← Quay lại trang sách

Chương 615 Tiên Cảnh Linh Mạch

Bên trong Linh Viện số một trăm, một Toái Ngọc Ấn tản ra khí tức khủng bố xoay tròn loạn chuyển, khí tức khủng bố khiến cho thị nữ Đỗ Quyên bị dọa sợ chỉ dám trốn ở trong phòng bếp, không dám ra cửa.

Diệp Chân cẩn thận khống chế Toái Ngọc Ấn, lại đưa thần niệm chìm vào kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh, tiến vào trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh, cố gắng cảm ứng sự biến hóa của Toái Ngọc Ấn.

Tính ra, đây đã là ngày thứ ba sau khi Diệp Chân luyện hóa Linh Lộ Thiên đan, tu vi đột phá đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng trung kỳ. Thời gian còn có một ngày, cũng chính là ngày mai, Diệp Chân phải đi tham gia Quy Linh đại hội.

Trong thời gian ba ngày sau khi đột phá, Diệp Chân tăng cường tranh thủ thời gian thích ứng tu vi tăng vọt, để có thể chân chính phát huy ra chiến lực của Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ.

Về phần cánh tay phải, một ngày trước khi tu vi đột phá đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ đã triệt để khôi phục. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì đã sử dụng Âm Dương Chú Mạch Đan.

Hiện tại, Diệp Chân có thể rõ ràng cảm giác được uy lực của Toái Ngọc Ấn được tăng cường, chẳng qua tạm thời không có cách nào nghiệm chứng. Nhưng mà dựa theo suy đoán của Diệp Chân, uy lực của Toái Ngọc Ấn hẳn là tăng lên ít nhất hai thành.

Cũng chớ xem thường hai thành này.

Trước đó, Diệp Chân đánh ra một cái Toái Ngọc Ấn không đánh chết được Tang Bá Toàn. Nhưng sau khi tăng lên hai thành, nói không chừng cái Toái Ngọc Ấn có thể đánh chết Tang Bá Toàn, chí ít cũng sẽ trọng thương.

Không chỉ có uy lực của Toái Ngọc Ấn tăng lên, chỉnh thể chiến lực của Diệp Chân, chỉ cần võ kỹ do thôi động Tử Ngọc linh lực thi triển ra, toàn bộ đều tăng lên uy lực.

Kể cả sát chiêu Tâm Kiếm của kiếm mạch thứ nhất Kiếm Tâm Thông Minh, cũng bởi vì tu vi bão táp mà tăng vọt hai thành uy lực.

Điều làm cho Diệp Chân an tâm nhất lại là uy lực của Tử Ngọc linh giáp cũng tăng lên.

Sau khi tu vi đột phá đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ, vẻn vẹn thời gian ba ngày, Diệp Chân phát hiện Tử Ngọc linh giáp mà hắn ngưng kết ra đã càng thêm tinh mịn, càng thêm dày đặc. Điều này chủ yếu là do tu vi tăng lên cùng với phẩm chất của Tử Ngọc linh lực lại một lần nữa được tăng thêm áp súc.

Võ giả đề cao tu vi, sẽ bản năng áp súc linh lực mà võ giả vốn có, khiến cho nó càng thêm dày đặc. Điều này giống như áp lực nước, nước càng ở sâu thì áp lực nước càng lớn, là một loại rèn luyện tự nhiên.

Đây là một loại kết quả tự nhiên, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao tu vi càng cao thì chiến lực càng mạnh.

Một đạo lưu quang màu tím đột ngột từ trên trời giáng xuống, đúng lúc chuẩn bị rơi vào trong nội viện của Diệp Chân, bỗng nhiên dừng lại. Ánh sáng tím sáng bừng lên, cùng lúc đó lơ lửng trong tầng trời thấp, thân hình Phong Khinh Nguyệt cũng hiện ra.

- Diệp Chân, ngươi làm gì? Ngươi định mưu sát đường chủ ta?

Thanh âm Phong Khinh Nguyệt chất vấn xen lẫn thân mật ỉ ôi, trên gương mặt xinh đẹp lại tràn đầy kinh hãi.

Nàng cũng không nghĩ tới, viên ấn tỷ uy lực kinh khủng kia lại đang bay qua bay lại ở trong nội viện của Diệp Chân. Nếu vừa rồi nàng không kịp dừng lại, thật sự đâm đầu vào nó, vậy thật sự hỏng việc.

