Chương 619
Chỉ cảm thấy bạch quang lóe lên, một trận gió thổi qua, hình thể tiểu Miêu dài đến trăm mét đã dùng một đôi chân trước đem bát sứ chỉ lớn chừng bàn tay của người trưởng thành kia nâng tới, nước bên trong bát sứ phẳng như cảnh, giọt nước chưa vẩy, bàn gỗ ngoài trăm thước không hư hại chút nào, chỉ là không thấy bát sứ.
Võ giả nơi xa đang vây xem, trên mặt đều đột ngột hiện ra sắc thái chấn kinh.
Hôm nay bọn hắn đã nhìn qua yêu thú, không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng không có một con yêu thú nào lại có thể giống con Vân Dực Hổ Vương hoàn thành gọn gàng như thế.
- Việc này...
Ngự Thú Môn Đại sư huynh có chút khó có thể tin mà dụi mắt một cái, nhìn Vân Dực Hổ Vương trước mặt, gương mặt khó tin.
Ngẩn ra mấy hơi mới cười khổ nhìn về phía Diệp Chân nói.
- Vân Dực Hổ Vương này của ngươi có linh trí không phải cũng quá cao đi? Ta nhìn thấy chắc linh trí của yêu thú Thiên giai trung phẩm cũng đều không lớn bằng nó.
Diệp Chân nghe thế khóe miệng cười một tiếng, lộ ra một cái răng trắng lóe sáng.
- Ta thông qua sơ tuyển rồi sao? Nếu không có cần tiến hành khảo thí hạng thứ hai?
- Không cần không cần, ngươi đã thông qua được! Có yêu thú linh tính như thế nếu không thể thông qua, như vậy ai còn có thể thông qua?
Ngự Thú Môn Đại sư huynh một bên đưa mắt nhìn Diệp Chân đi vào, một bên tán thưởng, trong đôi mắt nhìn tiểu Miêu tràn đầy vẻ hâm mộ.
Nói thật, Ngự Thú Môn bọn hắn còn sót lại một con yêu thú tỉ mỉ bồi dưỡng mấy chục năm này cũng không có bồi dưỡng được linh tính giống Vân Dực Hổ Vương ở trước mắt.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là phẩm giai quá thấp, thiên phú huyết mạch truyền thừa của Vân Dực Hổ Vương chỉ có Địa giai trung phẩm, trước mắt Vân Dực Hổ Vương này có thể đột phá đến Địa giai thượng phẩm đã rất không dễ dàng.
Đột nhiên, Ngự Thú Môn Đại sư huynh liền hiểu nguyên nhân hôm nay Diệp Chân tới đây tranh thủ cơ hội cùng sư tôn hắn đi ăn tối.
- Con mẹ nó, hỗn đản này làm hại ta bị khu trừ, lãng phí lần cơ hội khó được này, mà hắn đã thông qua sơ tuyển?
Vừa rồi võ giả mặt dày bị đệ tử Ngự Thú ném bay đã phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể một lần nữa trấn an Tam Giác Bá Ngưu, lại phí sức ở phụ cận quan sát.
Không nghĩ tới vừa mới tới lại thấy cảnh Diệp Chân đã thông qua sơ tuyển, một cỗ lửa giận lập tức lấp kín toàn bộ suy nghĩ, hắn hận không thể giết Diệp Chân để cho hả giận.
Hơn nữa, loại hận ý này không hề chỉ tồn tại ở phía trên ý nghĩ. Dù sao đối với hắn mà nói, Diệp Chân chẳng qua cũng chỉ là một tên võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng.
Hắn một tên võ giả Chú Mạch cảnh nhị trọng, xử lý một tên võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, hắn thấy cũng chỉ là việc động đầu ngón tay mà thôi, mấu chốt là, hắn phải biết tư liệu Diệp Chân một chút, tỉ như họ gì, là người của tông môn hoặc đệ tử có thế lực là gì, ở đâu mới có thể dễ dàng ra tay.
