Chương 613 Đại Thủ Bút
Năm người được chọn sẽ ở lại, những người khác có thể rời đi!
Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú tuyên bố khi thấy giáo chủ ra hiệu.
- Thuộc hạ cáo lui!
Sau khi nghe câu nói này, các vị cấp cao của Nhật Nguyệt thần giáo nhanh chóng rời đi, bởi vì họ hiểu việc kế tiếp có thể giáo chủ sẽ ban thưởng một bảo bối bảo vệ tính mạng trên chiến trường cho người chiến thắng, bởi vi nguyên nhân bảo mật, nên bọn hắn hất định phải thối lui.
Đương nhiên, lúc rời đi, Điền Quý Chương rất hăng hái, mà thần sắc Diêu Sâm lại có chút âm trầm. Cùng Điền Quý Chương cạnh tranh trong trận này, Diêu Sâm bại hoàn toàn, hơn nữa bởi vì Tang Bá Toàn bị đào thải, nên hắn không có bất kỳ khả năng nào để chuyển bại thành thắng.
Các vị cấp cao rời đi, ba người dự tuyển bị loại cũng chỉ có thể rời đi, nhưng ánh mắt rất lưu luyến không rời, giáo chủ ban thưởng, bọn họ không có cái duyên đó.
Nhất là Tang Bá Toàn, cảm giác kia, giống như trái tim bị rắn độc cắn xé, đau lòng vạn phần, nguyên bản, mục tiêu của hắn là ba hạng đầu, không nghĩ tới ngay cả năm vị trí đầu cũng bị văng ra ngoài.
Trong nháy mắt, toàn bộ pháp đàn chỉ còn lại giáo chủ Giản Thiên Hùng, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú và năm người Diệp Chân.
- Thiên tài tập hợp tại Quy Linh đại hội, nguy hiểm vạn phần, lúc hành động chỉ cần lơ là một tí sẽ mất mạng, Quy Linh đại hội lần trước, thần giáo có năm người tham chiến, nhưng chỉ có ba người trở vể, mỗi một người các ngươi đều là một trong những người trẻ tuổi nổi bật nhất trong thần giáo, là trụ cột tương lai của thần giáo, bản toạ không muốn ai trong các ngươi có bất kỳ thương tổn nào!
- Nhưng mà khí vận tương lai của thần giáo không thể không khiến các ngươi phải liều mạng, việc duy nhất bản toạ có thể làm là dùng tài nguyên của thần giáo làm cho các ngươi càng thêm cường đại trong thời gian ngắn, có thể tìm kiếm khí vận cho thần giáo, đồng thời cũng có thể sống sót!
- Trình lên!
Giản Thiên Hùng quát nhẹ một tiếng, Đại thống lĩnh liền đưa lên một cái khay.
Trên khay là năm trữ vật giới chỉ được bày ra ngay ngắn, nhìn phẩm chất, là trữ vật giới chỉ Hạ phẩm cấp thấp nhất.
- Mỗi người một cái, tự mình cầm đi!
Giản Thiên Hùng nói.
Năm người Diệp Chân, Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Dư Hách và Trang Linh nhanh chóng cầm một cái trữ vật giới chỉ. Thanh âm Giản Thiên Hùng vang lên lần nữa.
- Mỗi người hãy tự xem xét đi!
Vừa dứt lời, thần niệm của năm người Diệp Chân không kịp đợi chui vào trong trữ vật giới chỉ, nói thật, phần thưởng của giáo chủ ban, nói không động tâm là giả, ai cũng muốn biết đến cùng là gì.
Thời khắc thần niệm chìm vào trữ vật giới chỉ, Diệp Chân khẽ giật mình.
Đồ vật bên trong trữ vật giới chỉ không nhiều, một đống Linh Tinh nhỏ, một kiện hộ giáp, hai bình đan dược, mấy khối ngọc phù.
Linh Tinh là Linh Tinh thượng phẩm, không nhiều, chỉ có một trăm khối, chắc để cho bọn hắn khôi phục linh lực bị tiêu hao nhanh chóng. Ngoài ý muốn của Diệp Chân chính là kiện hộ giáp lấp loé lưu quang kia.
