Chương 605 Bí Mật Nhật Nguyệt Thần Đàn?
----
- Quy Linh đại hội của Thanh Lam võ đô năm năm tổ chức một lần, còn có nửa tháng sẽ cử hành, theo quy củ Quy Linh đại hội, mỗi thế lực nhiều nhất có thể tiến cử năm võ giả tham gia.
- Mà tính cả ngươi, trong thần giáo tổng cộng có tám võ giả hậu tuyển, theo thần giáo an bài, ngày mai sẽ an bài một trận luận võ, để xác định nhân tuyển cuối cùng!
Nói đến đây, thần sắc Điền Quý Chương cũng có chút phát khổ.
- Nhưng thời khắc mấu chốt này, ngươi lại bị thương, hơn nữa nửa tháng mới có thể khôi phục, lần này....
Nghe vậy, Diệp Chân lại khẽ nở nụ cười.
- Ta cho là chuyện gì! Nguyên lai là tuyển bạt thi đấu nội bộ thần giáo, Điền phó giáo chủ, ngươi sẽ không cho là ta ngay cả tuyển bạt thi đấu thần giáo đều không thông qua?
- Nếu ngươi không bị thương, lão phu tự nhiên có lòng tin, nhưng bây giờ ngươi bị thương, cánh tay phải toàn bộ bị phế....
Gương mặt Điền Quý Chương lo lắng, Quy Linh đại hội lần này có can hệ trọng đại, không chỉ có việc quan hệ tới khí vận thần giáo, càng có quan hệ với tiền đồ cá nhân của lão.
Nếu lần này trên Quy Linh đại hội, Nhật Nguyệt thần giáo có thể đoạt giải nhất, thành công đoạt được quyền sử dụng một đầu cực phẩm linh mạch năm năm, giáo chủ sẽ tiến vào cực phẩm linh mạch bế quan, trước mắt sẽ đột phá Khai Phủ đỉnh phong.
Đến lúc đó giáo chủ bế quan, rất nhiều giáo vụ sẽ sa sút, giáo chủ sẽ chỉ định một vị cao tầng thần giáo chủ trì giáo vụ, hiện tại Điền Quý Chương đang dùng sức trên phương diện này.
Nếu hắn có thể chủ trì giáo vụ, ngoại trừ quyền lực, nói không chừng mượn nhờ chí bảo thần giáo, có thể đột phá tu vi đến Khai Phủ cảnh.
Nếu lấy chủ trì giáo vụ làm cơ sở, tu vi đột phá đến Khai Phủ cảnh, như vậy vị trí giáo chủ đời tiếp theo Nhật Nguyệt thần giáo, nói không chừng có thể mò tới được tay.
Cho nên, Điền Quý Chương vô cùng coi trọng Quy Linh đại hội lần này, trên cơ bản, Diệp Chân đại biểu cho Phó giáo chủ hắn xuất chiến, thành quả chiến đấu của Diệp Chân, từ trên loại trình độ nào đó thậm chí quyết định tiền đồ của hắn.
Cho nên, hắn mới có rất nhiều chuyện đều phối hợp với Diệp Chân, nhượng bộ, thậm chí mắt thấy Diệp Chân tổn hại lợi ích thần giáo cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thấy ánh mắt của hắn, tự nhiên đã nhìn ra, sự tình Tiêu Hy giết chết Chu Cửu Thiên Chu Minh Húc tối hôm qua, tám chín phần mười là Diệp Chân làm.
Mọi việc, đều vì hắn xem trọng biểu hiện Diệp Chân trên Quy Linh đại hội, nhưng thời khắc mấu chốt này, Diệp Chân lại thụ thương!
- Điền phó giáo chủ, ngươi cứ yên tâm đi! Nếu trước hôm nay, thụ thương có lẽ có hơi phiền toái, nhưng hiện tại, thụ thương lại không có chút nào ảnh hưởng!
Diệp Chân tự tin nói.
- Vì sao?
- Bởi vì ta lại đột phá!
- Lại đột phá?
Gương mặt Điền Quý Chương ngạc nhiên, từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Chân, thần niệm quét tới quét lui trên người Diệp Chân, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì.
