← Quay lại trang sách

Chương 618 Sơ Tuyển

Làm gì, ngươi không phục sao?

Võ giả mặt dài ở phía trước Diệp Chân hếch cằm, gương mặt khiêu khích.

Thần sắc Diệp Chân chấn động, đánh giá từ đầu đến chân võ giả mặt dài một lần, kể cả Tam Giác Bá Ngưu hình thể to lớn có cái mũi bốc lên khói trắng mà hắn cưỡi.

Xem xong, nhếch miệng lên, đột ngột lộ ra một tia khinh miệt.

Đôi mắt trâu to lớn của Tam Giác Bá Ngưu đỏ lên, tràn đầy hung lệ chi khí, quanh thân thỉnh thoảng tăng vọt sát khí, vừa nhìn đã biết là loại yêu thú bị cưỡng ép bắt lại sau đó dùng Khống Thú Quyết khống chế.

Loại yêu thú bị cưỡng ép khống chế này, sử dụng là có thể, nhưng khó mà nói có thể phát huy ra mấy thành chiến lực. Hơn nữa, đến thời khắc mấu chốt, nói không chừng liền trở thành nhân tố không ổn định, có thể chỉ huy nó dựa theo phương lược chiến đấu của chính mình hay không lại một chuyện khác.

Loại yêu thú này, nếu không có chủ nhân khống chế, thì Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu của Diệp Chân khó mà giành được thắng lợi, thậm chí còn rất nguy hiểm.

Nhưng nếu chịu sự khống chế của chủ nhân, Diệp Chân có tám phần chắc chắn có thể xử lý nó.

Diệp Chân khinh miệt, không phải không có lý do.

Nhưng có lẽ nhìn thấy tu vi của Diệp Chân chỉ có Hồn Hải cảnh ngũ trọng, biểu hiện ra tự cao tự đại, võ giả mặt dài bị tia khinh miệt lộ rõ trên khóe miệng Diệp Chân làm cho tức giận.

Mẹ nó, một tên võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng mang theo một con yêu bộc rác rưởi, còn dám ở trước mặt hắn đắc chí, đây không phải muốn chết?

Vậy thì ra tay?

Tên võ giả mặt dài này cũng không phải người ngu, hắn biết lần này hắn tới đây để làm gì. Con Tam Giác Bá Ngưu của hắn này, mới thu được hơn hai năm nay, khi sử dụng luôn luôn không thuận lợi, lúc nào cũng cần phải chăm chú dùng Khống Hồn Quyết khống chế, vô cùng nhọc lòng. Đến thời khắc nguy cơ mấu chốt, nó cũng không chịu nghe lời.

Lần này hắn tới, chính là muốn thử vận may, xem có thể xin Dương đại sư một cái toa thuốc hay không.

Cho nên, ra tay làm loạn, hắn sẽ không làm. Nếu bởi vì ra tay đánh nhau mà bị đuổi đi, kia chẳng phải xui xẻo vô cùng?

Chẳng qua, hắn bị một tên võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng coi thường, nỗi tức giận này, hắn như thế nào cũng phải xả.

Tâm niệm hơi động, võ giả mặt dài khẽ động thần hồn, vỗ nhè nhẹ đầu Tam Giác Bá Ngưu, thúc giục Khống Hồn Quyết.

Trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt to như quả dưa của Tam Giác Bá Ngưu đột nhiên trợn trừng một cái, chợt quay đầu, miệng trâu khổng lồ to cỡ thân thể người trưởng thành đột ngột mở ra, gào rống hướng về phía Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.

- Ùm...bò...!

Trong tiếng gào, sát khí vô hình xông thẳng tới Tiểu Miêu, bên trong khí thế tràn đầy khiêu khích.

Diệp Chân không kịp có phản ứng, cái đuôi của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu lập tức dựng đứng lên, lông bờm trắng như tuyết quanh thân xõa tung dựng ngược, chân trước khuỵu xuống, chân sau hơi cong, đây là tư thế chuẩn bị tấn công điển hình.

Một loại sát khí khó mà hình dung đột ngột xông ra từ trên thân Tiểu Miêu.

