Chương 616 Tâm Ý Của Phong Khinh Nguyệt
Hai vấn đề về yêu thú và linh mạch tiên cảnh, Phong Khinh Nguyệt giảng cho Diệp Chân một hồi lâu, mới khiến cho đầu óc mơ hồ của Diệp Chân hiểu rõ tình hình Quy
Linh đại hội lần trước, người mạnh nhất trong năm vị tham chiến của Nhật Nguyệt thần giáo, vì sao lại mất tích trong tay yêu thú, ngay cả xương cốt cũng tìm không ra.
Muốn làm rõ vấn đề này thì tra từ hình thức tổ chức của Quy Linh đại hội.
Đúng như Phong Khinh Nguyệt nói, Quy Linh đại hội cũng không phải đơn thuần là luận võ, mà là chia làm hai trận, trận đầu là thí luyện với tư cách thi đấu, trận thứ hai là thi đấu tích điểm Quy Linh.
Mà một đầu linh mạch cực phẩm duy nhất thuộc về phương viên Thanh Lam võ đô cách trăm vạn dặm được quyết định bởi thi đấu tích luỹ điểm Quy Linh, điểm tích luỹ đạt nhiều nhất sẽ có thể có quyền sử dụng linh mạch cực phẩm kia trong vòng năm năm.
Nhưng mà không phải tất cả các võ giả tham chiến đều có thể tham gia thi đấu tích điểm Quy Linh, muốn tham gia thi đấu tích điểm Quy Linh thì trước hết phải thông qua trận đầu thí luyện với tư cách thi đấu.
Chỉ có thông qua trận đầu thí luyện mới có tư cách tham dự trận thứ hai thi đấu tích luỹ điểm Quy Linh.
Mà trận đầu thí luyện với tư cách thi đấu chính là thí luyện bên trong linh mạch tiên cảnh cực phẩm kia, trong vòng bảy ngày tìm ra ba khối giáp phiến kim sắc đặc thù thì coi như được thông qua thí luyện, nhận được tư cách tham chiến trận thứ hai thi đấu tích luỹ điểm Quy Linh.
Mọi việc xem ra đều rất bình thường, nhưng chết người ở chỗ, theo như Phong Khinh Nguyệt nói, trận đầu thí luyện bên trong, thứ nguy hiểm nhất không phải đến từ võ giả của các thế lực khác nhau cùng đi vào, mà là đến từ…Yêu thú!
Bên trong khu vực thí luyện không có chỗ nào không có mấy con yêu thú kinh khủng!
Theo Phong Khinh Nguyệt, bên trong khu vực thí luyện, yếu thú có phẩm chất thấp nhất, đều là yêu thú thiên giai hạ phẩm, mà yêu thú Thiên giai trung phẩm, Thiên giai thượng phẩm lại vô cùng nhiều, thậm chí yêu thú có tu vi cao tới Thiên giai đỉnh phong cũng có khi xuất hiện.
Yêu thú Thiên giai là khái niệm gì?
Yêu thú Địa giai tương đương với võ giả Hồn Hải cảnh, yêu thú Thiên giai thì tương đương với võ giả Chú Mạch cảnh.
Trong đó, lực chiến của yêu thú thiên giai hạ phẩm phụ thuộc vào thiên phú huyết mạch của nó, là ranh giới giữa võ giả Chú Mạch cảnh nhất trọng và võ giả Chú Mạch cảnh tam trọng. Còn nói về lực chiến của yêu thú thiên giai trung phẩm thì thiên phú huyết mạch là khác biệt, ranh giới giữa võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng và võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng.
Về phần yêu thú Thiên giai thượng phẩm thì không cần nói nhiều. Lực chiến cao nhất có thể so sánh với võ giả Chú Mạch cảnh bát cửu trọng. Kinh khủng nhất là yêu thú Thiên giai đỉnh phong ngẫu nhiên sẽ xuất hiện, lực chiến của nó thậm chí đạt gần đến vô hạn của vương giả Khai Phủ cảnh.
Trong đó, yêu thú thiên giai hạ phẩm còn dễ nói, bởi vì linh trí của nó sơ khai, đối phó không khó khăn mấy, nhưng yêu thú Thiên giai trung phẩm hay thậm chí Thiên giai thượng phẩm thì vô cùng kinh khủng.
