← Quay lại trang sách

Chương 639 Bản Mệnh Linh khí

Ngươi mà cũng dám giết Kim Bối!

Bên trong thanh âm Huyền Hổ cắn răng nghiến lợi, sát ý phô thiên cái địa liền đã tập trung vào Diệp Chân và tiểu Miêu vừa mới bổ nhào vào trước người Diệp Chân.

Tới cùng một chỗ còn có linh áp như thực chất kia, linh áp kinh khủng giống như dãy núi liên miên rơi xuống, trong thời gian ngắn đã có một loại cảm giác khiến Diệp Chân không thở nổi.

Thần sắc Huyền Hổ có chút dữ tợn mà vặn vẹo, sau khi Thiên Mục Yêu bị hắn dọa ngất, hắn cũng không có lại thông qua hai mắt của thiên mục yêu để quan sát tình hình chiến trường.

Diệp Chân biểu hiện ra chiến lực để hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an, cho nên, hắn cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất của hắn để chạy tới nơi này.

Khoảng cách gần nghìn dặm, hắn trực tiếp vận dụng thiên phú thần thông của mình, dùng thời gian ngắn nhất chạy tới nơi này, hắn đoán chừng, cũng phải dùng thời gian mấy chục hơi thở mới được.

Nhưng mà vẫn đã chậm một bước!

Kim Bối Thạch Thú Vương lại bị Diệp Chân giết chết.

Đây tuyệt đối là việc mà hắn không thể nào tiếp thu được.

Những yêu thú khác, dù yêu thú Thiên giai thượng phẩm, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng mà Kim Bối Thạch Thú Vương lại khác biệt, Kim Bối Thạch Thú Vương là yêu thú thứ tư ở bên trong bí cảnh linh mạch có hi vọng hóa hình nhất.

Một khi có thể hóa hình sẽ trở thành đồng tộc của bọn hắn — yêu tộc.

Thậm chí, ngay cả lão tổ tông đều sẽ tự mình chỉ điểm qua Kim Bối Thạch Thú Vương một lần, địa vị Kim Bối Thạch Thú Vương có thể thấy được tăng lên như thế nào.

Nhưng mà bây giờ nó lại bị giết, còn bị giết ở dưới mí mắt của hắn!

Huyền Hổ làm sao có thể không giận!

- Hỗn đản, ta nhất định phải dùng thủ pháp tàn nhẫn nhất tới giết ngươi, ta muốn từng tấc từng tấc đưa xương cốt ngươi hóa thành tro cốt, ta muốn để thần hồn của ngươi cả ngày lẫn đêm đều phải kêu rên!

Huyền Hổ tức giận cất tiếng rống phảng phất như sét đánh vang lên trong thiên địa, sắc mặt Diệp Chân đã khó coi tới cực điểm.

Diệp Chân làm sao cũng không nghĩ ra, ở trong bí cảnh thí luyện này vậy mà lại xuất hiện một vị vương giả Khai Phủ cảnh.

Mà vị vương giả Khai Phủ cảnh này khi tán phát khí tức tuyệt đối sẽ không yếu hơn bất luận một vị vương giả Khai Phủ cảnh nào mà Diệp Chân đã từng thấy qua, bao gồm cả Hư Vương, giáo chủ Giản Thiên Hùng, Âm Trường Sinh, vân vân.

Mà bây giờ, vị vương giả Khai Phủ cảnh này lại luôn mồm muốn giết hắn!

Chỉ là lúc hắn tán phát sát ý kinh khủng đủ để Diệp Chân không dám có chút ý muốn nhúc nhích.

Dưới sát ý kinh khủng kia, Diệp Chân nếu như dám có bất luận động tác kích thích gì rất có thể sẽ gây nên kịch biến liên tiếp, thậm chí là khiến cho Huyền Hổ công kích càng lôi đình.

Mặc dù tu vi Diệp Chân tăng vọt đến Hồn Hải cảnh ngũ trọng, nhưng đối mặt với vương giả Khai Phủ cảnh trực diện oanh linh áp vượt trên tới, Diệp Chân vẫn như cũ có một loại cảm giác xương sống muốn bị đè sập.

Bên người Diệp Chân, tiểu Miêu dưới linh áp kinh khủng này cứ như thế mà trực tiếp nằm trên mặt đất, bất quá bên trong nhãn thần nhưng lại không có bất kỳ sợ hãi nào.

