Chương 626 Thần Giáo Trọng Thưởng
Trước tượng thần trên pháp đàn của Nhật Nguyệt thần giáo, giáo chủ Giản Thiên Hùng đang động viên các võ giả sẽ đi tham gia Quy Linh đại hội lần cuối.
- Tầm quan trọng của Quy Linh đại hội, tầm quan trọng của một đầu cực phẩm linh mạch, bản giáo chủ không nói thêm nữa! Hôm nay, điều mà bản giáo chủ muốn nói, là ban thưởng dành cho các ngươi!
- Nếu các ngươi có thể ở trong Quy Linh đại hội thể hiện ra uy phong của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, nếu có thể đoạt được năm năm quyền sử dụng cực phẩm linh mạch, bản giáo chủ sẽ mạnh tay khen thưởng các ngươi, thậm chí, sẽ khen thưởng thứ mà các ngươi rất khó nghĩ ra!
Năm người Diệp Chân, Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Dư Hách, Trang Linh đứng yên song song trước tượng thần, đôi mắt đồng thời sáng ngời. Nguyên nhân bọn hắn tham gia Quy Linh đại hội có nguy hiểm tính mạng thứ nhất là vì danh tiếng lẫy lừng, thứ hai chính là vì phần thưởng.
Mỗi một lần Quy Linh đại hội đều có ban thưởng cực kỳ phong phú. Ngoại trừ Quy Linh đại hội chính thức ban thưởng, nội bộ các thế lực lớn cũng sẽ hứa hẹn sẽ mạnh tay khen thưởng. Những ban thưởng này, chỉ cần có thể cầm một hai thứ liền có thể để cho chiến lực hoặc thân phận càng tăng thêm một bậc, trở thành nhân vật thượng tầng bên trong quần thể võ giả.
- Thứ nhất, bất luận kẻ nào chỉ cần có thể thông qua thí luyện của linh mạch thí luyện trường, thu hoạch được tư cách tham gia trận thứ hai Quy Linh điểm tích lũy thi đấu, sau khi trở về liền có thể ngay tại chỗ được thăng lên làm hương chủ thần giáo hoặc Phó đường chủ các đường khẩu, đồng thời có thể tu luyện ở bên trong thượng phẩm linh mạch không hạn chế, đồng thời có thể hưởng thụ đãi ngộ của đường chủ bình thường!
Vẻn vẹn điều khen thưởng thứ nhất liền khiến cho năm võ giả tham gia Quy Linh đại hội sáng mắt lên, ngay cả Nhật Nguyệt thần vệ đứng hầu cách đó không xa bên cạnh cũng có chút ghen tị đỏ mắt.
Cho dù những Nhật Nguyệt thần vệ bảo vệ trung tâm thần giáo bọn hắn, thời gian tu luyện mỗi tháng ở bên trong thượng phẩm Linh Viện, cũng chỉ có hai mươi ngày mà thôi.
Chớ xem thường thời gian chênh lệch mười ngày này, có thể ở bên trong thượng phẩm Linh Viện tu luyện vô kỳ hạn liền đại biểu cho có thể ở bên trong thượng phẩm Linh Viện bế quan khổ tu, mà không phải tu luyện hai mươi ngày sẽ bị gián đoạn tu luyện mà đánh văng ra ngoài!
Hơn nữa còn được hưởng thụ đãi ngộ của đường chủ bình thường. Vô luận là Linh Tinh, đan dược hay linh thực, linh tửu, đây chính là thực sự tài phú cực lớn.
- Thứ hai, bất kể là ai, Quy Linh bài danh thi đấu điểm tích lũy vượt qua năm mươi điểm, sau khi trở về liền có thể tùy ý chọn một bản công pháp Thiên giai trung phẩm trong bí tàng võ kỹ của thần giáo, bất luận võ kỹ hay bí thuật hoặc cái gì khác!
Nói đến đây, giáo chủ Giản Thiên Hùng đột nhiên cười một tiếng.
- Thế nào, có phải các ngươi có chút thất vọng đối với phần thưởng hay không?
- Đừng thất vọng, những phần thưởng này, chỉ là cơ bản nhất. Chỉ cần các ngươi có thể được điểm tích lũy thứ nhất trong Quy Linh đại hội, đoạt lại năm năm quyền sử dụng của cực phẩm linh mạch, bản tọa sẽ ban cho các ngươi quyền lợi thăm viếng tượng thần của thần giáo!