Vừa có bản năng thiên phú của yêu thú, vừa có sự giảo hoạt đa trí của võ giả nhân loại, nói không khủng bố thỉ đó là giả.
Nghe nói năm năm trước, thực lực cao nhất trong số các võ giả của Nhật Nguyệt thần giáo tham chiến gọi Thái Vi, chết dưới sự bao vây tấn công của hai con yêu thú Thiên giai thượng phẩm.
- Khinh Nguyệt, tại sao bên trong linh mạch cực phẩm này lại có nhiều yêu thú Thiên giai kinh khủng đến vậy?
Diệp Chân hỏi.
- Nguyên nhân là vì linh mạch cực phẩm có nguyên khí thiên địa dày đặc đến cực hạn, đã phát triển thành một bí cảnh thế ngoại đào nguyên, bên trong tương tự có hệ thống sinh thái đặc biệt. Hơn nữa, bởi vì duyên cớ của nguyên khí thiên địa, nên tốc độ phát triển của yêu thú ở đây rất nhanh. Tích luỹ năm này tháng nọ mà thành ra bộ dáng này.
Nói đến dây, Phong Khinh Nguyệt dừng một chút.
- Bằng không sao lại gọi nó là linh mạch tiên cảnh? Bên cạnh đó nếu không có những con yêu thú kinh khủng kia tồn tại, thì thật sự sẽ như tiên cảnh….
Phong Khinh Nguyệt đột nhiên ra vẻ hướng tới, giống như ngủ mớ nói.
- Ngươi không đi vào đó nên không rõ, linh mạch cực phẩm và linh mạch thượng phẩm là hai loại hoàn toàn không thể tồn tại cùng nhau, hoàn toàn không thể so sánh. Chênh lệch giữa hai loại không chỉ là sự chênh lệch giữa nồng độ nguyên khí thiên địa.
- Khinh Nguyệt, ta muốn hỏi một vấn đề!
- Ừm?
- Nghe cô nói như vậy, thì yêu thú Thiên giai bên trong linh mạch cực phẩm này sẽ như nước tràn bờ đê. Nhưng vương giả Chú Mạch cảnh không đối phó được với yêu thú Thiên giai trung phẩm, Thiên giai thượng phẩm, vậy còn vương giả Khai Phủ cảnh thì không thể sao?
- Một linh mạch cực phẩm có thể lớn bao nhiêu, vương giả Khai Phủ cảnh chỉ cần động một cái, không tốn bao nhiêu thời gian thì chỉ sợ có thể càn quét hết yêu thú Thiên giai bên trong, có thể nguy hiểm đến vậy sao?
- Dù sao võ giả được các thế lực lớn phái đi đều là những võ giả tinh anh nhất của phe mình.
Diệp Chân hỏi.
Đôi mi thanh tú của Phong Khinh Nguyệt nhíu lại, lập tức ngẩn người, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ như thế, bây giờ Diệp Chân hỏi mới phản ứng được, đúng là như vậy.
Cấp bậc chênh lệch, đại đa số khi đều không thể vượt qua, tồn tại nghịch thiên giống như Diệp Chân thì ít đến cực điểm.
Phong Khinh Nguyệt tin rằng, dù giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo đi vào cũng sẽ tiêu tốn không ít thời gian, cũng có thể giết sạch yêu thú Thiên giai trong đó, cùng lắm là hơi hao chút khí lực mà thôi.
Hao tổn một chút khí lực nhưng có thể bảo trụ được một cường giả trụ cột của thần giáo, cớ gì không làm?
Huống chi, theo như Phong Khinh Nguyệt biết, mấy năm qua, bình quân có hơn một phần ba võ giả thiên tài của đại ngũ thế lực bị hao tổn trong sân thí luyện của Quy Linh đại hội.
Tính ra, mỗi lần Quy Linh đại hội đươc tổ chức, thì mỗi thế lực đều đều hao tổn võ giả thiên tài trong sân thí luyện, ít thì một người, nhiều thì hai, ba người.
