Chương 633 Trường Sinh Thánh Thủy
Lão tổ tông, khách nhân kỳ dị, ở đâu? Chẳng lẽ mười mấy tên rác rưởi tiến vào trong thí luyện bí cảnh cũng có thể là khách nhân của lão tổ tông ngài?
Trong đại điện, vẻ mặt nam tử khôi ngô đầy khinh thường.
Trường mi màu tím lão tổ tông kia có chút giương lên một cái.
- Huyền Hổ, vĩnh viễn không nên xem thường võ giả nhân loại! Võ giả nhân loại là sinh vật khủng bố nhất trong thiên địa này, bằng không, yêu tộc vô cùng cường đại như chúng ta sẽ không bị áp chế ở trong góc không gian này!
- Hừ, lão tổ tông, không phải ngũ đại thế lực ở Thanh Lam võ đô, chỉ cần ngươi xuất mã, thu thập bọn họ còn không phải chỉ là sự tình phất phất tay, chúng ta cũng không biệt khuất ở chỗ này.
- Phất phất tay? Huyền Hổ, ngươi quá xem trọng lão phu, luận thực lực cá thể, võ giả nhân loại xác thực không bằng chúng ta, nhưng, nhân loại lại có thể vận dụng và chế tạo Bảo khí và Linh khí uy lực cực mạnh mẽ, còn có đan dược tác dụng nghịch thiên, còn có các loại cao thâm phù pháp, phù trận, mấy thứ này, cũng không phải chúng ta có thể so.
- Đương nhiên, quan trọng nhất, cũng không phải những thứ này, mà là.....
- Là cái gì? Lão tổ tông!
- Đầu óc!
- Đầu óc? Sau khi yêu tộc chúng ta mở ra linh trí, cũng không thể so với nhân loại.
- Linh trí và đầu óc là hai khái niệm, có linh trí, cũng không có nghĩa là có đầu óc, có đầu óc, mới ít nhất có thể sử dụng lực lượng phát huy tác dụng lớn nhất.....
Lão giả này toàn thân áo giáp màu tím giảng, hai mắt Huyền Hổ ở chi môn lại mê hoặc, thuyết pháp này của lão tổ tông, nghe như nói nhăng nói cuội.
- Ai....
Vị lão giả áo giáp màu tím khẽ thở dài một tiếng, sau đó phất phất tay.
- Đi thôi, an bài trước người hãy đi mời vị khách nhân kỳ dị...
Thấy bộ dáng lão tổ tông thất vọng, Huyền Hổ lập tức có chút cà lăm.
- Lão tổ tông. Ta lập tức đi, chuyện kia.... khách nhân kỳ dị ở nơi nào? Dáng dấp ra sao?
- Vừa rồi thời gian hắn lộ ra khí tức quá ngắn, ngắn đến nỗi ta cũng chỉ biết hắn tới, mà không biết tin tức cụ thể khác! Lão phu duy nhất có thể cung cấp cho ngươi, chính là khách nhân kỳ dị kia, khí tức có quan hệ với một yêu thú Địa giai thượng phẩm.
- Khí tức yêu thú Địa giai thượng phẩm? Yêu thú trong thí luyện bí cảnh chúng ta, thấp nhất đều là thiên giai hạ phẩm! Lão tổ tông, ta biết phải làm sao!
Nói xong, quang hoa lóe lên trong đại điện, Huyền Hổ hư không tiêu thất.
....
- Ta thao, ai đề xuất thí luyện tín vật này, buồn nôn chết ta....
Khi Diệp Chân từ đại tràng bên trong phần bụng một con Lục Mâu Độc Oa chui ra ngoài, triệt để buồn bực, trong trữ vật giới chỉ, một vạc lại một vạc nước sạch từ trên đỉnh đầu dội xuống.
Cho đến khi chất bẩn mặt ngoài Tử Ngọc chiến giáp bị tẩy trừ đến không sai biệt lắm. Lúc này Tử Ngọc chiến giáp mới biến mất, trong tay cầm theo khối một khối vảy rắn đen nhánh tràn đầy gợn nước, tản ra một loại lực lượng ba động quỷ dị.
Dưới tình huống bình thường, lân giáp da sừng của yêu thú một khi rời đi thân thể yêu thú, dù vẫn có ẩn chứa lực lượng kinh khủng, nhưng loại lực lượng này không kích phát sẽ rất khó cảm ứng.
Nếu có thể cảm ứng được, lực lượng ba động cũng phi thường rất nhỏ, phi thường rất nhỏ.
