← Quay lại trang sách

Chương 627 Tề Tụ Tiên Quang Sơn

Một dãy núi dài ước chừng mấy ngàn dặm vắt ngang hiện ra trước mặt Diệp Chân, ánh sáng muôn màu, rực rỡ dị sắc, mờ mờ ảo ảo, khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác tiến vào tiên cảnh.

- Có phải sợ ngây người hay không? Tiên Quang Sơn này là tiên cảnh danh phù kỳ thực (chân chính nổi danh) trong Chân Linh Vực, khi lần đầu tiên ta tới cũng chấn kinh, sau khi Quy Linh đại hội lần trước kết thúc, thậm chí không muốn rời khỏi

Nhìn bộ dáng Diệp Chân ngẩn ngơ, Phong Khinh Nguyệt khẽ nở nụ cười.

- Thật có chút giống tiên cảnh.....

Diệp Chân vẫn như cũ vô cùng rung động, Diệp Chân dám cam đoan, đây tuyệt đối là nơi đẹp nhất hắn từng gặp qua, so với Ngọc Thủy hồ Lạc Ngọc sơn lúc trước còn muốn đẹp hơn.

- Nếu Thải Y đến đây, nhất định sẽ cực kỳ thích....

Không hiểu sao, Diệp Chân nghĩ tới Thải Y đã lâu không có tin tức, một tia đau lòng từ trong mắt chợt lóe, cũng không biết Thải Y hiện tại thế nào, ở bên kia có sống thỏa mái hay không?

Nữ nhân rất mẫn cảm, câu nói này lần nữa được nghiệm chứng trên người Phong Khinh Nguyệt, nhất là trong nháy mắt tâm tình ba động Diệp Chân nhớ tới Thải Y, bị Phong Khinh Nguyệt đã nhận ra.

- Thế nào, nhớ nhà, quê hương của ngươi có phải cũng rất đẹp?

Phong Khinh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Nhìn Phong Khinh Nguyệt ân cần, Diệp Chân cười khổ gật đầu một cái, hắn không muốn lừa dối người, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu.

- Có lẽ khi tu vi cường đại, có thể trở về nhìn một chút!

- Rất xa, nơi này cách quê hương của ta mấy vực, võ giả bình thường, vượt qua một vực, nhanh nhất đều cần mấy năm!

Diệp Chân có chút ảm đạm.

- Đây là phán đoán hiện tại dựa vào ánh mắt của chúng ta, chờ chúng ta cường đại, hiện ra ở trước mặt chúng ta chính là một thế giới khác, có lẽ đến lúc đó, nan đề trước kia cũng không tính là gì?

Phong Khinh Nguyệt an ủi.

Vì còn phía trên Lục Sí Bích Quang Thiền, thanh âm Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt nói chuyện với nhau tuy nhỏ, nhưng rất nhiều người đều chú ý tới, ngoại trừ Vu Hàn Tinh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, những người khác thì một mặt chấn kinh.

Một trong nhật nguyệt song kiều Phong Khinh Nguyệt luôn luôn tránh xa người ngàn dặm lại biết an ủi người?

Rất nhiều võ giả thần giáo đều là người ái mộ Phong Khinh Nguyệt, bình thường bọn hắn tiến tới, mặc dù Phong Khinh Nguyệt không lạnh như băng, nhưng cũng chỉ có thể nói nửa câu, lúc nào có thể thân mật như thế?

Một màn này khiến cho Niên Tinh Hà bên cạnh không ngừng hâm mộ, tính toán ra, hắn truy cầu Phong Khinh Nguyệt đã nhiều năm. Nhưng trong vòng một năm cộng lại đây, cũng không có nói nhiều như Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt hôm nay.

Cảm giác kia, khỏi phải nói.

Diệp Chân không phát giác được, ngay lúc hắn và Phong Khinh Nguyệt thấp giọng nói chuyện, giáo chủ Giản Thiên Hùng ngoài ý muốn quay đầu nhìn chằm chằm hai người một chút, ánh mắt kia vô cùng phức tạp, có chút ngoài ý muốn, hình như lại có chút vui mừng, càng có nghi hoặc.

