← Quay lại trang sách

Chương 632 Dị Khách

Giữa bầu trời đêm đen kịt, một con yêu thú mọc sừng rồng, mỏ ưng sắc bén ngẩng cao đầu giương cánh dài hơn trăm trượng, vô thanh vô tức trượt hướng về Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu trên bầu trời đang chú ý chiến trường.

Nhưng muốn mạng chính là, thường ngày Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu rất cảnh giác, lúc này đối với nguy hiểm phía sau không có phát giác một tơ một hào, như sau lưng không có cái gì.

Sau lưng, lợi trảo Hắc Dực Long Ưng kia đã hướng nhấc lên, đó là tư thái muốn đi săn.

- Tiểu Miêu, cẩn thận!

Nhìn thấy một này, Diệp Chân cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, thêm thanh âm cuống họng rống lên rất to, vội vàng, thậm chí Diệp Chân quên hắn có thể trực tiếp thông qua thần hồn chỉ huy tiểu Miêu thoát đi.

Nhưng vấn đề là, phát hiện quá muộn.

Trong tiếng kinh hô, tiểu Miêu đột ngột quay đầu, lộ ra thần sắc vô cùng kinh hãi, nhưng cũng vào lúc này, lợi trảo Hắc Dực Long Ưng đã như thiểm điện chộp tới trên đầu nó.

Một lúc này, Diệp Chân cảm giác trái tim bị người nắm, hô hấp đều muốn dừng lại, đó là một loại cảm giác đau lòng không thể thở nổi.

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu là đồng bạn trưởng thành với hắn.

Diệp Chân muốn cứu, nhưng tình hình lúc này, đã không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, tốc độ Hắc Dực Long Ưng thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi khi một tia lôi quang vừa mới xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Chân, lợi trảo kinh khủng đã chạm vào trên đầ tiểu Miêu.

Nghe nói Hắc Dực Long Ưng có được huyết mạch Dực Long thượng cổ, tốc độ phi hành vô cùng nhanh, mà lại rất thích đánh lén, trong yêu thú cùng cấp bậc, tốc độ không có ai có thể sánh, chớ nói chi Hắc Dực Long Ưng chính là yêu thú Thiên giai thượng phẩm, chênh lệch tu vi, quả thực khác nhau một trời một vực với Vân Dực Hổ Vương như tiểu Miêu.

- Không!

Diệp Chân phát ra âm thanh gầm lên giận dữ, muốn rách cả mí mắt, linh lực quang hoa quanh thân trong nháy mắt hừng hực đến cực hạn.

Nhưng tiếng rống lớn hơn nữa, lợi trảo Hắc Dực Long Ưng vẫn đã hướng về phía đầu của tiểu Miêu, thậm chí ngay cả tiểu Miêu cũng phát ra một tiếng rống tuyệt vọng.

Khi Diệp Chân và tiểu Miêu đều đang tuyệt vọng, một tia ánh sáng màu xanh đột ngột từ phần đuôi Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hiện lên.

Một tia ánh sáng màu xanh kia, như một điểm tinh quang trong bầu trời đêm, xem ra rất bình thường, nhưng Hắc Dực Long Ưng cách nó gần trong gang tấc nhìn thấy một tia ánh sáng màu xanh này. Hoặc nói khi cảm ứng được khí tức tia ánh sáng màu xanh kia, thân thể to lớn không nhịn được run lên một hồi.

Không sai, thân thể Thiên giai thượng phẩm yêu thú không tự chủ được run rẩy kinh khủng, ngay cả ánh mắt cũng biến thành vô cùng sợ hãi, như thấy được một sự tình vô cùng sợ hãi.

Trong nháy mắt tiếp theo, mắt thấy Hắc Dực Long Ưng sắp bắt được đầu của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, sắp được hưởng thụ mỹ vị, đột nhiên phát ra một tiếng sắc lạnh, ưng lệ the thé sợ hãi, ngay cả mỹ vị tới tay cũng không cần.

Hắc Dực to lớn chấn động, trong thời gian ngắn đã biến mất vô tung vô ảnh. Giữa thiên địa cũng chỉ còn lại một tiếng ưng lệ sắc lạnh, the thé sợ hãi kia.

Diệp Chân đột nhiên ngây dại!

Tiểu Miêu cũng ngẩn ngơ ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt tiếp theo, một loại kinh hỉ khó nói lên lời hiện lên trong lòng Diệp Chân, nhưng vui mừng này vừa mới hiển hiện, huyết dịch tanh hôi như thác nước dội xuống vào đầu Diệp Chân, một cái lưỡi to lớn hung hăng quất vào trên người Diệp Chân, khiến cho hắn bay ra như đạn pháo.

Lạch cạch lạch cạch!

Âm thanh Tử Ngọc linh giáp vỡ nát phát ra rợn người, nhưng cuối cùng, dưới tình huống linh lực Diệp Chân điên cuồng vận chuyển. Thời gian dần trôi qua ổn định lại.

Rống!

Tiểu Miêu phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, lưỡi ếch vì nghĩa quên mình, nghênh hướng theo sát phía sau lưng Diệp Chân oanh kích tới.

