← Quay lại trang sách

Chương 640 Hai Nguyên Nhân

Thân hình lóe lên, Diệp Chân rơi xuống bên cạnh thi thể của Kim Bối Thạch Thú Vương vừa mới bị giết chết không lâu trước.

Huyền Hổ trên bầu trời liếc một cái, bên trong ánh mắt có chút đăm chiêu, Diệp Chân cắn răng một cái, thần niệm rơi vào bên trong Thận Long Châu, thôi động Thận Long Châu, tay phải trực tiếp đặt tại giữa trán của thi thể Kim Bối Thạch Thú Vương.

Hấp lực bàng bạc từ bên trong Thận Long Châu truyền ra, một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo, đột nhiên vọt vào lòng bàn tay Diệp Chân, phảng phất dòng lũ bình thường trải qua kinh mạch của Diệp Chân, xông vào bên trong Thận Long Châu.

Năng lượng dòng lũ bên trong một tia tinh thuần nhất đại biểu cho lực lượng bản nguyên tinh hoa của Kim Bối Thạch Thú Vương bị rút ra, huyết nhục, xương cốt biến thành năng lượng, lại giống như hồng thủy đánh vào phía trên không gian phong ấn tầng thứ ba của Thận Long Châu.

Dưới một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng oanh kích phía, không gian phong ấn tầng thứ của Thận Long Châu bắt đầu kịch liệt run rẩy, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn.

Có điều, Diệp Chân trải qua quá trình phong ấn không gian Tầng thứ hai Thận Long Châu giải phong, tự nhiên hiểu điều này đại biểu cho việc không gian phong ấn Tầng thứ ba Thận Long Châu đã tới gần tại biên giới vỡ vụn, nhưng cách vỡ vụn chân chính, còn một đoạn đường rất dài muốn đi.

Mặc dù như thế, theo không gian phong ấn bên trong Tầng thứ ba Thận Long Châu bắt đầu kịch liệt run rẩy, Diệp Chân cũng có chút chờ mong không gian phong ấn tầng thứ ba giải phong về sau sẽ mang lại cho hắn cái gì?

Phong ấn không gian tầng thứ nhất Thận Long Châu giải phong mang cho Diệp Chân năng lực biến ảo thú thân, không gian tầng thứ hai Thận Long Châu phong ấn được giải trừ, để Diệp Chân có thể thông qua tinh hồn châu thi triển năng lực thiên phú của thú vương này.

Cái trước cho Diệp Chân cơ hội thay đổi vận mệnh mạnh, cái sau lại làm cho Diệp Chân có được chiến lực mạnh mẽ.

Không có năng lực của hai tầng không gian Thận Long Châu giải phong mang tới, Diệp Chân tuyệt đối không cách nào trưởng thành đến loại độ cao như hiện tại.

Trong đó, nhất là không gian tầng thứ giải phong xong, để Diệp Chân có thể thông qua tinh hồn châu thi triển năng lực thiên phú của yêu thú tương ứng. Cái này tăng chiến lực của Diệp Chân lên cao lắm.

Nhưng mấy tinh hồn châu bên trong Thận Long Châu của Diệp Chân, phẩm giai cao nhất chỉ là tinh hồn châu của Huyễn Hồn Thú Vương, Thiên giai hạ phẩm.

Còn những cái còn lại tất cả đều là tinh hồn châu của yêu thú Địa giai, mà bây giờ Diệp Chân vừa mới xử lý Kim Bối Thạch Thú Vương phẩm giai lại cao tới Thiên giai thượng phẩm. Hơn nữa có thể trực tiếp oanh sát Thú Vương đồng cấp kinh khủng khác.

Diệp Chân đoán chừng, bỏ qua cơ hội lần này, hắn coi như lần nữa đạt được đến tinh hồn châu Thú Vương thì khả năng khủng bố như Kim Bối Thạch Thú Vương sẽ phi thường nhỏ!

Cho nên, Diệp Chân mạo hiểm, thừa dịp Hồ Thanh Đồng cùng Huyền Hổ dây dưa, quyết định thu lấy tinh hồn châu của Kim Bối Thạch Thú Vương.