Chỉ nhìn chằm chằm một cái chớp mắt nên Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt còn không có phát giác, dời đi ánh mắt, thần sắc có chút thất lạc.

Trong nháy mắt tiếp theo, Giản Thiên Hùng mang theo nhân mã bay về phía đỉnh núi Tiên Quang Sơn, mấy vị cao tầng thần giáo tùy hành theo sát sau lưng giáo chủ, mà mười tám thành viên Nhật Diệu đường hiện lên hình quạt tản ra, bảo hộ năm người Diệp Chân, Niên Tinh Hà ở giữa.

Không chỉ có như thế, yêu thú Thiên giai thượng phẩm Lục Sí Bích Quang Thiền cũng lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, uy áp yêu thú Thiên giai thượng phẩm kinh khủng, không giữ lại chút nào phát ra.

Ngay cả Giản Thiên Hùng cũng thả ra một tia khí tức vương giả Khai Phủ cảnh như có như không.

Mới đầu, Diệp Chân cũng không minh bạch tại sao phải bày ra đại trận cầm như thế? Nhưng chỉ vẻn vẹn đi về phía trước nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân đã hiểu!

Nguy hiểm đến từ bốn phương tám hướng.

Trải qua nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân nhìn thấy, phát hiện yêu thú vượt qua một trăm đầu.

Hơn nữa một trăm con yêu này thú tất cả đều là Thiên giai, trong đó không thiếu Thiên giai thượng phẩm.

Đại bộ phận Thiên giai yêu thú đều sẽ bị khí tức Lục Sí Bích Quang Thiền làm cho giật mình lui, số ít Thiên giai thượng phẩm yêu thú, lại có thể đối kháng chính diện với Thiên giai thượng phẩm Lục Sí Bích Quang Thiền không bị đẩy lùi.

Lúc này, khí tức kinh khủng vương giả Khai Phủ cảnh của giáo chủ Giản Thiên Hùng thoáng vừa tràn ra lập tức làm cho yêu thú Thiên giai thượng phẩm kinh sợ thối lui.

Diệp Chân cảm giác, đây không phải tiên cảnh, căn bản là hang ổ yêu thú, Trang Linh có chiến lực hơi thấp mặt đều có chút trợn nhìn, nếu trong sân thí luyện yêu thú thật có dày đặc như thế, vậy bọn hắn đi vào, căn bản chính là chịu chết.

- Đều đừng lo lắng, bên trong sân thí luyện yêu thú không có nhiều như vậy, nơi này sở dĩ có nhiều Thiên giai yêu thú như thế chủ yếu vì hôm nay người tới quá nhiều, làm kinh động Thiên giai yêu thú trong nơi sâu nhất của Tiên Quang Sơn nên chúng đi ra.

Kỷ Nguyên Tú trấn an một câu.

- Nhưng, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý! Trong sân thí luyện chiến lực Thiên giai yêu thú mạnh hơn một chút so với chiến lực Thiên giai yêu thú bình thường!

Phong Khinh Nguyệt bổ sung một câu, nhưng, Phong Khinh Nguyệt là võ giả đã từng tham gia qua Quy Linh đại hội, ai cũng sẽ không hoài nghi cảnh cáo của nàng.

Hiện tại nhớ tới, mặc dù giáo chủ Giản Thiên Hùng cho phép ban thưởng phong phú như vậy, nhưng, phần thưởng phong phú cũng sẽ tương ứng với mức độ nguy hiểm, những vật này cũng phải cần lấy mạng đi liều!

- Tôn cung phụng, Diêm lâu chủ, đã lâu không gặp!

Ngữ khí Giáo chủ Giản Thiên Hùng nhàn nhạt ân cần thăm hỏi vang lên, chính là nhân mã Vạn Tinh Lâu từ bên kia núi.

Trong ngũ đại thế lực của Thanh Lam võ đô, Diêm Tông làm lâu chủ Vạn Tinh Lâu nhưng không phải vương giả Khai Phủ cảnh, tu vi rất thấp, nhưng, sau lưng Diêm Tông có một lão giả khí thế bất phàm, lại tản ra khí tức không sai biệt lắm với Giản Thiên Hùng.