- Tu vi không có thay đổi gì, chẳng lẽ là công pháp?
- Điền phó giáo chủ ngươi để lại một trăm cái tâm đi, đến lúc đó, ngươi nhìn là được!
Trong tiếng cười, Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt cùng nhau rời đi.
- Diệp Chân. Ngươi lại không thể tự đại như thế, trong thần giáo mấy người tham gia hầu tuyển Quy Linh đại hội, ta đều biết. Những người khác không cần nhiều lời, nhưng nhân tài kiệt xuất thế hệ tuổi trẻ trong thần giáo, có ba người, ngươi phải vạn phần cẩn thận!
Nhìn bộ dáng Diệp Chân vẫn như cũ không thèm để ý, Phong Khinh Nguyệt mới mở miệng lần nữa.
- Đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ nhân tài kiệt xuất. Thuộc về Niên Tinh Hà, ngươi đã gặp qua! Người này là thiên tài bát mạch thiên mạch, hơn nữa gia học uyên thâm, năm gần hai mươi tám tuổi, tu vi đã đạt tới Chú Mạch cảnh tam trọng!
Không nói gạt ngươi. Trước kia ta không có đạt được Tử Thanh song hoàn, khí lực Niên Tinh Hà có thể va chạm hai mươi chiêu với ta mà không bị thua!
- Hai mươi chiêu?
Diệp Chân nhíu mày.
- Ngươi không nên cảm thấy hai mươi chiêu rất ít, trên thực tế cảnh giới tu vi đến Chú Mạch cảnh này, bởi vì thần thông võ kỹ, thắng bại thường thường ứng mấy chiêu, hai mươi chiêu đã rất mạnh mẽ!
- Mà cường giả Chú Mạch cảnh tứ ngũ trọng dưới tay của ta, cũng có thể đỡ được hai mươi chiêu!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Lợi hại như vậy?
Lần này, Diệp Chân có chút coi trọng, theo lời Phong Khinh Nguyệt, chiến lực Niên Tinh Hà này hình như cũng yếu hơn so với Tiêu Hy một chút mà thôi.
- Đương nhiên!
- Không chỉ có Niên Tinh Hà, hai người khác Tả Hùng, Tang Bá Toàn đều là hạng người cực kỳ hung hãn, mặc dù chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh nhị trọng, chỉ tu thành hai loại thần thông bí thuật, nhưng hai người này, lại từng đối chiến chính diện với võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng mà không rơi vào thế hạ phong, uy lực sở tu thần thông cực mạnh, ngươi tuyệt đối phải cẩn thận!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Tang Bá Toàn, tốt, ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ cẩn thận!
Diệp Chân thản nhiên đáp ứng, nếu Diệp Chân không chú tâm, hắn đoán chừng Phong Khinh Nguyệt sợ vẫn phải lải nhải một trận.
- Đúng rồi, lời ngươi vừa mới nói tam bảo thần giáo, đến cùng là tam bảo nào?
Diệp Chân hỏi lần nữa.
- Kỳ thật, tam bảo thần giáo có tên là trấn giáo tam bảo, ngươi đã gặp hai loại trong đó.
Phong Khinh Nguyệt nói.
Diệp Chân lấy làm kỳ.
- Ta gặp qua hai loại trong đó, ta làm sao không biết?
- Bảo thứ nhất của Thần giáo là chí bảo lập Nhật Nguyệt thần giáo mấy trăm năm trước, giáo chủ tập hợp nhật nguyệt càn khôn thần thông tạo thành bảo vật này, còn nhớ rõ nửa năm trước đại giác ở Nguyệt Hoa đường?
Phong Khinh Nguyệt nhắc nhở.
Diệp Chân ngẫm nghĩ một cái, đột ngột lộ ra vẻ chợt hiểu.
- Cô nói Nhật Nguyệt thần đàn?
- Không sai, Nhật Nguyệt thần đàn chính là chí bảo thứ nhất của thần giáo, chính là căn cơ thần giáo lập giáo, cũng là nơi có bí mật lớn nhất của thần giáo!
- Bí mật lớn nhất? Bí mật gì?
