Chương 622 Kinh Động Đến Nhân Vật Chính
Diệp huynh, không bằng ngươi với ta cùng nhau rời đi?
Yêu thú Ngân Giác Huyền Băng Hổ của Hồ Thanh Đồng biểu hiện ra năng lực để Tần Hỗ cam bái hạ phong.
Sau khi để Dương đại sư đưa ra quyết định cũng sẽ phải rời đi, còn không bằng bản thân chủ động rời đi, sẽ không mất mặt mũi, lại có phong độ.
Về phần thuận tay kéo Diệp Chân, vì Tần Hỗ thuận nước đẩy thuyền, tùy ý làm. Nói thật, bộ dáng Hồ Thanh Đồng thanh thuần hấp dẫn, cũng làm cho hắn có chút động tâm.
Nhưng rất rõ ràng, Hồ Thanh Đồng cũng không phải kẻ yếu, hắn cũng chỉ có thể từng bước một tiến đến, hôm nay xem như quen biết.
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất là do hắn cũng cho rằng Diệp Chân không có bất kỳ hy vọng gì, Thiên giai trung phẩm yêu bộc Ô Dực Lôi Mãng của hắn đều không có bất cứ hy vọng nào, chớ nói chi tốc độ tăng trưởng Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân có chút bình thường.
Nói thật, Địa giai Vân Dực Hổ Vương, hắn chém giết cũng không phải số ít, cho nên, hắn căn bản không có đặt Diệp Chân ở trong mắt.
Khi thanh âm Tần Hỗ rơi xuống, ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn về Diệp Chân, bao gồm Hồ Thanh Đồng, chỉ là ánh mắt Hồ Thanh Đồng nhìn về phía Diệp Chân có chút phức tạp khó tả.
- Hừ, rời đi tốt nhất, miễn cho mất mặt!
Đoàn Anh Niên quát.
- Tần huynh, thân là võ giả, không đến một khắc cuối cùng tuyệt không thể từ bỏ, chỉ cần không buông bỏ, thì có hy vọng! Chỉ cần Dương đại sư còn chưa đưa ra lựa chọn, ta phải biểu hiện ra!
- Hơn nữa sau khi biểu hiện ra, chỉ cần kết quả chưa có, ta sẽ không rời đi!
Trong cuộc sống không chỉ có hi vọng, càng có kỳ tích!
Diệp Chân đột nhiên nói.
Khi Tần Hỗ nghe thế, câu nói này của Diệp Chân rõ ràng trang bức, đại đạo lý ai không biết giảng, mọi việc cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực, hơn nữa, Tần Hỗ nghe tới. Câu nói này của Diệp Chân, rõ ràng đang châm chọc hắn.
- Lời nói không sai, nhưng dưới loại tình huống này người còn kiên trì, thường thường không phải ngu xuẩn, chính là.... Ngu xuẩn!
Tần Hỗ nhếch miệng lên, tràn đầy trào phúng.
Một bên, Đoàn Anh Niên ôm cánh tay đứng, từ trong tới ngoài, Diệp Chân có thể thêm một địch nhân, hắn phi thường cam tâm tình nguyện.
- Đến cùng ai ngu xuẩn, mọi việc, đều phải đợi kết quả sau cùng mới có thể biết!
Thần sắc Diệp Chân đột ngột chuyển sang lạnh lẽo.
- Kết quả, đây không phải sự tình rõ ràng? Nếu kỳ tích mỗi ngày đều có thể xuất hiện, vậy sẽ không gọi là kỳ tích!
Lúc này Tần Hỗ đối chọi gay gắt với Diệp Chân.
Lần này, Diệp Chân im lặng, vươn người đứng dậy. Sau khi có chút đến gần Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, thần niệm đột ngột khẽ động.
- Chư vị hãy nhìn kỹ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Dực Hổ Vương nằm ngang trên đất trống ở ngoài cửa bỗng nhiên đứng thẳng, vô cùng phấn chấn một cái, đứng tại chỗ, quang hoa bỗng nhiên huyễn ra mấy cái.