Dưới tình huống bất ngờ không làm bất kỳ chuẩn bị gì, Phong Khinh Nguyệt cũng không biết sau khi nàng đụng vào viên ấn tỷ kinh khủng kia thì sẽ có hậu quả gì.

- Haiz.... Ta làm sao dám!

Diệp Chân cười khổ.

- A? Tu vi của ngươi?

Đột nhiên Phong Khinh Nguyệt chỉ vào Diệp Chân. Thần sắc trên gương mặt xinh đẹp đột ngột biến thành cực độ kinh hãi.

- Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ? Ta không cảm ứng sai chứ?

Lực lượng thần hồn ba động bàng bạc lập tức bay lên từ trên thân Phong Khinh Nguyệt, một cỗ lực lượng thần hồn cường đại vây quanh trên dưới khắp người Diệp Chân quét vài vòng, Phong Khinh Nguyệt vẫn khó nén kinh hãi.

- Thời gian không đến mười hai ngày, tu vi của ngươi liền từ Hồn Hải cảnh tam trọng hậu kỳ tăng vọt đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ. Cho dù ngươi ăn linh đan diệu dược, cũng sẽ không tăng vọt tu vi như thế?

Chẳng lẽ giáo chủ thi triển Quán Đỉnh Đại Pháp cho ngươi rồi? Chẳng qua, Quán Đỉnh Đại Pháp có tác dụng phụ.....

Đôi lông mày lá liễu của Phong Khinh Nguyệt lập tức nhíu lại.

- Linh Lộ Thiên đan, từng nghe thấy chưa!

Diệp Chân nói.

Đôi mắt đẹp của Phong Khinh Nguyệt giật mình trợn trừng một cái.

- Từng nghe thấy, làm sao có thể chưa từng nghe thấy! Giáo chủ thật sự đưa bảo bối Linh Lộ Thiên đan cho ngươi? Chậc chậc, khó lường. Bảo bối như thế, mười năm trước Vu Hàn Tinh dây dưa đủ kiểu mà giáo chủ cũng không cho, vậy mà bây giờ lại cho ngươi....

Nói tới chỗ này, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện thương tâm nào đó, thần sắc trở nên có chút ảm đạm.

- Ngay cả Vu Hàn Tinh dây dưa đủ kiểu mà giáo chủ cũng không cho bảo bối, vậy mà cho ta?

Lần này đến phiên Diệp Chân giật mình.

Diệp Chân biết Linh Lộ Thiên đan trân quý, nhưng không nghĩ tới, đồ vật mà giáo chủ không nỡ đưa cho Vu Hàn Tinh lại cho Diệp Chân hắn. Chẳng qua, dựa theo trí tuệ của Diệp Chân, tự nhiên không khó để hiểu rõ nguyên nhân vì sao giáo chủ

Giản Thiên Hùng làm như thế.

- Đương nhiên! Xem ra, lần này giáo chủ bỏ ra vốn gốc ở trên người ngươi!

Phong Khinh Nguyệt nói.

- Trước đừng lo nhiều như vậy, đến rồi thì giao lưu một chút cho ta thử chiêu.

Tu vi vừa mới đột phá, ta muốn biết uy lực có bao nhiêu tăng lên!

Diệp Chân nói.

Lông mày Phong Khinh Nguyệt đột ngột giương lên, nghiêng đầu nhìn về hướng Diễn Võ Trường Nguyệt Hoa đường.

- Ta ở nơi đó chờ ngươi!

Lời còn chưa dứt, Phong Khinh Nguyệt liền biến thân thành ánh sáng tím, xông hướng Diễn Võ Trường. Cùng lúc, thân hình Diệp Chân cũng bay lên trời.

Vèo!

Trên Diễn Võ Trường, một Toái Ngọc Ấn phát ra tiếng xé gió kinh người, tựa như thét lên đánh về phía Phong Khinh Nguyệt.

Quanh thân Phong Khinh Nguyệt đột nhiên hiển hiện một loại khí thế huyền ảo không tên, khí thế điên cuồng kéo lên, đồng thời, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra một chỉ!

- Xùy!