- Gào!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn gào thét ra. Chỉ là, ai cũng không chú ý tới, trong lúc Tiểu Miêu theo bản năng phản kích gào rống đồng thời hoa văn hình chữ Vương trên đầu, trên sống lưng và đường vân màu đen trên bốn chân đồng thời lóe sáng một cái.

Bỗng nhiên xảy ra một tình huống khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.

Tam Giác Bá Ngưu vừa mới còn sát khí tản ra bốn phía vô cùng hung ác, nghe thấy tiếng gầm thét của Tiểu Miêu, ánh mắt lập tức biến đổi, khí thế hung ác bên trong đôi mắt to như chuông đồng chốc lát liền tiêu tán không còn một mảnh, sau đó, chuyển biến thành sự vô cùng sợ hãi.

- Bò....ò...!

Tam Giác Bá Ngưu phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, bốn vó sinh ra vân khí, hoảng sợ không nhịn được lùi về sau.

Võ giả mặt dài ngẩn ra. Võ giả ở xung quanh xem náo nhiệt cũng ngây dại, Diệp Chân đầu tiên cũng khẽ giật mình, sau đó lập tức cười một tiếng.

- A, chỉ có vẻ bề ngoài!

Gương mặt của võ giả mặt dài trong chớp mắt liền đỏ bừng. Không chút do dự, khẽ động thần niệm, thôi động Khống Hồn Quyết điên cuồng thúc giục Tam Giác Bá Ngưu tiến lên.

Nhưng, lúc này hắn liều lĩnh thôi động Khống Hồn Quyết, không chỉ không làm cho Tam Giác Bá Ngưu ngừng lùi lại phía sau, mà còn ngược lại khơi dậy sự đau đớn phẫn nộ của Tam Giác Bá Ngưu. Vừa kinh sợ lại giận dữ, Tam Giác Bá Ngưu mất đi khống chế bạo tẩu.

Phía trước có một con Vân Dực Hổ Vương là hung thần ở trong mắt Tam Giác Bá Ngưu, Tam Giác Bá Ngưu liền chạy hướng về bên trái, nhưng muốn mạng chính là, lúc này võ giả mặt dài vì thể diện của bản thân, còn đang không ngừng thôi động Khống Hồn Quyết, thậm chí không tiếc vận dụng pháp môn chuyên môn trừng phạt bên trong Khống Hồn Quyết.

Trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt khổng lồ của Tam Giác Bá Ngưu bỗng nhiên nghẹn đỏ như máu, phát ra một tiếng lại một tiếng kêu gào bi thảm, giống như phát điên không có mục đích chạy loạn khắp nơi hướng về bốn phương tám hướng, phụ cận lập tức đại loạn.

Hí!

Một tên trung niên võ giả ở phía sau Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn là người chứng kiến toàn bộ chuyện, rõ ràng mọi việc quá trình. Trên thực tế, hắn chính là kẻ đầu tiên khơi dậy tất cả, mặc dù ban đầu hắn chỉ muốn đùa một chút.

Nhưng không nghĩ tới, Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân lại khủng bố như thế. Chỉ gào rống một tiếng, vậy mà trực tiếp làm cho một con yêu thú Thiên giai Hạ phẩm phát cuồng, khiến hắn kinh ngạc ngây người.

Võ giả mặt dài trên lưng Tam Giác Bá Ngưu lúc này cũng triệt để trợn tròn con mắt, nếu không phải hắn có tu vi cao, lúc này sợ cũng bị Tam Giác Bá Ngưu quăng bay ra ngoài.

Nhưng dù không có bị quăng bay đi, hắn cũng triệt để không khống chế được Tam Giác Bá Ngưu đang phát cuồng. Pháp môn trừng phạt bên trong Khống Hồn Quyết sẽ chỉ làm cho Tam Giác Bá Ngưu trở nên càng thêm điên cuồng. Trừ phi hắn không tiếc trực tiếp vận dụng thần hồn hạt giống chôn ở bên trong thức hải của Tam Giác Bá Ngưu để giết chết nó.

Hắn thực sự không nỡ, Tam Giác Bá Ngưu do hắn bỏ ra ba mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, lại nhờ vả nhiều người giúp đỡ mới có thể mời người bắt được.

Tam Giác Bá Ngưu phá hoại không cách nào khống chế, tình hình rối loạn càng lúc càng lớn hơn. Một số võ giả bị Tam Giác Bá Ngưu đụng vào bắt đầu giận không kềm được chế ra tay công kích. Tình huống càng ngày càng hỏng bét.