Phía sau có một vị vương giả Khai Phủ cảnh làm chỗ dựa, cái eo Diêm Tông tự nhiên cũng thẳng tắp, ánh mắt hơi đánh giá trong đám người, cười nói.

- Giản giáo chủ, thủ đoạn của ngươi để cho người ta khó nắm bắt! Lần trước còn dễ nói, lần này, lại phái ra võ giả Hồn Hải cảnh, thật sự có chút hiếm lạ!

- A, hiếm lạ, nhìn là được!

Sau khi bắt chuyện qua với vị Tôn cung phụng Khai Phủ cảnh, Giản Thiên Hùng không có bất kỳ hứng thú nói chuyện với Diêm Tông, hắn thấy, Diêm Tông căn bản không có tư cách đối thoại với hắn, chỉ dựa vào thế lực Vạn Tinh Lâu, mới có tư cách bình khởi bình tọa với bọn họ, bằng không, nào có màn chào hỏi kia!

Giản Thiên Hùng không thèm nhìn Diêm Tông, nhưng Phó giáo chủ Điền Quý Chương, Đại thống lĩnh Kỷ Nguyên Tú, Tam Thống lĩnh Hà Dương Tín, ánh mắt mọi người cũng không ngừng quan sát trong đội ngũ Vạn Tinh Lâu.

Đồng dạng, các thành viên tùy hành của Vạn Tinh Lâu cũng làm chuyện giống vậy.

Dù sao đây là cơ hội tốt nhất quan sát thành viên tham chiến của đối phương, nếu có thể nhìn ra điểm hư thực, cũng có thể sớm giao phó một cái.

Chưa tới mấy hơi, sắc mặt Phó giáo chủ Điền Quý Chương đã biến đổi. Chỉ vào đám người đối diện nói với mọi người.

- Nhìn thấy một vị huyền y võ giả hành tẩu song song với Tần Hỗ không? Có tình báo hay không?

- Vô cùng lạ mắt, khí tức nội liễm, cảm ứng không ra tu vi cụ thể, nhưng nhìn khí thế dáng đi, tuyệt không phía dưới bôn lôi kiếm Tần Hỗ, trong tình báo Nội Sự đường chúng ta trước đây, Vạn Tinh Lâu chưa bao giờ xuất hiện qua cao thủ như vậy.

Chu Lệnh - đường chủ Nội Sự đường nói.

Trong Nhật Nguyệt thần giáo, Nội Sự đường chưởng quản tình báo.

- Đã lạ mắt, hơn nữa có thể đi song song bôn lôi kiếm Tần Hỗ luôn luôn ngạo khí phía trước mọi người, rất có thể là cao thủ thanh niên tổng lâu Vạn Tinh Lâu phái tới trợ giúp phân lâu Chân Linh Vực!

- Theo ta thấy, chiến lực tên huyền y võ giả này rất có thể sẽ cao hơn bôn lôi kiếm Tần Hỗ, hơn nữa tới từ tổng lâu, nói không chừng, sẽ có Linh khí hộ thân, các ngươi đều phải cẩn thận!

Đường chủ Nội Sự đường phân tích đạo lý rõ ràng.

Nhắc nhở đám người một tiếng, Chu Lệnh lại bổ sung.

- Trong Ngũ đại thế lực, chỉ có Vạn Tinh Lâu có được trận pháp đi ra ngoại giới.

- Câu nói này, xem như bằng chứng phụ.

- Trang Linh, Dư Hách, Tả Hùng, nhân tuyển ba người các ngươi trong thí luyện chi địa cần kiêng kị, phải tăng thêm người này! Đụng phải người này, tận lực tránh đi!

Ánh mắt Điền Quý Chương nhìn về phía Diệp Chân.

- Về phần Diệp Chân, ngươi... tự mình nắm chắc đi!

Trong năm người, thực lực Diệp Chân, Điền Quý Chương cũng nhất không nắm chắc được.

Nhật Nguyệt thần giáo bên này phân tích đội hình Vạn Tinh Lâu, đồng dạng võ giả

Vạn Tinh Lâu cũng phân tích đội hình Nhật Nguyệt thần giáo.