Nhục thân như ngọn núi nhỏ của Kim Bối Thạch Thú Vương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khô quắt, không gian phong ấn của Tầng thứ ba Thận Long Châu đang không ngừng chấn động, nhưng lỗ tai Diệp Chân lại nghe Hồ

Thanh Đồng cùng Huyền Hổ đối thoại không sót một chữ.

- Đầu cực phẩm linh mạch này là căn cứ của yêu tộc?

Hồ Thanh Đồng hỏi.

Mà Huyền Hổ lúc này thì giống như mất hồn, Hồ Thanh Đồng hỏi gì đáp đó.

- Phải, cũng không phải!

- Vì cái gì?

- Đầu cực phẩm linh mạch này cũng không hoàn toàn thuộc về yêu tộc chúng ta, một khi mỗi năm năm một lần Quy Linh đại hội kết thúc, sẽ vạch ra một phần ba khu vực cho ngũ đại thế lực trong võ đô!

Trên bầu trời, trong mắt Hồ Thanh Đồng cùng Diệp Chân trên mặt đất đồng thời lộ ra vẻ thoải mái không đồng dạng, nhất là Diệp Chân. Câu trả lời của Huyền Hổ đã chứng minh suy đoán của hắn cùng Phong Khinh Nguyệt là chính xác.

Bên trong đầu cực phẩm linh mạch này thật có giấu một tồn tại để chưởng môn ngũ đại thế lực kiêng kỵ, có phải Huyền Hổ hay không?

Diệp Chân cảm thấy khả năng hơi nhỏ.

Có thể làm cho Hồ Thanh Đồng dễ dàng khống chế như thế, Huyền Hổ coi như mạnh, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của lão gian cự hoạt như chưởng môn ngũ đại thế lực.

- Nơi này có bao nhiêu yêu tộc sinh tồn?

Hồ Thanh Đồng hỏi.

- Tính cả ta, tổng cộng có ba cái rưỡi!

- Ba cái rưỡi? Ngươi là đầu lĩnh?

- Không phải?

- Người nào là đầu lĩnh?

- Lão tổ tông!

- Lão tổ tông là ai?

- Lão tổ tông là…

- Ai…

Một tiếng thở dài thất vọng đột ngột vang lên trong thiên địa, trực tiếp đánh vào trong đầu mỗi người ở đây, quỷ dị chính là, mấy chục con yêu thú phủ phục bên ngoài mười mấy dặm, nghe được thanh âm này, từng con đều trở nên hưng phấn.

Kinh người hơn chính là, vẻn vẹn thở dài một tiếng, kém một chút đánh gãy quá trình Thận Long Châu ngưng tụ tinh hồn châu.

Một tiếng này thở dài phảng phất như có được ma lực vô tận, Huyền Hổ đang mất hồn nghe một tiếng thở dài này trong thời gian ngắn đã thanh tỉnh lại.

Sau đó dùng một loại ánh mắt chấn kinh cùng bất khả tư nghị nhìn chòng chọc vào Hồ Thanh Đồng, thần sắc trong giây lát biến đổi vài chục lần, cuối cùng, chuyển hóa thành một loại phẫn nộ cùng ủy khuất như bị cưỡng gian, hướng về phía Hồ

Thanh Đồng bạo hống.

- Ngươi ngươi ngươi làm cái gì với ta? Ta ta muốn giết ngươi!

- Huyền Hổ, không được vô lễ với quý khách!

Thanh âm cùng loại với tiếng thở dài lần nữa vang lên.

Nhắc tới cũng kỳ, tính khí Huyền Hổ vô cùng nóng nảy, khi nghe thanh âm này, phảng phất như biến thành một con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ trong mắt viết đầy nghi hoặc.

- Lão tổ tông, nàng là quý khách người bảo ta tìm?

- Không sai, nhưng ngươi thì sao?

Thanh âm trên bầu trời đột ngột nghiêm nghị.

- Mấy câu đã bị nàng khống chế, bị nàng khống chế ta không trách, đó là bởi vì năng lực của vị quý khách có chút cường đại!