- Không chỉ có như thế, các ngươi chỉ cần có thể đoạt giải nhất trong Quy Linh đại hội, sau khi trở về, mỗi người các ngươi hàng năm đều có thể tiến vào bên trong cực phẩm linh mạch khổ tu hai tháng!
- Mặt khác, căn cứ các ngươi đạt được điểm tích lũy khác biệt trong Quy Linh đại hội, mỗi người các ngươi, sau khi trở về đều có thể có được cơ hội tiến vào Nhật Nguyệt thần đàn tu luyện, lĩnh hội bảo vật trấn giáo của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta!
- Không cần bản giáo chủ nói cho các ngươi về Nhật Nguyệt thần đàn đi? Toàn bộ người có tư cách tiến vào bên trong Nhật Nguyệt thần đàn tu luyện, số lượng không vượt qua mười.
- Trừ cái đó ra, chỉ cần các ngươi đoạt giải nhất trong Quy Linh đại hội, mỗi nhóm sau khi trở về, mỗi người đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ của Phó giáo chủ! Đừng nghe sai, là đãi ngộ của Phó giáo chủ!
Nói đến đây, giáo chủ Giản Thiên Hùng đột ngột giương một tay lên, quát lớn.
- Loại ban thưởng này, các ngươi có muốn không, có thích không?
- Rất thích!
Năm người cùng hô to một tiếng, ngay cả trong mắt Diệp Chân đều có chút cuồng nhiệt, khỏi cần phải nói, vẻn vẹn phần thưởng tiến vào Nhật Nguyệt thần đàn này đã khiến cho mọi người vô cùng chờ mong.
Nhật Nguyệt thần đàn thế nhưng là bảo vật trấn giáo của Nhật Nguyệt thần giáo.
Nghe nói các đời giáo chủ bí mật tu luyện Nhật Nguyệt Càn Khôn Thần Thông Đại Pháp chính là từ Nhật Nguyệt thần đàn mà ra, hơn nữa Nhật Nguyệt thần đàn có ảnh hưởng tốt rất lớn đối với chú mạch.
Ngoại trừ Nhật Nguyệt thần đàn, phần thưởng tiến vào cực phẩm linh mạch tu luyện cũng khiến cho mọi người đỏ mắt, hiệu quả tu luyện của thượng phẩm linh mạch mạnh như vậy, hiệu quả tu luyện của cực phẩm linh mạch sẽ còn lợi hại biết bao?
Ngẫm lại cũng khiến cho người ta cảm thấy thèm muốn.
Điều làm cho Diệp Chân âm thầm vui mừng nhất thật ra là tư cách thăm viếng Nhật Nguyệt thần tượng của thần giáo.
Từ sau khi phát hiện ra Thận Long Châu hình như có liên quan với tượng thần mà Nhật Nguyệt thần giáo cung phụng, Diệp Chân vẫn muốn tìm tòi một chút, thế nhưng căn bản không có cơ hội.
Mặc dù Diệp Chân có Bách Biến Thiên Ảnh Y nhưng cũng không thể nào len lén tiếp cận tượng thần mà Nhật Nguyệt thần giáo cung phụng. Nhật Nguyệt thần giáo pháp đàn tuyệt đối sẽ là địa phương được đề phòng sâm nghiêm nhất.
Mười hai tên Nhật Nguyệt thần vệ cả ngày lẫn đêm thủ vệ ở chỗ này, bất kỳ người nào muốn lén tiếp cận, đều khó có khả năng.
Càng đừng nói là hưởng thụ đãi ngộ của Phó giáo chủ.
Bên trong toàn bộ thần giáo, đãi ngộ mà hai Phó giáo chủ hưởng thụ, ngoại trừ một số trưởng lão trong thần giáo, là đãi ngộ tốt nhất, điểm này, ngay cả những thống lĩnh đường chủ như Phong Khinh Nguyệt, Hà Dương Tín cũng không thể sánh bằng.
Kỳ thật không chỉ có năm người Diệp Chân vô cùng thèm thuồng, ngay cả mấy vị đường chủ, thống lĩnh và tất cả Nhật Nguyệt thần vệ ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ, chỉ hận bọn hắn không phải thiếu niên thiên tài tu luyện có thành tựu, không có tư cách tham gia Quy Linh đại hội.