- Tứ thúc, nói như vậy, võ giả trong Nhật Nguyệt thần giáo, ngoại trừ Niên Tinh Hà có tư cách đánh với ta một trận. Những người khác không chịu nổi một kích của ta!

Huyền y võ giả trong Vạn Tinh Lâu đột nhiên nói.

Khi đang nói chuyện, ánh mắt huyền y võ giả từ trên thân Diệp Chân vút qua.

- Tứ thúc, võ giả chỉ có tu vi Hồn Hải cảnh ngũ trọng là ngươi yêu cầu chúng ta giết, Diệp Chân sao?

- Ta thật nghĩ không thông, một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, làm sao lại để ngươi hận đến tình trạng như thế, còn có thể sống được thật tốt? Hơn nữa, võ giả

Hồn Hải cảnh, lại có thể lẫn vào Quy Linh đại hội?

Gương mặt huyền y võ giả tên Diêm Dịch Quân cười nhạo.

- Một lời khó nói hết....! Thập thất thúc của ngươi phái ra ngoài đi lịch luyện, đã bị Diệp Chân giết chết!

Diêm Tông cắn răng nói.

- Hừ, yên tâm đi, lần này, ta nhất định sẽ gỡ xuống đầu của tiểu tử này, để tế điện thập thất thúc!

Diêm Dịch Quân lệ nói.

Một bên Đỗ cung phụng nhướng mày.

- Dịch Quân, không thể chủ quan!

- Đỗ cung phụng yên tâm, giết một võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng, dễ như trở bàn tay!

Diêm Dịch Quân lời vừa nói, sắc mặt Đỗ cung phụng đột ngột trầm xuống.

- Dịch Quân, nếu ngươi có ý tưởng này, vậy Quy Linh đại hội lần này, ngươi cũng đừng tham gia, đi cũng là chịu chết!

Diêm Dịch Quân ngẩn ngơ.

- Chịu chết, làm sao có thể?

- Hừ, ngươi tưởng giáo chủ Giản Thiên Hùng của Nhật Nguyệt thần giáo ngu xuẩn?

Dưới tình huống bình thường, võ giả Chú Mạch cảnh nhất trọng bình thường đều không có tư cách tham gia Quy Linh đại hội, chớ nói chi võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng.

- Giản Thiên Hùng đã có thể lựa chọn Diệp Chân này đi tham gia Quy Linh đại hội, vậy Diệp Chân này khẳng định có lấy chỗ hơn người, các ngươi đối đầu Diệp Chân, tuyệt đối không thể chủ quan, nhất định phải toàn lực ứng phó!

Câu nói này, Đỗ cung phụng hướng về tất cả võ giả Vạn Tinh Lâu tham gia Quy Linh đại hội nói.

Thần sắc Bôn lôi kiếm Tần Hỗ run lên, nghiêm nghị ứng thanh.

- Các ngươi thấy phương hướng đám người Thiên La Môn không, cự hán thân cao hơn hai mét, đụng tới hắn, nhất định phải cẩn thận, hắn tu luyện một loại thần thông võ kỹ tên Đại Thế Thần Chuy cực kỳ lợi hại, chuyên phá hộ thể linh giáp, cực kỳ lợi hại, đụng tới hắn, tuyệt đối không thể cứng đối cứng!

Một bên tiến lên, một bên các cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo chỉ điểm đặc phát hiện võ giả tham gia Quy Linh đại hội cho năm người Diệp Chân, tu luyện thần thông võ kỹ gì, ưu khuyết mạnh yếu.

Nhất là Chu Lệnh, nói đến những người này, đơn giản thuộc như lòng bàn tay.

Có thể thấy được vì Quy Linh đại hội lần này, những người khác bên trong Nhật Nguyệt thần giáo ra sức cũng không ít.

Đột nhiên, ánh mắt Chu Lệnh ngưng tụ, chỉ xéo hướng về phía chỗ đỉnh núi một đoàn nhân mã vừa mới hạ xuống.

- Nhìn thấy vị võ giả như khô lâu, sắc mặt trắng bệch ngoài cùng bên trái không?

- Ngươi kia chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi Thanh Lam võ đô ba năm trước đây bế tử quan trong, Bạch Cốt công tử!