Chợt nhìn Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân không hề làm gì cả. Rất nhiều người, nhất là võ giả không có để ý, đều có chút buồn bực, đây không có gì thay đổi.
Nhưng tinh quang trong mắt Mã Dược tăng vọt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Chân, gương mặt kích động.
- Đây là bản sự gì, tha thứ mắt của ta kém cỏi? Vẫn không nhìn ra được!
Trên mặt Tần Hỗ đặc sắc nhìn Diệp Chân, chợt bật cười một tiếng.
- Đã mắt vụng về, nhìn kỹ một chút, miễn cho mất mặt!
Diệp Chân không chút khách khí đáp lễ một câu. Thần niệm đột ngột khẽ động.
Trong nháy mắt tiếp theo, quang hoa quanh người Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lần nữa chớp liên tục, hình thể lần nữa bạo co lại. Nếu nói lúc trước từ kích thước trăm mét thu nhỏ đến kích thước tám mươi mét, biến hóa cũng không phải quá rõ ràng, nhưng bây giờ từ kích thước trăm mét bạo co lại đến kích thước năm mươi mét. Lại bỗng nhiên bạo co lại đến kích thước ba mươi mét, nếu ai lại nhìn không ra, vậy thật có thể tìm tảng đá đụng chết rồi.
Hình thể kích thước yêu thú lại có thể biến ảo?
Con mắt tất cả mọi người ở đây đột ngột trừng lớn, ngay cả Đoàn Anh Niên cũng trợn tròn mắt. Trên đời này, lại còn có năng lực bực này?
Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu của Diệp Chân như Ma Huyễn, khi hình thể sưu sưu sưu từ kích thước trăm mét thu nhỏ đến kích thước ba mươi mét, trong nháy mắt lại từ ba mươi mét tăng vọt đến trăm mét, giấc mộng huyễn tình cảnh kia, trực tiếp khiến mọi người ở đây nhìn trợn tròn mắt, ngay cả Tần Hỗ cũng trợn tròn mắt.
Cho tới khi Diệp Chân ra lệnh tiểu Miêu đình chỉ biến ảo, rất nhiều người còn ngây ngốc nhìn chằm chằm Vân Dực Hổ Vương, thậm chí có chút không tin dụi mắt một cái.
Sau khi thanh tỉnh, tất cả mọi người theo bản năng đều ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng tầng cao nhất Lãm Nguyệt Lâu, bọn hắn rất muốn biết, vị có thể xưng một đời truyền kỳ Ngự Thú Môn trưởng lão Dương Nhất Quan kia sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Cũng vào lúc này, một đạo lưu quang bỗng nhiên từ tầng cao nhất Lãm Nguyệt Lâu thoát ra, như thiểm điện tiêu xạ đến trước người Diệp Chân, khi thấy rõ bộ dáng người này, tất cả mọi người theo bản năng biết kết quả.
Cho tới bây giờ, chỉ dựa vào yêu thú biểu hiện ra năng lực có thể ở kinh động Dương trưởng lão ở tầng cao nhất Lãm Nguyệt Lâu, cũng chỉ có Vân Dực Hổ Vương Địa giai thượng phẩm của Diệp Chân.
Khi vị này đột nhiên xuất hiện trước người Diệp Chân, không phải người khác, chính là nhân vật chính tiệc tối lần này, Dương Nhất Quan.
Thân hình Dương Nhất Quan nhỏ gầy, dưới hàm có chòm râu dê, khắp khuôn mặt là tuế nguyệt khắc họa tang thương, chỉ nhìn một chút, biết người này nhất định là người có chuyện xưa.
- Vân Dực Hổ Vương này của ngươi còn có thể trở nên càng nhỏ hơn hay không?
Vừa xuất hiện, cặp mắt thật nhỏ của Dương Nhất Quan nhìn chòng chọc truy vấn Diệp Chân, gương mặt vội vàng.
Diệp Chân nao nao, kiên định lắc đầu.