- Nhưng nhưng bởi vì ngươi tự đại, cuồng vọng cùng sơ sẩy, lại làm cho tiểu Kim chết trận tại dưới mí mắt ngươi. Huyền Hổ, về sau, ngươi vẫn an an ổn ổn ở lại bên trong bí cảnh linh mạch đi!

- Người như hắn còn muốn rời khỏi nơi này?

Hồ Thanh Đồng đột nhiên cười khẽ một tiếng.

- Coi như tu vi của hắn cao tới Khai Phủ cảnh, nhưng ta dám cam đoan, đi Thanh Lam võ đô không đến mấy hôm, sẽ bị người bán còn giúp người đếm Linh Tinh, cuối cùng còn cảm động đến rơi nước mắt.

- Ai đây cũng chính là điều ta lo lắng, may mà ngươi đã đến! Ngươi xuất hiện, để cho ta yên tâm rất nhiều

Nghe nói như thế, Hồ Thanh Đồng có chút trầm mặc.

- Tới đi, để Huyền Hổ mang ngươi tới, ta muốn gặp mặt ngươi, cùng ngươi nói chuyện một chút!

Thanh âm thần bí trên bầu trời nói.

- Ta nghĩ, đây cũng là chuyện ngươi rất tình nguyện.

- Vậy hắn thì sao?

Ánh mắt Hồ Thanh Đồng liếc qua Diệp Chân đang đưa tay đặt trên thi thể của Kim Bối Thạch Thú Vương.

Diệp Chân lại cuồng hô không may!

Hôm nay là thế nào.

Tồn tại kinh khủng một cái tiếp một cái xuất hiện, hắn vừa làm chút chuyện gan to bằng trời lại tới một vị có thể trực tiếp nghiền ép hắn.

Điểm này, Diệp Chân không có chút hoài nghi.

Dù Tử Linh cực kỳ khủng bố đang ẩn trong kiếm mạch thứ nhất, nhưng Diệp Chân cảm giác, tồn tại kinh khủng được xưng lão tổ tông này, có lẽ chỉ một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết hắn.

Loại cảm giác sinh mạng tùy thời bị người khác quyết định này để Diệp Chân vô cùng không thích, nhưng lại không thể làm gì.

- Hắn? Giết Kim Bối, hiện tại tại chà đạp thi thể của Kim Bối, còn có thể như thế nào? Xem trên mặt mũi của ngươi, ta có thể cho hắn một cái chết thống khoái!

Huyền Hổ gầm nhẹ một tiếng.

Huyền Hổ mặc dù có ngu đi nữa, lúc này cũng có chút minh bạch, khách nhân lão tổ tông nói tới rất có thể là đồng loại của bọn hắn. Đều là yêu tộc!

Hồ Thanh Đồng không nói gì, xoay chuyển ánh mắt, lẳng lặng nhìn về phía thiên không.

Mà trái tim của Diệp Chân lại bắt đầu cuồng loạn, nhưng chỉ vẻn vẹn cuồng loạn mấy hơi, lập tức trở nên vô cùng trấn định.

Loại tình huống này, kết quả xấu nhất đơn giản là chết, mà lại hắn còn không có lựa chọn, sợ hãi để làm gì?

Không bằng chuyên tâm đem làm tốt chuyện trước mắt.

- Hồ cô nương. Ngươi có ý nghĩ gì? Muốn lão phu buông tha hắn?

Thanh âm phiêu miểu của lão tổ tông lần nữa vang lên.

- Ta không có ý kia, có điều ta cảm thấy ngươi sẽ không giết hắn!

- Vì sao?

- Ngươi lão đã có đáp án, ta nói, cũng không có ý nghĩa gì!

Hồ Thanh Đồng cùng vị lão tổ tông thần bí kia giống như đang đánh nước cờ bí hiểm.

Trong nháy mắt tiếp theo, vị lão tổ tông thần bí kia lại cười khẽ một tiếng.