Mà phía sau, đám yêu thú Thiên giai trung phẩm bên trong thú triều lần lượt đuổi tới, dưới uy áp kinh khủng của Huyền Hổ. Từng con đều phủ phục quỳ rạp xuống đất, ở nơi đó run lẩy bẩy, vài con yêu thú bay nhanh thiên giai hạ thậm chí thời điểm tiếp xúc với uy áp kinh khủng của Huyền Hổ, con mắt đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Diệp Chân tâm niệm vận chuyển thật nhanh, đang nghĩ ngợi phương pháp bảo mệnh của mình.

Trên thực tế, lúc Huyền Hổ xuất hiện, khí tức kinh khủng kia đã đủ để Diệp Chân có động tác bảo mệnh.

Tỷ như giữ ở trong lòng bàn tay trái là Ma Vân Quả. Cũng không biết sau khi sử dụng thể hay không vững vàng đón đỡ lấy một kích toàn lực của vị vương giả Khai Phủ cảnh trước mắt này.

Nhưng vấn đề là cứ xem như Diệp Chân có thể dùng Ma Vân Quả vững vàng đón đỡ lấy một kích toàn lực của vị vương giả Khai Phủ cảnh vương giả thì tính thế nào?

Diệp Chân có thể chạy thoát hay sao?

Tu vi chênh lệch quá xa, trọn vẹn hai đại cảnh giới. Mà nơi này hình như lại là địa bàn của vị vương giả Khai Phủ cảnh trước mắt này.

- Tử Linh, có thể xử lý nó hay không!

Ở trong đầu Diệp Chân đột nhiên dâng lên một ý nghĩ cực kỳ điên cuồng.

- Đương nhiên, ta là ai!

Tử Linh yên lặng ở trong kiếm mạch thứ nhất của Diệp Chân trả lời vô cùng khẳng định, điều này khiến Diệp Chân vô cùng kinh hỉ, nhưng mà tiếp xuống một câu đã làm cho Diệp Chân quay đầu bị tạt một chậu nước lạnh.

- Đương nhiên, xử lý hắn đồng thời, ngươi cũng sẽ hóa thành tro tàn. Nhục thể của ngươi căn bản không thể chịu đựng lực lượng của ta bộc phát!

Diệp Chân âm thầm cười khổ, quả như thế thật, lần trước lúc hắn dẫn động lực lượng Tử Linh chém giết Tiêu Hy, cánh tay phải phế đi hơn nửa tháng, may mà chính là lần này lần nữa dẫn động lực lượng Tử Linh, theo tu vi Diệp Chân tăng vọt, loại tác dụng phụ trực tiếp phế đi cánh tay phải kia ngược lại đã không có xuất hiện.

- Đây là bí cảnh thí luyện, ngươi một vị vương giả Khai Phủ cảnh, làm sao lại xuất hiện ở đây?

Nói đến đây, thanh âm Diệp Chân ngừng lại, sau đó nói.

- Ngươi làm trái với ước định!

Một câu nói sau cùng này là Diệp Chân căn cứ trước đây đủ loại phỏng đoán bịa đặt ra.

- Ước định? Ước định ở trong mắt lão tử chả là cái thá gì! Chỉ có kẻ yếu mới có thể chế định ước định gì đó! Mặc kệ có cái ước định gì thì tên tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc!

Huyền Hổ nói với thần sắc dữ tợn mãnh liệt, năm ngón tay duỗi ra, hướng về phía Diệp Chân và Vân Dực Hổ Vương nhẹ nhàng bóp, âm thanh ti ti ba ba linh bạo đột ngột vang lên, Diệp Chân chỉ cảm thấy quanh thân ngưng tụ, thân thể của hắn vậy mà không tự chủ được trôi nổi, vậy mà chậm rãi trôi hướng Huyền Hổ trên bầu trời, bao gồm cả tiểu Miêu cũng như thế.

Thần sắc Diệp Chân đột nhiên mãnh liệt, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu mới vừa cướp được từ trong tay Lệ Khắc Sở đột ngột xuất hiện trong tay, khuôn mặt, đột ngột biến đến dữ tợn vô cùng!

- Tử Linh, Nhiếp Hồn Ngọc Khô Lâu này có thể thừa nhận ngươi bao nhiêu lực lượng, ngươi cứ chăm chú nhiều ít lực lượng!

