẫn tới Thận Long Châu chấn động, tượng thần này tuyệt đối có gì đó quái lạ!

Diệp Chân cảm thấy kinh hãi, nhìn trộm dò xét về phía Điền Quý Chương, Điền Quý Chương lại như không có chuyện gì xảy ra, hình như không có phát hiện động tĩnh vừa rồi trên người Diệp Chân.

Diệp Chân có chút hiếu kỳ, càng có chút tâm thần bất định hơn, nghĩ đánh giá cẩn thận tượng thần này, nhưng lại có chút kiêng kị.

Nếu thật dẫn tới Thận Long Châu xảy ra động tĩnh gì, phiền phức sẽ không nhỏ.

Nhưng động tĩnh vừa rồi, rõ ràng nói cho Diệp Chân biết, tượng thần này có liên hệ với Thận Long Châu, trong lúc nhất thời, lòng Diệp Chân như có trăm con kiến, ngàn con gián đang bò, vô cùng hiếu kỳ!

- Nhìn, Niên Tinh Hà đến rồi! Người này là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của thần giáo, hơn nữa có chút liên quan với Phong đường chủ, chính là kình địch của ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận!

Thanh âm Điền Quý Chương vang lên.

Lối vào Pháp đàn, đầu đội khăn tiêu dao, toàn thân áo trắng, mày kiếm trương dương đi vào - Niên Tinh Hà, ngẩng đầu bước vào, ánh mắt dừng lại, rơi vào trên người Diệp Chân.

Ngoài ý muốn, Niên Tinh Hà xa xa chắp tay với Diệp Chân, trên gương mặt miễn cưỡng hiện lên vẻ tươi cười, chỉ có chút đắng chát.

Diệp Chân cũng xa xa chắp tay đáp lễ.

Một màn này, rơi vào trong mắt Điền Quý Chương, không chỉ có vô cùng ngạc nhiên, Diệp Chân cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

- Đây là Tả Hùng, nhân tuyển Chu Lệnh đề cử, có tu luyện Thiên giai trung phẩm thần thông võ kỹ - Thú Vương thần quyền, cực kỳ lợi hại, nghe nói từng giao thủ qua một lần với Niên Tinh Hà, chỉ một chiêu đã đánh bại!

Điền Quý Chương nói.

Nếu như nói Niên Tinh Hà là người khiêm tốn, Tả Hùng này toàn thân đều ẩn chứa lực lượng yêu thú, một đầu tóc dài, càng thêm dữ dằn, nhìn hắn tiến đến, như nhìn thấy một đầu sư tử vào sân.

Tả Hùng này, khiến cho Diệp Chân không kiềm hãm được nhớ tới vị sư huynh Cuồng Sư Cao Hành Liệt của Tề Vân tông, khí chất hai người này cũng có mấy phần giống nhau.

- Cẩn thận, tên sau lưng Vu Hàn Tinh, nam tử đang thong dong hai tay, chính là Dư Hách...

Không đợi Điền Quý Chương giới thiệu xong, Vu Hàn Tinh dùng một loại ánh mắt có thể ăn người gắt gao nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, ánh mắt kia, hận không thể lập tức nuốt sống Diệp Chân, khiến cho khắp cả người Diệp Chân sinh mát.

Diệp Chân phát hiện, cho dù hôm nay, hai mắt Vu Hàn Tinh, vẫn như cũ huyết hồng, có thể thấy được cái chết Tiêu Hy rất đả kích nàng.

Đột nhiên, Điền Quý Chương kéo Diệp Chân một cái, ngạnh sinh kéo Diệp Chân xoay người qua.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân nhìn chằm chằm pháp đàn trước mắt, con mắt đột ngột trừng lớn, chính muốn trừng lồi tròng mắt ra, một màn khiến cho người khó có thể tin đột ngột sống sờ sờ xuất hiện trước mặt Diệp Chân.