- Gia hỏa này là ai? Mới tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng vậy mà đã có thể thông qua sơ tuyển thế kia?
Võ giả mặt dài thăm dò một câu, muốn tìm vận may, nhìn võ giả chung quanh có hay không biết đến.
Không nghĩ tới, thật đúng là đụng phải vận khí, hơn nữa không phải một cái hai cái, mấy người này vậy mà đều biết.
- Người này ngươi cũng không biết sao. Trên giang hồ thịnh truyền phích lịch sát thần - Diệp Chân.
- Phích lịch sát thần Diệp Chân?
Võ giả mặt dài nghe được tước hiệu này trong lòng lập tức lộp bộp một cái. Tên hiệu này, ở trong Chân Linh Vực, cũng không phải có thể tùy tiện gọi bậy, tên hiệu giống như phích lịch sát thần loại này không có chiến tích nhất định, sẽ không thể gọi được.
Chỗ chết người nhất chính là hắn cũng đã được nghe nói có một tên danh hào phích lịch sát thần Diệp Chân, chỉ là không biết, có phải hay không là người trước mắt.
- Phích lịch sát thần? Chẳng lẽ chính là vị võ giả ở trong truyền thuyết kia, một người đánh một trận đẫm máu, chém giết bảy tám vị võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong kia, về sau lại chém giết đà chủ phân đà Tây Ninh Trường Sinh giáo Dương Chính Tích - Diệp Chân hay sao?
Võ giả mặt dài hỏi.
- Đúng vậy chính là hắn! Một trong những thanh niên danh tiếng nổi nhất bây giờ trên giang hồ....
Mồ hôi lạnh lập tức liền chảy xuống trên mặt võ giả mặt dài, hắn một đoạn thời gian trước vừa lúc dạo qua trong Tây Ninh võ thành một đoạn thời gian. Đối với việc này ở trong phố lớn ngõ nhỏ Tây Ninh võ thành đều nghe nhiều nên thuộc, cũng vô cùng rõ ràng.
Để hắn khiếp sợ là hơn nửa năm trước khi Diệp Chân làm việc này chỉ mới có tu vi Hóa Linh cảnh ngũ trọng đỉnh phong, bây giờ tu vi đã cao tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng.
Hóa Linh cảnh ngũ trọng mà có thể mạnh như vậy, chém giết võ giả đồng cấp cùng hắn, vậy bây giờ đã là võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, chiến lực không biết nếu đánh ra vài lần....
Không hiểu, trong lòng võ giả mặt dài đột ngột run lên, oạch một cái mau chóng chui ra khỏi đám người.
Hắn hiện tại cũng chỉ có một ý nghĩ, hi vọng Diệp Chân sẽ không ghi hận hắn, càng hy vọng về sau cũng đừng đụng phải Diệp Chân...
- Lạch cạch!
Ngay tại lúc đó, võ giả trung niên sau lưng Diệp Chân thôi động yêu bộc của hắn tiếp nhận khảo nghiệm hạng thứ nhất, động tác Băng Ly Điêu coi như tinh xảo, bàn gỗ không vỡ, thế nhưng lúc bát sứ bị thiết trảo Băng Ly Điêu đụng tới, cứ thế vỡ nát.....
Hơn nữa là liên tiếp hai lần....
Tên võ giả trung niên kia thấy thế lập tức ngẩn người, vừa rồi hắn nhìn yêu thú Diệp Chân làm lại vô cùng đơn giản. Nhưng đến hắn nơi này làm sao lại khó như vậy rồi?
Yêu bộc của hắn là yêu thú thiên giai hạ phẩm đấy!
Mà cũng đồng thời, Diệp Chân thông qua sơ tuyển bước vào đại sảnh lầu một Lãm Nguyệt Lâu, hắn đột nhiên ngẩn người, hai đạo ánh mắt lạnh băng như đao hướng về phía Diệp Chân bắn thẳng tới, hận không thể tại chỗ đem Diệp Chân cắm thành một lỗ thủng trong suốt.