Xác suất thiệt hại lớn như vậy, thiệt hại vẫn là những võ giả thiên tài được lựa chọn ra giữa tầng tầng võ giả, mà nhóm cường giả đỉnh cao của ngũ đại thế lực lại không có bất kỳ ý tứ thanh lý linh mạch cực phẩm, mặc cho các võ giả thiên tài mình đã tuyển ra thiệt mạng bên trong kia, thế này không có đạo lý.
Giống năm năm trước Nhật Nguyệt thần giáo mất đi một cường giả Thái Vi, cháu trai của một vị Thái Thượng trưởng lão quy ẩn của Nhật Nguyệt thần giáo, địa vị khá cao, căn bản không thể nào đưa đi làm mồi câu.
Phong Khinh Nguyệt nói nghi hoặc và suy nghĩ của mình cho Diệp Chân.
Diệp Chân đột nhiên nhướng mày, hơi kinh ngạc.
- Cô nói, tồn tại bên trong linh mạch cực phẩm để ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh cũng phải kiêng kỵ?
- Không sai! Bằng không, đã nhiều năm như vậy, họ không có lí do bỏ mặc thiên tài đỉnh cấp của thế lực của riêng mình thiệt mạng bên trong sân thí luyện này được, mỗi năm năm hao tổn một đến ba người, gần trăm năm, mỗi thế lực kia phải tổn thất một lực lượng kinh khủng đến cỡ nào?
Dừng một chút, Phong Khinh Nguyệt lại nói.
- Trước kia, ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ tới phương diện này, nhưng hôm nay ngươi nhắc đến, ta mới nghĩ đến. Bây giờ nhớ lại, mới phát hiện bên trong bí cảnh thí luyện kia, khắp nơi đều rất kỳ quái!
- Kỳ quái?
- Đúng vậy, bên trong bí cảnh thí luyện hình như có một rào cản vô hình, rõ ràng trước mắt là không gian rộng lớn, cỏ dại, hoa tươi, dòng sông, nhưng lại không cách nào xuyên qua, loại tình hình này, ta đã từng gặp phảo nhiều lần.
Phong Khinh Nguyệt nhớ lại.
- Có phải ảo ảnh không?
Diệp Chân nhíu mày hỏi.
- Tuyệt đối không!
- Vì sao lại chắc chắn như thế?
- Hình như là ngày thứ hai ta vào bí cảnh thí luyện, truy sát một con yêu thú Thiên giai trung phẩm, mắt thấy đã sắp bắt được, nhưng không khí trước mặt lại chuyển động một chút, con yêu thú Thiên giai trung phẩm bên kia ngừng lại cực kỳ kỳ quái.
- Ta còn có chút buồn bực, sau đó đâm đầu vào bức tường vô hình kia, thiếu chút nữa choáng váng tại chỗ! Mà lúc này, con yêu thú Thiên giai trung phẩm ở đầu bên kia thừa cơ giết ta, nếu giáo chủ không ban thưởng vật bảo mệnh, sợ là ta đã thành đồ ăn cho yêu thú rồi.
- Sau đó, lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ cần gặp nguy hiểm, yêu thú Thiên giai trung phẩm bị ta truy sát sẽ xuyên qua bức tường vô hình, còn ta lại không thể làm gì. Ngược lại, chỉ cần ta lơ là một chút, nó sẽ xuyên qua tập kích ta lần nữa.
Cuối cùng, ta chỉ có thể từ bỏ việc truy sát yêu thú Thiên giai trung phẩm kia.
Phong Khinh Nguyệt nói.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Mà đây cũng là việc ta cố ý nhắc nhở ngươi! Bên trong bí cảnh thí luyện, một khí phát hiện không khí phía trước chuyển đọng đặc biệt, phải lập tức giảm tốc độ!
- Ta nhớ kỹ rồi!
Diệp Chân trịnh trọng gật đầu.
- Đã như vậy, bí cảnh thí luyện này nói không chừng thật sự đang che giấu bí mật gì?
- Nếu thật sự có bí mật thì chúng ta cũng không thể chạm đến. Bằng không thì loại tình huống này cũng không tiếp diễn đến bây giờ, vương giả Khai Phủ cảnh của ngũ đại thế lực đã như mèo con sớm ngửi được mùi tanh nhào tới rồi.