- Trung phẩm Linh khí, có thể dung nạp sáu thành lực lượng của ta, nhưng mà...

- Không sao, không phải quán chú lúc toàn bộ lực lượng qua tay phải, sau đó nó sẽ hóa thành tro bụi sao? Ta có thể tiếp nhận, dù sao cũng so với bỏ mệnh tốt hơn!

Cắn răng một cái, Diệp Chân liền quát chói tai một tiếng.

- Tới đi!

- Hừ, sâu kiến, cầm một kiện trung phẩm Linh khí làm cái gì? Đừng nói là ngươi cho dù là vương giả Khai Phủ cảnh khác chỉ bằng một kiện Linh khí trung phẩm cũng đối phó không được…

Nói còn chưa dứt lời, thần sắc Huyền Hổ đột ngột biến đổi.

Một loại phong mang khó mà hình dung đột ngột từ thể nội Diệp Chân bắn ra.

Giống như kiếm khí vô hình bắn ra bốn phương tám hướng thật rung động, thậm chí khiến khí tức Huyền Hổ vô hình giam cầm Diệp Chân cũng bởi vì kiếm khí vô hình này mà có chỗ buông lỏng.

Điểm chết người nhất là loại khí tức khó mà hình dung này đang hối hả kéo lên, trong thời gian ngắn nhảy lên tới một trình độ khiến tim Huyền Hổ đập nhanh.

Con mắt Huyền Hổ đột ngột trừng lớn, thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng!

- Giao cho ta đi, đừng liều mạng.

Một giọng nữ nhẹ nhàng thở dài phảng phất như ở bên tai Diệp Chân lại phảng phất như ở trong đầu Diệp Chân vang lên, trong thời gian ngắn làm cho thần sắc Diệp Chân căng cứng có thể buông lỏng, chỉ muốn đình chỉ hết thảy động tác, ngay cả thể nội Diệp Chân vừa mới tản mát ra khí tức uy hiếp kinh khủng cũng cũng theo đó mà dừng lại.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thần sắc Diệp Chân liền biến đổi!

Thanh âm này lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thần hồn của hắn, đây cũng quá kinh khủng đi thôi?

Cơ hồ là đồng thời, một điểm thanh quang từ trên đuôi tiểu Miêu Vân Dực Hổ Vương bay lên, không ngừng phóng đại, biến lớn, thời gian dần trôi qua, biến thành một bóng người rõ ràng bóng.

- Hồ Thanh Đồng?

Nhìn lấy thanh quang hóa thành bóng người đi ra, thần sắc Diệp Chân trở nên ngạc nhiên. Điểm thanh quang ấy lại là Hồ Thanh Đồng lúc hắn ở trong tiệc tối Dương Nhất Quan đụng phải.

- Cô cô chính là lực lượng ba động dị thường mà ta cảm ứng được trên đuôi tiểu Miêu hay sao?

- Diệp thiếu hiệp, thật có lỗi, đây cũng do tiểu nữ tử mới khiến cho ngươi rước lấy phiền toái, hãy để ta giải quyết!

Nói xong, Hồ Thanh Đồng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, một đạo thanh quang chợt lóe lên, loại lực lượng sền sệt trong không khí kia chỉ trong nháy mắt biến mất.

Trong chốc lát, loại cảm giác bị giam cầm kia lập tức biến mất. Diệp Chân đã được tự do!

"Ừm?"

Huyền Hổ đột ngột trừng cặp mắt một cái.

- Dám cứu người từ trong tay của ta, muốn chết!

Năm ngón tay mở lớn, Huyền Hổ lần nữa chộp tới Diệp Chân và tiểu Miêu.

Xoát!

Lại là thanh quang lóe lên, công kích chả Huyền Hổ một lần nữa lại bị Hồ Thanh Đồng ngăn lại.

- Tiền bối, ngươi là yêu tộc sao?

Hồ Thanh Đồng cất thanh âm phảng phất như một đạo phích lịch khiến Diệp Chân và Huyền Hổ đồng thời ngẩn ngơ.

- Làm sao ngươi biết ta là yêu tộc?

Huyền Hổ có chút ngây ngốc hỏi một câu.

"Ha ha ha."

Hồ Thanh Đồng cười khẽ, trên gương mặt xinh đẹp có một loại nhẹ nhõm khó được.