- Hiện tại, ta càng ngày càng thích sự tinh minh của ngươi! Rõ ràng không muốn để cho tiểu gia hỏa này chết. Vẫn còn nghĩ không muốn thiếu nhân tình của lão phu! Đủ khôn khéo, có điều, ta thích!

- Không cần nợ nhân tình có thể đạt thành sự tình mình muốn, sao lại không muốn chứ?

Hồ Thanh Đồng híp mắt nói.

Diệp Chân nghe được có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng gân xanh trên trán lại bạo khởi từng cây. Loại cảm giác vận mệnh bị người khác khống chế này, thật quá tệ.

Đây chính là nguyên nhân vì sao từ xưa đến nay, võ giả liều mạng tăng tu vi lên.

Chính là vì muốn khống chế vận mệnh lại trong tay chính mình, chúa tể vận mệnh của mình!

- Tiểu hữu, có thể nói cho lão phu biết Vân Dực Hổ Vương của ngươi tại sao lại biến dị thành bộ dáng như vậy hay không, lão phu rất ngạc nhiên, đến cùng huyết mạch tồn tại bực nào để cho nó ngay cả uy áp của lão phu còn không sợ?

Lão tổ tông thần bí đột nhiên nhìn về phía Diệp Chân.

- Lão tổ tông, muốn biết còn không dễ dàng, diệt tiểu tử này, trực tiếp bắt Vân Dực Hổ Vương trở về nghiên cứu, chẳng phải cái gì đều hiểu?

Huyền Hổ có chút vội vàng xao động.

- Chưa nghe nói qua huyết khế sao? Nếu Diệp Chân chết rồi, Vân Dực Hổ Vương này cũng tuyệt đối không sống một mình được!

Hồ Thanh Đồng lại khiến mặt mo Huyền Hổ có chút đỏ lên.

- Ta cũng không biết, sau khi tiến vào một lần bí cảnh thì thành như vậy!

Dưới trạng thái của Kiếm Tâm Thông Minh, Diệp Chân bình tĩnh nói láo câu này.

Mặc dù Diệp Chân biết loại tình huống Vân Dực Hổ Vương biến thành hiện tại này hẳn là do lực lượng trong mắt trái hắc long dung nhập vào bên trong cơ thể, nhưng Diệp Chân không dám nói.

Lão tổ tông này đã nói Vân Dực Hổ Vương ngay cả uy áp của hắn cũng không sợ, như vậy đại biểu huyết mạch trong cơ thể Vân Dực Hổ Vương nói không chừng còn muốn cao giai hơn sơ với huyết mạch của lão.

Nếu nói huyết mạch cụ thể, có trời mới biết đối phương có sinh ra tâm tư cướp đoạt thôn phệ hay không.

- Ngươi giết Kim Bối lão phu tỉ mỉ bồi dưỡng, vốn hẳn phải chết! Nhưng có hai nguyên nhân, lão phu bây giờ lại không giết được ngươi!

Lão tổ tông trên bầu trời nói.

- Hai nguyên nhân nào?

Diệp Chân lạnh giọng hỏi.

- Nguyên nhân đầu tiên, tự nhiên là ước định ở giữa lão phu cùng ngũ đại thế lực của Thanh Lam võ đô, đám người lão phu không thể nhúng tay thí luyện, sinh tử của các ngươi, chỉ có quan hệ với yêu thú nơi này!

Nói tới chỗ này, thanh âm trên bầu trời truyền đến đột nhiên mãnh liệt.

- Có điều, chỉ cần lão phu nguyện ý, lão phu giết ngươi lại như thế nào? Đừng nói ở chỗ này lão phu gạt bỏ ngươi, không người có thể biết, cho dù có người biết, ai lại bởi vì ngươi một tiểu gia hỏa Hồn Hải cảnh mà tìm đến lão phu gây phiền toái?

Nghe vậy, Diệp Chân cười khổ một tiếng, nhẹ gật đầu.

- Ngươi nói không sai! Ước định, kỳ thật hữu hiệu đối với kẻ yếu! Ta rất muốn biết, cái nguyên nhân thứ hai là cái gì?

- Còn nguyên nhân thứ hai, thật ra…