- Ưa thích thật sao?
Khóe miệng giáo chủ Giản Thiên Hùng đột nhiên giương lên.
- Nhưng đây chưa phải toàn bộ! Chỉ cần các ngươi đoạt giải nhất trong Quy Linh đại hội, bản tọa sẽ chuẩn bị cho các ngươi một phần thưởng thần bí lớn!
- Phần thưởng lớn mà các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được!
Ánh mắt năm người Diệp Chân, Niên Tinh Hà, Tả Hùng, Dư Hách, Trang Linh đồng thời sáng lên, phần thưởng lớn có thể làm cho giáo chủ trịnh trọng nhắc tới như vậy, sẽ là thứ gì chứ?
- Thế nào, có phải rất muốn biết, rất muốn đạt được những phần thưởng này hay không?
Giản Thiên Hùng giương lên hai tay, thần sắc đột nhiên trở nên nhiệt liệt.
- Muốn lấy được ban thưởng, vậy đi liều mạng đi! Bỏ ra toàn bộ thực lực của các ngươi, dùng dũng khí của các ngươi đi liều mạng, mới có thể đạt được ban thưởng!
Ban thưởng, từ trước đến nay đều dành cho người thắng! Các ngươi có lòng tin thắng hay không?
- Có!
- Nói to lên!
- Có!!!
Nghe thấy tiếng gầm xông thẳng trời xanh, Giản Thiên Hùng rốt cục lộ ra nụ cười hài lòng, vung tay lên nói.
- Xuất phát!
Một con Lục Sí Bích Quang Thiền phe phẩy cánh khổng lồ, chậm rãi rơi xuống trung tâm pháp đàn, thân thể to lớn trong thời gian ngắn liền chiếm cứ phần lớn bộ phận của pháp đàn.
Kinh người nhất là Lục Sí Bích Quang Thiền trong lúc lơ đãng phát ra khí tức khủng bố, khiến cho năm người Diệp Chân phải không ngừng lui lại.
Lục Sí Bích Quang Thiền thế nhưng là yêu thú Thiên giai thượng phẩm! Thiên giai thượng phẩm yêu thú, đây chính là tương đương với cường giả Chú Mạch cảnh bát cửu trọng.
Giáo chủ Giản Thiên Hùng đi đầu bước lên Lục Sí Bích Quang Thiền, vẫy vẫy tay.
Điền Quý Chương, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, đường chủ Nội Sự đường Chu Lệnh, Tam Thống lĩnh Hà Dương Tín, Vu Hàn Tinh, Phong Khinh Nguyệt còn có năm người Diệp Chân, từng người nối đuôi nhau đi lên, ngoài ra, có mười tám tên thành viên Nhật Diệu đường khác đi theo. Về phần những người còn lại, tự nhiên là lưu lại trấn thủ thần giáo!
Tùy theo giáo chủ Giản Thiên Hùng nói một chữ ‘lên’, sáu cánh Lục Sí Bích Quang Thiền khẽ rung lên, đột ngột phóng lên tận trời, trong thời gian ngắn, liền biến mất ở trên bầu trời, Phó giáo chủ Diêu Sâm trên mặt đất chỉ có thể nhìn mà hận nghiến răng.
Bởi vì hắn đề cử Tang Bá Toàn không được chọn, hắn chỉ có thể lưu lại trấn thủ thần giáo. Cũng đừng cho rằng đây là chuyện tốt. Lưu lại trấn thủ thần giáo không có chuyện gì xảy ra, mọi việc bình thường đó là đương nhiên. Nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đó chính là trách nhiệm của Diêu Sâm hắn.
Huống chi, giáo chủ quanh năm bốn mùa đều bận tu luyện, cho dù những thần giáo cao tầng như bọn hắn, cũng có ít thời gian được làm bạn bên cạnh giáo chủ. Mà lần này Điền Quý Chương lại có thể mượn cơ hội này ở lại bên người giáo chủ, có thể nghĩ tới được bao nhiêu chỗ tốt.
Nhưng hắn không làm sao được.
- Cái cực phẩm linh mạch này ở Tiên Quang Sơn cách Thanh Lam võ đô ước chừng sáu vạn dặm. Lục Sí Bích Quang Thiền ước chừng cần bay ba canh giờ, các ngươi trước tiên ngồi điều tức đi. Đến nơi không bao lâu sau, các ngươi cần phải tiến vào thí luyện!