- Tiểu Miêu, trở về!

Ầm ầm!

Trong tiếng quát, một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi hung hăng đánh vào trên người Lục Mâu Độc Oa đang công kích Diệp Chân, thân thể lập tức rung động như si.

Chiến đấu đến trình độ này, chỉ cần không có bất kỳ gì xuất hiện ngoài ý muốn nào, Diệp Chân làm chủ cuộc chiến, cũng chỉ có vấn đề thời gian.

Sau mấy chục hơi thở, Diệp Chân nhẹ nhàng chém giết Lục Mâu Độc Oa, sau đó nhẹ nhàng thu thập hai con Lục Mâu Độc Oa đang tự giết lẫn nhau đến hấp hối.

Yêu thú thủy chung là yêu thú, trong thí luyện bí cảnh này, vì nguyên nhân nào đó, linh trí của bọn nó mở rộng. Bản tính hiếu chiến khát máu cũng bị che giấu, nhưng bản tính thủy chung vẫn là bản tính, chỉ cần có chút châm ngòi, sẽ quay lại như thói cũ.

Huyễn Hồn Thần Mâu của Diệp Chân chỉ khống chế một con Lục Mâu Độc Oa, nhưng một con khác chiến đến cuối cùng cũng liều lĩnh điên cuồng.

Đây là minh chứng tốt cho điểm này.

- Tiểu Miêu!

Xử lý Lục Mâu Độc Oa nơi này, thần sắc Diệp Chân đột ngột thư giãn ra, mừng rỡ khẩn trương nhìn về phía tiểu Miêu, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Giống thường ngày, thân thể tiểu Miêu thu nhỏ, bị Diệp Chân thân mật ôm vào trong lòng. Nhưng Diệp Chân lại nhạy cảm phát hiện, ánh mắt tiểu Miêu có chút cô đơn, thậm chí có chút tự trách.

Vô luận bắt đầu chiến đấu Diệp Chân để nó rời đi, hay sau đó trong chiến đấu nó gặp nạn không có chút lực phản kháng nào đều để tiểu Miêu có một loại cảm giác vô lực khó tả, càng có một loại cảm giác cản trở, để nó cảm giác mình rất phế.

So với những con yêu thú Thiên giai trung phẩm thậm chí Thiên giai thượng phẩm, vì trước kia Thải Y và Diệp Chân tận lực bồi dưỡng tiểu Miêu, linh trí đơn giản hơn xa bọn chúng mười mấy con phố, xuất hiện loại tâm tình này rất bình thường.

- Tiểu Miêu, đó cũng không phải nguyên nhân của ngươi!

Diệp Chân nhẹ nhàng vuốt ve cái trán tiểu Miêu, trấn an.

- Đây là do thiên phú huyết mạch có hạn, là lão tặc thiên lúc sinh ra ngươi đã chú định!

- Lúc ban đầu cũng như ta, dựa theo thiên phú huyết mạch của ta, nói không chừng ngay cả Hóa Linh cảnh đều không đạt được, nhưng, bây giờ ta đã đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ, cách cánh cửa Chú Mạch cảnh chỉ thiếu chút nữa.

Mà ngươi, cũng bằng vào lực lượng của mình từ Địa giai trung phẩm thành công đột phá làm Địa giai thượng phẩm Vân Dực Hổ Vương!

- Bây giờ chúng ta cần phải làm là, lại một lần nữa đánh vỡ hạn chế của lão tặc thiên, lần nữa đột phá lại đột phá, để lão tặc thiên phải rơi lệ!

- Rống!

Như trả lời Diệp Chân, tiểu Miêu phát ra một tiếng hổ khiếu trầm thấp.

Tiểu Miêu một lần nữa nhặt về lòng tin, cũng làm cho Diệp Chân thoáng thở dài một hơi, đồng thời xả hơi, tâm tình lại có chút nặng nề.

Như thế nào để tiểu Miêu đột phá phẩm giai đây?

Hôm đó Dương Nhất Quan đã nói, vì tiểu Miêu thôn phệ một loại tiên thiên huyết mạch của yêu thú cao giai nào đó. Cho nên chỉ cần dung hợp thôn phệ tiên thiên huyết mạch của cao giai yêu thú sẽ có thể tấn giai.

Thời gian dung hợp chủ yếu cần nhìn vào cấp bậc tiên thiên huyết mạch của yêu thú cao giai bị thôn phệ, cấp bậc càng cao, dung hợp càng lâu.

Nếu thôn phệ huyết mạch yêu thú Thiên giai thượng phẩm, muốn dung hợp cần một hai trăm năm, huống chi, Diệp Chân rất rõ ràng. Tiểu Miêu thôn phệ loại huyết mạch yêu thú nào.

Hắc Long!

Huyết mạch Hắc Long trong truyền thuyết!

Thậm chí ngay cả Diệp Chân cũng không biết phẩm giai gì.

Như thế nào để tiểu Miêu dung hợp đột phá?