Mà trước mắt khối vảy rắn đen nhánh gợn nước này, vẫn như cũ tản ra lực lượng ba động không kém. Muốn mạng chính là, quả thật không cách nào thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Nói một cách khác, chỉ cần đạt được một cái thí luyện tín vật, sẽ trở thành một tín hiệu hình người, bắt đầu phải cẩn thận, vì dù võ giả hay yêu thú, cũng sẽ cảm ứng được lực hấp dẫn của lực lượng ba động đặc thù này.
- Vẫn trước mau chóng rời đi nơi này!
Thần niệm khẽ động, tiểu Miêu đột ngột từ trong ngực Diệp Chân thoát ra. Hình thể khuếch trương không lớn không nhỏ cỡ bốn năm mét, chở Diệp Chân tiếp tục phi hành.
Đi đường vẫn phải xem tiểu Miêu, mặc dù luận thực lực tiểu Miêu không thể giúp Diệp Chân một tay, nhưng phương diện tốc độ, vẫn như cũ mạnh hơn Diệp Chân, không chỉ chỉ mạnh hơn một điểm nửa điểm.
Vân Dực Hổ Vương vừa mới bay ra chưa tới trăm dặm, lông mày Diệp Chân bỗng nhiên nhíu một cái, sau đó vui vẻ.
- Hình như lại cảm ứng được một khối thí luyện tín vật, vận khí này không tệ!
Khi Diệp Chân đồng thời lên tiếng, một đạo lưu quang đột ngột từ trong tầng mây xuyên ra, bỗng nhiên rơi vào trước mặt Diệp Chân.
- Ha ha, vận khí không tệ, vừa mới tìm được một cái thí luyện tín vật, không nghĩ tới lại phát hiện khí tức một thí luyện tín vật khác, Diệp Chân, không nghĩ tới vậy mà lại đụng phải ngươi, vận khí này của ta, chà chà!
Một tên nam tử mặc đạo bào Trường Sinh giáo đột ngột chắn trước mặt Diệp Chân, gương mặt tràn ngập ý cười.
Diệp Chân nhận ra, Chu Lệnh đường từng giới thiệu qua, tên nam tử này tên là Thôi Chí Huân, một trong năm võ giả tham gia Quy Linh đại hội của Trường Sinh giáo, có chiến lực xếp hạng thứ ba, tu vi cao tới Chú Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong.
Trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng Thôi Chí Huân lộ ra một tia ngoạn vị thần sắc.
- Diệp Chân, giao ra thí luyện tín vật, sau đó, ta sẽ cho ngươi một cái chết cực kỳ thống khoái!
- Giáo chủ nhà chúng ta và thống lĩnh đã tận lực giao phó, nếu ai có cơ hội giết ngươi, nhất định phải vạn phần tra tấn, nếu giết chết, cũng phải thu thần hồn mang về, để bọn hắn thỏa mãn ác khí trong lòng!
Nghe vậy, gương mặt Diệp Chân cực ngạc nhiên, lập tức lại cười khẽ một tiếng!
Thôi Chí Huân nhướng mày, sát khí lập thăng.
- Cười cái gì cười? Một kẻ hấp hối sắp chết, có gì đáng cười!
- Ách, tốt, ta không cười!
Diệp Chân đột ngột nghiêm sắc, đột nhiên hướng về phía Thôi Chí Huân quát lên:
- Hiện tại, bắt đầu ăn cướp!
- Giao ra thí luyện tín vật của ngươi, à, lưu lại đầu của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái.... cái chết cực thống khổ!
Lời nói của Diệp Chân, cơ hồ giống như đúc Thôi Chí Huân.
Diệp Chân cũng bị Thôi Chí Huân này làm cho tức cười, Trường Sinh giáo còn có đậu bỉ như vậy?
Chiến tích hắn đã từng chém giết Dương Chính Tích - Chú Mạch cảnh nhị trọng, đậu bỉ như Thôi Chí Huân chưa nghe nói qua sao?
Diệp Chân cảm thấy, phản ứng sau khi đậu bỉ Thôi Chí Huân phát hiện mình, hẳn nên co cẳng chạy, làm sao còn dám chạy tới ăn cướp?
Nói cho cùng, vẫn là thanh danh Diệp Chân không đủ vang dội.
Thôi Chí Huân ngẩn người, nhìn chằm chằm Diệp Chân, mắt mở thật to, như nhìn chuyện bất khả tư nghị, trên mặt, viết đầy chế giễu.