Một đoạn chỉ ấn hào quang lấp lóe màu tím đột ngột phá vỡ không khí, nhào tới Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân.

- Trấn áp!

- Phá!

Hai tiếng quát đồng thời vang lên, trong sát na ánh sáng tím lấp lánh từ bên trên Toái Ngọc Ấn tán phát ra, chỉ ấn hào quang màu tím đột ngột tăng tốc, cùng lúc trong sát na trấn áp hào quang tản ra, hung hăng ấn vào phía trên Toái Ngọc Ấn!

Toái Ngọc Ấn chấn động mạnh một cái, Diệp Chân chỉ cảm thấy trong lòng như bị sét đánh, suýt chút nữa thì Toái Ngọc Ấn mất đi liên hệ với hắn.

- Bạo!

Cố nén khó chịu trong lòng, Diệp Chân khẽ quát một tiếng.

Toái Ngọc Ấn đang không ngừng hướng vào phía trong sụp đổ bỗng nhiên nổ tung, năng lượng bàng bạc cũng triệt để đánh nát đoạn chỉ ấn hào quang màu tím. Sóng xung kích giống như gợn sóng phát ra bốn phương tám hướng.

Chẳng qua, hai người giao thủ cũng dừng ở đây. Nếu tiếp tục đánh nữa, hai người phải toàn lực ứng phó, nói không chừng sẽ tổn thương đối thương.

Chỉ là, lúc này Phong Khinh Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Chân, kỳ quang trong đôi mắt đẹp chớp liên tục!

- So với ngày tuyển bạt thi đấu hôm đó, uy lực ấn pháp của ngươi lại tăng lên một đoạn, hẳn là do tu vi tăng lên. Ngày đó quan chiến, ta còn cảm thấy Tử Hà Chỉ của ta có thể phá ấn pháp của ngươi, nhưng hôm nay xem xét vẫn kém một chút.

Trong tình huống cứng đối cứng, vậy mà không cách nào đánh nát ấn pháp của ngươi. Diệp Chân, ngươi có biết Tử Hà Chỉ của ta là thần thông võ kỹ có phẩm giai gì?

- Phẩm giai gì? Cô cũng đừng nói cho ta biết là thần thông võ kỹ Thiên giai thượng phẩm đi?

Thần sắc của Diệp Chân có chút cổ quái.

- Dĩ nhiên không phải thần thông võ kỹ Thiên giai thượng phẩm. Nhưng cũng không kém bao nhiêu so với Thiên giai thượng phẩm! Tử Hà Chỉ của ta, chính là thần thông võ kỹ đứng đầu trong Thiên giai trung phẩm. Nếu như tu luyện tới cực hạn, tuyệt đối có thể chống lại thần thông võ kỹ Thiên giai thượng phẩm!

Hai năm trước, Tử Hà Chỉ của ta đã tu luyện đến đỉnh phong! Ngươi biết điều này đại biểu có ý nghĩa gì sao?

Phong Khinh Nguyệt nháy mắt với Diệp Chân.

- Ý nghĩa gì?

- Thần thông võ kỹ Thiên giai trung phẩm! Điều này đại biểu ấn pháp của ngươi, đã có thể tương đương với thần thông võ kỹ Thiên giai trung phẩm, thậm chí còn siêu việt hơn. Thật không nghĩ tới, trên đời này, lại còn có võ kỹ bình thường mà lợi hại như thế.

Phong Khinh Nguyệt lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

- Vậy ngươi cảm thấy dựa vào chiến lực hiện tại của ta, tham gia Quy Linh đại hội sẽ có mấy thành phần thắng?

Diệp Chân đột nhiên hỏi.

- Không tới hai thành!

- Cái gì, mới không tới hai thành?

Diệp Chân ngạc nhiên trợn to hai mắt.

- Đừng kỳ quái, hôm nay ta đến tìm ngươi, chính là để đặc biệt nói chuyện này cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Quy Linh đại hội cũng chỉ đánh mấy trận với vài võ giả hay sao? Nếu như thế thì quá đơn giản!

Phong Khinh Nguyệt tức giận trợn mắt nhìn Diệp Chân một cái:

- Đi. Vào trong Linh Viện của ngươi, ta nói kỹ càng cho ngươi nghe!