Khí tức phát tán trên hộ pháp khá dày đặc. Diệp Chân cảm giác, còn dày đặc hơn nhiều so với khí tức trên bảo giáp trung phẩm hắn lấy được mấy năm trước.
Nói một cách khác, món hộ thể bảo giáp này rất có thể là bảo giáp thượng phẩm, đây mới là vật khiến Diệp Chân giật mình.
So với Bảo khí, bảo giáp trân quý hơn nhiều. Lần trước tham gia đoạt vũ khí ở đại hội cạnh bảo do phòng đấu giá Thiên Linh tổ chức, thượng phẩm bảo khí có hơn mười lăm món, cực phẩm cũng có ba món, thậm chí Linh khí Hạ phẩm cũng có một món.
Nhưng hộ giáp, còn là bảo giáp thượng phẩm cũng chỉ vẻn vẹn có một. Còn bảo giáp cực phẩm căn bản không xuất hiện, nói chi Linh khí Hạ phẩm tính phòng thủ.
Co đôi khi, hộ thể bảo giáp cao cấp có Linh Tinh cũng chưa chắc mua được.
Như hộ thể bảo giáp này thực sự là bảo giáp thượng phẩm, nếu vậy thì thật sự đúng là trọng thưởng.
Về phần đan dược và ngọc phù, Diệp Chân lại nhìn không ra sâu cạn, nhưng mà không cần phải gấp gáp, vì giáo chủ đầu bắt đầu giới thiệu cho mọi người.
- Mỗi người được một trăm khối Linh Tinh thượng phẩm, tác dụng thì không cần bản toạ nói thêm nữa, bên trong trữ vật giới của mỗi người đều có một món bảo giáp hộ thể, mặc dù kiểu dáng khác nhau nhưng phẩm chất đều là thượng phẩm!
- Ta không dám nói nó có thể đỡ được một kích toàn lực của cường giả Chú Mạch cảnh, nhưng một đòn công kích bình thường của cường giả Chú Mạch cảnh thì không có vấn đề gì, thời khắc mấu chốt hẳn có thể cứu các ngươi một mạng!
- Các ngươi vì thần giáo tham gia Quy Linh đại hội, bảo giáp này, coi như bản toạ ban thưởng cho các ngươi.
- Hai bình đan dược, một bình là Tam Bảo Quy Linh đan, một viên cũng đủ để các ngươi khôi phục lại linh lực trong cơ thể, tổng cộng có mười viên.
- Một bình khác, chính là Âm Dương Trùng Chú đan duy nhất của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, đối với nội thương hay ngoại thương đều có hiệu quả trị liệu cực tốt! Chỉ cần kinh mạch không nát bấy giống như thương thế của Diệp Chân, thì đại đa số vết thương khác đều có thể hồi phục trong nửa ngày.
- Nhưng mà, Âm Dương Trùng Chú đan này mỗi người các ngươi chỉ có hai viên, phải dùng thật tiết kiệm.
Nói đến đây, Giản Thiên Hùng cười một tiếng.
- Trong các ngươi chỉ sợ có người đang mắng bản giáo chủ hẹp hòi! Bản giáo chủ cũng không gạt các ngươi, Âm Dương Trùng đan này, bởi vì luyện chế rất khó khăn, Kỷ Thống Lĩnh một năm được nhiều nhất cũng chỉ có hai viên!
Câu nói này khiến thần sắc Diệp Chân đột ngột thay đổi, rốt cục có chút hiểu rõ ba ngày trước Phong Khinh Nguyệt cho hắn Âm Dương Trùng Đan là phần nhân tình như thế nào.
Nhưng mà hiệu quả Âm Dương Trùng Chú đan rất cao, sau khi Diệp Chân sử dụng kinh mạch có thể hoàn toàn khôi phục trong nửa tháng, Diệp Chân đoán chừng chưa đến mười ngày trước khi Quy Linh đại hội diễn ra chắc chắn có thể khôi phục lại.