Hy vọng duy nhất chính là Ngũ Hành Dung Huyết đan lại thất truyền.

Loại cảm xúc nặng nề này, Diệp Chân vẻn vẹn kéo dài một cái chớp mắt, đã biến thành vô cùng cảnh giác.

Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm Diệp Chân khẽ động, tiến vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, lâu không vận dụng tâm pháp tịch diệt cũng đồng thời vận chuyển lại, ách, từng ngọn cây cọng cỏ trong vòng ngàn mét, đều bị Diệp Chân dùng thần hồn cảm ứng.

Thậm chí ngay cả bên ngoài mấy trăm mét, một con kiến bị độc huyết Lục Mâu Độc Oa hòa tan, một cây cỏ xanh nhẹ nhàng lắc lư một cái, đều chạy không khỏi Linh giác của Diệp Chân.

Sau đó, tất cả lực lượng thần hồn của Diệp Chân đầu nhập vào trên người tiểu Miêu, sau đó như sàng từ trên thân tiểu Miêu một tấc một tấc đảo qua, nhất là cái đuôi.

Không sai, vừa rồi ánh sáng màu xanh kia đột nhiên xuất hiện, cứu được một mạng của tiểu Miêu, nhưng Diệp Chân tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ có lực lượng cường đại không rõ như thế theo bên cạnh thân mình.

Dù đối phương có thiện ý, dù sao Diệp Chân cũng phải tìm ra.

Dù sao loại lực lượng kia quá kinh khủng, chỉ dựa vào một điểm khí tức, có thể làm cho Hắc Dực Long Ưng chạy mất dép, thực lực đến cùng kinh người đến mức nào?

Về phần sau khi tìm ra sẽ như thế nào làm, Diệp Chân tạm thời còn chưa nghĩ tới, một vị tồn tại khủng bố như thế, đi theo bên cạnh mình, muốn giết Diệp Chân, đã sớm động thủ.

Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân bất đắc dĩ.

Cho dù hắn đem lực lượng thần hồn thôi động đến cực hạn. Quét qua trên người Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu không dưới bốn, năm lần, vẫn không phát hiện một tơ một hào tung tích ánh sáng màu xanh kia.

Loại tình huống này, chỉ có hai khả năng.

Một loại khả năng là sau khi cứu tiểu Miêu đã rời đi, một loại khác có thể do thực lực của Diệp Chân không cách nào phát hiện được tồn tại kinh khủng này.

Mà Diệp Chân càng tin tưởng vế sau.

Sau khi trầm mặc mấy tức, Diệp Chân đột nhiên mở lời.

- Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi nấp ở bên cạnh ta có mục đích gì, muốn làm gì! Nhưng, ta vẫn còn muốn nói với ngươi một tiếng.... Cám ơn! Mặc kệ ngươi có nghe hay không.

- Ngươi cứu được tiểu Miêu, chẳng khác nào đã cứu ta, nó là tiểu đồng bọn trưởng thành với ta!

Sau đó, lại trầm mặc.

Chờ sau mấy hơi, cũng không xuất hiện bất cứ dị thường nào, Diệp Chân có chút thất vọng.

Kỳ thật vừa rồi Diệp Chân còn nghĩ nói chút gì, nhưng đối mặt một tồn tại ngay cả khí tức Diệp Chân đều không phát hiện được, bất luận ngôn ngữ gì, đều là dư thừa.

Sau đó, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chí ít “Hắn” không có ác ý.

Huyết dịch của Lục Mâu Độc Oa cực kỳ tanh hôi, hơn nữa tràn ngập khí độc, mặc dù loại yêu thú ưa thích huyết dịch này cũng không nhiều, nhưng vì lý do an toàn, Diệp Chân vẫn nhanh chóng xử lý ba bộ thi thể Lục Mâu Độc Oa.

Ba viên Độc đan xanh mơn mởn cũng dễ dàng đã tìm được, nhưng vừa rồi có thể rõ ràng cảm ứng được thí luyện tín vật, lại làm cho Diệp Chân tìm đến vô cùng thống khổ.

Theo Linh giác cảm ứng, hình như thí luyện tín vật kia giấu ở trong bụng một con Lục Mâu Độc Oa, ngẫm lại nhục thân kia như ngọn núi nhỏ, nọc độc bốn phía, Diệp Chân cũng có chút tê cả da đầu.

Khi Diệp Chân vùi đầu đắng cay tìm thí luyện tín vật kia, trong sâu của bí cảnh, trong một tòa cung điện to lớn, một vị lão giả mặc áo giáp màu tím đột nhiên mở mắt.

- Huyền Hổ, trong thí luyện bí cảnh có một vị khách nhân kỳ dị tới, ngươi sắp xếp người đi tìm một chút, ta muốn gặp hắn một lần!

Một võ giả dáng người vô cùng khôi ngô, mỗi một khối cơ bắp cũng tràn đầy lực lượng nam tính, đột ngột xuất hiện ở lối thoát đại điện, thần sắc hơi kinh ngạc.

- Lão tổ tông, khách nhân kỳ dị, ở đâu?