- Diệp Chân, ta không có nghe lầm chứ, ngươi lại dám đánh cướp ta?
- Ngươi không nghe lầm, ta chính là đang đánh cướp ngươi!
- Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi một Hồn Hải cảnh ngũ trọng, hay Địa giai thượng phẩm yêu thú rác rưởi dưới mông? Yêu thú Thiên giai trung phẩm ta đều giết qua không ít!
Thôi Chí Huân nhìn Diệp Chân, một bộ dáng trêu đùa.
Nghe vậy, Diệp Chân lại khẽ thở dài một hơi.
- Họ Thôi, trong Trường Sinh giáo các ngươi, chuyện Dương Chính Tích đà chủ phân đà Tây Ninh bị ta giết chết, người thấy thế nào?
- Thuyết pháp? Diệp Chân, ngươi cũng quá xem trọng bản thân ngươi? Một cái truyền ngôn, ngươi sẽ không tưởng thật?
- Trong giáo chúng ta, ngay cả giáo chủ đều tự mình ra mặt chứng thực Dương đà chủ bị ngươi dẫn dụ đến Nhật Nguyệt thần giáo trước đó rồi an bài mai phục phục kích mà chết. Ngươi chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi!
Gương mặt Thôi Chí Huân chuyển đổi.
- Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Dương đà chủ do ngươi giết đó chứ?
Thôi Chí Huân bật cười lên tiếng.
- Ai!
Diệp Chân thất vọng lắc đầu.
- Đã như vậy, vậy hôm nay ngươi sở dĩ bị giết là bị lão già giáo chủ Trường Sinh giáo kia hại chết! Hư vinh hại chết người....!
Thần sắc Thôi Chí Huân trở nên càng thêm buồn cười.
Hưu!
Một Toái Ngọc Ấn đột ngột từ trước ngực Diệp Chân bay ra, trong thời gian ngắn, đánh về phía Thôi Chí Huân mặt mũi tràn đầy trào phúng.
Khi cảm ứng được Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân, thần sắc Thôi Chí Huân đột nhiên biến đổi. Dù hắn có ngu, cũng có thể cảm ứng được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong Toái Ngọc Ấn!
Hư ảnh một nắm đấm to lớn từ phía sau Thôi Chí Huân bay ra, ngay lúc đó, Thôi Chí Huân đấm ra một quyền, phía sau hư ảnh nắm đấm oanh ra quyền ấn đột ngột hợp hai làm một, khí thế trong thời gian ngắn tăng vọt.
Đây là thần thông võ kỹ lợi hại nhất mà Thôi Chí Huân đắc ý nhất bây giờ.
Nhưng, đây mọi việc, lại bù không được hai chữ. Không, nói cho đúng hẳn là ba chữ!
- Trấn áp!
Thanh âm băng lãnh Diệp Chân vang lên, Toái Ngọc Ấn đột ngột trầm xuống, hào quang trấn áp hung hăng đụng vào quyền ấn của Thôi Chí Huân.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt mong chờ đầy cõi lòng của Thôi Chí Huân đột ngột chấn kinh!
Bởi vì phía dưới hào quang trấn áp của Toái Ngọc Ấn, quyền ấn của hắn lại bị đánh xơ xác!
Trực tiếp bị đánh tan!
Con mắt Thôi Chí Huân đột ngột trừng lớn!
- Bạo!
Thôi Chí Huân chỉ cảm thấy quang hoa trước mắt sáng chói, oanh một tiếng, cả người không bị khống chế bay ra ngoài. Lạch cạch, linh giáp trực tiếp vỡ vụn, cả người như bị chuỳ sắt lớn oanh kích.
Khi mở mắt lần nữa, một chân Diệp Chân, giẫm lên lồng ngực và trên cổ họng của hắn. Linh lực tại không ngừng phun ra từ mũi chân Diệp Chân.
Chỉ cần Diệp Chân động, lập tức có thể muốn mạng của hắn.
Diệp Chân lại hài lòng nhẹ gật đầu, tu vi từ Hồn Hải cảnh tam trọng tăng lên tới Hồn Hải cảnh ngũ trọng hậu kỳ, chiến lực tăng lên cũng không phải trưng cho đẹp.
Nhất là Toái Ngọc Ấn này có thể theo tu vi tăng lên mà tăng lên chiến lực võ kỹ!
Trước đây khi đối phó với Tang Bá Toàn có tu vi là Chú Mạch cảnh nhị trọng, uy lực đòn thứ nhất Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân, chỉ có thể đánh nát hộ thể linh giáp của hắn, tạo thành một chút xíu vết thương nhẹ, căn bản không cách nào đánh trọng thương Tang Bá Toàn.