Diệp Chân đụng phải người quen cũ.
Hộ giáo thống lĩnh Trường Sinh giáo bây giờ - Đoàn Anh Niên vậy mà cũng ở nơi đây, cũng thông qua được sơ tuyển.
Diệp Chân nhếch miệng lên, ung dung cười một tiếng, không nhìn thẳng Đoàn Anh Niên với ánh mắt lạnh băng như đao, ngược lại tìm một cái ghế trống trong đại sảnh đi qua ngồi xuống.
Trong đại sảnh lầu một Lãm Nguyệt Lâu tính cả Diệp Chân lúc này đã ngồi mười ba võ giả, ngoại trừ Đoàn Anh Niên ra, những người khác, Diệp Chân trên cơ bản đều không nhận biết, võ giả Diệp Chân quen biết ở Thanh Lam võ đô vốn không nhiều.
Kỳ quái là, một tên võ giả áo lam với ánh mắt sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Chân dò xét, hơn nữa dò xét có chút không kiêng nể gì, dù ánh mắt Diệp Chân nhìn đi qua hắn lại vẫn như trước đang đánh giá Diệp Chân, thỉnh thoảng còn truyền đến một đường lực lượng thần hồn.
Diệp Chân có loại cảm giác, tên võ giả áo lam này không giống như đang đánh giá đối thủ, mà hắn càng giống như đang quan sát con mồi.
Hơn nữa lúc thần niệm Diệp Chân cảm ứng, khí tức người này có chút mịt mờ không rõ, trên cơ bản, lực lượng thần hồn Diệp Chân cảm ứng không rõ ràng võ giả này, hắn tuyệt đối là võ giả Chú Mạch cảnh, hơn nữa tu vi không hề thấp.
Một thanh trường kiếm treo ở bên hông, tay phải thời thời khắc khắc giữ trên trường kiếm, hẳn là một cao thủ dùng kiếm.
Cảm thấy khẽ động, ánh mắt Diệp Chân không chút do dự nghênh đón tiếp lấy.
Thấy thế, tên võ giả áo lam kia đột nhiên cười một tiếng hướng về phía Diệp Chân ở xa xa chắp tay nói.
- Tại hạ bôn lôi kiếm Tần Hỗ, tôn kính đại danh Diệp huynh đã lâu, hận không thể đánh với Diệp huynh một trận, chỉ là lại không có cơ hội, không nghĩ tới, hôm nay có thể ở chỗ này cùng Diệp huynh gặp lại...
Bôn lôi kiếm Tần Hỗ?
Diệp Chân nghe tên này thần sắc hơi đổi. Danh tự này, trước hôm nay hắn cũng không biết, hắn hiện tại cũng đã nghe nhiều nên thuộc, bởi vì ngay buổi sáng hôm nay, Phong Khinh Nguyệt đã nói danh tự này ở bên tai của hắn lặp đi lặp lại cũng không dưới mười lần.
Bôn lôi kiếm Tần Hỗ, chính là một trong cường giả thanh niên bên trong Quy Linh đại hội lần này có đủ khả năng uy hiếp nhất đối với Diệp Chân. Không chỉ có một thân chiến lực cực kỳ cường đại, tu vi cao tới Chú Mạch cảnh tam trọng đỉnh phong, quan trọng nhất chính là bôn lôi kiếm Tần Hỗ còn là một trong mười tám trấn tinh của Vạn Tinh Lâu Chân Linh Vực.
Cũng là trấn tinh trẻ tuổi nhất bên trong Vạn Tinh Lâu, đã từng chém giết qua cường giả Chú Mạch cảnh tứ trọng, đánh bại cường giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng, là kẻ có chiến tích biến thái.