Đinh linh linh!

Đột nhiên, một trận thanh âm chuông đồng lắc lư có tiết tấu vang lên từ bên trong Lãm Nguyệt Lâu. Trong sát na thanh âm chuông đồng vang lên, tất cả yêu thú ở đây đều đờ ra, ngay cả Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu của Diệp Chân cũng có chút không thoải mái mà lúc lắc cái đầu.

Khiến cho mọi người khiếp sợ chính là thanh âm chuông đồng cứ như vậy nhẹ nhàng vang lên đinh đang, Tam Giác Bá Ngưu đang phát cuồng liền ngừng chạy loạn, màu đỏ như máu bên trong đôi mắt to dần dần phai nhạt, triệt để trở nên an tĩnh.

- Thần hồ kỳ kỹ!

Bốn chữ này chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân.

- Đuổi ra!

Thanh âm chứa đầy bất mãn truyền ra từ bên trong tầng cao nhất của Lãm Nguyệt Lâu. Trong chốc lát, hai đạo lưu quang lóe lên, trong thời gian ngắn liền rơi xuống trước mặt võ giả mặt dài đang cưỡi Tam Giác Bá Ngưu muốn một lần nữa trở lại trong đội ngũ.

- Mời đi đi, ngươi đã mất đi tư cách sơ tuyển!

Hai võ giả này mặc bách thú phục, trước và sau vạt quần áo đều thêu đầy các loại yêu thú dữ tợn mà bá khí. Hơn nữa, khí tức tu vi cũng không kém, vậy mà đều là Chú Mạch cảnh tứ trọng.

Diệp Chân đoán chừng, hai người này hẳn là đồ đệ của Dương Nhất Quan. Sau khi Ngự Thú Môn bị hủy diệt, không biết bởi vì nguyên nhân gì, Dương Nhất Quan một mực không xây dựng lại nhưng lại thu không ít truyền nhân bên người.

Võ giả mặt dài ngẩn ra.

- Không phải. Ta không có...

- Rít!

Một tiếng ưng kêu vang dội đột ngột truyền đến từ trên không trung. Trong chốc lát, tựa như trời trở tối, toàn bộ bầu trời đều trở nên đen mịt. Trên bầu trời, một con chim ưng có đôi cánh duỗi dài chừng trên trăm trượng lộ ra thân hình, chỉ kêu một tiếng, trong tiếng kêu ẩn chứa uy nghiêm liền khiến cho bốn vó của Tam Giác Bá Ngưu mềm nhũn quỳ xuống.

Diệp Chân theo bản năng ngẩng đầu nhìn trên cự ưng bầu trời. Bởi vì nghe thấy tiếng kêu vừa rồi của chim ưng, Vân Dực Hổ Vương truyền đạt cho hắn tỏ vẻ tâm tình khẩn trương, đủ để thấy cự ưng trên bầu trời vô cùng bất phàm.

Đằng trước có hai tên võ giả Chú Mạch cảnh ngăn cản, trên bầu trời lại có một con yêu thú kinh khủng nhìn chằm chằm, võ giả mặt dài triệt để trợn tròn mắt.

- Cái này, huynh đệ, có thể dàn xếp một cái hay không....

Trong nháy mắt tiếp theo, hai tên võ giả mặc bách thú phục Chú Mạch cảnh tứ trọng đồng thời nhanh như tia chớp ra tay. Võ giả mặt dài hú lên quái dị, bỗng nhiên bay ngược lên. Đồng thời, bóng ma to lớn trên bầu trời cấp tốc nhào xuống.

Đám người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, con Tam Giác Bá Ngưu có thân dài gần hai trăm mét, cao tới gần trăm mét liền hóa thành một điểm đen, không ngờ lại trực tiếp bị cự ưng túm lên không trung ném bay đi.

- Ai dám còn quấy rối liền sẽ bị như thế!

Ánh mắt tựa như chim ưng của hai vị đệ tử Ngự Thú Môn nhìn khắp toàn trường, cuối cùng, rơi vào trên người Diệp Chân. Bên trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Hiển nhiên, hai người này vừa rồi cũng nhìn thấy Diệp Chân cùng võ giả mặt dài xảy ra xung đột. Chẳng qua, bình tĩnh mà xem xét, Diệp Chân cũng không sai, cho nên bọn họ cũng không truy cứu lỗi lầm.