Sự tình Vân Dực Hổ Vương có thể thu nhỏ đến lớn chừng bàn tay, mặc dù cũng không phải bí mật khó lường gì, nhưng Diệp Chân cũng không muốn huyên náo mọi người đều biết, có đôi khi, đây chính là một kì binh.
Nhìn thấy Diệp Chân lắc đầu, trong mắt Dương Nhất Quan lộ ra một tia thất vọng, theo lại hỏi.
- Có thể biến lớn hay không, trở nên lớn hơn so với bản thể?
Diệp Chân lần nữa lắc đầu, đây thật không thể!
- Vân Dực Hổ Vương này của ngươi có thể có năng lực biến ảo kích thước, hẳn mới tu luyện thành công sau này?
Chòm râu dê của Dương Nhất Quan vểnh lên động đậy, lần nữa truy vấn.
Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, không có trả lời, mà cười khẽ một câu.
- Ngài chính là trưởng lão Ngự Thú Môn Dương? Tại hạ Diệp Chân.
Trước khi Diệp Chân trả lời hai vấn đề kia, vấn đề râu ria bản thân, cũng coi là phương thức Diệp Chân làm người, thuận miệng giải quyết một nghi nan, cũng không có gì.
Nhưng trước mắt Dương Nhất Quan lại hùng hổ dọa người nhiều lần truy vấn, hỏi được vấn đề mẫn cảm như thế, cũng có chút không biết điều.
Nhưng hôm nay Diệp Chân tới, chính là có việc cầu người, cũng không dễ trực tiếp cự tuyệt. Ngược lại dùng loại phương thức này hỏi lại để nhắc nhở Dương Nhất Quan.
Dương Nhất Quan cũng đã trải qua đời người, cỗ tâm tình kích động này thoáng qua một cái đã hiểu ý tứ Diệp Chân.
- Không sai, lão phu chính là Dương Nhất Quan! Hôm nay Diệp thiếu hiệp để lão phu mở rộng tầm mắt!
Lời vừa nói, Đoàn Anh Niên hơi có chút thất vọng, còn gương mặt Tần Hỗ lại phiền muộn. Ngay cả Dương Nhất Quan đều nói mở rộng tầm mắt, Diệp Chân trúng tuyển hay không, đó còn cần phải nói sao?
Phiền muộn thì phiền muộn, nhưng Tần Hỗ vẫn còn có chút tâm hỉ, Diệp Chân trúng tuyển, đại biểu cho Hồ Thanh Đồng cũng bị đào thải, hắn có thể cùng Hồ Thanh Đồng rời đi, nói không chừng, còn có thể có chỗ tiến triển.
- Dương trưởng lão. Không biết tại hạ hôm nay có thể ăn tối với Dương trưởng lão hay không?
Diệp Chân trực tiếp hỏi.
Ngoài ý liệu, Dương Nhất Quan cũng không có trả lời ngay, ngược lại có chút trầm ngâm.
Sau mấy hơi, Dương Nhất Quan hướng về phía đám người ôm quyền nói.
- Chư vị, vốn dĩ một tổ cuối cùng này, lão phu tuyển định chính là tiểu thư Hồ
Thanh Đồng, năng lực khống băng của Ngân Giác Huyền Băng Hổ của nàng, vô cùng kì diệu. Ngay cả lão phu đều có chỗ không bằng!
- Nhưng, không nghĩ tới Vân Dực Hổ Vương tổ thứ năm của Diệp thiếu hiệp lại có thể biến ảo lớn nhỏ. Lão phu cả một đời làm bạn với yêu thú, cả một đời nghiên cứu yêu thú, đây là lần thứ nhất nhìn thấy loại yêu thú có thể biến hóa kích thước thân thể.
- Cho nên, vô luận Diệp Chân hay Hồ Thanh Đồng Hồ tiểu thư, lão phu đều muốn mời bọn họ tham gia dạ tiệc hôm nay, xem như lâm thời cho Diệp thiếu hiệp thêm một cái ghế.
Để biểu đạt sự áy náy của lão phu, Diệp thiếu hiệp tham dự cần giao nạp năm mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, có thể miễn!