Phong Khinh Nguyệt thậm chí còn nói qua, nếu như ở trong Quy Linh đại hội đi vào nơi thí luyện gặp được Tần Hỗ, nếu có thể tốt nhất là tránh đi nơi càng xa càng tốt.
Diệp Chân nếu như đối đầu với Tần Hỗ, muốn đánh thắng sợ là sẽ phải liều mạng.
Mà Tần Hỗ nói câu này đã đưa ra địch ý của hắn đối với Diệp Chân, không che giấu chút nào biểu đạt ra. Làm trấn tinh được lâu chủ Diêm Tông coi trọng nhất, có thể khẳng định là tên kia đã giao phó cho cái gì đó.
Nhìn thấy bôn lôi kiếm Tần Hỗ và Diệp Chân đối chọi gay gắt, Đoàn Anh Niên đột nhiên cười nói.
- Nếu Tần hiền chất đã chờ đợi đánh với Diệp Chân một trận như thế. Không bằng từ bản tọa ở chỗ này bày ra trận đánh cược, cược hai người các ngươi hôm nay thắng bại!
Nói đến đây, Đoàn Anh Niên nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Chân, ngươi sẽ không phải không dám đánh chứ?
Đoàn Anh Niên nói đến đây ánh mắt đột ngột nhìn về phía hơn mười tên võ giả khác bên trong đại sảnh.
- Bản tọa đến làm đại lý, chư vị đồng đạo có thể tùy ý đặt cược… Nhưng mà, bản tọa càng xem trọng bôn lôi kiếm Tần Hỗ.
- Cho nên, bôn lôi kiếm Tần Hỗ bên này tỉ lệ đặt cược chỉ có mười bồi một, mà Diệp Chân bên này, một bồi.... Mười đi!
Tỉ lệ đặt cược cách xa to lớn như thế vừa ra, ở đây đám võ giả nhao nhao ý động, chỉ nhưng mà, đánh cược còn chưa mở, đều chỉ có thể có chút ý động nhìn Đoàn Anh Niên.
- Vinh hạnh!
Bôn lôi kiếm Tần Hỗ đột ngột vươn người đứng dậy, ánh mắt với chiến ý rào rạt đột ngột nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, càng hướng về phía Đoàn Anh Niên mĩm cười nói nói.
- Đoàn Thống lĩnh, ta có thể hay không chọn chính ta chứ?
Một câu đã thể hiện rõ sự tự tin mạnh mẽ của hắn.
Ở đây ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Chân, trận đánh cược này có thể hay không tiến hành phải nhìn Diệp Chân.
- Diệp Chân, chẳng lẽ ngươi không dám hay sao? Hoặc nói ngươi sợ Tần Hỗ?
Đoàn Anh Niên lần nữa dùng tới phép khích tướng.
Nghe vậy, Diệp Chân lại cười nhạo, đầu mâu trực chỉ về Đoàn Anh Niên.
- Họ Đoàn, ngươi thì tính là cái gì? Chuyện của ta, há lại ngươi có thể làm chủ?
Ta chiến hay không chiến, có quan hệ nửa cọng lông gì cùng với ngươi?
- Ai nha, đúng rồi, đương nhiên là có chút quan hệ, tên họ Đoàn này ngươi mỗi ngày đều hận không thể đẩy ta vào chỗ chết, cho nên bắt đầu chơi loại thủ đoạn ngu xuẩn này. Mượn đao giết người, ngươi có thể hay không dùng đến thủ đoạn cao minh khác?
- Chỉ với chút trình độ ấy mà cũng xứng làm thống lĩnh hộ giáo Trường Sinh giáo?
Trong nháy mắt, Diệp Chân có chút tâm động khi Đoàn Anh Niên mở ra tỉ lệ đặt cược một bồi mười, nhưng ngẫm nghĩ một cái, vẫn không chút do dự cự tuyệt.
Diệp Chân cũng không sợ hãi Tần Hỗ, nhưng Diệp Chân thật sự cũng muốn khai chiến cùng đối phương, như thế sẽ lộ bí thuật ra hết, thậm chí sẽ xuất ra thủ đoạn liều mạng.