Giáo chủ Giản Thiên Hùng nói.
Diệp Chân nghe lại tặc lưỡi không thôi, con đường sáu vạn dặm, Lục Sí Bích Quang Thiền chỉ cần ba canh giờ đã có thể bay đến, tốc độ này nhanh cỡ nào? Vận tốc hẳn là hai vạn dặm.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng thoải mái của Lục Sí Bích Quang Thiền, đây hẳn còn không phải tốc độ cực hạn của nó. Diệp Chân đoán chừng, Lục Sí Bích Quang Thiền nếu dốc hết sức trong một canh giờ, tốc độ cực hạn sợ là có thể đạt tới hai vạn năm sáu thậm chí ba vạn dặm.
Tốc độ cực hạn như thế gấp hai lần tốc độ của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, còn phải là tốc độ sau khi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu được Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tu vi chênh lệch quá lớn, một cái Địa giai thượng phẩm, một Thiên giai thượng phẩm, kém thật xa. Diệp Chân đoán chừng, tu vi của Tiểu Miêu nếu có thể tăng lên tới Thiên giai thượng phẩm, có thể đạt tới tốc độ không kém gì mấy tốc độ của Lục Sí Bích Quang Thiền.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân nghĩ trăm phương ngàn kế cho tiểu Miêu đột phá gông cùm xiềng xích huyết mạch để lên cấp. Nếu lại không thể tiến giai, Diệp Chân lựa chọn sợ chỉ còn một cái....
- Ừm?
Đột nhiên, Giản Thiên Hùng đang đứng đón gió ngạo nghễ ở trên đầu Lục Sí Bích Quang Thiền hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đột ngột nổ bắn ra thần quang dài hơn thước, bắn về phía hư không đằng sau lưng.
Ánh mắt giáo chủ Giản Thiên Hùng lơ đãng đảo qua người Diệp Chân, trong thời gian ngắn làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác trần truồng, trực tiếp đánh thức Diệp Chân đang ngồi điều tức.
- Giáo chủ là phát hiện cái gì?
Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú có chút khẩn trương hỏi một câu, dù sao vừa rồi hành động của giáo chủ có chút không tầm thường.
Thần quang trong mắt vừa thu lại, lại đánh giá xung quanh tứ phương một vòng, Giản Thiên Hùng nghi ngờ lắc đầu.
- Không có, chỉ là cảm giác có chút.... Cổ quái?
- Cổ quái?
- Ngay trong sát na vừa rồi kia, bản giáo chủ hình như cảm thấy một tia lực lượng ba động dị dạng, giống như đang truy đuổi sau lưng chúng ta, chỉ là ta tìm một vòng cũng không có phát hiện gì!
Giản Thiên Hùng nói.
Kỷ Nguyên Tú lại thay đổi thần sắc, lực lượng ba động có thể làm cho ngay cả giáo chủ đều cảnh giác, vậy tuyệt đối không đơn giản.
- Giáo chủ, có cần thuộc hạ dẫn người tìm tòi phía sau một chút hay không?
Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú xin chỉ thị.
- Không cần!
Giản Thiên Hùng lắc đầu.
- Có lẽ do thiên địa nguyên khí dị động trong hư không cũng chưa biết chừng. Có bản tọa ở đây, ai dám đến đây quấy rối?
- Đó là đương nhiên!
Kỳ thật ngay cả Diệp Chân cũng không có phát giác, đầu nguồn lực lượng dị động vừa rồi mà giáo chủ Giản Thiên Hùng phát hiện, kỳ thật ở ngay trong ngực hắn.
Bên trên cái đuôi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu của hắn có một sợi thanh quang cực kỳ nhỏ, chợt lóe lên một cái.
Cơ hồ lóe lên liền biến mất, hơn nữa ba động cực yếu, cho nên chỉ có Giản Thiên
Hùng phát hiện dị động.
Thời gian ba canh giờ thoáng cái là qua, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú gào to một tiếng:
- Đến nơi rồi, các ngươi mau tỉnh lại!
Lập tức đánh thức đám người Diệp Chân, Niên Tinh Hà đang điều tức.
Trong sát na mở mắt, trước mắt hiển lộ kỳ quang dị sắc liền khiến cho Diệp Chân giật mình.