Hôm nay Diệp Chân thắng có chút nhàn nhã, cho nên cánh tay phải này không ảnh hưởng gì, nhưng nếu liều mạng thì có khả năng sẽ tử vong.
- Trừ cái đó ra, bốn ngọc phù kia là bản giáo chủ tự tay luyện chế! Trong đó có hai cái ngọc màu đỏ, tên là Đại Mê Tung Thần Phù, sau khi bóp nát có thể che giấu khí tức của các ngươi, hơn nữa đối thủ của các ngươi trên cơ bản không có ai có khả năng nhìn thấu! Về cách dùng, tự các ngươi suy nghĩ đi, có thể đánh lén có thể bảo mệnh, có thể dùng để ẩn hơi thở trong lúc chữa thương!
Hai cái ngọc phù màu tím là hộ thể Linh Quang Phù cũng do bản giáo chủ tự tay luyện chế, thời khắc mấu chốt có thể cứu các ngươi một mạng…
Nghe giáo chủ nói như vậy, trong lòng Diệp Chân lại âm thầm run lên.
Vì Quy Linh đại hội này, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo không chỉ ban bảo giáp hộ thể thượng phẩm, đan dược, còn có ngọc phù có hiệu quả thần kỳ.
Như vậy, những đầu não của tứ đại thế lực khác sẽ cho các võ giả tham chiến dưới tay vật bảo mệnh hay sát chiêu?
Kể từ đó, Quy Linh đại hội này sợ là hung hiểm vạn phần.
Vừa nghĩ đến đây. Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác hưng phấn, không sai, là hưng phấn!
Nhiệt huyết bên trong có một loại cảm giác bắt đầu khuấy động.
- Tốt, đều trở về chuẩn bị đi, thời gian còn mười ba ngày. Hy vọng trong mười ba ngày này, chiến lực của các ngươi đều sẽ tăng lên!
Giản Thiên Hùng nói.
- Tạ giáo chủ ban thưởng!
Sau khi tạ ơn, Diệp Chân quay người lại, định rời đi, nhưng thanh âm Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú lại vang lên.
- Diệp Chân, ngươi và Niên Tinh Hà tạm thời ở lại một chút!
Diệp Chân ngạc nhiên quay người.
Còn có việc?
Chờ sau khi ba người Tả Hùng rời đi, Giản Thiên Hùng đột nhiên nhìn Diệp Chân.
- Diệp Chân, ban thưởng hôm nay, có phải ngươi có chút bất mãn về phần thưởng của hạng nhất và hạng năm?
Diệp Chân lại ngạc nhiên.
- Thuộc hạ không có, một món bảo giáp thượng phẩm đã khiến thuộc hạ mừng lắm rồi!
Lời nói của Diệp Chân là thật, một bảo giáp thượng phẩm, đối với Diệp Chân thì đúng là mưa đúng lúc, nhất là khi đối đầu với cường giả Chú Mạch cảnh. Tu vi của Diệp Chân yếu thế hoàn toàn có thể được đền bù.
- Ha ha, chớ khẩn trương, kỳ thật, bản giáo chủ hôm nay đã chuẩn bị thêm một món trọng bảo cho người hạng nhất.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Chân sáng ngời, Niên Tinh Hà lại hơi nghi hoặc, nếu chuẩn bị trọng bảo cho người đứng nhất, vậy giữ hắn lại làm gì?
- Nhưng bản giáo chủ không nghĩ tới, Diệp Chân hôm nay vậy mà hoành không xuất thế, đoạt được hạng nhất của tỷ võ lần này! Đương nhiên, bất kể ai đứng nhất, ban toạ đều sẽ ban thưởng món trọng bảo này, nhưng đáng tiếc, tu vi của Diệp Chân chỉ có Hồn Hải cảnh tam trọng, căn bản không có cách nào phát ra uy lực của trọng bảo!
Giản Thiên Hùng nói.