Diệp Chân ngơ ngác một chút, trái tim không nhịn được run nhẹ. Phong Khinh Nguyệt liếc mắt một cái, mắt đẹp lưu chuyển, phong tình vạn chủng. Xem ở trong mắt Diệp Chân, đó không phải liếc mắt coi thường, mà rõ ràng là liếc mắt đưa tình.

Hai người lại trở về Linh Viện số 100 của Diệp Chân, lại ngoài ý muốn phát hiện Phó giáo chủ Điền Quý Chương cũng tới.

- A. Điền phó giáo chủ, ngươi đến đây để…?

- Ngày mai sẽ phải mang các ngươi đi tham gia Quy Linh đại hội, lão phu đến đây để nói cho ngươi tình huống cặn kẽ và hạng mục cần chú ý trong Quy Linh đại hội.

Điền Quý Chương nói.

- Diệp Chân, nếu đã có Điền phó giáo chủ kể cho ngươi nghe tình hình cụ thể về

Quy Linh đại hội, vậy thì ta cáo từ.

Phong Khinh Nguyệt nói.

Phong Khinh Nguyệt muốn đi, Diệp Chân còn chưa sốt ruột, Điền Quý Chương lại vội vã.

- Phong đường chủ, dừng bước, dừng bước!

- Điền phó giáo chủ, còn có việc gì?

Đối mặt người ngoài, thần sắc Phong Khinh Nguyệt có chút lãnh đạm. Trên gương mặt xinh đẹp luôn treo một nụ cười tránh xa người ngàn dặm.

- Không phải. Nếu ngươi đã đến nói cho Diệp Chân về tình huống của Quy Linh đại hội, vậy thì vẫn để ngươi nói đi. Năm năm trước, Phong đường chủ ngươi tự mình tham gia một lần Quy Linh đại hội, ngươi kể ra, không có gì thích hợp bằng, lão phu cáo từ trước!

Trong khi nói chuyện, không đợi Phong Khinh Nguyệt đồng ý, thân hình Điền Quý Chương đã bay lên trời cao, trong thời gian ngắn liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phương xa.

- Khinh Nguyệt, cô từng tham gia Quy Linh đại hội năm năm trước?

Lần này, lại đến phiên Diệp Chân giật mình.

- Không sai, đáng tiếc....

Nhắc tới việc này, trên gương mặt Phong Khinh Nguyệt tràn đầy vẻ thất vọng.

- Năm người đi, cuối cùng, chỉ có ba người trở về. Hơn nữa, không về được lại là người mạnh nhất....

- Người mạnh nhất?

Diệp Chân biến sắc.

- Năm năm trước, cũng có một trận tuyển bạt thi đấu, tu vi Chú Mạch cảnh tam trọng của ta xếp thứ hai! Người xếp thứ nhất là một vị thiên tài võ giả tên Thái Vĩ, thậm chí còn thiên tài hơn cả Niên Tinh Hà.

- Hơn nữa gia học uyên thâm, là cháu trai của một vị trưởng lão trong thần giáo.

Mới hai mươi chín tuổi đã có tu vi kinh khủng cao tới Chú Mạch cảnh tứ trọng, được vinh dự là người nối nghiệp tương lai của thần giáo. Không nghĩ tới, lại ngã xuống ở Quy Linh đại hội....

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Phong Khinh Nguyệt tràn đầy thổn thức.

- Chú Mạch cảnh tứ trọng đều ngã xuống? Làm sao ngã xuống? Ngã xuống ở trong tay ai?

Diệp Chân bắn liên thanh đặt câu hỏi!

- Ngã ở trong tay ai? Hắn ngã xuống ở trong tay một con yêu thú.

Diệp Chân lần nữa thất thần.

- Quy Linh đại hội, ở đâu ra.... Yêu thú?

- Chân Linh Vực có một câu dân dao "Cực phẩm linh mạch là tiên cảnh", ngươi đã từng nghe chưa?

Phong Khinh Nguyệt hỏi.

- Hạ phẩm linh mạch nhiều như chó, trung phẩm linh mạch mọi nhà có, thượng phẩm linh mạch thường thường gặp, cực phẩm linh mạch như tiên cảnh, là câu này sao?

Diệp Chân hỏi.

- Không sai, yêu thú đó từ tiên cảnh linh mạch mà ra!