Thu thập Tang Bá Toàn, còn cần vận dụng đòn thứ hai Toái Ngọc Ấn!
Nhưng bây giờ, một chiêu Toái Ngọc Ấn của Diệp Chân, có thể đả thương nặng Thôi Chí Huân, đương nhiên, đây có chút quan hệ với việc Thôi Chí Huân hơi chủ quan!
Không thể nói, trước mặt Diệp Chân, nếu Thôi Chí Huân vô cùng cẩn thận lại có thể thế nào?
Thân thể Thôi Chí Huân không nhịn được run rẩy, tử vong!
Đây không phải lần thứ nhất hắn trực diện tử vong, nhưng lần thứ nhất sinh tử của hắn trực tiếp bị thao túng trong tay người khác.
- Dương Chính Tích thật..... Thật là ngươi giết....
Lần thứ nhất, thần sắc Thôi Chí Huân lộ ra khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Ngươi cảm thấy ta có cần phải trả lời vấn đề này của ngươi không?
Diệp Chân cười nhạo.
Sắc mặt Thôi Chí Huân đột ngột trở nên vô cùng tái nhợt!
- Sau khi chết, đi tìm giáo chủ các ngươi, là hắn hư vinh hại ngươi!
Âm Trường Sinh hư vinh sao?
Kỳ thật không phải.
Nhật Nguyệt thần giáo là đối thủ một mất một còn của Trường Sinh giáo, Trường Sinh giáo tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy một thanh niên thiên tài bị Nhật Nguyệt thần giáo thần hóa quá nhiều rồi dựng nên nhiều việc!
Nếu Trường Sinh giáo bọn hắn cũng thừa nhận Dương Chính Tích bị Diệp Chân giết, Trường Sinh giáo lại thật lâu không thể diệt trừ Diệp Chân, như vậy trong thế hệ thanh niên Trường Sinh giáo, ai dám động thủ với Diệp Chân?
Tự nhiên sẽ bác bỏ tin đồn!
- Ta vẫn cho là....
Gương mặt Thôi Chí Huân đau thương.
- Bằng không, ta làm sao lại đưa ra....
- Minh bạch chưa, minh bạch thì chết đi....
- Đừng, tha mạng, đừng có giết ta!
Thôi Chí Huân đột nhiên hoảng sợ hét rầm lên, vì bị Diệp Chân gắt gao khống chế trên mặt đất, nếu không, chắc đã dập đầu cầu xin Diệp Chân tha thứ.
- Ta có thể giao thí luyện tín vật cho ngươi, tất cả thân gia của ta đều có thể giao cho ngươi!
Sau khi nhìn thấy thần sắc Diệp Chân cười như không cười, Thôi Chí Huân đột nhiên cả kinh, vội nói.
- Ngươi gọi ta làm cái gì, thì ta làm cái đó!
- Trường Sinh giáo cho các ngươi bảo bối bảo mệnh gì tham gia Quy Linh đại hội?
Diệp Chân hỏi.
Sở dĩ Diệp Chân hỏi như vậy, chủ yếu vì ngũ đại thế lực đều sẽ ban cho võ giả tham chiến một chút bảo bối bảo mệnh, những bảo bối bảo mệnh này, tất cả đều là vật hữu dụng.
Do dự một chút, Thôi Chí Huân khai ra.
- Của ta là ngọc phù bảo mệnh giáo chủ tự mình luyện chế, còn có một giọt....
Trường Sinh Thánh Thủy!
- Trường Sinh Thánh Thủy, đó là thứ gì?
Diệp Chân đột nhiên hứng thú.
- Trường Sinh Thánh Thủy là bảo bối khó lường nhất Trường Sinh giáo, một giọt, có thể cải tử hoàn sinh, thương thế nặng hơn nữa, sau khi phục dụng Trường Sinh Thánh Thủy, cũng có thể lập tức khôi phục!
- Úc, hiệu quả tốt như vậy, ở đâu?
Thôi Chí Huân có chút do dự:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng tha ta một mạng, ta sẽ....
- Đậu bỉ!
Cười lạnh một tiếng, mũi chân Diệp Chân bỗng nhiên tiêu xạ, trực tiếp đánh vào trái tim Thôi Chí Huân.
- Bảo bối bảo mệnh như vậy, ngươi còn có thể không mang theo tùy thân hay sao?