Diệp Chân khẽ giật mình, lập tức vui vẻ, sau đó buồn bực, trong một khoảnh khắc, Diệp Chân giống như ngồi trên cáp treo, từ kinh hỉ biến thành thất vọng.
Có thể phát ra uy lực cùng tu vi có liên hệ, chỉ ra giới hạn Hồn Hải cảnh tam trọng, chỉ có một thứ bảo bối----- Linh khí!
Lúc bình thường muốn hoàn toàn phát huy uy lực của một kiện Linh khí Hạ phẩm, kém nhất cũng phải có được tu vi Chú Mạch cảnh nhất trọng trở lên.
Tu vi Hồn Hải cảnh tam trọng như diệp Chân miễn cưỡng cũng chỉ có thể phát huy ra uy lực Linh khí, nhưng một kích qua đi, đan điền của Diệp Chân đoán chừng trống rỗng.
- Ta tin các ngươi đoán ra được, bản giáo chủ chuẩn bị món trong bảo này, chính là một kiện Linh khí Hạ phẩm, Linh khí Hạ phẩm này có tên Liệt Diễm Phong Quang Kiếm, ngoại trừ uy lực bên ngoài của bản thân cực mạnh, đối với tăng phúc kiếm pháp cũng rất kinh khủng, gấp đôi trở lên.
Trong lúc nói, Đại thống lĩnh lấy ra một thanh xích kiếm nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Cách xa mười mấy mét nhưng Diệp Chân cũng có thể cảm ứng được uy năng ẩn chứa bên trong Liệt Diễm Phong Quang Kiếm, nhưng lập tức, Diệp Chân chỉ nở nụ cười khổ.
Nhìn bộ dáng này bây giờ, Linh khí Hạ phầm Liệt Diễm Phong Quang Kiếm quang sợ là không có duyên với hắn.
Hiển nhiên, giáo chủ ban thưởng trọng bảo lúc này là vì tăng cường lực chiến của mọi người, mà chuôi Linh khí Hạ phẩm Liệt Diễm Phong Quang Kiếm phát huy uy lực trong tay Niên Tinh Hà lớn hơn so với trong tay Diệp Chân.
Bằng không, giáo chủ cũng sẽ không cố ý giữ Niên Tinh Hà lại, nếu không chỉ cần giữ một mình Diệp Chân lại, ban thưởng linh kiếm Hạ phẩm là xong việc.
Đứng một bên, Niên Tinh Hà cũng ý thức được việc này, trong hai con ngươi hiện lên vẻ kích động.
- Các ngươi đều là người thông minh, có một số việc không cần bản giáo chủ phải nhiều lời, vì phát huy uy lực chân chính của Liệt Diễm Phong Quang Kiếm này, bản toạ chỉ có thể lựa chọn ban nó cho Niên Tinh Hà!
Nói đến đây, Giản Thiên Hùng đột ngột nhướng mày.
- Diệp Chân, bản giáo chủ hôm nay sở dĩ trước mặt hai ngươi nói rõ mọi việc, hy vọng các ngươi nhất là Diệp Chân, đứng có hiểu lầm bất kỳ điều gì! Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi đều là nhân tài tài giỏi nhất của Nhật Nguyệt thần giáo ta!
- Giáo chủ, ta đã rõ! Nếu ngươi không coi trọng chúng ta, chỉ sợ chúng ta cũng không biết đến!
Diệp Chân nói.
- Tốt, rõ rồi thì tốt! Nhưng bản giáo chủ làm việc luôn luôn công bằng, nguyên bản muốn ban Linh khí Hạ phẩm cho hạng nhất, như vậy bản giáo chủ cũng tuyệt đối không để Diệp Chân ngươi chịu thiệt!
- Đây, đây là phần thưởng của ngươi, hãy cầm về đi!
Trong lúc nói, Giản Thiên Hùng ném cho Diệp Chân một bình đan dược, nhìn thấy hàng chữ nhỏ trên bình đan dược kia, Diệp Chân sợ ngây người!
Đại thủ bút!
Phần thưởng hôm nay tuyệt đối là đại thủ bút!