Nghe vậy, mặt Phong Khinh Nguyệt tức giận trắng mắt nhìn Diệp Chân một chút.
- Ngươi cảm thấy ta có thể biết sao? Bí mật Nhật Nguyệt thần đàn, trong giáo sợ chỉ có hai, ba người biết, ai, mấy câu cũng không nói rõ được.
- Vừa rồi ngươi thấy qua hắc thiết lệnh bài trong tay Đồ trưởng lão Hình đường, chính là bảo thứ ba thần giáo, là một kiện Linh khí thượng phẩm cực kỳ lợi hại, tên Hắc Ma Lệnh. Nghe nói, có Hắc Ma Lệnh, Đồ trưởng lão thậm chí có thể cứng đối cứng với vương giả Khai Phủ cảnh!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Có thể cứng đối cứng với vương giả Khai Phủ cảnh, thượng phẩm Linh khí, quả nhiên lợi hại!
Điểm này, Diệp Chân vô cùng tin tưởng, trong tay hắn có một kiện cực phẩm bảo khí, có thể giúp linh lực hắn tăng phúc bảy thành trở lên, để chiến lực hắn trở nên khủng bố, chớ nói chi thượng phẩm linh khí.
- Bảo thứ hai thần giáo là gì?
- Bảo thứ hai chính là bảo vật trấn giáo của thần giáo, tên Nhật Nguyệt Thần Quang Châu.
Đã nói một đôi lời như thế, lời nói Phong Khinh Nguyệt vừa xong, Diệp Chân còn đang trông chờ lấy.
- Đã xong? Nhật Nguyệt Thần Quang Châu là bảo bối phẩm cấp gì, có uy năng gì?
Phong Khinh Nguyệt chậm rãi lắc đầu.
- Không biết! Ta chỉ biết danh tự, chỉ biết Nhật Nguyệt Thần Quang Châu được giáo chủ khống chế trong tay, tình hình khác, hoàn toàn không biết!
- Chẳng lẽ chưa có ai gặp qua?
- Người gặp qua, đều đã chết!
Diệp Chân đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Phong Khinh Nguyệt đều nói như vậy, uy năng Nhật Nguyệt Thần Quang Châu kia...
Hơn nữa, Hắc Ma Lệnh trong trấn giáo tam bảo chỉ có thể xếp thứ ba, Nhật Nguyệt Thần Quang Châu bài danh thứ hai, kém nhất cũng là thượng phẩm Linh khí, thậm chí sẽ có thể là cực phẩm Linh khí!
Cực phẩm Linh khí.
Trong Hắc Long Vực, một kiện Hạ phẩm Linh khí có thể trở thành chí bảo trấn tông, nhưng trong Chân Linh Vực, lại là mặt hàng rất bình thường.
- Ngươi ngày mai muốn tham gia trong thi đấu giáo tuyển bạt. Vẫn về sớm một chút chữa thương đi.
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Không uống rượu?
Diệp Chân xông đến trừng mắt nhìn Phong Khinh Nguyệt.
Khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt đỏ lên khó hiểu.
- Không uống, ngươi chữa thương quan trọng.
- Úc!
Thanh âm Diệp Chân có chút thất vọng.
- Đúng rồi, đây là Chu đường chủ gửi tới treo giải thưởng, trả lại cho ngươi!
Diệp Chân bấm tay gảy nhẹ, đinh một tiếng, ném trữ vật giới chỉ trở về trong tay Phong Khinh Nguyệt.
Nói xong làm tiền thưởng, làm sao ngươi không muốn cùng ta uống rượu?
Khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nóng lên, lườm Diệp Chân một chút, lại khác thường không nói gì, thu hồi một vạn khối thượng phẩm Linh Tinh trong trữ vật giới chỉ.
- Vậy thì tốt, ngươi đã không cần. Ta thay ngươi tiêu xài!
- Ừm, gặp lại!
- Gặp lại!
- Ngày mai ta xem trọng ngươi…!
Thanh âm Phong Khinh Nguyệt biến mất trên không trung.
Nhìn thân ảnh Phong Khinh Nguyệt biến mất, Diệp Chân có chút thất vọng mất mát.