Diệp Chân ngẩn ra, Diệp Chân không nghĩ tới Dương Nhất Quan lại sẽ làm như vậy, không chỉ có để hắn trúng tuyển, còn miễn đi phí tổn năm mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh của hắn.
Hiện tại năm mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh đối với Diệp Chân cũng có thể cầm ra được. Nhưng nếu khi giao ra, tài sản trước mắt của Diệp Chân sợ là bị rút hơn một nửa, đây coi như một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đoàn Anh Niên ngẩn ra, tất cả võ giả khác tham gia tiệc tối đều ngây người, trên đời còn có chuyện tốt bực này! Bọn hắn dùng thiên giai hạ phẩm thậm chí Thiên giai trung phẩm yêu thú để có một danh ngạch tham gia tiệc tối, còn phải giao nộp năm mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh.
Mà Diệp Chân, dùng một đầu Địa giai thượng phẩm yêu thú, không chỉ có tranh giành danh ngạch tới tham gia tiệc tối, còn không cần giao nạp năm mươi vạn khối trung phẩm Linh Tinh, đây quả thực là thú so với thú càng mạnh.
Về phần Tần Hỗ, phiền muộn muốn thổ huyết.
Náo loạn nửa ngày, trong tổ thứ năm đào thải chỉ có hắn, không chỉ bị Diệp Chân đánh mặt trước mặt mọi người, còn một điểm tính toán nhỏ nhặt cuối cùng cũng rơi vào khoảng không.
Sau khi phiền muộn, Tần Hỗ cười khổ, lặng yên không tiếng động rời đi.
- Tần huynh, tại hạ nói qua, không buông bỏ thì có hy vọng, có hi vọng sẽ có kỳ tích, kiên trì, cũng không nhất định là ngu xuẩn... Tần huynh nghĩ như thế nào?
Thanh âm Diệp Chân tức thời vang lên.
Tần Hỗ đang muốn vụng trộm rời đi bỗng nhiên khuôn mặt đỏ thẫm, mặt mũi bị đánh rung động đùng đùng, vừa rồi, hắn còn chế giễu Diệp Chân ngu xuẩn, không nghĩ tới, nhanh như vậy đến lượt hắn.
Nhưng Tần Hỗ cũng không phải hạng người cam lòng yếu thế.
- Kỳ tích cũng sẽ không xuất hiện mỗi ngày, hi vọng ngày mai Quy Linh đại hội, Diệp huynh đừng cho tại hạ thất vọng! Nếu biết Diệp huynh muốn tham gia Quy Linh đại hội, tại hạ không thiếu được muốn cùng Diêm lâu chủ lải nhải hai câu!
- Cáo từ!
Nói xong, Tần Hỗ nghênh ngang rời đi.
Ai cũng không có chú ý tới, khi Tần Hỗ nói câu này, đôi mắt to xinh đẹp như bảo thạch của Hồ Thanh Đồng đột ngột sáng ngời.
- Sư tôn, sắc trời không còn sớm, đồ ăn bên kia đã chuẩn bị đầy đủ!
Đại đệ tử Mã Dược nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.
Ánh mắt Dương Nhất Quan rơi trên người Diệp Chân không nguyện ý rời đi đột nhiên phát ra một tiếng cười to, làm ra tư thế xin mời.
- Chư vị, mời theo lão phu cùng nhau lên lầu dùng cơm.
Chưa kịp nói xong, Dương Nhất Quan lại chủ động kéo tay Diệp Chân, nói.
- Diệp thiếu hiệp, chỉ hận gặp nhau quá muộn, tiệc tối hôm nay, ngươi nhất định phải ngồi bên người lão phu!
Diệp Chân triệt để buồn bực.
Bị một lão nam nhân lôi kéo tay, cách ứng xử khỏi nói. Nếu được lựa chọn, Diệp Chân tình nguyện bị Hồ Thanh Đồng giữ chặt.
Đương nhiên, đây đại khái là nguyện vọng tất cả mọi người ở đây!
Tiệc tối chính thức bắt đầu!