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Cũng đúng!
Suy nghĩ về bí mật tại nơi thí luyện, Diệp Chân cũng bình thường lại. Việc này cũng không phải việc mà cấp bậc của hắn có thể quan tâm.
- Trừ cái đó ra, bên trong nơi thí luyện còn rất nhiều thứ phải chú ý, bên trong nơi thí luyện tồn tại yêu thú loại thực vật tu luyện một chút mà đã có loại thành tựu này rồi, ai nha xem ra…
Mỗi thứ Phong Khinh Nguyệt đều nói kỹ càng cho Diệp Chân, về kinh nghiệm, chú ý các thứ bên trong linh mạch tiên cảnh.
Có một phần võ giả của Nhật Nguyệt thần giáo kỳ trước có tham gia Quy Linh đại hội còn sống trở về ghi chép lại truyền cho đời sau của thần giáo, có một phần Phong Khinh Nguyệt lại tự mình trải nghiệm nên vô cùng quý giá.
Hơn nữa theo Phong Khinh Nguyệt biết, thần giáo có bản đồ bên trong nơi thí luyện, nhưng cơ bản lại không dùng được, vì lúc nàng đi vào, địa hình thí luyện và hình ghi lại trên bản đồ hoàn toàn không giống nhau.
Nói xong Phong Khinh Nguyệt đưa cho Diệp Chân một khối ngọc giản.
- Đây là cái gì?
- Bao năm qua võ giả của thần giáo tham gia Quy Linh đại hội đều tích luỹ tin tức liên quan đến nơi thí luyện, trong đó hữu dụng nhất hẳn là chủng loại, đặc điểm yêu thú xuất hiện bên trong nơi thí luyện, ngươi phải nghiên cứu thật tốt!
Nhưng mà cũng không phải toàn bộ yêu thú kinh khủng xuất hiện trên ngọc giản này!
Phong Khinh Nguyệt nói.
- Vì cái gì?
- Võ giả gặp yêu thú chân chính kinh khủng, trên cơ bản…. Không thể nào sống sót trở về.
Câu nói sau cùng của Phong Khinh Nguyệt làm thần sắc của Diệp Chân có chút ngưng trọng.
- Thời gian còn một ngày, tốt nhất ngươi nên xem qua chút đi, ta đi trước!
Nói xong, Phong Khinh Nguyệt đột nhiên lấy ra một thanh chiến đao sát khí bốn phía đưa cho Diệp Chân:
- Cái này cho ngươi!
Thần niệm khẽ động, Diệp Chân lập tức cảm ứng được lực lượng ẩn chứa bên trong cây chiến đao này đang chuyển động.
- Cực phẩm bảo đao? Đây là?
Diệp Chân rất ngoài ý muốn.
- Không phải lần trước ngươi nói, ngươi thông qua bảo khí cực phẩm thì có thể kích hát ra một loại bí thuật có uy lực to lớn hay sao, Tiêu Hy không phải chết dưới loại bí thuật này à?
- Linh khí Hạ phẩm ta không lấy được, nhưng bảo khí cực phẩm ta vẫn có thể lấy được, xem như tâm ý của ta trợ chiến cho ngươi.
Phong Khinh Nguyệt mỉm cười nói với Diệp Chân.
Diệp Chân giật mình, Phong Khinh Nguyệt thật có tâm.
- Cám ơn!
- Ngươi biết ta không thích nghe nhất hai chữ này! Nếu như ngươi thật sự muốn làm chút gì cho ta thì tám ngày tới theo bồi ta uống rượu đi!
Tám ngày tới theo bồi nàng uống rượu? Tám ngày tới, trận đầu thí luyện vừa mới kết thúc.
Ý tứ ẩn ý kia chính là hy vọng Diệp Chân có thể an toàn trở về sao?
Được!
Diệp Chân sảng khoái đáp ứng, nhìn thân ảnh Phong Khinh Nguyệt rời đi, miệng khẽ nhếch lên, tình cảm còn ưa thích chơi chút hàm súc nữa.
Tạo Hóa Chi Vương -