Nhưng Phong Khinh Nguyệt nói rất đúng, Diệp Chân xác thực cần mau chóng trị thương, nếu không lập tức bắt đầu đúc lại kinh mạch, cánh tay này Diệp Chân, sẽ hoại tử!
Hơn nữa hôm nay Diệp Chân không chỉ bắt đầu chữa thương, hơn nữa còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hôm nay tử chiến với Tiêu Hy gặp đốn ngộ, thành công đột phá Toái Ngọc Chân Kinh đến Toái Ngọc cảnh, đột phá là đột phá, nhưng Diệp Chân vẫn phải tĩnh hạ tâm, hảo hảo tham tường sau khi đột phá đến Toái Ngọc cảnh.
Ngày mai, có thể là liên tràng ác chiến chờ đợi hắn!
....
Trải qua một ngày một đêm, ngoại trừ nghỉ ngơi cần thiết, một nửa thời gian Diệp Chân dùng để chữa thương, bắt đầu khơi thông kinh mạch, trước thanh trừ máu ứ trong cánh tay phải.
Qua nữa đêm, toàn bộ cánh tay phải sưng một vòng, nhưng, cuối cùng bước vào bước giai đoạn đầu tiên đúc lại kinh mạch, tiếp theo chính là có công mài sắt có ngày nên kim.
Một nửa thời gian khác, Diệp Chân dùng để lĩnh hội đủ loại diệu dụng sau khi Toái Ngọc Chân Kinh đột phá đến Toái Ngọc cảnh, thậm chí tự mình ra chiêu thí nghiệm.
Một mực đến khi sắc trời sáng lên, đều là như thế, chỉ là kết quả thoáng để Diệp Chân có chút thất vọng.
Sau khi Toái Ngọc Chân Kinh đột phá đến Toái Ngọc cảnh, loại đột phá này, như nắm giữ một loại bí thuật, mà không phải tăng lên cảnh giới.
Diệp Chân nghiên cứu phát hiện, uy lực Toái Ngọc của Toái Ngọc cảnh, giới hạn một bộ phận võ kỹ, Toái Ngọc Chân Kinh tự mang Toái Ngọc Ấn, có thể hoàn mỹ hiện ra loại uy lực này, Phù Vân Chỉ cũng được, thậm chí một chút chưởng pháp, quyền pháp đều có thể, nhưng, loại uy lực này tăng lên lại không cách nào thể hiện trên kiếm cương.
Muốn hiện ra chi uy Toái Ngọc, phải giống Toái Ngọc Ấn có hình thái công kích pháp môn cố định, kiếm cương thiên biến vạn hóa thì không được.
Hơn nữa, uy lực Toái Ngọc đồng dạng không thích hợp cho phòng ngự.
Vô luận Diệp Chân nếm thử như thế nào, Tử Ngọc chiến giáp thủy chung là linh giáp Tử Ngọc, không cách nào biến thành Toái Ngọc linh giáp. Một đêm công phu, Diệp Chân vì nếm thử Tử Ngọc linh giáp được thăng làm Toái Ngọc linh giáp, thử rất nhiều lần, nhiều lần, thiếu chút nữa làm bản thân bị thương.
Một khi để Tử Ngọc linh giáp thôi động đến trạng thái Toái Ngọc, linh giáp của bản thân sẽ vỡ nát, mà uy lực sau khi vỡ nát, sẽ làm Diệp Chân bị thương.
Phát hiện này để Diệp Chân càng thất vọng, nếu Tử Ngọc linh giáp của Diệp Chân có thể tăng lên tới Toái Ngọc linh giáp, Diệp Chân đều có lòng tin đón đỡ công kích võ giả.Chú Mạch cảnh tứ ngũ trọng
Đương nhiên, uy lực Toái Ngọc không cách nào tăng lên lực phòng ngự Tử Ngọc linh giáp năng, nhưng cũng không đại biểu cho không thể vận dụng đến phòng ngự phía trên, phải xem Diệp Chân vận dụng như thế nào?
Khi sắc trời sáng lên, thân ảnh Điền Quý Chương từ trên trời giáng xuống.
- Tuyển bạt luận võ sắp bắt đầu, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Tạo Hóa Chi Vương -