Một là không dễ thi triển được trước mặt mọi người, thứ hai, Diệp Chân cũng không muốn tuỳ tiện bại lộ hoặc lãng phí bí thuật bảo mệnh của mình.
Thần sắc Tần Hỗ đột ngột có chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới, Diệp Chân vậy mà không chừa lại cho mình chút thể diện gì trong trường hợp mọi người vây quanh này.
Đoàn Anh Niên thì sắc mặt biến đột ngột đến có chút khó coi, nhưng mà, cũng vẻn vẹn khó coi trong nháy mắt.
- Thiết nghĩ Diệp Chân ngươi chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cũng xứng sao?
- Bản tọa chỉ thấy Tần hiền chất sốt ruột khiêu chiến, nghĩ muốn trợ giúp hắn một tay mà thôi. Ngươi đại khái còn không biết Tần hiền chất ngày mai sẽ phải tham gia Quy Linh đại hội, qua hôm nay, ngươi cho dù có muốn cùng hắn đại chiến một trận, trong thời gian ngắn cũng là việc không thể nào.
- Thế thì chưa hẳn! Không biết được mấy ngày, ta lại cùng hắn tất sẽ có một trận chiến! Nói không chừng còn có khả năng sẽ liên chiến mấy trận cũng nên!
- Hừ, khoác lác cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à! Tương lai trong một thời gian ngắn, muốn cùng Tần hiền chất chiến đấu, trừ phi ngươi cũng có tư cách tham gia Quy Linh đại hội! Nhưng điều này có thể sao?
- Có phải do thanh niên cao thủ Nhật Nguyệt thần giáo đều chết hết mới phái ngươi một tên võ giả Hồn Hải cảnh tham gia Quy Linh đại hội không? Trò cười!
Đoàn Anh Niên cười nhạo một tiếng.
- Ha ha, họ Đoàn, lần này, lại muốn đánh mặt ngươi, ngươi lại nhìn đây là cái gì?
Diệp Chân nói xong trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện một khối ngọc phù màu ngà sữa.
Sát na nhìn thấy khối ngọc phù màu sữa ngà này, Tần Hỗ lập tức đứng lên.
- Quy Linh tiên phù? Nhật Nguyệt thần giáo thật sự phái ngươi tham gia Quy Linh đại hội?
Gương mặt Tần Hỗ không thể tưởng tượng nổi.
Đối diện, thần sắc Đoàn Anh Niên đột ngột cứng đờ, trở nên có chút không được tự nhiên, nhưng mà, Diệp Chân lại không có ý định buông tha hắn.
- A, Đoàn đường chủ, nhìn thấy tiên phù này không? Hừ, ta nói Đoàn Anh Niên ngươi là ếch ngồi đáy giếng, vậy cũng là vũ nhục ếch rồi!
Diệp Chân vô tình trào phúng Đoàn Anh Niên, hơn nữa, câu nói này quá độc, độc đến mức để Đoàn Anh Niên trong thời gian ngắn lửa giận đã xông đến cái đầu, liền đứng lên.
- Muốn chết!
Một tiếng quát chói tai, quanh thân sát khí tuôn ra, sát ý không chút khách khí đã tập trung vào Diệp Chân.
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, ngay khi lời này toát ra khỏi miệng, một đạo bóng xanh đột nhiên bay vào đại sảnh lầu một.
Bóng người màu xanh bay vào đại sảnh lầu một, ánh mắt mọi người cũng không khỏi tự chủ trút xuống đến trên người người nọ, ngay cả Đoàn Anh Niên dang nổi trận lôi đình cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Diệp Chân nhìn thấy thiếu nữ áo xanh bay vào đại sảnh này thần sắc đột nhiên khẽ giật mình.
Thiếu nữ này, làm sao lại nhìn khá quen thế kia?