- Nói như vậy, tiền bối ngươi là yêu tộc, xin hỏi nên xưng hô như thế nào!

Tựa hồ bị tiếu dung Hồ Thanh Đồng lây sang, Huyền Hổ hiếm khi thấy mà lộ ra vẻ tươi cười.

- Ta tên là Huyền Hổ!

Nói ra hai chữ "Huyền Hổ" này, thần sắc Huyền Hổ đột ngột biến đến dị thường hoảng sợ.

- Xú tiểu nương, ngươi thi triển yêu pháp gì vậy mà lại có thể để cho ta...

Câu nói kế tiếp Huyền Hổ không có nói ra, nhưng mà Diệp Chân đã đoán được, bởi vì chuyện giống vậy Diệp Chân cũng đã từng trải qua.

Hồ Thanh Đồng này, thậm chí có năng lực ảnh hưởng tâm thần người khác, cho dù Diệp Chân ở dưới trạng thái Kiếm Tâm Thông Minh cũng đều có thể ảnh hưởng một chút. Hiện tại, tồn tại Khai Phủ cảnh đỉnh phong cũng có thể ảnh hưởng đến.

Hồ Thanh Đồng này, tuyệt đối không đơn giản!

Mà lại vào ngày đó trên tiệc tối nàng hỏi cũng vấn đề cũng có quan hệ đến "Yêu tộc".

- A, Huyền Hổ tiền bối không cần khẩn trương, ta đối với ngươi không có ác ý gì!

Ta chỉ muốn biết yêu tộc nơi này chỉ có một vị như ngươi à, còn có những người khác hay không?

Hồ Thanh Đồng hỏi lần nữa.

- Ngươi là ai, ngươi hỏi cái này làm cái gì?

Nói xong Huyền Hổ chỉ tay vào Diệp Chân, giận quát lên:

- Còn có, hắn và ngươi có quan hệ gì, ta muốn giết hắn!

Rống!

Một tiếng gầm gừ phảng phất như tiếng thú rống vang lên, thân ảnh Huyền Hổ khẽ động, một đạo chưởng ấn đột ngột xuất hiện như thiểm điện chụp về phía Diệp Chân.

Những nơi nào chưởng ấn đi qua nơi đó ngay cả không khí đều giống như sóng nước phá vỡ, phảng phất không thể chịu đựng được lực lượng một chưởng này!

Cơ hồ là đồng thời, Hồ Thanh Đồng chuyển động, thanh quang quanh thân bùng lên nghênh hướng chưởng ảnh.

- Huyền Hổ tiền bối, ngươi không thể giết hắn.

- Vì cái gì? Chỉ bằng ngươi hay sao? Ngươi thì tính là cái gì?

Huyền Hổ tức giận gào thét khiến cho hắn tức giận là chưởng ấn của hắn có lợi hại hơn nữa vậy mà đều không cách nào đột phá phong tỏa trước của Hồ Thanh Đồng mắt này.

Mà Diệp Chân đã nhìn đến ngây người!

Rống!

Huyền Hổ tức giận gầm thét một tiếng, một đạo trường tiên màu trắng trống rỗng xuất hiện, trường tiên màu trắng kia xuất hiện sát na, hàng rào phụ cận hư không đều bị bóp méo mấy lần, tựa hồ không thể chịu đựng được lực lượng trường tiên.

- Linh khí bản mệnh?

Hồ Thanh Đồng kinh hô một tiếng, thần sắc trở nên ngưng trọng vô cùng.

- Tiền bối, ngươi nhìn đây là cái gì?

Hồ Thanh Đồng quát một tiếng!

- Cái này..."

Huyền Hổ đáp ứng một tiếng rồi nhìn sang, ánh mắt đột nhiên ngẩn ngơ, thần sắc đột nhiên trở nên có chút ngu dại, nộ diễm và sát khí đầy trời như vậy cứ như hư không mà tiêu thất, ngay cả trường tiên màu trắng kia vừa mới xuất hiện cũng hóa thành điểm điểm quang hoa, tiêu tán trong hư không.

Thấy thế, thần sắc Diệp Chân đột nhiên khẽ động.

Một ý nghĩ cực kỳ lớn gan đột nhiên hiển hiện, lúc này không lấy chỗ tốt, khi nào mới lấy thêm?