Diệp Chân lại hướng hai tên đệ tử Ngự Thú Môn thản nhiên cười một tiếng, sau đó thúc giục Tiểu Miêu chậm rãi tiến lên, chen vào vị trí trống mà võ giả mặt dài từng đứng ở đó.

Trung niên võ giả cưỡi Băng Ly Điêu ở phía sau Diệp Chân cũng theo sát đi lên.

Chẳng qua, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã tràn đầy sự đề phòng, không còn vẻ trêu chọc như lúc trước.

Tên gia hỏa này có thể có một con yêu thú bất phàm như thế, tuyệt đối không phải hạng người bình thường.

Diệp Chân cũng không biết điều kiện thông qua sơ tuyển là gì, nhưng tốc độ hàng người đi lên phía trước rất nhanh, đại đa số võ giả đều vui mừng mà đến, mất hứng mà về.

Trong lúc Diệp Chân đang quan sát, hơn hai trăm hào võ giả xếp hàng phía trước, cũng chỉ có bảy người thông qua sơ tuyển. Đại đa số võ giả khác đều bị đào thải, trong đó không ít võ giả có được yêu thú Thiên giai trung phẩm.

Rất nhanh đến phiên Diệp Chân.

Chủ trì sơ tuyển cũng là một tên trung niên võ giả mặc bách thú phục, tươi cười đầy mặt, được những đệ tử Ngự Thú Môn khác gọi là Đại sư huynh.

- Không tệ! Không tệ! Đáng tiếc!

Vẻn vẹn xem Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu một cái, tên Đại sư huynh Ngự Thú Môn này đầu tiên là tán thưởng, sau là đáng tiếc, sau đó chắp tay hành lễ với Diệp Chân cười nói,

- Có hai việc, ngươi chỉ cần làm được tùy ý một việc trong đó liền có thể thông qua sơ tuyển.

- Hai việc gì?

- Nhìn thấy cái bát sứ chứa đầy nước trên bàn vuông trước cửa Lãm Nguyệt Lâu không? Chỉ cần ngươi khống chế yêu bộc thành công cầm bát sứ trong tay mà bàn vuông không nát, bát sứ không nát, liền có thể thông qua sơ tuyển.

Nhìn theo ánh mắt của vị Đại sư huynh Ngự Thú Môn này, trước cửa Lãm Nguyệt Lâu có một cái bàn vuông bằng gỗ cao một thước, trên bàn vuông có một cái bát sứ, chứa đầy nước trong đó.

Chẳng qua, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bên cạnh các tấm gỗ vụn và những mảnh sứ vỡ chồng chất như núi, đoán chừng do các võ giả phía trước tham gia yêu thú sơ tuyển tạo thành.

Việc này, đừng nhìn như làm rất dễ dàng, nhưng thực hiện vô cùng khó khăn.

Yêu thú vô luận tứ chi hay miệng, nhất là Địa giai thượng phẩm cùng Thiên giai, cái miệng nhẹ nhàng mở ra khép vào, thép tinh liền thành phấn, chứ đừng nói bàn gỗ cùng bát sứ bình thường rất dễ vỡ nát.

Việc này hẳn là khảo nghiệm lực khống chế rất tinh tế của chủ nhân đối với yêu thú.

Nhìn thấy Diệp Chân kinh ngạc sửng sốt, Đại sư huynh Ngự Thú Môn cười khẽ. Hôm nay, hắn đã thường xuyên thấy loại vẻ mặt này, tám chín phần mười người tới nơi đây đều là loại vẻ mặt này.

Chẳng qua, xuất phát từ thói quen thích làm người tốt của hắn, hắn vẫn là bổ sung một câu.

- Chỉ cần bàn vuông không nát, bát sứ không nát, bên trong bát còn bao nhiêu nước thì không quan trọng....

Lời nói của Đại sư huynh Ngự Thú Môn còn chưa dứt, một đạo bạch quang đột ngột xông ra, trong thời gian ngắn liền quay trở lại.

Sau đó, Đại sư huynh Ngự Thú Môn trợn tròn mắt.